Chương 47: Chứng Bệnh Tích Tụ
Trong lúc Lý Dịch dò xét bốn phía thì đồng thời, người xung quanh cũng đang quan sát hắn.
Làm ra băng đường hồ lô, để cho chứng bệnh lâu nay của Vương Phi có chuyển biến tốt đẹp là thư sinh trước mắt?
Không thể không nói, cái này cùng hình tượng trong tưởng tượng của bọn hắn khác nhau một trời một vực.
- Phương pháp làm băng đường hồ lô cũng không khó, chỉ cần ngào đường trắng thêm chút nước thành nước đường, sau đó ngâm quả hồng vào là được.
Lý Dịch nhìn người trẻ tuổi kia, nói:
- Ta đã nói cho các ngươi biết phương pháp làm băng đường hồ lô, thật có lỗi, tại hạ còn có chút việc gấp cần phải xử lý, cáo từ!
Lý Dịch căn bản không muốn nói cho người khác biết hạch tâm kỹ thuật làm băng đường hồ lô, hắn và gia hỏa này không quen, mà hắn cũng chỉ muốn trông coi một mẫu ba phần đất của mình, không muốn dính líu quan hệ với Vương Phủ.
Không quay lại nhanh, Lão Phương tìm không thấy hắn chắc chắc sẽ rất sốt ruột.
Nói xong, Lý Dịch nhanh chân đi ra ngoài.
- Công tử dừng bước!
Đúng lúc này, một đạo thanh âm êm tai truyền đến từ phía sau, thiếu nữ tên Hồng Phấn bước nhanh đi tới, nói:
- Công tử có chỗ không biết, tuy nói chỉ có quả hồng và đường trắng hai loại tài liệu, nhưng chúng ta làm thử nhiều lần, làm ra băng đường hồ lô có vị đạo tạm được, bên trong phải chăng có huyền cơ khác, còn mời công tử không tiếc nói ra.
Lý Dịch dùng bước, sau đó mới vừa cười vừa nói:
- Cô nương sợ rằng nghĩ nhiều, tất cả những gì tại hạ biết đều đã bẩm báo, bên trong cũng không huyền cơ gì.
Vẻ mặt Lý Dịch thành khẩn, tuy thiếu nữ kia vẫn còn nghi hoặc, nhưng đã tin bảy tám phần, quay đầu nói với người trẻ tuổi:
- Tiểu Vương Gia, người hôm qua bán băng đường hồ lô cũng không phải vị công tử này, sợ rằng chúng ta đã tìm sai người.
- Đúng thế, đúng thế!
Lý Dịch gật gật đầu, tăng tốc bước ra ngoài cửa.
- Mười lượng bạc!
Ngay thời điểm này, chỉ nghe người trẻ tuổi kia bỗng nhiên mở miệng.
Thiếu nữ kia nghe vậy sững sờ, không biết Tiểu Vương Gia nói câu này có ý gì. Ngay lúc đó, chân trái Lý Dịch vừa mới bước ra ngoài cửa, lại bỗng nhiên dừng lại.
- Mới vừa rồi tại hạ đường đột, nếu có gì đắc tội, còn xin huynh đài chớ nên trách tội, Hồng Phấn, cầm mười lượng bạc tặng vị huynh đài này, coi như bồi tội với vị huynh đài này.
Lý Dịch quay đầu, phát hiện người trẻ tuổi kia đang giống như cười mà không phải cười nhìn hắn.
Đối mặt cùng người trẻ tuổi kia mấy giây, Lý Dịch cũng cười, nụ cười này chỉ có hai người bọn họ hiểu được có ý gì.
Vị Tiểu Vương Gia này cũng thật biết làm người a!
Nụ cười Lý Dịch trên mặt càng thêm rực rỡ, cười nói:
- Tuy nói phương pháp xào nấu cũng không có huyền cơ gì, nhưng khó được Tiểu Vương Gia thịnh tình, có thể làm ra mùi vị trước đó hay không thì thử một lần lại có làm sao?
Tuy không biết tại sao vị công tử này bỗng nhiên thay đổi chủ ý, nhưng tốt xấu gì người ta đã đáp ứng hỗ trợ, trên gương mặt thiếu nữ hiện ra vui mừng, vội nói:
- Như thế đa tạ công tử!
Người trẻ tuổi hiện nét mặt cổ quái càng đậm, đưa tay làm một tư thế mời:
- Huynh đài mời...
Sau một lát, tất cả mọi người bao gồm người trẻ tuổi kia, nhìn Lý Dịch vô cùng thuần thục xử lý Sơn Tra, chế biến nước đường, thủ pháp như mây bay nước chảy, một mạch mà thành, trên mặt đều toát ra biểu lộ kinh ngạc.
Một thư sinh hào hoa phong nhã làm những chuyện này, vẫn mang đến cho bọn họ trùng kích không nhỏ.
Bởi vì không có xâu trúc, sau khi Lý Dịch làm tốt mứt quả thì để vào một cái mâm.
Thiếu nữ kia dùng đũa kẹp một trái, nhẹ cắn, đôi mắt đẹp không khỏi sáng lên, quay đầu nhìn người trẻ tuổi kia nói:
- Tiểu Vương Gia, đúng là vị đạo hôm qua!
- Ta lập tức đưa cho mẫu thân.
Người trẻ tuổi kia nghe vậy đại hỉ, tiếp nhận món ăn trong tay thiếu nữ, nhanh chân đi ra ngoài.
Lý Dịch ở một bên nghe được có chút kỳ quái, nhìn bộ dạng này, thích ăn mứt quả tựa như là Vương Phi nghe.
Chẳng lẽ thứ này cũng có thể ăn nghiện?
- Đa tạ công tử, may mắn có băng đường hồ lô của công tử, bệnh Vương Phi mới chuyển biến tốt đẹp.
Sau khi người trẻ tuổi kia rời đi, thiếu nữ chân thành nói với Lý Dịch.
- Vương Phi bệnh?
Lý Dịch nghe vậy có chút nghĩ không thông, hắn quả thật không biết, mứt quả lại có công hiệu chữa bệnh.
- Xin hỏi... Vương Phi có chứng bệnh ra sao?
Lý Dịch thật sự có chút hiếu kỳ, không khỏi mở miệng hỏi.
Thiếu nữ kia có chút do dự, nhưng sau đó ngẫm lại nếu không phải có thư sinh trước mắt, bệnh tình Vương Phi sợ rằng còn không thuyên giảm, ngẫm lại mới lên tiếng:
- Thái Y nói chứng bệnh tích tụ, uống thuốc đã nửa tháng, Vương Phi mỗi ngày chán ghét ăn cơm, sớm đêm khó ngủ, trong khoảng thời gian này đến nay, thân thể ngày càng gầy gò...
Lý Dịch không biết cái gì là chứng bệnh tích tụ, nhưng nghe thiếu nữ miêu tả, hắn đã rõ.
Ăn không ngon, ngủ không yên, dễ phát sốt, ngày càng tiều tụy... Đây không phải vì đường tiêu hóa không tốt sao!
Không cần nghĩ Lý Dịch cũng biết, trong vương phủ này, cả ngày nhất định đều ăn thịt cá, nếu người có dạ dày không tốt, thân thể hơi suy yếu, sẽ không tiêu hóa nổi lượng đồ ăn này!
Mà Sơn Tra vừa vặn có tác dụng thanh phổi, tiêu thực, khai vị, riêng đối với việc ăn thịt quá nhiều gây nên chứng bỏ ăn càng có hiệu quả.
Ở tiền thế, dạ dày Lý Dịch thật không tốt, mỗi lần về nhà, trên bàn cơm không thiếu Sơn Tra ngào đường, đi học bên ngoài, mẹ cũng sẽ thường xuyên gọi điện thoại nhắc hắn chú ý dạ dày, ăn ít dầu mỡ, ăn nhiều rau củ, chú ý dưỡng dạ dày, ban đêm không nên thức khuya...
Mà người yêu hắn nhất, tốt với hắn nhất trên thế giới kia, về sau đã không còn cơ hội gặp lại nữa.
Trong lúc nhớ mẹ mà không khỏi xúc động, hốc mắt Lý Dịch bất tri bất giác đã ẩm ướt.
Thiếu nữ gọi Hồng Phấn kinh ngạc nhìn qua thư sinh đang muốn khóc trước mặt, nàng chỉ nói đến chứng bệnh của Vương Phi, vị công tử này đã cảm động khóc?
Lúc này, chỉ thấy cửa phòng ăn bỗng nhiên bị người đẩy ra, Tiểu Vương Gia hưng phấn đi tới, phân phó với mấy tên đầu bếp:
- Lập tức làm chút đồ ăn Vương Phi ngày thường thích ăn!
- Nghĩ không ra băng đường hồ lô này lại có hiệu dụng kỳ diệu như thế!
Người trẻ tuổi quay đầu nhìn Lý Dịch, sợ hãi thán phục nói.
Chứng bệnh Liền Thái Y cũng thúc thủ vô sách, thế mà vì mấy quả hồng có ở khắp nơi này lại chuyển biến tốt, mẫu thân ngày thường cực độ kén ăn, sau khi ăn những quả hồng kia, sẽ chủ động đòi đồ ăn, thật sự khiến người ta khó mà tưởng tượng.
Lúc này, tâm tình Lý Dịch đã khôi phục lại bình thường, cười nói:
- Quả hồng có tác dụng đối với trị liệu chứng bệnh, nhưng lại không phải phương pháp trị tận gốc.
- Chẳng lẽ ngươi hiểu được cách trị chứng bệnh tích tụ?
Người trẻ tuổi kia nghe vậy thân thể chấn động mạnh, nắm lấy cánh tay Lý Dịch hỏi.
- Có biết một hai.
Lý Dịch cười nói.
Chỉ làm một nồi Sơn Tra đã thu người ta mười lượng bạc, trong nội tâm Lý Dịch cũng có chút băn khoăn.
Nói thế nào thì cũng là khách quen, Lý Dịch phải làm cho đối phương cảm thấy bỏ ra mười lượng bạc rất thỏa đáng...
Nếu những lời này do người khác nói ra, người trẻ tuổi và thiếu nữ này khẳng định sẽ không tin, nhưng Lý Dịch mở miệng, bọn họ đã tin hơn phân nửa.
Dù sao, hắn đã sáng tạo kỳ tích một lần!
Ngay tại thời điểm hai người đang cuồng hỉ, một chỗ khác tại phủ thành Khánh An, nhìn sắc trời dần biến đen, trên mặt đại hán họ Phương lại tràn đầy lo lắng.
Trang 25# 1