Chương 257: Lựa Chọn Của Lão Phương
Tôn lão đầu bỏ túi tiền xuống rồi đi, Lý Dịch mời lão vào nhà uống chén trà nhưng vừa nói đã bị từ chối uyển chuyển.
Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đi theo sau lão đầu không quay đầu liếc nhìn túi tiền kia một chút.
Mặc dù ba quan tiền rất nhiều nhưng lại không thuộc về bọn hắn.
Trong túi quần hắn chỉ chứa mấy chục đồng tiền, đây là số tiền lớn nhất mà hắn kiếm được từ trước tới nay, khi "Nữ quỷ" vừa xuất hiện, hắn phụ trách đứng ở hậu trường phun sương mù, đây là hắn tiền công của hắn.
Một lát nữa trở về, trên đường có thể mua một xâu hồ lô đường, tiền còn lại còn không nỡ dùng, giữ lấy sau này cưới vợ.
Muốn ăn kẹo đường đã lâu, năm văn tiền một xâu không nỡ mua, bây giờ mua một xâu, hôm nay ăn một nửa, một nửa khác giữ lấy cho ngày mai.
Gia gia nói qua ít ngày nữa, nếu có vị trí phù hợp, có thể để hắn cũng lộ mặt trên sân khấu, trong nội tâm vừa khẩn trương lại vừa chờ mong, trước kia cũng chỉ làm một số việc lặt vặt, còn chưa thật sự đứng trên đài biểu diễn lần nào.
Nhìn một già một trẻ rời khỏi, hồi lâu sau, Lý Dịch mới nhớ tới còn có một việc muốn thương lượng với hắn, nhưng lúc này đã không còn bóng dáng lão đầu, chuyện cũng không quá cấp bách, lần sau có cơ hội lại nói.
Trước đó, không phải rất xem trọng Câu Lan, chẳng qua là một nơi để giết thời gian khi rảnh rỗi, hiện tại lại không cho rằng như vậy.
Đó là một chỗ trù phú, bảo địa không được người coi trọng.
Đối với thời đại này, Internet vẫn là sự tình rất xa xôi, hơn mấy trăm ngàn năm sau mới có thể xuất hiện hình thức ban đầu, không thể cung cấp cho người bình thường một nơi viết bài thảo luận giao lưu, Câu Lan này có thể a.
Lý Dịch gần đây mới ý thức được tiềm năng của nó, nơi sinh ra của dư luận, chỗ các loại tin tức giao hội, linh hồn hắn vượt mức quy định hơn ngàn năm, biết thứ này có uy lực lớn cỡ nào, từ dư luận đến giết người vô hình, thậm chí ngay cả kéo cờ tạo phản, thay đổi triều đại cũng không vượt qua được những thứ này, chẳng qua đại đa số người còn chưa ý thức được mà thôi.
Hàn gia bị tiêu diệt, ngọn nguồn chỉ do Ngô Nhị và mấy người kể chuyện. Nếu nói vị Hàn tiền bối kia bị giết chết bởi chính tiểu thiếp của mình vì mưu đoạt tài sản, không bằng nói hắn chết trong câu chuyện Tịch Tà Kiếm Phổ không tồn tại kia thì đúng hơn.
Nếu như sớm nắm giữ lực lượng này trong tay, trước đó bọn cường đạo lục lâm còn chưa tới Khánh An phủ, hắn sớm đã biết, làm sao lại bị bọn họ làm chật vật như thế?
Vốn chỉ tiện tay mà làm, trong phạm vi khả năng của mình giúp đỡ những người đáng thương này sinh hoạt dưới đáy xã hội, lại không ngờ có thể mang đến lợi nhuận không nhỏ, đương nhiên, trọng yếu nhất là vấn đề nắm giữ thông tin truyền thông mà hắn xem nhẹ lúc trước.
Tạo phản cái gì, hắn tạm thời còn không có suy nghĩ qua, chuyện này chỉ tiện tay mà làm, không có bao nhiêu đầu tư, nói không chừng lúc nào đó sẽ phát huy được tác dụng.
Cụ thể làm thế nào, vẫn phải cẩn thận suy nghĩ lại một chút, bị Tôn lão đầu quấy rầy lúc đang ngủ trưa, giờ đã không còn buồn ngủ.
Vẫn nằm nhắm mắt đung đưa trên xích đu, tiểu Boss không ở bên cạnh, thể xác và tinh thần cũng nhẹ nhõm, Lý Dịch cảm thấy mình càng lúc càng lười.
Những tiếng bước chân nặng nề từ xa đến gần, bước chân của Tiểu Hoàn cũng không phát ra được thanh âm thế này, mà nàng cũng sẽ không quấy rầy lúc mình đang phơi nắng, không mở mắt cũng biết lão Phương.
Tâm trạng lão Phương gần đây tựa hồ rất thấp, hỏi hắn thì hắn cũng không nói phát sinh chuyện gì, mâu thuẫn với thể tử ở nhà, không quá giống, nếu hai người bọn họ náo, bình thường là Lão Phương sẽ bị thể tử cầm chổi quất túi bụi, rồi qua một đêm sẽ như chưa có chuyện gì xảy ra, mỗi lần đều như thế, cũng không biết bọn họ bí mật hoà giải như thế nào...
Lần này hiển nhiên không giống, Lão Phương đi phía trước, thê tử Lão Phương theo sau, sắc mặt car hai đều khó coi.
Thấy bộ dạng có chút không đúng, Lý Dịch lập tức ngồi dậy, vẫn ngồi trên xích đu.
Tình huống này giống như không tốt lắm, nhìn vẻ mặt của chị dâu Phương gia, chẳng lẽ chuyện của Lão Phương và tiểu Hồng cô nương ở Quần Ngọc Viện bị bại lộ, bị bắt tại chỗ?
Đã sớm nhắc nhở hắn, làm việc tay chân sạch sẽ một chút, gia hỏa này còn nói hắn và Tiểu Hồng cô nương trong sạch,
Lần này bị vạch trần, rắc rối lớn rồi?
- Phương lão tam, bây giờ ông có còn muốn qua hay không?!
Không đợi Lý Dịch tra hỏi, chị dâu Phương gia đã đưa tay chỉ Lão Phương, vẻ mặt tái nhợt nói.
Sắc mặt Lão Phương cũng trầm xuống, nói.
- Đàn bà trong nhà, hiểu cái gì, đi về nhà cho ta!
Thê tử của lão Phương tuyệt không nhượng bộ, nói.
- Tốt, ông là đồ không có lương tâm, bây giờ không có cách nào, đáng thương cho hai mẹ con chúng ta số khổ...
Xong, xem ra sự tình thật sự bị bại lộ, Lão Phương dự định mang theo Tiểu Hồng cô nương bỏ trốn? Hay có ý định đón nàng về nhà?
Trong lòng Lý Dịch lập tức có kết luận.
Lão Phương xanh mặt không nói lời nào, Lý Dịch lườm hắn một cái, đi đến trước mặt thê tử lão Phương nói.
- Tẩu tẩu, tẩu yên tâm, việc này ta làm chủ cho tẩu, nếu hắn dám mang Tiểu Hồng cô nương về nhà, ta sẽ bắt hắn vào trong ngục, để hắn tự kiểm điểm mười ngày nửa tháng!
- Tiểu Hồng cô nương?
Thê tử Lão Phương sững sờ, nghi hoặc nhìn Lý Dịch.
- Tiểu Hồng cô nương nào?
Sắc mặt Lão Phương càng thêm tái nhợt, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán, bắt đầu đứng không vững.
Lý Dịch nhìn thê tử lão Phương, vẻ mặt có chút không hiểu, quay đầu nhìn Lão Phương, phát hiện hắn nháy mắt ra hiệu với mình, biểu tình trên mặt không thay đổi, quay đầu lại tiếp tục nói.
- Chị dâu có chỗ không biết, Tiểu Hồng cô nương này là một ca cơ bên trong Câu Lan, kỹ năng ca hát hạng nhất, Lão Phương nói tẩu thích nghe nhạc, cho nên nhất định phải mua Tiểu Hồng cô nương kia về để nàng hát cho tẩu nghe mỗi ngày, tẩu nói xem, muốn mua cũng đâu phải ít tiền, người bình thường làm sao mua được..., có điều tẩu cũng đừng trách hắn, dù sao hắn cũng tốt bụng, không mua thì không mua, đều là người một nhà, không cần tổn hại hòa khí.
Sắc mặt thê tử Phương dịu xuống, nhưng vẫn trừng Lão Phương một cái, nói.
- Trong nhà mới có mấy lượng bạc mà cái đuôi đã vểnh đến bầu trời, còn muốn mua ca cơ về hát, chúng ta có thể chịu nổi sao? Cơm ăn trong nhà còn phải thêm một cái miệng, cũng không có phòng thừa, không có ai mà phá của như ông cả...
Mặc dù khiển trách nhưng ngữ khí lại nhu hòa hơn vừa rồi.
Lão Phương ngượng ngùng cười, xem như ngầm thừa nhận lời Lý Dịch.
Trong lòng Lý Dịch cũng lau một trận mồ hôi, cũng may mắn hắn cơ trí, nếu không hàng năm hôm nay, sợ rằng phải đi mộ phần Lão Phương thắp mấy nén nhang, thuận tiện nhổ cỏ...
"Hiểu lầm" được giải trừ, vợ lão Phương tỏ vẻ đi Câu Lan nghe hát thì có thể, cũng không phải nhà giàu như người ta, nuôi không nổi ca cơ, Lão Phương chủ động thừa nhận sai lầm, phu thê hòa thuận, cầm sắt hòa minh, nếu như không phải Lý Dịch đứng giữa phá hư thế giới hai người thì bầu không khí sẽ càng thêm hoàn mỹ.
Lão Phương cầm một cái túi không lớn không nhỏ đặt vào tay Lý Dịch, liếc nhìn thê tử nhà mình một chút, nói.
- Tiền nên lấy chúng ta lấy, không nên lấy, một đồng tiền cũng không thể đụng, chuyện này ta làm chủ, bà cũng không cần xen vào nữa.
Phụ nhân mấp máy bờ môi, cuối cùng vẫn gật đầu, không nói gì.
- Cái gì đây?
Lý Dịch nghe như lọt vào trong sương mù.
Lão Phương giải thích.
- Bạc này thu được từ Như Ý Lộ và liệt tửu, cô gia lấy về đi, ta việc gì cũng không làm, nằm trên giường có bạc mặc dù tốt, nhưng cầm tiền này, trong lòng ta không yên ổn.
Lý Dịch mở túi ra, bên trong trắng bóng chói mắt.
Hắn có chút ngạc nhiên, hôm nay là ngày gì, nguyên một đám người đứng xếp hàng tới đưa tiền?
Trang 130# 1