Chương 270: Huỷ Bảng Hiệu, Đưa Danh Thiếp
Trong Như Ý phường, Đổng tri phủ ngồi trên ghế nhàn nhã thưởng thức trà, cẩm y nam đi tới đi lui trong cửa hàng, ánh mắt không dời khỏi tranh chữ trên tường.
Vài hộ vệ đứng trước cửa, ánh mắt thỉnh thoảng liếc mắt nhìn người trẻ tuổi trong phòng, ánh mắt chứa đầy vẻ ngoài ý muốn.
Phùng giáo sư cũng không kinh ngạc lắm, tuy nói Lý Dịch này tính tình ngang bướng nhưng thật sự rất tài hoa, điểm này không ai có thể phủ nhận, lần này Nghiêm đại nhân ăn bảng hiệu là cái chắc.
Cẩm y nam tử một bên loay hoay, một bên không nhịn được phát ra tiếng tấm tắc ngạc nhiên. Những bức họa này rất kỳ lạ, hắn đời này chưa từng thấy họa pháp như thế, có điều thứ mang đến cho hắn rung động vẫn là các bài thơ được viết lên trên.
Chữ đẹp, người đề thơ lên đây tuyệt đối có thể xem như đại sư về thư pháp, nếu không phải hắn cực kì quen thuộc với tự thể của số ít vị nổi tiếng về thư pháp Cảnh quốc, có lẽ sẽ cho rằng đối phương chính là một trong những người này.
- Người trẻ tuổi, tranh chữ thật sự do ngươi viết ra?
Cẩm y nam tử vẫn chưa tin, không ngờ vị đại sư vừa rồi hắn muốn bái phỏng là một người trẻ tuổi, nhìn Lý Dịch hỏi.
Lý Dịch chắp tay nói.
- Tùy tiện vẽ vời trong lúc rảnh rỗi mà thôi, để đại nhân chê cười.
Lúc nãy Đổng tri phủ đã giới thiệu qua, người trước mắt là một vị quan trên đến từ kinh thành, tuy không biết chức vị cụ thể nhưng chắc chắn lớn hơn một huyện úy nho nhỏ như mình, lễ tiết nên có cũng không thể mất.
- Trong lúc rảnh rỗi, tùy tiện vẽ vời...
Mặt cẩm y nam tử đỏ bừng hiếm thấy, hắn đã nghiên cứu thư pháp hơn hai mươi năm thế mà còn không bằng một vị trẻ tuổi tùy tiện vẽ vời... Trước mặt lão bằng hữu, cái mặt mo này có chút không chịu nổi.
Ban đầu hắn nghĩ nếu thật có một vị đại sư không biết tên ẩn giấu trong Khánh An phủ, tất không thể bỏ qua cơ hội, chuẩn bị đầy đủ quà tặng đến cửa bái phỏng, sau khi được dạy bảo một phen, có lẽ khốn cảnh cản trở mình mấy năm nay sẽ đột phá. Nhưng đại sư biến thành một vãn bối trẻ tuổi, lời thỉnh giáo không dễ dàng nói ra miệng.
Thấy vẻ xoắn xuýt trên mặt hắn, Đổng tri phủ thầm buồn cười, nói.
- Nếu ta không nhớ lầm, vừa rồi Nghiêm huynh từng nói nếu chữ trên bảng hiệu thật sự do Lý huyện úy viết sẽ ăn nó hết, không biết Nghiêm thị lang làm hay không làm?
- Đương nhiên giữ lời.
Cẩm y nam tử lạnh hừ một tiếng, nói.
- Nghiêm mỗ từ trước đến nay nhất ngôn cửu đỉnh, có lúc nào thất hứa?
- Quách Giang, tháo bảng hiệu xuống, hôm nay về dùng nó nhắm rượu!
Đến trước cửa, phân phó một hộ vệ.
Hộ vệ kia cũng nghiêm túc, nhún người nhảy lên, điểm hai cái lên tường, cả người đã leo lên trên bảng hiệu, tháo bảng hiệu viết "Như Ý Phường", vững vàng ôm nó nhảy xuống đất.
Động tác tháo bảng hiệu lưu loát liền mạch, trôi chảy tự nhiên, hiển nhiên không phải lần đầu làm chuyện này.
Một màn này, Phùng giáo sư nhìn mà không khép cằm được, Đổng tri phủ có chút bất đắc dĩ xoa mi tâm, lấy tính tình của hắn, phải sớm biết, phải sớm biết rồi chứ...
Năm đó ở kinh thành cũng không biết có bao nhiêu bảng hiệu của người ta bị hắn tháo, đến mức khiến mấy người đó trời vừa tối lập tức tháo bảng hiệu mình ra giấu kín, để phòng buổi tối bị ai đánh cắp...
Sợ rằng vừa đến đây hắn đã đánh chủ ý lên tấm bảng hiệu này.
Đổng tri phủ ngửa mặt lên trời thở dài, biết vậy hắn tiên hạ thủ vi cường, để gã này được tiện nghi, nên biết hắn cũng nhìn trúng tấm bảng từ lâu...
Về phần mời Lý Dịch viết chữ cho, lấy thân phận của hắn thì không mở miệng được.
- Hiếm khi lấy được đồ nhắm tốt thế này, Văn Duẫn huynh từ từ uống trà một mình nhé, tại hạ đi trước một bước!
Cẩm y nam tử cười ha ha hai tiếng, sải bước ra ngoài.
- Giữa ban ngày ban mặt mà lấy trộm ngang nhiên, họ Nghiêm, da mặt của ngươi đâu?
Đổng tri phủ ngồi trong phòng lớn tiếng nói.
- Ha ha, chuyện người đọc sách làm, sao có thể dùng từ "trộm cắp" để hình dung?
Tiếng cười sang sảng của cẩm y nam tử truyền tới.
Hộ vệ ôm bảng hiệu kia theo sau cẩm y nam tử, trộn lẫn vào đám người trong ánh mắt kinh ngạc của Lý Dịch.
Nói tháo biển liền tháo biển, còn không thèm hỏi ý kiến chủ nhân cửa hàng, này con mẹ nó cũng quá trực tiếp đi? Còn nói cái gì mà quan lớn đến từ kinh đô, làm quan tại kinh thành đều có đức hạnh này sao?
- Ha ha, tính tình của hắn vốn như vậy, yêu chữ thành si, đã tháo vô số bảng hiệu rồi. Tấm bảng này đã vào tay hắn sợ rằng không thể trở lại.
Đổng tri phủ đứng lên, có chút bất đắc dĩ nói.
- Bản quan sẽ bồi thường tổn thất cho ngươi.
Lý Dịch còn có thể nói gì, Cảnh Quốc này từ hoàng đế công chúa, cho đến quan viên cấp dưới, sao lại có đức hạnh giống nhau, thích lấy không đồ của người khác. Bảng hiệu ngươi muốn lấy thì lấy đi, nhưng ít nhất cũng phải cho một chút lòng thành chứ?
Điều Lý Dịch muốn đến rất nhanh. Một nam tử đi tới, đặt một mảnh giấy lên bàn, nói.
- Đây là danh thiếp của đại nhân nhà ta, nếu ngươi đến kinh thành có thể dựa vào tấm danh thiếp này đến Nghiêm phủ tìm ngài ấy.
Lúc đầu, Lý Dịch còn tưởng rằng một tấm ngân phiếu, lật qua lật lại nhìn một hồi, phát hiện trên giấy trừ một chữ "Nghiêm" thì ra cái gì cũng không có, đây chính là thứ được gọi là danh thiếp? Đến một cái tên hoàn chỉnh còn không có, qua loa tới cực độ. Tuy nói lúc trước Hậu lão bản không thu bạc tạo ra tấm bảng hiệu, nhưng cũng không đến mức chỉ đổi được một tờ giấy không có tác dụng gì thế này.
Lý Dịch tiện tay đặt tờ giấy kia lên bàn, bảng hiệu bị tên kia cướp, xem ra không về được rồi. Qua một thời gian ngắn Như Ý phường sẽ khai trương lần nữa, vẫn phải đi đặt thêm một tấm...
Phùng giáo sư nhìn dáng vẻ Lý Dịch xem thường danh thiếp của Nghiêm đại nhân, nhắc nhở.
- Đừng xem thường tấm danh thiếp này, Nghiêm đại nhân làm Lại Bộ Thị Lang, mọi vấn đề về bổ nhiệm và bãi miễn, thi cử, lên chức xuống chức, điều động của quan văn trong thiên hạ đều do Lại Bộ phụ trách. Kết giao Nghiêm đại nhân không có chỗ xấu gì cho sau này ngươi lên chức đâu.
Lý Dịch không biết bối cảnh của vị cẩm y nam tử kia, Phùng giáo sư lại quá rõ ràng. Nghiêm gia được coi là đại tộc tại Cảnh Quốc, không ít người trong nhà quyền cao chức trọng, rất được bệ hạ tín nhiệm. Giao hảo với Nghiêm gia, đường làm quan sẽ thông thuận hơn rất nhiều.
Mặc dù nói hai người đã từng rất không vừa mắt nhau, nhưng Phùng giáo sư chỉ không ưa việc hắn không có chí tiến thủ, đây là bệnh nghề nghiệp của giáo sư học phủ, không có bất kỳ ân oán cá nhân nào. Lần này Phùng giáo sư thiện ý nhắc nhở cũng chỉ hi vọng hắn sẽ bỏ đi thói xấu trước đây, nỗ lực cầu công danh, sớm ngày ra sức vì nước mới là chính đạo.
Lý Dịch cũng không ngờ Phùng giáo sư sẽ nói những lời này với mình, thấy Phùng lão sư thành khẩn, trong lòng cũng có chút động dung. Hai người tuy bất hòa nhưng không thể phủ nhận đây là một vị quân tử chân chính. Thu danh thiếp lại, Lý Dịch nghiêm nghị thi lễ với hắn một cái.
- Đệ tử nhớ kỹ.
- Trẻ nhỏ dễ dạy.
Thấy hôm nay hắn thay đổi, sắc mặt Phùng giáo sư dịu đi đáng kể, hài lòng nói.
Lại dẫn được một người trẻ tuổi tiềm lực vô hạn vào chính đạo, trong lòng cảm giác thành tựu.
Đây là một thanh niên có tài hoa và năng lực xuất chúng nhất mà hắn từng gặp, Phùng giáo sư thật sự không muốn hắn sống một cuộc đời tầm thường, lần nữa mở miệng.
- Lấy tài năng của ngươi, làm một huyện úy nhỏ nhoi thật sự phí tài. Lão phu ở kinh thành có không ít bằng hữu, có thể viết vài phong thư tiến cử cho ngươi, ngươi đi vòng một chút, lại thêm có quan hệ với Nghiêm đại nhân, nếu liên danh đề cử với Bệ hạ, một huyện lệnh sợ rằng không thiếu. Chỉ cần ngươi cần cù tạo ra một phen chiến tích, mười năm sau có khả năng rất lớn sẽ được điều nhiệm về kinh đô, trong vòng hai mươi năm đứng vào triều đình cũng không phải không thể.
Phùng giáo sư nói mà nước miếng văng tung tóe, trong lồng ngực như có một bầu nhiệt huyết sắp sôi trào.
- Khụ, cám ơn Phùng giáo sư, chỉ là đệ tử trọng thương chưa lành, việc này vẫn nên sau này rồi nói...
Lý Dịch che ngực ho khan vài tiếng, vẻ mặt lúng túng.
- Cái gì mà sau này rồi nói, sao lại đầu óc ngươi chậm chạp như thế chứ...
Phùng giáo sư nhướng mày, lại bày ra điệu bộ răn dạy.
- Người đọc sách như chúng ta, đương nhiên phải lấy việc đền đáp quốc gia làm nhiệm vụ...
Lý Dịch xoa cái đầu hơi phát trướng. Lão nhân này lại nữa rồi....
Trang 136# 2