—— Chỉ cần không phải tứ tiểu thư Minh gia, nữ tử khác, bổn vương sẽ vì ngươi mà cố gắng thử một lần.
Những lời này quanh quẩn ở bên tai Thẩm Ngọc, rõ ràng từng chữ đều dễ hiểu, nhưng xếp cạnh nhau lại khiến cho người ta không thể hiểu nổi: “Vì, vì sao?”
Đầu hắn đơ ra, sau một lúc lâu vẫn chưa tỉnh: “Vương gia, vì sao không thể là tứ tiểu thư Minh gia, là bởi vì dòng dõi sao?”
Giang Tự nhìn thẳng hắn, ánh mắt lạnh nhạt: “Bổn vương không cần kiểu cấp dưới suốt ngày bị trói buộc bởi tư tình nhi nữ.”
Sao… Như thế nào là suốt ngày bị trói buộc bởi tư tình nhi nữ?
“Ngươi chỉ vì muốn gặp nàng đã có thể nói dối bổn vương. Bổn vương làm sao biết ngày sau ngươi sẽ không vì nàng mà rút kiếm đâm bổn vương.”
Thẩm Ngọc ngẩn ra, Vương gia đã biết hôm trước hắn đi chùa Linh Miểu gặp Đàn biểu muội?
Việc nói dối đêm khuya mới có thể vào thành vì muốn gặp Đàn biểu muội là hắn không đúng, nhưng làm sao Đàn biểu muội có thể yêu cầu hắn rút kiếm chống lại Vương gia chứ?
Hắn muốn biện giải thêm nhưng Giang Tự đã hạ lệnh đuổi khách: “Đi ra ngoài.”
“Thuộc hạ ——”
“Thẩm tiểu tướng quân, mời.” Ám vệ không biết từ đâu lặng yên đi ra, lấy vỏ kiếm ngăn cản Thẩm Ngọc còn đang muốn tiến lên giải thích.
Khi Thẩm Ngọc trở lại phủ Tĩnh An hầu thì đã qua giờ ăn tối, Thẩm Họa làm riêng điểm tâm qua tìm hắn, thấy hắn ở trong sân luyện võ đến nỗi khóe mắt đỏ cả lên, trong lòng nàng sáng tỏ vài phần.
“Ca.”
Thẩm Ngọc nhìn nàng một cái, chiêu thức mới ra được một nửa đã xoay người thu kiếm, thở phì phò đi đến bên đình hóng gió: “A Họa, sao muội lại tới đây.”
Thẩm Họa mở hộp đồ ăn ra nhẹ giọng nói: “Nghe nha hoàn nói hôm nay ca ca gặp gỡ tam muội muội ở vườn hoa phía đông.”
Thẩm Ngọc gật đầu, ngồi xuống.
Thẩm Họa cũng ngồi xuống theo: “Nàng ta có khuyến khích ca làm cái gì không?”
Thẩm Ngọc nghĩ nghĩ: “Cũng không tính là khuyến khích.”
Thẩm Họa vốn muốn nói, Minh Sở ương ngạnh quái đản, tâm tư cũng không trong sáng tốt bụng gì, sau này chớ nói chuyện nhiều. Nhưng nhìn vẻ mặt ca ca nàng, lúc này chắc cũng không có lòng nào nghe nàng nói chuyện đó.
Vì thế nàng bắt đầu quay sang hỏi chuyện khác: “Hôm trước muội ngẫu nhiên nghe nói, Thái hậu và bệ hạ mấy ngày gần đây đều triệu Hầu gia vào cung nói chuyện, có vẻ như muốn cố ý chỉ hôn cho Hầu phủ.”
“Muội nghe được từ đâu?” Thẩm Ngọc ngây ngẩn cả người.
Thẩm Họa tránh không đáp, chỉ nói: “Ca ca không thể thích tứ muội muội.”
Hôm nay Thẩm Ngọc chịu đả kích không nhỏ ở Vương phủ, giờ lại nghe muội muội ruột nói như vậy, hắn không chịu nổi, đột nhiên đứng dậy nói: “Vì sao một người hai người đều không cho ta thích nàng, ta ——”
“Ca!” Thẩm Họa đứng lên theo, ngắt lời nói, “Chẳng lẽ huynh thực sự không hiểu vì sao sao?”
Thẩm Ngọc tức đỏ cả mắt, quay đầu đi không thèm nhìn nàng.
“Ca, ca mới gặp tứ muội muội vài lần thôi đúng không? Suy cho cùng chắc cũng chỉ hơi thích thôi. Muội chung sống với nàng trong phủ nửa năm, tính nết tâm tư nàng muội hiểu, ca hoàn toàn không thể kiểm soát được. Ca ca muốn cưới một vị thê tử hiền huệ sẽ ở phía sau ca giúp gây dựng lại Thẩm gia, chứ không phải muốn cưới một vị tổ tông chỉ biết tiêu tiền để về nhà cung phụng!
“Hơn nữa, tuy muội không hiểu chuyện triều chính, nhưng gần đây cũng cảm nhận được hôn sự của tứ muội muội chỉ sợ cả Hầu gia lẫn phu nhân đều không thể làm chủ được, đây không phải hôn sự của nàng, mà là hôn sự của phủ Tĩnh An hầu, ca ca dù sao cũng là người làm tướng, chẳng lẽ không hề phát hiện ra sao?”
“Bỏ qua chuyện này chưa đề cập tới, nếu là đôi bên cùng có tình cảm ca ca có thể thử tranh giành, nhưng người ta đã nói rõ không có tình cảm với ca, ca ca cần gì phải vội vàng đâm đầu vào bụi rậm?”
Thẩm Ngọc: “Đủ rồi! Không cần nói nữa!”
Thẩm Họa: “Không đủ!”
“Ở trong mấy gia tộc ở Thượng Kinh đều là chiến trường không đổ máu, chỉ riêng với việc hai huynh muội ta sống nhờ phủ Tĩnh An hầu, ca đã không nên có bất kỳ tâm tư gì với tiểu thư Minh gia rồi! Lui một vạn bước mà nói, nếu ca ca thuận lợi cưới tứ muội muội, ca có nghĩ tới hay không chuyện muội và tứ muội muội sẽ bị người ta phê bình ở sau lưng như thế nào?”
Nói đến đây, Thẩm Họa cười lạnh, bắt chước nói từng câu từng chữ: “Hai huynh muội này sống nhờ Hầu phủ, rõ ràng là có động cơ không trong sáng, muốn leo lên cành cao, huynh trưởng cưới đích nữ Hầu phủ, chắc chắn muội muội cũng không phải cái thứ gì tốt, chỉ chờ thấy người sang bắt quàng làm họ thôi!”
“Gả cho biểu huynh họ hàng xa sống nhờ trong phủ nhà mình, có lẽ đã sớm âm thầm tư thông làm chuyện gì đáng xấu hổ rồi, vị hôn phu trước của tiểu thư Minh gia này không phải cũng dan díu với biểu muội nhà mình hay sao? Thật là không biết xấu hổ!”
Những điều Thẩm Họa nói, từ trước đến nay Thẩm Ngọc chưa từng nghĩ tới.
Trong đầu hắn trống rỗng, quay đầu nhìn chằm chằm Thẩm Họa, ngây ra.
“Ca, A Họa là muốn tốt cho ca. Yêu thích trên đời này vốn dĩ là chuyện hư ảo, huống chi chuyện hư ảo này cũng chỉ là một mình ca đơn phương. Chỉ mong ca ca còn nhớ rõ lời cha dặn trước lúc lâm chung, sớm ngày chấn hưng Thẩm gia, làm rạng rỡ tổ tông.”
“Tục ngữ nói rồi, đại trượng phu sợ gì không có thê tử? Ngày nào đó nếu ca ca giống Định Bắc vương điện hạ lập công lao hiển hách cho Đại Hiện, chẳng phải ca có thể chọn bất kỳ nữ tử nào ư?”
Nàng lấy điểm tâm trong hộp đồ ăn ra, đặt ở trên bàn đá, rồi sau đó lại liếc nhìn Thẩm Ngọc thật sâu, cầm hộp đồ ăn chậm rãi rời đi.
Thẩm Ngọc nhìn bóng dáng nàng, đứng nguyên tại chỗ mãi vẫn chưa nhúc nhích.
Thật ra Thẩm Họa cũng không muốn nói trắng ra như vậy, nhưng ca ca nàng là người mà người khác không nói thẳng thì không thể nghe hiểu cũng không để tâm đến.
Nàng đã biết tình cảm Thẩm Ngọc dành cho Minh Đàn từ lâu, chẳng qua khi đó Minh Đàn còn có hôn ước, có thích thế nào cũng vô dụng.
Xét sâu xa thì nàng không thích Minh Đàn một phần rất lớn cũng bởi vì tình cảm của Thẩm Ngọc.
Nếu là trước kia, nàng mặc kệ để ca ca nàng đâm đầu vài lần vào bụi rậm cũng được, nhưng từ khi nàng nghe lén vợ chồng Tĩnh An hầu phát sầu vì chuyện trong cung thì cũng nghĩ ra hôn sự của phủ Tĩnh An hầu chắc không chỉ đơn thuần là con gái kết hôn, nàng không thể để ca nàng dính vào rồi gây ra chuyện rắc rối gì đó.
Nàng đoán tiện nhân Minh Sở kia cũng nghe được từ chỗ Liễu di nương rằng trong cung muốn tứ hôn, trong lòng khó chịu, không muốn Minh Đàn gả được nơi cao.
Tiện nhân kia muốn đối phó Minh Đàn thế nào nàng không quản được, cũng không muốn quản, nhưng dám lôi kéo ca ca nàng làm ván lót đường, thù này nàng sẽ ghi tạc.
Nàng dừng lại ở ngoài viện, ngửa đầu nhìn.
Khi tới kinh thành năm ngoái, nàng cũng chưa phát hiện bóng đêm Thượng Kinh thật dày, vừa không thấy sao cũng không thấy trăng, lẻ loi mà bước, hơi vô ý là sẽ ngã vào trong bóng đêm vô tận, mãi mãi không thể quay đầu.
Kỳ thi mùa xuân qua đi là đến cuối xuân, thiếp mời dự hội thơ của tam tiểu thư nhị phòng phủ Bình quốc công Chương Hàm Diệu cũng đúng hạn mà tới.
Chẳng qua thiệp này không chỉ đưa cho Minh Đàn cùng Bạch Mẫn Mẫn như lời Chu Tĩnh Uyển nói, mà còn đến tay Thẩm Họa cùng Minh Sở.
Xem tình hình này, là bất kể xa gần đều phát thiếp mời rộng rãi.
Thấy là hội thơ vớ vẩn gì đó, Minh Sở căn bản không muốn đi, nàng không biết làm thơ, trong lòng cũng rất phiền chán mấy tiểu thư ẻo lả đua đòi khắp nơi khắp chốn ở Thượng Kinh.
Liễu di nương khuyên can mãi mới khuyên được nàng ta, rốt cuộc cũng là nữ tử đến tuổi bàn chuyện hôn nhân, ai biết có thể hay không hôn phu tương lai chính là anh em bà con trong nhà vị tiểu thư nào đó? Huống hồ trong kinh cũng không phải không có nữ tử xuất thân nhà tướng. Đi ra ngoài qua qua lại lại kết bạn với nhiều người, tóm lại không phải chuyện xấu.
Lần trước Bùi thị nói với Minh Đàn, về sau có chuyện gì cũng phải bàn bạc với bà trước.
Lúc này trước khi đi hội thơ cuối xuân, khi Minh Đàn chọn lựa xiêm y bèn nhắc với Bùi thị về Thư Cảnh Nhiên.
“Mẫu thân cũng biết nhị công tử Thư gia, Thám Hoa bảng vàng năm nay chứ? Ngày ấy cưỡi ngựa dạo phố, nữ nhi liếc mắt từ xa nhìn thấy Thư nhị công tử có dung mạo khí chất đúng là bất phàm.”
Bùi thị sững sờ, vốn dĩ thấy Minh Đàn lựa xiêm y vẫn đang cười tươi, nghe vậy lại héo đi mấy phần, bà châm chước nói: “Cả nhà Thư gia thanh quý, con cái được dạy dỗ… tất nhiên không tồi.”
“Vâng, con gái cũng cảm thấy không tồi.”
Bùi thị uống ngụm trà, trong lòng phát sầu.
Trong thời gian Minh Đàn vào chùa cầu phúc, Thái hậu và Thánh thượng đều triệu Hầu gia vào cung nói chuyện nhà linh tinh, Hầu gia tuy là người sơ ý nhưng lời trong lời ngoài Thái hậu và Thánh thượng đều nói đến hôn sự của con gái, ông cũng không đến mức nghe không ra, đây là có ý ra thánh chỉ tứ hôn!
Chuyện chỉ hôn này, bên phía Thánh thượng còn không biết chọn người nào, phía Thái hậu thì đã chọn ra vị trí quận Vương phi của một quận vương cùng thế tử phi của một vị thế tử Vương gia.
Hai vị đó đều không phải là tông thất xuống dốc chỉ có danh hão, nhưng đồng thời cũng đều là phe đảng của Thái hậu. Chưa nói tới Thư nhị công tử Minh Đàn nhắc hôm nay, dung mạo khí chất hai vị kia kém Thư nhị công tử quá xa, thậm chí còn lâu mới bằng Lương Tử Tuyên, sao nàng có thể tình nguyện cưới.
“Mẫu thân, người làm sao vậy?” Minh Đàn hỏi.
Bùi thị vội cười nhạt che giấu: “Không có việc gì.”
Bà thử nói: “A Đàn ái mộ vị Thư nhị công tử kia à?”
“Cũng không thể nói là ái mộ.” Ánh mắt Minh Đàn vẫn dừng ở đồ trang sức mới mẻ bày đầy trên bàn, “Chẳng qua con cảm thấy nếu muốn bàn chuyện kết hôn, Thư nhị công tử rất là thích hợp.”
Không phải ái mộ thì tốt.
Không phải người ấy thì không gả mới khiến người ta đau đầu.
Bùi thị nhẹ nhàng thở phào nghĩ, thôi, ngày mai là hội thơ, trước mắt cứ để tiểu cô nương ra cửa cho khuây khỏa, việc chỉ hôn dù sao cũng chưa chốt, tạm thời không nói cho nàng biết tránh để ưu phiền.
Nghĩ đến đây, Bùi thị lại đứng dậy, làm như không có việc gì cùng Minh Đàn chọn xiêm y.
–
Sáng sớm hôm sau, ngựa xe dừng ở trước cổng trong, chuẩn bị đưa ba vị tiểu thư đi phủ Bình quốc công.
Minh Đình Viễn lên triều, ra cửa còn sớm hơn ba người các nàng. Đến khi hạ triều, ông giục Bạch Kính Nguyên cùng nhau rời đi, không ngờ lại bị nội thị hầu bên người Thành Khang đế gọi lại, nói là bệ hạ triệu ông đến Ngự Thư Phòng có chuyện quan trọng cần nói.
Minh Đình Viễn đi cùng nội thị.
Vào Ngự Thư Phòng, Minh Đình Viễn chắp tay hành lễ nói: “Thần tham kiến bệ hạ, bệ hạ thánh an.”
“Không cần đa lễ.” Thành Khang đế nâng tay, lại vòng ra trước bàn giơ lên một quyển chiếu thư màu vàng bằng gấm lụa tơ tằm, thổi thổi nét mực chưa khô phía trên, “Trẫm gọi ngươi tới là vì chuyện chỉ hôn đã nói trước đó.”
Minh Đình Viễn vừa nghe đã định mở miệng chống chế.
Thành Khang đế nhướng mày nhìn thẳng ông nói: “Ngươi cũng biết, bên phía Thọ Khang Cung bất mãn ngươi nhiều lần đùn đẩy nên đã có ý hạ chiếu chỉ luôn rồi.”
“……?”
Tỏ vẻ ngoài mặt không được thì ép buộc thành hôn luôn?
“Trẫm không ngăn cản ngươi, nhưng trẫm có thể cho ngươi lựa chọn thứ hai.” Thành Khang đế gõ gõ bàn, ý bảo hắn tiến lên xem thánh chỉ, “Nhìn xem trẫm chọn vị này cho nữ nhi của ngươi thế nào.”
“……”
Cái này thì gọi gì là lựa chọn thứ hai, không phải vẫn là bức hôn à.
Minh Đình Viễn biết, mình nắm trong tay quyền lớn nhiều người mơ ước, cho tới nay ông vẫn cực kỳ không muốn dây vào tranh chấp đảng phái. Nhưng hôm nay triều cục thay đổi khó lường, hiển nhiên đã không chấp nhận được ông đứng giữa chỉ lo thân mình, chỉ là hôn sự của con gái thôi mà đã có thể dẫn ra các loại tranh đấu ngầm.
Ông căng da đầu tiến lên.
Thành Khang đế còn đứng ở một bên lầm bà lầm bầm: “Thật ra chuyện kết hôn của con cái cũng không đại diện cho lập trường của Minh Đình Viễn ngươi, ngươi không cần quá mức lo lắng. Trẫm tôn trọng lựa chọn của ngươi, ngươi hiện nay không cần nghĩ gì khác, chỉ cần xem người thôi, người Thái hậu chọn có thể so được với với người trẫm chọn sao?”
Thế này… thế này…
Ánh mắt Minh Đình Viễn dính vào trên thánh chỉ, không thể tin nổi. Lại là vị này, sao lại là vị này?
“Thần, có thể suy xét, suy xét thêm được không?”
Ông sốc đến nỗi nói lắp.
Thành Khang đế: “Ý chỉ của Thái hậu đã nghĩ xong hết rồi, là trẫm tìm cớ tạm thời giữ lại, giữ được một lúc nhưng không giữ được cả đời, nói không chừng ngươi còn chưa kịp ra khỏi cửa cung, ý chỉ của Thái hậu đã tới phủ Tĩnh An hầu trước cả ngươi. Ngươi do dự cái gì? Nếu không phải hắn tự mình mở miệng, trẫm…”
“Gả!”