Thượng Kinh, ba tháng sau.
Dân chúng đã đổi áo bông mùa đông sang áo mỏng mùa xuân, trên bờ Hiện Giang liễu xanh đâm chồi, lại một mùa xuân nữa đến. Trước cửa phủ Bình quốc công trên phố Xuân Chính Đại, xe ngựa các phủ đỗ chật như nêm, là vì phu nhân Quốc công và phu nhân thế tử cùng nhau tổ chức tiệc xuân năm nay.
Hiện giờ Bạch Mẫn Mẫn là phu nhân thế tử phủ Bình quốc công, cùng xử lý chuyện nội trợ trong phủ là chức trách của nàng, cho dù nàng rất thích tiệc tùng nhưng bảo nàng đứng ra tổ chức tiệc thì lại không hứng thú nổi.
Cũng may trong phủ có cô em chồng có sở thích tổ chức tiệc tùng kiểu này như Chương Hàm Diệu.
Vì mấy yến hội mà Chương Hàm Diệu tổ chức trước kia hay phát sinh ra sự vụ gì đó, lâu rồi phu nhân Bình quốc công cũng không cho nàng tổ chức tiệc nữa.
Nhưng hiện giờ niệm tình nàng cũng đã tới tuổi bàn chuyện hôn nhân, làm thêm vài lần để coi như rèn luyện, bà cũng mắt nhắm mắt mở cho nàng tổ chức.
“Hóa ra là Hàm Diệu làm, tỷ đang bảo có khi nào muội chu đáo cẩn thận thế này đâu.” Chu Tĩnh Uyển ngửi trà Trúc Thanh chuẩn bị riêng cho nàng, nhẹ nhàng nói.
“Tuy là Hàm Diệu tổ chức, nhưng trà Trúc Thanh này của tỷ là muội chuẩn bị đấy được không! Lần trước xem diễn kịch, tỷ nói nhiều ngày nay có chút chán ăn, người không thoải mái, muội đều ghi tạc thật kỹ trong lòng.” Nhất định Bạch Mẫn Mẫn sẽ không chịu mất phần công lao của mình, “Còn có ly của A Đàn, đặc biệt dùng tuyết rơi đọng trên cành mai để dành từ mùa đông để nấu, A Đàn thích nhất!”
Nghe thế Minh Đàn bưng chén trà lên nhẹ ngửi hương mai, uống một ngụm nhỏ lại hơi trêu chọc nói: “Dù sao cũng lấy chồng rồi, trước đây có thấy tinh tế thế đâu.”
Bạch Mẫn Mẫn định phản bác lại nàng, nhưng lại thấy gương mặt nhỏ xinh của nàng hơi hốc hác, sắc môi nhàn nhạt, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, chỉ xoay người dặn dò: “Đi lấy lò sưởi tay cho Vương phi.”
Tỳ nữ hành lễ thưa vâng, Minh Đàn gọi lại: “Không cần, đã vào xuân rồi còn dùng lò sưởi tay gì nữa.”
“Tuy đã vào xuân nhưng thời tiết lúc ấm lúc lạnh, vết thương của muội còn chưa lành hẳn, thân thể ốm yếu cũng không thể bị cảm lạnh được.”
Bạch Mẫn Mẫn đè giọng nói nhỏ.
Chuyện Minh Đàn bị thương người ngoài không biết, mấy tháng không ra ngoài, cũng chỉ lấy lý do bị phong hàn làm cớ để ứng phó. Dù sao phủ Tĩnh An hầu gặp chuyện lớn, tuy cuối cùng lấy lại được trong sạch, nhưng không bao lâu sau Tĩnh An hầu lấy cớ vết thương cũ tát phát chưa lành cáo ốm xin nghỉ, nàng không muốn ra ngoài đi loanh quanh cũng là chuyện bình thường.
Nói đến đây, chuyện Tĩnh An hầu trả lại binh quyền cũng rất kỳ quặc.
Nói Bệ hạ khoan dung độ lượng, nhưng binh quyền này lại là đánh thật mà lấy về.
Nói Bệ hạ không khoan dung cho Tĩnh An hầu, nhưng lại rửa sạch oan khuất cho ông với tội lớn như thông đồng với địch phản quốc.
Tĩnh An hầu xin từ chức, Bệ hạ cũng rất nể tình diễn đủ tiết mục ba lần khuyên ba lần mời mới miễn cưỡng thu hồi binh quyền. Nhưng chức vụ Xu mật phó sử lại nhất quyết không cho từ chối, còn dẫn theo thái y tự mình ra khỏi cung đến thăm, còn phá lệ thăng chức cho thế tử Tĩnh An hầu thành Thông phán Toàn Châu kiêm nhiệm Thị thuyền sử Đồng Cảng, rõ ràng là không giảm ưu ái của Hoàng gia.
“Đúng rồi, tỷ nghe cha chồng nói hôm qua trên triều dượng và Lưu ngự sử lại cãi nhau hả?” Bạch Mẫn Mẫn nhớ tới chuyện gì đó thì hỏi thử, “Hình như là vì chuyện Định Bắc vương điện hạ chém tướng ở Tây Bắc — vì chuyện này mà Lưu ngự sử còn lôi chuyện hắn mất năm ngày mới đuổi kịp đại quân ra để nói.”
Minh Đàn làm bộ như không nghe thấy nửa câu sau, chỉ tỏ ra không có gì mà đáp: “Cũng không phải lần đầu cha muội và Lưu ngự sử tranh luận, trên triều thì cãi nhau đến mặt đỏ tai hồng, nhưng sau lưng lại lén uống rượu với nhau, quan hệ có vẻ không kém đâu.”
Nàng ăn một miếng lê xanh sữa đặc lại tiếp tục nói: “Lại nói, sau khi cha trả lại binh quyền thì thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, đợi mẫu thân sinh xong ông cũng có thể dành nhiều thời gian hơn ở bên mẫu thân và em bé, cũng coi như là chuyện tốt.”
Bạch Mẫn Mẫn và Chu Tĩnh Uyển nhìn vào mắt nhau ——
Ngày ấy Định Bắc vương điện hạ ra khỏi thành, người nào đó kiên trì đuổi theo, phải điều xe ngựa thật rộng tới, còn mời Phong thái y đi cùng để phòng ngừa miệng vết thương lại rách ra.
Cũng may mưa đêm không tạnh, một đội binh mã đóng quân ngoài thành, khi trời tờ mờ sáng cũng đuổi kịp.
Mọi người đều cho rằng như vậy là nàng có ý bỏ qua chuyện cũ, nhưng sau đó về phủ, nàng lại im bặt không nhắc tới Định Bắc vương điện hạ.
Ba tháng này, quân tình Tây Bắc liên tục truyền tới kinh thành, nàng cũng không chủ động nghe ngóng, có người nói cho nàng nghe, thì bất kể thắng hay bại nàng đều nhàn nhạt, thư gửi về nhà cũng không xem, đừng nói đến chuyện hồi âm.
Bạch Mẫn Mẫn to gan, nhân dịp hôm nay trong phủ nhiều người, Minh Đàn không tiện trở mặt mất thể diện nên dè dặt hỏi một câu: “A Đàn, thật ra có chuyện này tỷ vẫn không hiểu, ngày ấy Định Bắc vương điện hạ ra khỏi thành, muội còn đuổi theo bảo người ta không được chết, sao mấy tháng này muội lại có thái độ với tin tức của Vương gia như vậy…”
Giọng Minh Đàn lãnh đạm: “Muội bảo hắn đừng chết là lấy đại cục làm trọng, nếu sống chết của hắn và an nguy Đại Hiện không có liên quan gì, cũng không ảnh hưởng đến tướng sỹ Đại Hiện thì muội cũng không quan tâm.”
“Vậy muội đúng là vì nước vì dân, nhẫn nhịn chịu đựng đó.” Đấu võ mồm với Chương Hoài Ngọc nhiều nên Bạch Mẫn Mẫn lưu loát nói tiếp luôn.
“……?”
“Hiện giờ phủ Bình quốc công đang muốn khách bỏ về à?”
“Mẫn Mẫn không biết ăn nói, muội đừng để ý muội ấy.” Chu Tĩnh Uyển vội đẩy đẩy kẹo lê xanh sữa đặc ra trước mặt Minh Đàn, lại nháy mắt với Bạch Mẫn Mẫn, “Còn không đi ra tiếp đón ở đằng trước đi, đừng có ở đây làm A Đàn khó chịu.”
Trên mặt Bạch Mẫn Mẫn lộ vẻ kinh ngạc vô tội, cứ nói “muội” mãi mà không phun ra được câu nào, sau đó bị Chu Tĩnh Uyển nửa đẩy đi nửa khuyên nhủ mới chạy đi đãi khách ở bên ngoài.
Nhưng đâu chỉ cần Bạch Mẫn Mẫn không nói là được, Minh Đàn lâu ngày chưa ra ngoài, giờ lộ diện nên rất nhiều quý nữ tiến đến nói chuyện với nàng.
Cũng không biết là ai lại trêu ghẹo nói: “Tiệc xuân hôm nay lại làm ta nhớ tới mấy câu thơ,
“Tiệc ngày xuân
Dâng rượu xin cất tiếng ca
Vái trời ba vái cầu ba ước thề
Một, nguyện chàng mãi sống lâu
Hai, với thân thiếp chỉ cầu an khang
Ba, xin như yến trong nhà
Hằng năm quấn quýt thiết tha vững bền”*
*Bài thơ Trường mệnh nữ của Phùng Duyên Kỷ, bản dịch tham khảo thivien.com, Shu có chỉnh sửa“Nghe nói đợt trước Định Bắc vương đã suất quân đánh vào huyện Lộc của Vinh Châu, trận chiến ở huyện Lộc này hết sức gian nguy, chắc hẳn Vương phi ở trong phủ ngày ngày cầu nguyện lang quân mãi sống lâu nhỉ.”
Minh Đàn cười nhạt không nói.
Chu Tĩnh Uyển biết nàng không muốn đề cập tới người nào đó, lẳng lặng nói sang chuyện khác: “Lang quân có sống lâu hay không thì không biết, nhưng thân thể thiếp khỏe mạnh thì lại không dễ, giờ A Đàn cứ bị mắc phong hàn mãi, mọi người lâu rồi không gặp.”
“Đúng vậy, hiện giờ A Đàn khá hơn chưa? Nhìn mảnh khảnh đi nhiều.”
“Trời ngày xuân nhưng vẫn lạnh, phải giữ ấm đó, nếu lại mắc cảm lạnh thì không đáng đâu.”
Nói hai ba câu đã chuyển được chủ đề, mọi người cùng nhau nói chuyện, đến rạp hát xem hai vở kịch, rồi lại đi ra sân mã cầu xem đánh mã cầu, không khí bình thường thanh thản.
Vết thương của Minh Đàn mới khỏi không lâu, không nên mệt mỏi quá sức, sau khi xem xong mã cầu thì định quay về.
Bên ngoài phủ, Minh Đàn đang định bước lên xe ngựa thì chợt có một binh lính ở doanh trại ngoại ô vội vàng tới nói có việc bẩm báo với Chương Hoài Ngọc.
Bạch Mẫn Mẫn thấy hắn quen quen không để ý lắm định cho người vào, nhưng khi hắn hành lễ với Minh Đàn, hắn lại không nhịn được mà nhìn Minh Đàn mấy lần, Bạch Mẫn Mẫn phát hiện có bất thường đột nhiên hỏi: “Ngươi có chuyện gì muốn bẩm với thế tử? Chuyện quân Tây Bắc sao?”
“Chuyện này…” Binh lính ngập ngừng, giọng nói gượng gạo, “Vâng, thuộc hạ có chuyện quân Tây Bắc muốn bẩm báo.”
“Chuyện gì?”
Binh lính ậm ừ không đáp.
“Đã là chuyện quân Tây Bắc thì Định Bắc vương phi ở đây, có gì không thể nói?”
Chính vì có Định Bắc vương phi ở đây mới khó mà nói được đó… Trong lòng hắn bối rối, nhưng không chống đỡ được Bạch Mẫn Mẫn cứ hỏi xoáy, hắn chỉ đành căng thẳng bẩm báo: “Định, Định Bắc quân bị… bị phục kích ở trận chiến Việt Hà, lui về giữ huyện Lộc, Định Bắc vương… Định Bắc vương…”
“Định Bắc vương làm sao?”
“Định Bắc vương điện hạ bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh!” Binh lính cắn răng nói một lèo rất nhanh, sau đó cúi đầu thật thấp.
Minh Đàn nghe vậy, thân hình lảo đảo, sắc môi cũng đột nhiên tái nhợt.
Bạch Mẫn Mẫn và Chu Tĩnh Uyển không hẹn mà cùng đỡ lấy nàng.
“A Đàn, muộn vẫn ổn chứ?”
Bạch Mẫn Mẫn hơi lo lắng, lại rầu rĩ, khi nãy nàng cho rằng binh lính này quá cứng nhắc nhất định phải gặp Chương Hoài Ngọc mới bằng lòng bẩm báo, biết trước thế này thì không hỏi còn hơn!
Chu Tĩnh Uyển vỗ nhẹ lưng Minh Đàn trấn an nói: “Định Bắc vương điện hạ là người tài có trời phù hộ, chắc chắn sẽ tỉnh. Tin tức đến muộn, nói không chừng lúc này chúng ta nhận được tin điện hạ đã tỉnh rồi.”
“Tỉnh hay không thì liên quan gì đến muội?” Minh Đàn đã nhanh chóng hồi phục, nàng đứng vững, vẻ mặt không có biểu cảm gì nói, “Muội về phủ đây.”
Bạch Mẫn Mẫn và Chu Tĩnh Uyển nhìn theo nàng lên xe ngựa, trong mắt không giấu được lo lắng vô cùng.
Xe ngựa phủ Định Bắc vương đi thẳng ra khỏi phố Xuân Chính Đại, Minh Đàn ngồi ngay ngắn trong xe, không biết sao bỗng nhiên nàng vén mành ra ngoài sai bảo: “Đi chùa Linh Miểu.”
Cuộc chiến công thành từ trước đến nay đều nhiều gian khó, đánh từ cuối đông tháng chạp tới khi trời ấm vào xuân, vùng biên cương Tây Bắc đã thây phơi ngàn dặm. Trên chiến trường khói lửa mịt mù, máu tươi trộn lẫn với mùi hôi thối của thi thể chưa được rửa sạch, lan tràn khắp không trung đều là một màu xám xịt.
Nguyên nhân gây chiến ở Tây Bắc là do Bắc Kha thèm thuồng Dương Tây Lộ, nhưng hiện giờ hai bên tham chiến chủ chốt đã biến thành Đại Hiện và Khương Ngu.
Bắc Kha bị Đại Hiện đánh cho trở tay không kịp, liên tiếp bại lui không còn dám mơ ước Dương Tây Lộ, đành phải ê chề rút về phía bắc lùi sâu trăm dặn, vứt bỏ đồng minh Khương Ngu không thương tiếc.
Giặc cùng đường thì không truy đuổi, huống hồ mục tiêu của Đại Hiện vốn dĩ cũng không phải Bắc Kha, binh lực Tây Bắc lại không đủ để chia ra mà chiến nên Giang Tự lấy cớ Khương Ngu liên kết với Bắc Kha dòm ngó Dương Tây Lộ để tiến đến đánh Vinh Châu mà Khương Ngu đang chiếm đóng, bắt đầu cuộc chiến giành lại lãnh thổ.
Nếu Vinh Châu có thể được giành lại dễ dàng thì cũng sẽ không trở thành châu quận cuối cùng bị mất trong mười ba châu của Đại Hiện. Khương Ngu có binh hùng tướng mạnh, lại chiếm được ưu thế về địa hình. Tuy Giang Tự và nhiều đại tướng tự mình lãnh binh cũng rất khó khăn để công phá, thường là cứ tiến được ba tấc lại bị ép lui hai tấc.
Cứ thế này mãi cũng không ai biết được còn phải đánh bao lâu, hiện giờ ngay cả Định Bắc vương điện hạ cũng gặp phục kích hôn mê bất tỉnh, có nhiều binh lính bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc mình còn có thể có ngày áo gấm về quê đoàn tụ với người thân gia đình hay không.
……
“Vương gia tỉnh rồi! Vương gia tỉnh rồi!” Một đêm nọ, binh lính canh giữ trong lều thống soái bỗng nhiên chạy về phía doanh trướng quân y, vui sướng thông báo.
Quân y và mấy đại tướng tâm phúc đều nhanh chóng tới trướng của chủ soái.
Bắt mạch xong, quân y thở phào nhẹ nhõm: “Vương gia không có gì quá đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt trong mấy ngày là có thể xuống giường.”
Đúng là Giang Tự hôn mê mấy ngày sau khi bị phục kích, nhưng cũng không tới nỗi nghiêm trọng như tin tức lan truyền là thân thể trọng thương hôn mê bất tỉnh, chủ yếu là vì vất vả mấy ngày liền, sức cùng lực kiệt mà lại không được nghỉ ngơi cho tốt
Nhưng truyền tin tức ra bên ngoài thì phải càng nói quá lên càng tốt để kẻ địch buông lỏng cảnh giác.
Quân y bảo phải tĩnh dưỡng thêm mấy ngày, nhưng người hành quân nghỉ một ngày là tốn biết bao quân lương tiền bạc và tính mạng dân chúng, sao có thể chấp nhận nghỉ ngơi lâu.
Sau khi tỉnh lại Giang Tự nghe chư vị tướng lĩnh bẩm báo một canh giờ về tình hình quân đội và chiến trường, thuộc hạ còn đưa tới một chồng tin mật tấu chương rất dày, hắn ngồi bên đèn dầu sai người trình chính sự lên.
Đợi hắn xem hết từng thứ một, thủ hạ lại nhắc nhở nói: “Vương gia, còn có mấy thư hỏi thăm của Bệ hạ, phủ Bình quốc công, phủ Xương quốc công, phủ Tĩnh An hầu, phủ tể tướng, còn có Dịch gia cũng viết thư.”
“Vương phủ vẫn không có à?”
“Không có ạ…”
Giang Tự trầm mặc: “Lấy của phủ Tĩnh An hầu ra đây.”
Thủ hạ vội trình lên.
Hắn mở thư đọc lướt qua..
Là nhạc phụ đại nhân của hắn viết, nội dung đều là về tranh luận trên triều đình với Lưu ngự sử, về việc hắn có nên bị khiển trách vì lúc trước chưa xin thánh ý đã chém đầu tướng lĩnh lười biếng trên chiến trường hay không, viết hơn trăm chữ nhưng lại không có chữ nào nói về người nào đó.
Còn lại mấy phong thư khác hắn đọc qua rất nhanh thì đều quan tâm hỏi han tình trạng vết thương của hắn, mặt hắn không có cảm xúc gì.
Đúng lúc này Thẩm Ngọc về doanh trại, nghe nói hắn đã tỉnh mới đi cùng một vị tướng quân khác tới thăm.
Giang Tự giật giật mí mắt, thấy Thẩm Ngọc mặt mày hớn hở, chợt hỏi một câu: “Giành lại được Vinh Châu rồi à, ngươi vui cái gì mà vui.”
Tướng quân bên cạnh chế nhạo nói: “Thẩm tiểu tướng quân vừa mới đọc tin tức nóng hổi từ Nam Luật gửi tới, không vui sao được.”
Thẩm Ngọc ngượng ngùng gãi gãi cái ót, ho nhẹ hai tiếng, gượng gạo nói sang chuyện khác: “Vương gia ngài tỉnh rồi sao, vẫn khỏe chứ?”
Giang Tự quét hắn một cái, rồi lại cụp mắt, nhìn chăm chú bản đồ địa hình Vinh Châu giọng nói lạnh căm căm: “Bổn vương rất khỏe, ngươi ít đến trước mặt chướng mắt bổn vương thì bổn vương càng khỏe hơn.”