Chương 95: Thúc Bá Đến Cửa
Đối với tốc độ học tập của Liễu Như Nghi, Lý Dịch không biết dùng từ ngữ gì để hình dung.
Hắn vì có một cái Máy gian lận nghịch thiên trong đầu mới có thể nắm giữ trong thời gian rất ngắn, nhưng Liễu Như Nghi chỉ nhờ hắn dạy hai lần, sau khi uốn nắn mấy động tác, về sau đã có thể đánh ra Thái Cực Quyền gần như đủ tiêu chuẩn.
Tuy nói hoặc nhiều hoặc ít vẫn còn chút tì vết nhưng người ta có dung mạo xinh đẹp, dáng người cũng cao, quan trọng hơn là có võ công không kém, động tác làm ra không biết đẹp mắt hơn Lý Dịch bao nhiêu lần.
Điều này khiến Lý Dịch đứng ở một bên trong thổn thức không thôi, những động tác này do nữ tử làm xác thực không giống nhau lắm...
Thực dụng hay không thực dụng tạm thời không nói, chí ít nhìn đẹp mắt đến cực điểm.
Không bao lâu, ngoài viện vang lên tiếng đập cửa để Lý Dịch không thể tiếp tục thưởng thức.
Nghe thanh âm không giống như Lão Phương, phương thức hắn gõ cửa thô kệch hơn nhiều, cũng không phải Liễu Như Ý, nhị tiểu thư quay về cho tới bây giờ đều không cần gõ cửa, trực tiếp bay từ bên ngoài vào.
Lý Dịch đi ra mở cửa, nhìn thấy hai trung niên đứng ngoài đó, trên mặt hiện ra nụ cười.
Nhìn thấy hai người, Lý Dịch sững sờ một chút, diện mạo có chút quen thuộc, trước kia hẳn gặp qua, sau khi cẩn thận hồi tưởng mới nhớ, nguyên lai là đêm qua, hai người đưa chút trứng gà và bánh trung thu liền bị hắn sai Tiểu Hoàn đuổi đi.
Thân phận hai người tựa như là thúc thúc bá bá nào đó của tỷ muội Liễu Như Nghi, thuộc về trực hệ.
Từ khi Liễu thị nhất tộc định ở lại đây, truyền thừa mấy đời, thúc thúc bá bá của hai nữ cũng không phải ít.
Nghe nói nhà họ Liễu sinh sản cũng không phải nói chơi, nghe nói gia gia Liễu Như Nghi có năm huynh đệ, năm người lại khai chi tán diệp riêng phần mình, sinh một đám con trai, chính là nhóm thúc thúc bá bá tỷ muội Liễu Như Nghi.
Ngược lại là dòng chính, chỉ đơn truyền từ phụ thân Liễu Như Nghi một mạch, bối phận xuống chút nữa cũng chỉ có hai nữ hài tử.
- Tứ thúc, Thất thúc, có chuyện gì không?
Tuy trước giờ bất hòa với những người này, nhưng làm vãn bối, lễ tiết vẫn nên có, Liễu Như Nghi đi tới, thi lễ chào hai người.
- Đi vào nói, đi vào nói...
Thấy Lý Dịch và Liễu Như Nghi tựa hồ không có ý mời bọn họ đi vào, hai người cười khan một tiếng nói.
- Không biết Tứ thúc và Thất thúc lần này tới vì chuyện gì?
Sau một lát, trong phòng, Liễu Như Nghi nhìn hai người hỏi lần nữa.
Phần lớn thúc thúc bá bá bất hòa cùng tỷ muội các nàng, hôm qua hai người ân cần tặng đồ đã để nội tâm nàng rất kinh ngạc.
Ngày hôm nay lần nữa đến thăm, thật sự có chuyện gì đó cần nhờ.
Hai trên mặt người lộ ra vẻ chần chừ, sau đó lập tức hiện lên kiên định, lấy từ trong ngực ra mấy tờ Giấy hơi vàng vàng, đặt trên bàn.
- Tứ thúc, đây là?
Liễu Như Nghi nhìn đồ vật trên bàn, quay đầu nhìn lão, trong đôi mắt đẹp hiện ra một tia nghi hoặc.
Lúc phụ thân còn sống, trong trại vốn là một thể, nhưng khi ông xảy ra chuyện ngoài ý muốn, những thúc thúc đó bá bá liền lập tức đòi tách ra, hai tỷ muội lúc ấy tuổi còn nhỏ, tất cả đồ vật vốn nên thuộc về các nàng cơ hồ đều bị đoạt hết, khi đó đối phương không lưu lại một chút thể diện, giờ này làm sao đổi tính rồi?
Trung niên bên trái mở miệng nói.
- Như Nghi, chuyện trước kia là chúng ta không đúng, những tờ khế đất này, lúc ấy tách ra vốn nên thuộc về con và Như Ý, các con thu lại đi.
- Tứ thúc, có gì thì thúc cứ việc nói thẳng đi.
Liễu Như Nghi đương nhiên sẽ không rằng bọn họ bỗng nhiên cắn rứt lương tâm, muốn trả lại những vật trước kia đoạt đi, bọn hắn làm như thế, tất có mưu đồ.
Trung niên do dự một hồi, mới mở miệng lần nữa.
- Như Nghi nói vậy, ta cứ việc nói thẳng... Con cũng biết…
Hai năm này mùa màng không tốt, trong nhà thật rất khổ cực, qua ít ngày nữa, sợ rằng cháo cũng không có mà húp... Con xem, cô gia làm băng đường hồ lô kia có sinh ý rất tốt, chúng ta có thể, có thể...
Trung niên kia nói tới chỗ này, ý tứ đã rất rõ ràng.
Tuy sinh ý băng đường hồ lô rất tốt nhưng mọi người chỉ nhận băng đường hồ lô Liễu thị của bọn Lão Phương, nếu bọn hắn đi bán, vẫn ế đến đáng thương.
Nếu bọn họ cũng muốn dựa vào băng đường hồ lô kiếm lời một khoản thì phải đạt được bí phương, không được bọn họ cho phép, không thể đánh ra chiêu bài Liễu thị, không có lợi nhuận.
Nếu như được bọn họ đồng ý, có thể buôn bán băng đường hồ lô, vậy những đất dai này căn bản cũng không tính là gì.
Đất trong trại vốn không được tính là ruộng tốt, mùa màng đỡ một ít thì có thể thỏa mãn sinh hoạt, nếu như giống năm ngoái, trôi qua cả một năm, lương thực mất mùa, cũng chỉ có thể cạp đất mà ăn.
Nếu sớm biết Như Nghi mấy năm sau đoạt được một ông chồng như vậy, đâu có rảnh mà tách ra, thái độ của bọn họ đối với hai tỷ muội, có thể sớm nịnh bợ thì liều mạng nịnh bợ.
- Tướng công, chuyện này, chàng đến quyết định đi.
Liễu Như Nghi không có trả lời bọn họ, quay đầu nhìn qua nói với Lý Dịch.
Chuyện có quan hệ đến băng đường hồ lô, từ đầu đến cuối đều do hắn làm, Liễu Như Nghi cũng chưa từng có hỏi, lúc này tự nhiên cũng không quyết định thay hắn.
Thực ra đêm qua Lý Dịch đã rõ ràng dụng ý nhóm thúc thúc bá bá của Liễu Như Nghi.
Băng đường hồ lô Liễu thị có địa vị tại Khánh An Phủ Thành, tương đương với "Lão Bắc Kinh băng đường hồ lô" hậu thế, là thức có danh tiếng lâu năm, bọn họ muốn chiêu bài này.
Quay đầu nhìn hai người, trên mặt nở nụ cười, mở lời.
- Tứ thúc... Thất thúc đúng không?
"Ai..."
Trong lòng hai người rõ ràng, hôm nay có thể thành sự hay không đều được quyết định bởi thư sinh trước mắt, cuống quít ứng một tiếng, nụ cười trên mặt càng thêm hiền lành.
Lý Dịch lộ vẻ do dự, một hồi mới nói:
- Để cho các ngài lấy chiêu bài Liễu thị bán mứt quả cũng không phải không được, bất quá...
- Bất quá cái gì?
Hai người nghe vậy lập tức hỏi.
- Bất quá, các ngài chỉ có thể lấy hình thức liên minh tham gia vào.
Lý Dịch nhìn bọn hắn nói.
- Cái gì gọi là... Gia nhập liên minh?
Hai người liếc mắt nhìn nhau, không hiểu nhìn Lý Dịch hỏi.
Ngay cả Liễu Như Nghi cũng hiện ra vẻ nghi hoặc, hiển nhiên cũng lần đầu tiên nghe được từ ngữ này.
- Gia nhập liên minh có ý rất đơn giản, chúng ta đồng ý để các ngài đánh chiêu bài Liễu thị bán mứt quả, nhưng lợi nhuận mỗi ngày, chúng ta muốn rút ra năm thành.
Lý Dịch nhìn bọn họ nói.
Chiêu bài băng đường hồ lô Liễu thị không phải dễ dàng có thể đánh ra qua, để bọn họ trước lấy một khoản kếch xù để xem như phí gia nhập liên minh thì không quá hiện thực, giảng giải khái niệm gia nhập liên minh ở hậu thế cho bọn hắn cũng như đàn gảy tai trâu, chỉ có thể dùng phương pháp đơn giản thô bạo.
- Năm thành!
Hai người đồng thời kinh hô một tiếng, con số này đối với bọn hắn mà nói, thật sự có chút không thể thừa nhận.
Tân tân khổ khổ được tiền nhưng bị người khác lấy một nửa, ai cũng không nguyện ý.
- Cô gia, năm thành, có chút quá nhiều?
Tứ thúc nhìn Lý Dịch, có chút gian nan hỏi.
Lý Dịch cười không nói, biểu thị chuyện này không có chừa chỗ thương lượng.
Khi dễ nương tử và cô em vợ nhà ta mấy năm qua mà giờ còn mặt mũi nói thế.
- Chuyện này để cho chúng ta suy nghĩ một chút.
Lý Dịch mỉm cười nhìn hai người đi ra cửa, rất có kiên nhẫn chờ đợi.
Sau một lát, hai người trở về.
Tứ thúc ngẫm lại một hồi, mở miệng nói:
- Năm thành thật có chút nhiều, chúng ta trở về suy nghĩ một chút, ngày mai sẽ cho các ngươi câu trả lời chắc chắn.
Một nửa lợi nhuận giao cho người khác, hắn hiển nhiên không muốn, hai người vừa rồi thương lượng, sau khi trở về sẽ liên hợp lại các tộc nhân trực hệ tạo áp lực, nếu có thể miễn đi phí dụng gia nhập liên minh tự nhiên tốt nhất, nếu không được, giảm còn phân nửa cũng không phải không thể cân nhắc.
Nói xong, quay người rời đi.
- Như Nghi, cô gia, nếu không có các ngươi đồng ý, năm thành ta cũng không kiếm được... năm thành thì năm thành, ta đồng ý.
Tứ thúc vừa bước chân ra cửa, sau lưng đã truyền đến thanh âm quen thuộc của lão thất.
Ầm!
Liễu tứ thúc vấp chân, thân thể bay về phía trước nửa trượng, rơi xuống đất thổi tung một mảnh bụi đất.
- A, Tứ gia, sao ta nhân đại lễ này được?
Trước người hắn không xa, Lão Phương đứng đó, nhìn một màn trước mắt, vô cùng ngạc nhiên lên tiếng.
Trang 49# 1