Chương 233: Hối Hận Đã Muộn
Thuốc súng rất mẫn cảm, dễ cháy, chỉ cần một đốm lửa yếu ớt cũng có thể đốt được, sức phá hoại lại cực lớn.
Mỗi đơn vị thể tích hỏa dược lúc đốt lên có thể đạt nhiệt độ 1000 độ C trở lên, thể tích bành trướng gấp vạn, tạo ra vụ nổ kịch liệt.
Lý Dịch đọc được từ trong sách những miêu tả này.
Nếu lẫn một miếng sắt trong hỏa dược, lúc nổ, uy lực phát huy không thua gì súng đạn, có thể tùy tiện xuyên thủng thân thể.
Sách trong thư viện tất nhiên sẽ không miêu tả những thứ này, phương pháp âm hiểm này do Lý Dịch nhớ khi xem một bộ phim nào đó ở kiếp trước.
Thời gian khẩn cấp, Lý Dịch không có thời gian làm nhiều thí nghiệm. Sau khi tìm được phương thức phối trộn, tìm một nơi hẻo lánh, lập tức cùng ba người lão Phương tự tay chế tác, cũng may quá trình thuận lợi, thần khí thiết yếu được ngàn vạn tiền bối xuyên không nghiệm chứng qua lần đầu thể hiện uy lực ở thế giới này.
Mặt đất bị nổ ra một cái hố to, trong khu vực một trượng xung quanh hố không có một ai sống sót, chân cụt tay đứt không đếm xuể.
Khoảng cách khá xa, người đứng bên ngoài không phải hứng chịu trùng kích chính diện nhưng những miếng sắt tạo ra vết thương có lực sát thương rất lớn. Vết thương cho dù không đủ trí mạng cũng có thể khiến bọn họ mất sạch chiến lực.
Cũng có người may mắn không sao nhưng tự mình chứng kiến khung cảnh kia, đồng bạn vừa mới vui vẻ trò chuyện quanh mình giờ phút này đã thành một cỗ tàn thi, tứ phía chẳng khác nào Địa ngục, còn bao nhiêu người còn dũng khí?
- Ác ma, hắn là ác ma.
Một hán tử cao lớn may mắn không bị thương, sắc mặt tái nhợt, thân thể run như cầy sấy, một mùi tanh tưởi hôi thối nhanh chóng xuất hiện từ hạ thể.
Dưới cảnh tượng khủng khiếp trước mặt, lục lâm hảo hán, võ lâm cao thủ gì đó chẳng khác người thường.
- Đoạt Mệnh Thư Sinh!”
Trên cái đầu sáng loáng đến phát quang của Chúc Đồ Phu còn mang theo một đoạn ruột xanh xanh đỏ đỏ, do vừa vừa bay tới sau khi nổ tung.
Sắc mặt hắn vô cùng dữ tợn, trừng muốn rách cả mí mắt. Còn chưa bắt đầu giao thủ, mấy chục hảo hán đi theo đã gần như toàn quân bị diệt, mà ngọn nguồn tất thảy lại chính là tên thư sinh từ đầu đến cuối hắn không thèm nhìn tới!
- Đáng chết, hắn là gian tế nữ tử kia phái tới!
Sắc mặt đại hán họ Chu vô cùng âm trầm. Ngàn tính vạn tính lại không ngờ tơi lần này có người âm bọn họ.
Lúc này, cách đó mấy trượng, thư sinh kia đã đứng lên.
Nhìn về phía trước đã không còn được mấy thân ảnh đang đứng, mặt đất đen sì, dưới chân có một đống máu nhơ nhớp không biết là thứ gì, dạ dày Lý Dịch không khỏi quay cuồng một hồi. Hai đời cộng lại, người chết trên tay hắn cũng chỉ có một mình Ngô Ứng, nhưng số lượng bị giết hiện tại không biết mấy đời mới bằng.
Là một người mang linh hồn hiện đại, giết người đối với hắn mà nói, vẫn là một gánh nặng rất lớn trong lòng, nhưng lần đó bị Ngô Ứng bắt, một là giết người, hai là bị người giết, hắn lựa chọn rất đơn giản.
Sinh hoạt ở thời đại này, ngươi làm lục lâm hảo hán của ngươi, ta là Huyện úy lười nhác của ta, mọi người cũng đâu dễ dàng gì, sao cứ làm khó nhau?
Bản thân Lý Dịch cũng rất bất đắc dĩ, hỏa dược vô cùng nguy hiểm, làm không tốt thì chưa kịp nổ người khác, bản thân đã đi tong trước.
Mục đích của ta thực đã rất thấp rồi, bản thân còn sống thật tốt, người bên cạnh còn sống thật tốt, còn yêu cầu nào thấp hơn “còn sống” không?
Nhưng có vài người, không muốn người khác sống tốt, giang hồ gì đó, võ lâm gì đó, lục lâm hảo hán gì đó, không muốn để người khác sống thì đi chết hết đi!
- Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, Đoạt Mệnh Thư Sinh, mạng của các ngươi, sau này lão tử sẽ đến đòi!
Chúc Đồ Phu cầm hai thanh Dịch Cốt đao vô cùng muốn xông tới chém đôi nam nữ kia cho giải hận, nhưng lại chỉ có thể cưỡng ép áp chế ý nghĩ.
Trong nháy mắt ngắn ngủi, thực lực song phương đã đảo ngược.
Phe mình trừ bốn người không hao tổn gì ra, những người còn lại đều bị thương.
Không chết không bị thương sớm đã bị dọa mất mật, mặc dù không cam lòng thì cũng chỉ có thể rút lui, bàn bạc kỹ hơn.
Mũi chân hắn giẫm một cái, dẫn đầu quay lại.
- Không được đi…
Ngay lúc hắn sắp vọt đi, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.
- Sao có thể.
Lúc Chúc Đồ Phu quay đầu, chỉ thấy trước mắt có ánh kiếm. Dịch Cốt đao trong tay còn chưa vung lên, trên trán đã xuất hiện một đường máu.
Ầm!
Lúc thi thể Chúc Đồ Phu ngã trên mặt đất, sắc mặt mấy người tráng hán họ Chu hoàn toàn thay đổi.
Một chiêu, chỉ một chiêu!
Phát sau mà đến trước khiến Chúc Đồ Phu còn chẳng có thời gian phản ứng. Tốc độ như vậy, thực lực như thế.
Lúc nữ tử kia quay người nhìn ba người bọn họ, tay ba người siết chặt binh khí, lại kinh hãi phát hiện, thân ảnh đơn bạc kia rất tùy ý đứng đó, nhưng tựa như một ngọn núi cao không thể vượt qua đối với bọn họ!
Không có sơ hở!
Có thể khiến mấy người bọn họ sinh ra cảm giác như thế, chỉ có một khả năng.
Gần như trong nháy mắt, ánh mắt Thôi Diêm và Tam nương tử mãnh liệt nhìn về phía đại hán họ Chu.
Tông Sư, nữ tử này là Tông Sư!
Trong chớp nhoáng đó, hai người có ý nghĩ muốn giết chết đại hán họ Chu.
Rốt cuộc ai cho hắn lá gan to đến thế, cao điệu triệu tập lục lâm hảo hán để lấy đầu một vị Tông Sư?
Cho dù không có động tĩnh kinh thiên vừa rồi, bằng mấy người bọn họ, dẫn theo một đám tạp ngư võ công không cao cường liều mạng với một vị Tông Sư, mặc dù thật sự có thể giết đối phương những cũng không có mấy người còn sống trở về.
Huống chi, đối phương cũng đâu phải chỉ có một người!
Không nói đến mười người khí thế không kém kia, chỉ vẻn vẹn một Đoạt Mệnh Thư Sinh đã thiếu chút nữa khiến bọn họ đã xuống địa ngục trước khi nhìn thấy chính chủ.
Báo thù rửa hận gì đó, đệ tử Hàn tiền bối gì đó, bạc Triệu viên ngoại thưởng gì đó, tất cả chết hết đi, giữ được mạng mới quan trọng nhất.
Tốc độ Tam nương tử nhanh nhất, lúc Thôi Diêm và Chu hán tử còn chưa hoàn hồn đã gấp rút chạy đi, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện hơn mười thân ảnh khiến nàng mừng rỡ trong lòng. Nếu những người này có thể quấn lấy nữ tử kia, tối nay nàng thoát thân không khó.
Đang muốn bỏ chạy từ bên khác, trong bóng tối, một bàn tay khô gầy nắm chặt cổ nàng.
- Còn động đậy, vặn gãy cổ ngươi.
Giọng lão bà khàn khàn vang lên, sau lưng càng nhiều thân ảnh.
Xa hơn, tiếng vó ngựa xen lẫn trong ngọn lửa cấp tốc chạy tới bên này.
Lúc Tam nương tử bị bà lão nắm cổ bức tới, nam tử che mặt và đại hán họ Chu đã tụ tập được với hơn mười người có thể đứng lên, về phần những người nằm trên mặt đất ôm tay gãy chân gãy rên rỉ đã không còn nằm trong phạm vi cân nhắc của bọn họ.
Trước có Tông Sư cản đường, mà những người phía sau cũng là địch không phải bạn, cân nhắc trong lòng một chút vẫn cảm thấy liều mạng với những người đằng sau có lẽ còn có mấy phần đường sống, chỉ bằng mấy người bọn họ, đối đầu với Tông Sư, tuyệt đối phải chết.
- Giết!
Nam tử che mặt và đại hán họ Chu liếc nhau, mang theo tàn binh bại tướng giết về phía sau.
- Cản bọn họ lại, bắt sống!
Bà lão hừ lạnh một tiếng, hơn mười thân ảnh vô thanh vô tức rút binh khí ra.
Trang 118# 1