Chương 262: Liễu Nhị Tiểu Thư Bực Bội
Trần đại phu nâng niu tờ giấy như nhặt được chí bảo, trước lúc đi lại thi lễ với Lý Dịch thêm lần nữa, sau khi trở về, cẩn thẩn ghi chép đồ vật kia lại một lần, tự mình giao cho Thái Y Thự Lưu đại nhân.
Về phần bản gốc cũng chính là tờ giấy này thì đặt trong nhà cúng bái thật tốt, mỗi ngày dâng hương thăm viếng, lưu cho con cái đời sau.
Đối với cổ nhân, tiền tài không phải trọng yếu nhất, cho dù ăn không no mặc không ấm, hay ngày mai không có cái để ăn thì danh tiếng và vinh dự vẫn là thứ trọng yếu nhất.
Người đọc sách chen vỡ đều muốn vào triều làm quan, có ai lúc đầu không có khát vọng làm ra một phen sự nghiệp, lưu danh sử sách?
Nhưng có lẽ về sau kiếm được quá nhiều tiền, cầm quyền lớn trong tay để suy nghĩ lệch lạc, vẫn không thể phủ nhận tâm tính ban đầu của bọn họ.
Trần đại phu buông mặt mũi, thỉnh giáo hắn phương pháp khâu lại vết thương, càng bôn ba ngàn dặm từ Khánh An phủ đuổi tới Kinh Đô tự mình giao thứ này cho Thái Y Lệnh Lưu Tế Dân để thầy thuốc thiên hạ học tập, chỉ cần lưu lại một chút dấu vết của hắn trong việc này, nếu có người hậu thế đang tiến hành khâu vết thương, có một phần vạn cơ hội nhớ đến cái tên Trần Mộc Phong, chỉ sợ lão trong quan tài cũng sẽ cười ra tiếng
Chấp niệm sâu như thế, nếu lúc đó Lý Dịch không đưa ra phương pháp này, chắc hắn chỉ đành lấy cái chết ra để tỏ thành ý.
Thời điểm đi ra Như Ý Phường, thở dài một hơi, cái gì mà lưu danh Thiên Cổ, thua xa mấy ngàn lượng vàng, nếu về sau thương hàn, cảm mạo, tiêu chảy, không đi tiệm thuốc khác, chỉ nhận Hồi Xuân Đường, có thể vơ vét bao nhiêu thì bấy nhiêu.
Lý Dịch cầm một thanh kiếm vung vẩy trong sân.
Mỗi ngày bỏ một canh giờ luyện công phu trong sân đã trở thành thói quen hằng ngày của hắn.
Thanh kiếm chính là bảo bối của Liễu Như Ý, quấy rầy đòi hỏi rất lâu, thật vất vả mới mượn được, lại dùng mười khối bánh quế, làm điều kiện nàng dạy cho mình một bộ kiếm pháp.
Bánh quế là Uyển Nhược Khanh đưa cho, hai ngày qua, Liễu Như Ý dạy hắn kiếm pháp trụ cột, chỉ dùng một nhánh cây đơn giản, không có sử dụng chân khí như thời điểm luận bàn với Liễu nhị tiểu thư, hai chiêu đã bị nàng đánh bay kiếm, nhánh cây gác lên cổ.
Đạt được đánh giá chiêu thức đơn giản, không có biến hóa, cho dù kiếm phổ có lợi hại đi nữa cũng vô dụng.
Lý Dịch cũng rất bất đắc dĩ, vốn không có chút kinh nghiệm đối địch, cũng chỉ có thể luận bàn với Liễu nhị tiểu thư một chút, trông cậy hắn có thể có bao nhiêu biến báo?
Hắn cũng biết mình thiếu hụt ở đâu, luyện võ, cho tới bây giờ cũng không phải người nào có công phu lợi hại thì có thể tung hoành thiên hạ, không đủ kinh nghiệm tích lũy tựa như nắm giữ một kho tàng lớn nhưng lại thiếu chìa khóa mở cửa.
Miễn phí bồi luyện mà, không dùng thì phí, luận bàn cùng Liễu nhị tiểu thư một chút, cuối cùng sẽ ngày càng lợi hại.
Hàn Bá mang theo một bao vải đi vào thả lên bàn đá, bao vải truyền đến tiếng vang ào ào ào, Hàn Bá cười nói.
-Cô gia, đây là những khối gỗ mà cậu cần.
-Hàn Bá vất vả rồi.
Lý Dịch mở bao vải, nhìn thấy từng đống khối gỗ nhỏ bên trong, giống với ngoại hình của mạt chược, kích thước lớn nhỏ đều tương tự hậu thế, bốn phía góc cạnh đã được xử lý bóng loáng, sờ tới sờ lui sẽ không đả thương tay.
Đếm số lượng, vừa vặn 150 cái.
Một bộ mạt chược có 136 tấm, vạn nhất có hư thì vẫn còn miếng khác để dùng.
Vật đã hoàn thành, việc tiếp theo là giao lại cho Liễu nhị tiểu Thư.
Nhìn về phía Liễu Như Ý đang luyện kiếm cách đó không xa, Lý Dịch mang theo bao vải đi qua.
Nàng luyện tập Thái Cực Kiếm Pháp, gần nhất tựa như gặp được bình cảnh, thường xuyên cầm kiếm chém lung tung, nếu không có chuyện gì hắn cũng không dám lại gần.
-Như Ý, chúng ta thương lượng một việc nhé?
Nhìn Lý Dịch đang đi đến, Liễu Như Ý thu tay, liếc hắn một cái, hỏi.
-Chuyện gì?
Giọng nàng có chút bực bội, những ngày qua tập Thái Cực Kiếm Pháp thông suốt, hai ngày trước rốt cục gặp được bình cảnh.
Tiến cảnh chậm chạp, tựa như đang sa vào đầm lầy.
-Muội giúp ta khắc vài thứ lên nhưng miếng gỗ này, ta truyền thụ tinh túy Thái Cực Kiếm Pháp cho muội.
Lý Dịch dụ dỗ.
Đàm phán cũng là một môn nghệ thuật, đầu tiên phải biết đối phương cần gì, đúng bệnh hốt thuốc mới có thể thu được kết quả tốt.
Liễu nhị tiểu thư mấy ngày nay bởi vì việc này giống như tới tháng hai lần trong một tháng, tính khí nóng nảy, Tiểu Hoàn đều trốn không dám gặp, khẳng định không ngăn cản nổi dụ hoặc, chỉ có thể lao lực giúp nàng một chút để đổi lại thứ kia.
-Huynh biết tinh túy của Thái Cực Kiếm Pháp?
Trên mặt Liễu Như Ý hiện lên một tia tức giận, trừng mắt nhìn lấy.
-Vì cái gì không nói sớm?
Bởi vì gặp bình cảnh, đến lúc ăn và ngủ đều suy nghĩ cách đột phá, bỗng nhiên có người nói cho nàng hiểu được tinh túy Thái Cực Kiếm Pháp, ý niệm đầu tiên không phải cao hứng, mà chính là tức giận.
Đây mới là Logic của Liễu nhị tiểu thư.
Nhìn ánh mắt Liễu nhị tiểu thư bắt đầu không tốt, Lý Dịch có chút buồn bực.
Sao chuyện lại phát triển thành dạng này?
Nàng phải thống khoái đáp ứng, thành thành thật thật khắc xong bộ mạt chược, đổi lấy tinh túy Thái Cực Kiếm mới đúng, vì sao lại dùng ánh mắt này nhìn mình, chờ một chút, nàng nhấc kiếm làm gì?
-Muội muốn làm gì?
-Chờ một chút, đây là chuyện tốt mà.
-Muội buông kiếm trước.
-Đừng động thủ.
-Cứu mạng a!
Sau một lát, Lý Dịch bị Liễu Như Ý bức đến góc tường, dùng ánh mắt trêu tức nhìn Lý Dịch.
Lý Dịch cảm thấy mình vừa rồi thật sự quá ngây thơ, nữ nhân vốn là động vật không nói đạo lý, nếu như nữ nhân này gọi là Liễu Như Ý thì càng không thể tính toán theo lẽ thường.
Thật ra, tinh túy Thái Cực Kiếm cũng chỉ là thẻ bài may rủi mà thôi, nhưng nhìn bộ dáng của Liễu nhị tiểu thư, chắc đang chuẩn bị bá vương ngạnh thương cung
Trong nhà không có gạo, Như Nghi mang theo Tiểu Hoàn ra ngoài mua, Hàn Bá vừa rồi ra ngoài đã đóng cửa, trong nhà chỉ có hai người, cho dù gào rách cổ họng, cũng sẽ không có người tới cứu hắn.
-Đối với Thái Cực, kiếm chiêu cũng không trọng yếu, chỉ có nhớ kỹ kiếm ý xoay tròn không ngừng, quên hết thứ tự chiêu thức mới có thể có Thần, lúc đối địch, lấy ý ngự kiếm, thiên biến vạn hóa, chiêu thức vô cùng vô tận, thông hiểu đạo lí mới có thể tùy tâm sở dục
Đại trượng phu co được duỗi được, đối với hành động cường đạo của Liễu nhị tiểu thư, Lý Dịch vẫn quyết định tạm thời thỏa hiệp.
Mặc dù mình cũng không hiểu câu nói này rốt cuộc có ý gì, nhưng trên núi Võ Đang, Trương Tam Phong dạy Trương Vô Kỵ Thái Cực Kiếm, để hắn quên chiêu thức, đại khái chính là ý tứ này, hẳn có thể hù dọa Liễu nhị tiểu thư.
Quen biết Liễu Như Ý đã lâu, Lý Dịch sớm biết, thứ càng mơ hồ càng có thể hù dọa nàng, về phần có thể lĩnh ngộ được thứ gì từ đó hay không thì nhìn ngộ tính của nàng.
Quả nhiên, nghe được câu này, Liễu nhị tiểu thư rốt cục buông hắn ra, trên gương mặt xinh đẹp lại hiện ra vẻ mờ mịt quen thuộc, Lý Dịch buông lỏng một hơi, nếu bàn về công phu lừa gạt, người bình thường sao có thể so sánh với đám đạo sĩ kia, Trương đạo trưởng quả thật là thần nhân a.
Trang 132# 2