Chương 267: Sự Thay Đổi Của Câu Lan
- Ngại quá, ta ăn rồi.
Như Nghi đánh một lá bài ra, Lý Dịch cười đẩy ngã tường bài của mình, Liễu Như Ý ảo não nhảy xuống giường sưởi, trừng hai người một cái, nói.
- Hai người cùng một giuộc, không đánh nữa!
Từ khi Như Nghi biến thành nhà trên của hắn, vận may đã quay về với Lý Dịch, ngầm ra hiệu không ngừng, Như Nghi cũng luôn hiểu ý, sau đó Liễu Nhị tiểu thư thành người thua tiền duy nhất trong nhà.
Mặc dù khi chơi đến những phần sau, thắng tiền đã không còn trọng điểm, nhiều nhất chỉ dùng mấy đồng tiền ứng phó nhưng mấy trò đánh bài thế này phải có thua có thắng, cứ thua mãi cũng chẳng ra làm sao, Liễu Nhị tiểu thư hiển nhiên đã thẹn quá hoá giận, đoán chừng lại muốn rút kiếm vào viện chém không khí.
Nếu có một người mang danh thần mạt chược, Tiểu Hoàn nhất định là nữ nhi ruột thịt của người đó, nhưng gần đây rõ ràng có chút không tập trung, lúc đánh mạt chược cũng không chuyên tâm, không biết đang nghĩ gì.
Vào ngày thứ hai, Lý Dịch đổi phòng mình thành phòng chứa đồ, lý do là gian phòng bị than độc tàn phá bừa bãi không thể ở được, yên tâm thoải mái bắt đầu những ngày sống chung.
Mặc dù giữa cầm thú và không bằng cầm thú, hắn vẫn bất đắc dĩ lựa chọn cái sau, nhưng so với trước đây thì đã rất tốt rồi.
Nguyên nhân Tiểu Hoàn có chút rầu rĩ không vui có thể do không thể ôm Như Nghi ngủ nữa, cả một đoạn thời gian rất dài đều phải ngủ trên giường sưởi trong phòng bếp. Có điều không quan trọng, chờ đến đầu xuân rồi xây khuê phòng cho nàng là được, nữ hài tử mà cứ ngủ nhà bếp mãi cũng không ổn.
Đương nhiên, vị trí vốn nên thuộc về nàng bị mình chiếm lấy, tiểu nha hoàn chịu ủy khuất một chút, sau này sẽ dần dần bồi thường cho nàng.
Mang Tiểu Hoàn đi mua trâm cài tóc nàng thích đã lâu, tức thì không còn nhìn thấy vẻ buồn bực trên mặt nàng nữa.
Hai người đi đằng trước đang nói chuyện phiếm, nói về việc rạp hát Trường Bình mới ra một vở kịch mới, tên "Thiện Nữ U Hồn".
Câu Lan trước kia không còn đặt tên Câu Lan nữa, đổi thành rạp hát. Mặc dù nhiều người có chút không quen nhưng tên không phải trọng điểm, trọng điểm ở chỗ phần lớn những vở kịch được biểu diễn trong đó tương đối mới lạ, không phải tùy tiện một căn nhà lá nào trong khu phố có thể so sánh.
Hi vọng "Thiện Nữ U Hồn" lần này cũng hay như "Họa Bì" lần trước.
Đương nhiên, những nơi đặc biệt luôn có một số quy cũ đặc biệt. Nghe nói rạp hát nọ không giống Câu Lan thông thường, không phải ai muốn vào là vào được mà phải đến cửa ra vào mua một thứ gọi là "vé vào cửa". Nói vé vào cửa, nhưng thực tế là một mộc bài nhỏ, trên đó viết có mộc bài có thể vào xem kịch và dùng để ghi lại thời gian bên trong, khi ra ngoài vẫn phải giao lại mộc bài.
Vé vào cửa không mắc, chỉ mấy văn tiền là đủ, còn không nhiều bằng lượng tiền thưởng họ ném xuống một lần.
Có người âm thầm tức giận mắng, mấy đào kép kia thèm tiền đến điên, chưa từng thấy Câu Lan nào chủ động lấy tiền. Đòi tiền đúng không, lão tử không xem thì có làm sao?
Mặt khác, không ít người rất hài lòng về việc này, cảm thấy ý tưởng của rạp hát thực sự rất khéo léo. Vé vào cửa xuất hiện chính là để chặn những kẻ không có tiền ở ngoài, lần trước bọn họ đi xem kịch không ngờ bên cạnh có một tên khất cái, cực kì bẩn thỉu thối không ra hình ra dạng.
Rạp hát chỉ lớn một chút, đến trễ thì cả chỗ đứng cũng không có. Bây giờ thì ổn rồi, những kẻ chỉ biết vào xem cho vui, không chịu cho tiền thưởng không vào được, bọn họ mừng rỡ yên lòng, ung dung tự tại ngồi, một bình trà xanh, một đĩa đậu tằm, xem xong vở kịch mình thích rồi đi, thích ý không gì sánh bằng.
Đương nhiên giờ có vở mới, vẫn nên đi đứng nhanh hơn một ít. Người trong phủ thành có ai hiếm lạ mấy văn tiền, đi trễ chỉ có phần đứng.
- Cám ơn cô gia.
Cài cây trâm vừa mua lên đầu, hai mắt Tiểu Hoàn lại cong thành vầng trăng non, một tay cầm mứt quả vừa nãy được thẩm thẩm Từ gia cho khi bắt gặp trên đường, tay kia kéo cánh tay Lý Dịch, mình cắn một cái, còn cho Lý Dịch ăn một miếng.
Cắn một miếng hết một miếng, nước đường mứt quả không dễ tan vào mùa đông, mùi vị tăng lên một cấp độ, các phụ nhân nỗ lực làm ra loại mứt quả ăn càng ngon hơn, bây giờ đã khám phá ra nhiều hình thức khác nhau.
- Cô gia, chúng ta đến rạp hát xem kịch được không?
Ăn mứt quả xong, tiểu nha hoàn ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, mong chờ nói.
Vừa rồi có nghe "Thiện Nữ U Hồn" hai người phía trước đề cập, cô gia từng kể cho nàng về câu chuyện này. Chuyện ma nghe nhiều đã không còn sợ lắm, lần trước cô gia mang nàng đi xem kịch sân khấu "Họa Bì", chỉ có lúc nữ quỷ có khuôn mặt dữ tợn đi ra nàng mới kêu lên một tiếng. "Thiện Nữ U Hồn" cô gia kể thì không có đáng sợ, tiểu nha hoàn thấy mình đi xem cũng không có gì.
Lý Dịch không từ chối yêu cầu của Tiểu Hoàn, dù sao hôm nay vốn muốn mang nàng ra đi dạo. Từ nhỏ lớn lên trong trại, chưa bao giờ tiếp xúc với nhiều người, tính cách ngây thơ hoạt bát của một thiếu nữ được giữ gìn rất tốt. Có nàng líu lo ríu rít bên cạnh, bất kỳ phiền não gì cũng sẽ bị quét sạch sành sanh.
Trước cửa Câu Lan được xây một căn phòng nhỏ, chỉ chứa được một người. Hơn mười người đứng xếp thành hàng, khi đi ngang qua căn phòng nhỏ thì bỏ vào mấy văn tiền, một khắc sau sẽ có một mộc bài được đưa ra từ bên trong.
Làm một trong những đại cổ đông của rạp hát, Lý Dịch đương nhiên không cần mua vé, cầm tay Tiểu Hoàn trực tiếp từ cửa đi vào, những người trung thực xếp hàng vốn đang định chất vấn, nhưng sau khi thấy thiếu niên xét vé tại cửa cung kính thi lễ với người trẻ tuổi kia thì nuốt lời vào bụng, thành thành thật thật xếp hàng mua vé.
Từ đại môn đi vào sẽ thấy sân khấu ngay đối diện, bàn được xây thêm lớn hơn hai lần trước, ghế ngồi phía dưới cũng nhiều hơn, hai bên được ngăn cách bởi vách ngăn, trả mấy văn tiền có thể mua được một đĩa đậu tằm cộng thêm một bình trà xanh. Đậu tằm có ba vị, có thể tự do lựa chọn. Đương nhiên trừ đậu tằm ra còn có không ít bánh ngọt, lúc đang xem ăn chút món nhẹ, uống chén trà xanh, đẳng cấp lập tức vượt xa lúc trước.
Giá chỗ ngồi trong rạp hát cũng không giống nhau, càng gần sân khấu càng có thể thấy rõ, giá cả tự nhiên đắt hơn, cho nên nhiều khi hàng ghế đầu tiên luôn trống. Vài người cảm thấy trước hay sau không khác gì lắm, vì một chỗ ngồi gần phía trước hơn mà trả thêm mấy văn tiền thật sự có chút không có lời.
Bức màn trên sân khấu chưa được kéo ra nhưng có thể thấy có rất nhiều bóng người ở đằng sau, sợ rằng còn đang làm công tác chuẩn bị. Mọi người vẫn còn xếp hàng vào, không nhiều người đang ngồi trong này lắm. Lý Dịch kéo Tiểu Hoàn ngồi xuống vị trí trung tâm hàng ghế thứ nhất, chỉ an tâm chờ đợi.
Nhìn mộc bài trên tay người bên cạnh, phía trên viết hai chữ "Họa Bì", cho thấy vở diễn tiếp theo vẫn là "Họa Bì". Bồ Tùng Linh lão tiền bối không hổ danh là đại danh gia, nơi này vẫn còn biểu diễn Họa Bì chứng tỏ vở kịch vẫn có nhiệt độ không nhỏ.
Lại quay đầu nhìn xung quanh, cảm giác Câu Lan viện trước kia cho đến rạp hát bây gi, trong khoảng thời gian ngắn đã có sự thay đổi rất lớn.
Trang 135# 1