Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 255: Say Rượu

Chương 255: Say Rượu




- Ha ha, cái gì mà Thế tử?

Lý Hiên uống say, lấy tửu lượng của hắn, dù rượu có nồng độ thấp đi nữa, uống nhiều cũng sẽ say, ôm lấy bả vai Lý Dịch, mập mờ nói.

- Nói thật, ta vẫn luôn hâm mộ ngươi, không bị ai quản giáo, muốn làm cái gì thì làm cái đó, nếu không, chúng ta hoán đổi đi?

- Đổi em gái người.

Lý Dịch đẩy con hàng này qua một bên, mỗi người đều có những nỗi khổ khác nhau, có thân phận hoàng thất, ít nhất sẽ không bị người ta bắt nạt, nào giống như hắn chỉ là dạng dân đen bình thường, cái gì mà Hàn tiền bối Triệu viên ngoại, không có việc gì đều muốn giẫm lên đầu hắn, ngày qua ngày có bình yên hay không còn chưa biết?

Vừa quay đầu đã thấy Lý Minh Châu cau mày nhìn mình.

Vừa rồi chỉ thuận mồm nói, không có ý thức đến nhân vật chính đang an vị bên cạnh mình, vì che giấu xấu hổ, bưng lên chén rượu trước mặt chào nàng một cái.

- Ngày mai phải rời đi, chén rượu này kính cô!

Ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, miệng tràn đầy vị cay, không có mùi vị ngọt lịm, sau khi nuốt xuống trong bụng giống có một đám lửa đang đốt -- mùi vị kia, tuyệt không phải rượu nho.

- Ngươi cầm nhầm chén.

Lý Minh Châu nhìn hắn, lạnh lùng nói.

Lý Dịch vịn cái bàn, cảm giác được toàn bộ thế giới đều có chút lắc lư, một vị công chúa điện hạ biến thành hai vị.

Biết mình tửu lượng kém, hai đời đều không uống đồ chơi này, cho nên cho tới bây giờ Lý Dịch đều không uống liệt tửu mình ủ.

Cảm thấy váng đầu hoa mắt, Lý Hiên lại gần, thần bí nói.

- Ta cho ngươi biết, cô nàng Vương thị kia lớn lên dùng những từ như hoa như ngọc, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn để hình dung cũng không đủ, ngay cả nương tử ngươi cũng không bằng.

- Gia thế Vương thị cũng tốt, Vương gia là một trong năm hào môn thế gia của Cảnh Quốc, nữ nhi bảo bối của dòng chính, nếu người nào cưới nàng, chỗ tốt đạt được nghĩ cũng không cần nghĩ, thế nào, có muốn suy nghĩ thêm chút hay không?

Lý Hiên đang nỗ lực thuyết phục Lý Dịch trao đổi thân phận cùng hắn, hắn không muốn vinh hoa phú quý, cũng không cần thế tử phi xinh đẹp, loại sinh hoạt bị người ta quản lý thế này hắn đã sớm phiền, kinh khủng hơn là điều hắn thích nghiên cứu nhất đều bị phụ vương cấm đoán, hắn hâm mộ Lý Dịch nhất, nếu như có thể trải qua sinh hoạt giống hắn, dù bỏ đi địa vị hiện tại cũng không chút do dự.

Tuy đầu Lý Dịch hơi choáng váng, nhưng ý thức vẫn thanh tỉnh, ánh mắt nhìn Lý Hiên có chút thương hại.

Đứa nhỏ này gần nhất khẳng định bị đè nén đến hỏng, nếu không phải vậy làm sao có dạng ý nghĩ không thực tế này.

- Uống ly nước, tỉnh rượu.

Lý Minh Châu hợp thời đưa qua cho hắn một ly nước.

- Cám ơn.

Lý Dịch trả lời, mới uống một chén đã có chút choáng váng, sau này phải nghĩ biện pháp để tăng tửu lượng, nâng…chén lên uống một hơi cạn sạch.

Trong bụng lại cảm nhận được cảm giác giống như lửa thiêu, sắc mặt Lý Dịch xoắn xuýt lại một chỗ, chỉ về phía nàng.

- Ngươi đến cùng còn có bao nhiêu bản sự?

Lý Minh Châu nhìn hắn, trong đôi mắt đẹp lóe quang mang.

Lý Hiên đã đổ gục xuống mặt bàn, nhắm mắt lại, trong miệng còn đang lẩm bẩm không ngừng.

Lý Dịch nghe không rõ Lý Minh Châu đang nói gì, đầu váng không còn thấy rõ hình dáng, tửu lượng không tốt thì tốt nhất đừng đụng vào rượu mạnh, đứng lên lảo đảo đi về phòng mình.

Đồ vật trong phòng đều chuyển đi không sai biệt lắm, chăn mền chỉ lưu lại một bộ, ban đêm chỉ đắp một bộ chăn mền nhất định sẽ rất lạnh, lúc này không để ý tới nhiều, ngã xuống giường liền ngủ, bên ngoài đến cùng là tình huống như thế nào, cũng không muốn tiếp tục quan tâm.

Cũng không biết qua bao lâu, mơ mơ màng màng bị người ôm lên từ trên giường, ngửi được mùi thơm quen thuộc trên người Như Nghi, cũng không mở mắt, nghe nàng nhỏ giọng nói "Tướng công, nơi này lạnh, về nhà ngủ tiếp", sau đó thân thể nhẹ hơn.

Ngày thứ hai khi tỉnh dậy, nhìn thấy ống trúc theo bên ngoài cửa sổ, xoa đầu, ngồi sững sờ trên giường.

Như Ý Phường cũng không có thứ này, hắn nhớ kỹ hôm qua sau khi ngã xuống giường, tỉnh lại thì đã ở đây, trở về nhà lúc nào?

Sau khi giật mình một hồi, nhớ tới một ít chuyện.

Tựa hồ Như Nghi hôm qua đi qua,

Nói như vậy, mình được nàng cõng về?

Nghĩ thông suốt nguyên do, trên mặt Lý Dịch có chút không nhịn được, loại chuyện này không phải nam nhân đi làm à, sao đến nhà mình lại ngược lại.

Nữ nhân trong nhà không nên quá cường thế, như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự hài hòa của gia đình.

Đang suy nghĩ, Như Nghi đã nấu nước nóng đi tới, nhìn thấy hắn ngồi trên giường, ôn nhu nói.

- Tướng công tỉnh lại rồi à, trước rửa mặt đi.

Thấy được bộ dáng của nàng, Lý Dịch ném tất cả suy nghĩ vừa rồi ra sau đầu.

Cường thế, từ ngữ này vĩnh viễn không nên dùng lên người nàng, hắn có chút may mắn Như Nghi là tỷ tỷ, nếu như đổi thành Như Ý, đoán chừng đời này hắn rất khó sống đến trăm tuổi.

Sau khi dùng bản chải bằng cành liễu nhỏ quệt muối đánh sạch răng, súc miệng, dùng xà phòng xoa đều lên mặt, xoa nắn một hồi, dùng nước rửa sạch, lau khô, cả người nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều.

Như Nghi đi đổ bẩn đi, trước kia những chuyện này đều do Tiểu Hoàn làm, từ lần trước sau khi Lý Dịch bị thương, tần suất nàng làm những chuyện này cũng nhiều hơn.

Đi tới cửa, như nhớ tới cái gì, nói.

- Đúng rồi, vị Lý bộ đầu kia như muốn rời đi, tướng công không đi ra xem một chút à?

Thời điểm Lý Dịch đi ra cửa, cửa sân bên cạnh đã ngừng mấy cỗ xe ngựa, mấy nam tử mang theo binh khí đang khiên đồ trên xe.

Trong đám người cũng có Trầm Lương, tinh thần tốt hơn rất nhiều so với lần đầu tiên gặp, trang phục trên người đã đáng giá đến mấy lượng bạc, nữ tử gọi Duẫn Nương kia đang kéo cánh tay hắn, bộ dáng hạnh phúc.

Lý Minh Châu muốn về Kinh Thành, không có khả năng bỏ hắn lại, loại người này dùng tốt là rường cột quốc gia, dùng không tốt là phần tử khủng bố, mặc kệ khả năng nào, đều nên nằm trong vòng khống chế của quốc gia thôi.

Mất đi tự do, đổi lấy cũng không ít đồ vật, không thể nói tốt hay xấu, lựa chọn mỗi người không giống nhau, nhìn nụ cười trên mặt hắn, chắc hết sức hài lòng đối với tình huống trước mắt.

Trên một chiếc xe ngựa lỗng lẫy, một bàn tay tinh tế vén rèm cửa lên, lộ ra dung nhan làm Lý Dịch hơi hoảng hốt.

Cho tới nay, Lý Minh Châu đều ăn mặc theo phong cách trung tính, trên người đa phần mặc công phục bộ khoái, giống như nam nhân, trong lòng Lý Dịch cũng không có xem nàng như nữ nhân.

Lần trước tại Ninh Vương phủ, từng thấy nàng giả mặc cung trang, có điều đêm hôm khuya khoắt tối như bưng thấy không rõ, lần này xem như lần đầu tiên nàng lấy hình tượng nữ nhân xuất hiện trước mặt mình.

Không thể không thừa nhận, vô luận nam nữ, nhan sắc họ Lý đều không tệ, Lý Hiên, Lý Minh Châu, đương nhiên còn có chính hắn.

- Thế nào, ngươi cũng muốn cùng ta về kinh?

Thấy Lý Dịch nhìn chằm chằm vào mình, trên mặt Lý Minh Châu khó có được đỏ bừng, nhìn hắn nói.

- Thuận buồm xuôi gió!

Lý Dịch cho nàng lời chúc phúc chân thành, chợt lách người tiến vào nhà.

Ầm!

Cửa nhà đóng nhanh, then cửa cũng được cài lại.

- Lên đường thôi.

Lý Minh Châu nhìn đại môn đã đóng cửa, mở miệng nói.

"Giá!"

Nam tử trên xe ngựa giật dây cương, xe chậm rãi khởi động.

- Công chúa, thật không mang tiểu tử kia đi theo?

Trong xe rộng rãi, lão bà nhìn Lý Minh Châu, nghi hoặc hỏi.

Hồi lâu sau, mới nghe nàng thở dài một hơi, nói.

- Quên đi

Bà lão gật đầu, không cần phải nhiều lời, trong xe lại khôi phục yên tĩnh.

Lý Dịch xuyên qua khe cửa nhìn đến khi xe ngựa biến mất khỏi tầm mắt, cũng thở dài một hơi.

Nếu như nàng không phải là Công chúa, thực ra hai người có thể trở thành bằng hữu.

Chỉ tiếc, không có nếu như.


Trang 129# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất