Chương 236: Ngươi Còn Quan Trọng Hơn Thiên Phạt
Lý Dịch gặp một giấc mơ, một giấc mơ đẹp đầy mộng xuân.
Sau khi tỉnh lại, hắn đã không còn nhớ nhiều giấc mộng như thế nào, chỉ nhớ rõ trong mộng có một nữ tử tư thái yêu mỹ, nhưng trên mặt thủy chung vẫn cách một tầng sương mờ, thấy không rõ lắm.
Ngược lại, sau khi sương mờ tiêu tán đi, chuyện phát sinh tiếp theo lại càng ly kỳ, ngay từ đầu bộ dáng nữ tử kia là Như Nghi, về sau không biết tại sao lại biến thành Uyển Nhược Khanh, sau đó lại biến thành Lý Minh Châu, càng quá đáng hơn là sau cùng thế nhưng biến thành bộ dáng của Liễu nhị tiểu thư.
Sau đó Lý Dịch bừng tỉnh.
Dùng tay lau hồi mồ hôi lạnh trên trán, Lý Dịch cố quên đi tràng diện Liễu nhị tiểu thư rút kiếm đuổi giết hắn khỏi trí óc, sở dĩ biết đây là giấc mộng xuân là vì khi hắn chuẩn bị mặc quần áo thì xấu hổ phát hiện quần lót lại hơi ẩm ướt.
Ngồi trên giường ngốc một lúc, hắn không nhớ được đêm qua ngủ như thế nào, chung quanh còn lưu lại mùi thơm nhàn nhạt, làm cho hắn hơi chút thanh tỉnh.
Thật đáng tiếc, đến cùng vẫn không nhớ được trong mộng xuân xảy ra những gì, Lý Dịch đổi một quần lót sạch sẽ. Khi hắn vừa đứng lên định lấy quần lót đi giặt, Như Nghi bưng một chậu nước nóng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy hắn, buông chậu đồng xuống, nói.
- Tướng công tới rửa mặt trước đi, y phục để đó thiếp thân giặt.
Chuyện giặt quần áo lót này, cho dù quan hệ thân mật dữ lắm vẫn không nên để người khác làm thay, lúc Lý Dịch muốn mở miệng cự tuyệt thì thấy lão bà từ bên ngoài đi vào, thông báo.
- Lý huyện úy, tiểu thư nhà ta tới.
Công chúa điện hạ giá lâm, Lý Dịch chỉ có thể bỏ qua chuyện đang làm, rửa mặt đơn giản, lau sơ qua sau đó theo bà đi ra ngoài.
Người ở Liễu Diệp trại đã rời đi hơn phân nửa, nhà đều bỏ không, đêm qua bà lão và bọn người hộ vệ nghỉ ngơi trong một căn nhà trống, khi Lý Dịch cùng bà lão đi tới, những người bà mang đến hôm qua đứng gác xung quanh, sau khi Lý Dịch đi vào, lập tức đóng cửa lại, mười mấy người dò xét, mặc dù không có khoa trương đến nổi một con ruồi cũng không bay qua được nhưng cũng phá lệ sâm nghiêm.
Một lão giả vóc người nhỏ, còng lưng, tóc hoa râm, run rẩy từ đằng xa đến gần, lúc ông đang muốn đi vào căn nhà bên cạnh, một gã hộ vệ bước nhanh đi tới, cản trước mặt ông.
- Ông lão, nơi này không thể đi vào.
Hộ vệ khách khí mở miệng, ngữ khí nhu hòa.
Công chúa điện hạ ngay trong sân sát vách, người ở gần đều bị bọn họ điều đi, vì an toàn của công chúa điện hạ, đương nhiên không thể thả lão giả này đi vào.
- Nơi này là nhà ta, thế nào không thể vào?
Lão giả ngạc nhiên một chút, ngẩng đầu, hơi híp mắt lại nhìn hắn, nói.
- Chuyện gì vậy, vừa sáng sớm ra ngoài đi dạo một vòng, trở về thì ngay cả nhà cũng không được vào?
Hộ vệ kia cười khổ một tiếng, giải thích.
- Lão bá, nếu không ngài lại đi loanh quanh ở bên ngoài một hồi rồi trở lại?
Trong lòng hộ vệ này thật phiền muộn, nếu không phải công chúa điện hạ có nói qua, không được vô lễ đối với người nơi này, hắn làm sao nói nhảm nhiều cùng lão già trước mặt?
Ông lão bất mãn nhìn hắn, nói:
- Tay chân ta già yếu đi không được, các ngươi là ai? Ở đây có còn vương pháp hay không? Thiên hạ bên ngoài vẫn thuộc về Lý gia hả?
Khóe miệng hộ vệ này không khỏi co rút, hắn không thể nghe tiếp, đúng lúc này, bà lão đã phát hiện tình huống ngoài đây, đi ra hỏi.
- Có chuyện gì?
- Hồi ma ma, ông lão này muốn đi vào.
Hộ vệ này chắp tay một cái, cung kính lui qua một bên.
Loại chuyện này vẫn nên để người phía trên giải quyết.
- Vẫn là phải giảng vương pháp…
Lão giả lắc đầu, chậm rãi đi vào trong nội viện.
- Đứng lại!
Bà lão không quản được nhiều, lập tức đưa tay nắm tới bả vai lão giả.
Lão giả bước ra một bước không cẩn thận vấp bậc thang, cả người lảo đảo, kém chút té ngã trên đất nhưng cũng vừa lúc để bà lão bắt không trúng, dùng quải trượng ổn định thân hình, vất vả đứng lên, lắc đầu thở dài.
- Già rồi già rồi, không còn dùng được…
Trên mặt bà lão hiện lên một tia nghi hoặc, khi muốn động thủ, chỉ thấy lão giả đấm đấm eo, tựa hồ đang nói một mình.
- Vẫn là cô nương đi đứng lưu loát, chỉ là hỏa hầu đường lang (*) trảo này lại hơi kém một chút …
*: Bọ ngựa.
Nghe lời ấy, mặt bà lão cứng đờ, đúng lúc này, lão giả đã đẩy cửa sân đi vào.
- Cô nương…
Hộ vệ kia cũng không nghe rõ ràng nửa câu nói sau, chỉ nghe ông lão xưng hô ma ma, kém chút nhịn không được bật cười.
Có điều suy nghĩ kỹ lại, tuổi tác lão giả còn lớn hơn ma ma một chút, gọi cô nương cũng không có gì không đúng.
Lúc này, hộ vệ cũng không có phát hiện, trên mặt bà lão tái nhợt.
- Hai vị Tông…
Trong đôi mắt già nua vẩn đục tràn đầy kinh hãi, thì thào.
Lý Dịch đi vào, Lý Minh Châu đang nhẹ nhàng đứng trong sân, chỉ vào ghế đá trong viện đã được lau sạch sẽ.
- Ngồi đi.
- Hôm qua ngươi đã biết những người kia muốn tới, vì sao không tìm đến ta?
Lý Minh Châu ngồi xuống đối diện hắn, hỏi.
- Chuyện nhỏ thôi, không cần thiết làm phiền cô.
Lý Dịch lắc đầu đáp.
Lấy quy mô đám Lục Lâm đêm qua, trừ phi có thật nhiều cao thủ hoặc trực tiếp xuất động binh lính phủ thành, nếu không sẽ không có bao nhiêu hiệu quả.
Cho dù nàng là công chúa cũng không có quyền lực điều động binh lính phủ thành, huống chi nàng cả ngày như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, sau khi gặp phải trắc trở ở Ninh Vương phủ, thời gian khẩn cấp nên cũng không có thời gian đi cầu viện nàng.
Ngược lại còn không bằng dùng biện pháp trực tiếp nhất, hữu hiệu nhất, tựa như tối hôm qua.
Lý Minh Châu hơi ngạc nhiên, đêm qua hung hiểm ra sao, nàng đã nghe ma ma kể, không nghĩ rằng hắn nói lên chuyện này mây trôi nước chảy như thế.
- "Thiên Phạt" đêm qua đến cùng là chuyện gì?
Nhìn thấy Lý Dịch không có chuyện gì, trong lòng nàng cũng buông lỏng một hơi, đi thẳng vào vấn đề.
Chuyện này mới là thu hoạch ngoài ý muốn lớn nhất của đêm qua.
Vị trước mắt được nàng và phụ hoàng ký thác thật có thể dẫn được Thiên Phạt?
Nàng cũng tự mình hỏi qua đám tù binh lục lâm, nhưng những người kia sớm đã bị sợ mất mật, hỏi gì cũng không biết, có rất ít người biết chuyện, nhưng sợ đã bị chết phía dưới "Thiên Phạt" hết rồi.
- Nếu như ta nói ông trời không quen nhìn hành vi hàng ngày của bọn họ, mới dùng thiên lôi đến đánh chết tất cả, cô có tin không?
Lý Dịch thử thăm dò hỏi một câu.
Ánh mắt Lý Minh Châu nhìn chằm chằm hắn.
Lý Dịch thở dài một hơi.
- Vậy nếu như ta nói đây là "Ngũ Lôi Thiên Tâm Quyết" của Lý gia chúng ta, đời đời tương truyền, cấm thuật truyền Nam không truyền Nữ, cô cũng sẽ không tin?
- Đừng nói năng linh tinh.
Lý Minh Châu nhìn hắn.
Quả nhiên vẫn không gạt được.
Lý Dịch dùng kinh lịch của mình chứng minh, đừng tưởng rằng cổ nhân thiếu tiến hóa mấy trăm hơn ngàn năm thì dễ dàng bị gạt, cái cớ lấy Thiên Phạt, lấy cấm thuật, căn bản không lừa gạt được bọn hắn.
- Có thể không nói hay không?
Lý Dịch nỗ lực sau cùng.
- Không thể.
Công chúa điện hạ trả lời rất nhanh, rất thẳng thắn.
Nàng đã nghe ma ma miêu tả tràng diện đêm qua, lực lượng đến trình độ kia, nếu như có thể nắm giữ, ý nghĩa đối với Cảnh Quốc có thực lực không cường đại so với các nước trong khu vực mà nói, hết sức không chút tầm thường.
Đương nhiên, đối với loại lực lượng kia, hiện tại nàng còn trong một đoàn sương mù, rốt cuộc nó là cái gì? Trừ Lý Dịch ra còn có người khác nắm giữ hay không, có khả năng sử dụng quy mô lớn hay không, những chuyện này nàng đều không biết.
- Ta có một điều kiện.
Lý Dịch thở sâu một hơi nói.
- Nói đi, chỉ cần không quá phận, ta đều có thể thỏa mãn.
Lý Minh Châu rất hào phóng nói.
Thời gian nàng và Lý Dịch ở chung không ngắn, quan hệ cá nhân cũng không tệ, đối nàng rất thưởng thức năng lực và tài học của hắn, tự nhiên cũng sẽ không quá keo kiệt.
- Thứ kia chỉ có một mình ta biết, không quan hệ người khác, hi vọng đừng làm khó bọn hắn.
Lý Dịch nhìn nàng, nghiêm túc nói.
Khi nghe thế, Lý Minh Châu rốt cục ý thức được, chuyện hắn sắp nói sợ rằng vô cùng trọng yếu.
Đương nhiên, nàng cũng hiểu rõ, nguyên nhân hắn lo lắng ngay từ lúc tiến vào.
- Ta hi vọng ngươi có thể hiểu rõ.
Lý Minh Châu nghiêm túc nhìn hắn, nói:
- Ngươi còn quan trọng hơn "Thiên Phạt".
Những lời này xuất phát từ nội tâm nàng, không có chút qua loa làm ra vẻ, trên thực tế, lòng nàng cũng chính nghĩ như vậy.
Lý Dịch một người rất lợi hại, có thể sáng tạo kỳ tích cùng kinh hỉ, chỉ việc hắn có thể khống chế "Thiên Phạt" đã vượt qua bản thân "Thiên Phạt".
Lý Dịch sững sờ một chút, hiển nhiên có chút ngoài ý muốn đối với lời nàng nói.
- Ta thật trọng yếu như vậy sao?
Quay đầu nhìn lại thấy biểu lộ thành thật trên mặt nàng, trong lòng không khỏi hơi động.
- Đây có tính là thổ lộ hay không?
Trang 119# 2