Chương 51: Ninh Vương Tạ Lễ
Ý thức hơi khôi phục một chút đã cảm nhận đầu căng căng, nỗ lực rất lâu cũng không thể mở mắt, chỉ nghe được bên người có mấy đạo thanh âm đứt quãng.
- Vương Phi buổi sáng ăn cái gì?
- Còn uống thêm một chén cháo khoai ngô nhỏ nữa.
- Vương Gia rất cao hứng, tất cả mọi người trong phòng ăn đều được thưởng đấy!
Thật vất vả mở to mắt, chỉ cảm thấy miệng dị thường đắng chát, rất khát nước, lúc này, cách đó không xa có âm thanh thanh thúy vang lên:
- Công tử đã tỉnh!
Một chiếc khăn nóng được đưa qua, Lý Dịch xoa mặt lung tung, nhìn hai vị thị nữ đứng trong phòng, thanh âm có chút khàn khàn nói:
- Nước...
Sau một lát, tiếp nhận chén trà trong tay thị nữ, uống một hơi cạn sạch vẫn chưa giải khát, uống thêm mấy chén đầy, cảm giác khát nước mới dần biến mất.
Lúc này, một vị thị nữ hợp thời bưng lên một cái khay dùng vải đỏ che lại, cười nói:
- Công tử, đây là tạ lễ Vương Gia phân phó nô tỳ chuẩn bị cho công tử, mời công tử nhận lấy.
- Tạ lễ, thứ đồ gì...
Lý Dịch vừa mới tỉnh lại, đại não còn chưa tỉnh táo lắm, nhanh chóng đưa tay mở vải đỏ, tiếp đó thiếu chút bị choáng váng khi nhìn thấy từng nén bạc chỉnh tề trên khay.
- Thay ta tạ Tạ vương gia!
Lý Dịch tươi cười tiếp nhận khay trong tay thị nữ, cảm giác buồn ngủ nhất thời bị quét sạch sành sanh, tinh thần cả người đều sảng khoái hơn rất nhiều.
Thị nữ kia nghe vậy sững sờ, tựa hồ không nghĩ đến Lý Dịch thế mà đáp ứng rất dứt khoát.
Vừa rồi Vương Gia còn cố ý dặn dò, nếu đối phương khăng khăng không nhận, nhất định phải thuyết phục hắn, vì thế trong lòng nàng còn chuẩn bị một phen.
Nhưng sự thật lại làm cho nàng có chút sững sờ.
Không phải nói người đọc sách đều xem tiền tài như cặn bã à... Vị công tử này tựa hồ không phải như vậy nghe...
Lý Dịch cõng bao quần áo nhỏ trên lưng, đi từ Ninh Vương phủ ra, khoát tay chào nữ tử tên Hồng Phấn, nhanh chân rời đi.
Đêm qua uống một hớp rượu đã say ngã trên bàn, mất mặt quá lớn, hắn cũng không đợi Tiểu Vương Gia tỉnh lại đã nhanh chân rời khỏi Vương Phủ.
Bên trong bao vải nhỏ cõng sau lưng chứa ròng rã một trăm mười lượng bạc, tuy đổi thành NDT cũng chỉ có năm vạn, nhưng đây là khoản tiền lớn nhất mà Lý Dịch kiếm được sau khi đi vào thế giới này.
Thổ hào con tất nhiên sẽ có một thổ hào cha.
Lý Dịch chỉ thích Vương Gia hào sảng như vậy, nói cảm tình quá mức phiền phức, trực tiếp dùng tiền là tốt nhất.
Nâng túi tiền lên trên lưng, nội tâm thư thả không ít.
Cũng không biết bọn Lão Phương hôm qua không nhìn mình sẽ nóng nảy thành bộ dáng gì.
Vẫn sớm trở lại trại thì tốt hơn.
Bên trong Liễu Diệp Trại, tiểu nha hoàn đang ngồi trước cửa, hai mắt sưng đỏ, trong đôi mắt to mỹ lệ ngày xưa cũng mất đi thần thái, hai quầng thâm thật lớn như gấu trúc, đôi mắt đang ngóng nhìn về phía trước.
Không bao lâu, một đạo thân ảnh cường tráng đi từ đằng xa tới, đại hán họ Phương cầm trong tay một túi, đi đến trước mặt tiểu nha hoàn, thở dài một hơi, nói:
- Tiểu Hoàn, đây là tiền hôm qua bán băng đường hồ lô, ngươi lấy về cất kỹ.
Thiếu nữ không nói gì, cắn chặt môi, lắc đầu.
- Chủ ý này do cô gia đưa ra, đường trắng cũng do cô gia mua, chúng ta chỉ bỏ ra chút khí lực, không nỡ cầm số tiền này trong tay, ngươi... Vẫn nên cất kỹ đi.
Lão Phương đặt túi bên chân thiếu nữ, cuối cùng không nói thêm gì, quay người chậm rãi rời đi.
Thiếu nữ ngồi ở vị trí quen thuộc, tựa hồ bên người còn một đạo thân ảnh, giống như trước, giảng cho nàng nghe những cố sự thật hay, dạy nàng làm đồ ăn mỹ vị... Cơ hồ là thời gian tốt đẹp từ khi chào đời đến nay.
Nghĩ đến sau này thân ảnh kia sẽ không xuất hiện nữa, mũi thiếu nữ không khỏi có chút chua xót, cố nén không để nước mắt rơi xuống.
Cuối cùng cũng chỉ là thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, không biết qua bao lâu, nước mắt trong mắt rốt cuộc không kìm chế nổi, chôn cái đầu nhỏ giữa hai chân, âm thanh nghẹn ngào truyền đến.
- Tiểu Hoàn sao lại khóc, người nào chọc giận ngươi?
Một thanh âm đột nhiên truyền đến, thân thể thiếu nữ không khỏi run lên, bỗng nhiên ngẩng đầu, thấy gương mặt quen thuộc không thể quen thuộc hơn xuất hiện trước mắt.
Trong mắt thiếu nữ bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng, rất nhanh đã ảm đạm đi.
Từ hôm qua đến bây giờ, cảnh này đã xuất hiện vô số lần, từ vừa mới bắt đầu kinh hỉ đến sau cùng chết lặng, bởi vì nàng biết, dù ảo giác có chân thực, cuối cùng cũng chỉ là ảo giác mà thôi.
Nhìn tiểu nha hoàn khóc lóc sướt mướt, Lý Dịch không khỏi đau xót, sốt ruột vội đi tới, lau nước mắt trên mặt nàng, nói khẽ:
- Nói, là ai khi dễ ngươi, cô gia giúp ngươi xả giận!
Thiếu nữ ngơ ngác nhìn lấy Lý Dịch giúp mình lau nước mắt, trên mặt truyền đến xúc cảm chân thực mới khiến cho nàng ý thức được đây không phải ảo giác.
- Cô gia!
Trong mắt to mỹ lệ, nước mắt tràn mi mà ra, trong nháy mắt Lý Dịch cũng cảm giác được trong ngực nhiều hơn một thân thể mềm mại.
Tiểu nha hoàn ngày thường thẹn thùng, có thể xưa nay sẽ không làm ra cử động dạng này, lúc này nước mắt như mưa, tựa hồ dùng hết toàn bộ khí lực ôm hắn, ngược lại làm cho Lý Dịch có chút không nghĩ ra.
Lúc này, cửa nhà mở ra, Lý Dịch nhìn thấy thân ảnh Liễu Như Ý xuất hiện, chỉ chỉ tiểu nha hoàn đang khóc thương tâm, hỏi:
- Tiểu Hoàn làm sao?
Liễu Như Ý ôm kiếm đứng trước cửa ra vào nhìn Lý Dịch, tuy mặt ngoài không có dị dạng gì, nhưng cả người lại tựa hồ như nhẹ nhõm hơn không ít.
Liễu Như Ý xuất hiện để tiếng nức nở của Tiểu Hoàn dừng lại, cúi đầu, mặt nhỏ ửng hồng đứng bên người Lý Dịch, chăm chú dắt góc áo hắn không muốn buông ra.
- Cô gia!
Tiếng Lão Phương như chuông đồng truyền đến từ phía sau, ai cũng có thể nghe được trong tiếng gọi ẩn chứa kinh hỉ.
- Cô gia, người đã quay lại!
Mắt thấy Lão Phương to lớn như con gấu đang hưng phấn giống như cưới được mấy phòng tiểu thiếp muốn ôm mình, Lý Dịch lập tức cảnh giác lui lại.
Vừa mới hưởng thụ Tiểu Hoàn vừa mềm vừa thơm ôm ấp, nói cái gì cũng không nguyện ý để gia hỏa Lão Phương này chạm đến mình.
- Cô gia, người đêm qua đi đây?
Thấy ôm không thành, Lão Phương cũng không tức giận, nhìn Lý Dịch, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi.
- Đêm qua...
Lý Dịch nói một nửa mới nghĩ hắn đang muốn nói mình đêm qua qua thanh lâu nghe hát, tựa hồ có chút không thích hợp, chuyển lời:
- Đêm qua... Đêm qua lạc đường trong thành, tìm bốn phía cũng không thấy các ngươi, thế là ở một đêm tại khách sạn, hừng đông mới trở về.
Từ đêm qua cho tới hôm nay, Lão Phương đều vẫn cho rằng nếu không phải mình, cô gia cũng sẽ không chạy, cả đêm dày vò nội tâm, một đêm không ngủ, cho tới hôm nay nhìn thấy Lý Dịch, tự trách và hối hận bị quét sạch sành sanh, cảm giác nhân sinh bỗng nhiên lại tràn ngập ánh sáng.
Lý Dịch lấy bao vải trên lưng xuống, đưa cho Tiểu Hoàn, dặn dò:
- Cất cái này vào trong tủ chén của ta.
Tiểu Hoàn đưa tay đón, lại không nghĩ rằng bao quần áo nhỏ xíu thế mà rất nặng, không cẩn thận để rơi xuống đất.
Soạt!
Bao phục tản ra, một đống bạc nén từ bên trong lăn ra, được Thái Dương chiếu rọi, kém chút làm hai mắt Lão Phương choáng váng.
Tiểu Hoàn kinh ngạc che cái miệng nhỏ nhắn, khắp khuôn mặt xinh đẹp đang hiện ra biểu lộ không dám tin.
Tay Liễu Như Ý cầm kiếm cũng không khỏi nắm chặt, trên mặt động dung.
Bên cạnh cách đó không xa, Ngô Thị đang đi từ trong nhà ra, vừa mới giội một chậu nước bẩn ra ngoài, đột nhiên cảm thấy mặt đất không xa bên cạnh có chút chói mắt, không khỏi quay đầu nhìn lại...
Loảng xoảng!
Chậu đồng trong tay rơi xuống đất phát ra tiếng vang thanh thúy.
Trang 27# 1