Bởi vì chuyện xảy ra bất ngờ lại quá mức kinh ngạc, đầu óc Minh Đàn trống rỗng trong chốc lát. Nàng đã quên ngăn lại, tới lúc tỉnh ra đã không kịp nữa.
Tuy rằng Thẩm Họa không nhận, còn lấy chuyện phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, chớ gây chuyện dính líu người khác linh tinh lung tung để nói lại Minh Sở, nhưng cũng không ngờ Minh Sở kia há mồm ra là có thể nói xoen xoét như vậy, Thẩm Họa nói một câu, nàng ta có thể vặc lại mười câu.
Minh Sở còn không hiểu nguyên tắc chuyện của hai người chỉ nên nói về hai người thôi, trong lời nói còn không quên lôi Minh Đàn vào, qua mấy câu đã nói Minh Đàn thành loại người hai mặt, dáng vẻ kệch cỡm, là hồ ly tinh suốt ngày đi long nhong bên ngoài.
“… Ngươi cho rằng ngươi cúi đầu khom lưng như vậy Minh Đàn sẽ thực sự để mắt đến ngươi sao, hôm nay nó trang điểm đến là lòe loẹt lộng lẫy, lại còn không phải đi xem mặt, vào chùa trang điểm cho ai xem? Còn không phải là muốn hấp dẫn người được làm mối cho ta và ngươi, không muốn hôn sự của chúng ta trôi chảy sao.”
Sau núi thực yên tĩnh, khiến cho giọng nói của Minh Sở càng thêm rõ ràng ồn ào.
Trong đầu Minh Đàn ù ù, nàng tự hiểu hình tượng tài mạo song toàn, nhã nhặn lịch sự hiểu lễ nghĩa mà nàng tỉ mỉ xây dựng hôm nay đang sụp đổ dần dần trong mắt phu quân tương lai.
Càng chết người hơn là, cái đầu nhỏ thông minh lanh lợi hàng ngày của nàng giờ đây lại không nghĩ ra cách nào để vớt vát lại được hình tượng.
Cho đến khi nghe thấy Minh Sở ton hót đến Phụng Chiêu quận chúa, nàng mới nhớ ra chiêu độc đối phó với Phụng Chiêu này ấy —— ba mươi sáu kế, ngất là thượng sách!
“A, A Đàn?”
“A Đàn muội không sao chứ?”
Thấy người Minh Đàn bỗng nhiên lảo đảo, lại sờ trán tỏ vẻ choáng váng, Bạch Mẫn Mẫn và Chu Tĩnh Uyển vội đỡ lấy nàng.
Chu Tĩnh Uyển thân thể ốm yếu, Minh Đàn suy nghĩ một hồi, đầu lệch về một bên qua người Bạch Mẫn Mẫn, rồi sau đó nhắm mắt thật chặt, hạ quyết tâm giả bộ bất tỉnh.
Giang Tự: “……”
Chương Hoài Ngọc, Thư Cảnh Nhiên, cùng với Lục Đình như người vô hình đều không hẹn mà cùng giật giật khóe môi.
Bạch Mẫn Mẫn hơi bất ngờ lại mông lung, nhất thời không rõ A Đàn giả bộ bất tỉnh hay là ngất thật. Rốt cuộc người coi trọng mặt mũi như Minh Đàn bị thứ tỷ vạch rõ điểm yếu trước mặt phu quân tương lại, không phải không có khả năng xỉu ngay tại chỗ.
Cách đó không xa, nghe thấy động tĩnh, cái mồm đang nói luyên thuyên không ngừng nghỉ của Minh Sở cuối cùng cũng im.
Nàng ta bước nhanh tiến lên, thấy đằng trước đã loạn cào cào, Minh Đàn nghiêng người dựa vào Bạch Mẫn Mẫn đã nhắm chặt hai mắt, Chu Tĩnh Uyển và một đám nha hoàn ở bên cạnh đều nôn nóng gọi “A Đàn”, “Tiểu thư”, nếu không phải còn có bốn người đàn ông xa lạ rất chi là bình tĩnh đứng bên cạnh, nàng ta còn tưởng rằng ông trời có mắt khiến tiểu hồ ly tinh kia chết đột ngột cơ.
Nàng ta vui vẻ, theo bản năng nói: “Lại giả bộ ngất đấy.”
Minh Đàn đang giả hôn mê: “……”
Minh Sở đang muốn tiến lên xem kịch vui, nam tử mặc áo dài thêu hoa văn gấm tùng xanh bỗng nhiên mở miệng: “Truy Ảnh.”
Một thân ảnh đen sì không biết từ đâu lắc mình bay ra, cúi đầu cung kính.
Nam tử lại nói: “Mời đại phu lại đây, chứng say nắng.”
“Gì mà say nắng, nàng ta ấy à, rõ ràng là giả bộ bất tỉnh.” Giọng điệu Minh Sở không kiêu căng như lúc trước nữa, nàng ta nhìn nam tử mặc áo gấm tùng xanh trước mắt từ trên xuống dưới, tay chắp sau người, không thèm che giấu vẻ kinh ngạc vì sắc đẹp của người kia, “Không biết các hạ là vị nào, vì sao ở đây?”
Minh Đàn đang giả bộ ngất nghe thấy sự hứng thú trong giọng nói của Minh Sở, suýt nữa thì ngồi thẳng dậy từ trong lòng Bạch Mẫn Mẫn.
Thất sách. Mấy ngày nay bận việc tứ hôn, cũng chưa lo xử lý cái đồ ngu xuẩn Minh Sở. Đồ ngu xuẩn này cũng rảnh rỗi nhỉ, dám coi trọng nam! nhân! của! nàng!
Cũng may nam nhân của nàng không đáp lời.
Ngu xuẩn lại tiếp tục nói: “Tật xấu của tứ muội muội ta thật sự không dám làm phiền các hạ, nàng ta là nữ tử đã đính hôn, các hạ ra tay, sợ là có tổn hại đến thanh danh, ta coi ——”
Minh Sở đang nói dở, không biết vì sao cần cổ tê rần, bỗng nhiên mất giọng.
Nàng đã học mấy món võ mèo cào, biết đây là bị người ta điểm huyệt câm, nhất thời ôm cổ kinh ngạc nghi hoặc nhìn quanh bốn phía, lại nhìn nam tử trước mắt. Không, không thể nào, nàng còn chưa thấy người này ra tay!
Chương Hoài Ngọc cách đó không xa thấy màn này, phe phẩy quạt xếp thở dài, hôm nay người được hưởng cái phúc này rốt cuộc không phải là hắn.
Minh Đàn nhắm mắt, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết Minh Sở ngu xuẩn kia còn chưa nói dứt lời, mọi nơi đã an tĩnh lại, nàng cố ý nheo mắt nhìn trộm nhưng từ hướng nàng té xỉu lại không dễ nhìn ra ngoài.
Vẫn là Chu Tĩnh Uyển quan sát cẩn thận, ghé sát vào tai nàng nhẹ giọng nói: “Hình như là bị phu quân tương lai của muội điểm huyệt câm rồi.”
Huyệt câm?
Minh Đàn nghe vậy, theo bản năng nhéo tay Bạch Mẫn Mẫn.
Nhưng nàng nhắm mắt nên nhéo nhầm tay một nha hoàn, nha hoàn vô thức vui mừng nói: “Hình như tứ tiểu thư động đậy rồi!”
“……”
Ta không có.
Giang Tự nghe vậy, nhàn nhạt liếc nàng một cái, đuôi mắt lại quét về Thư Cảnh Nhiên đứng phía sau.
Thư Cảnh Nhiên kịp thời tỉnh ra từ trạng thái xem kịch vui, che miệng ho nhẹ, tiến lên chu đáo nói: “Nếu tứ tiểu thư bị cảm nắng, hay là đi sương phòng nghỉ ngơi, cũng tiện chờ đại phu.”
Chu Tĩnh Uyển gật đầu: “Làm phiền điện hạ, làm phiền Thư nhị công tử.”
Thư Cảnh Nhiên nói: “Vậy chúng ta cũng không quấy rầy nữa. Buổi trưa trời nóng, nếu không có việc gì, các vị tiểu thư đợi cuối ngày rồi hãy xuống núi.”
Dứt lời, bọn họ liền rời đi thật mau. Rốt cuộc nếu ở lại lâu, Định Bắc vương phi tương lai sợ là sẽ xấu hổ đến mức không bao giờ muốn tỉnh lại nữa.
Không có người xem diễn lại không có Minh Sở ồn ào, trò khôi hài này kết thúc rất nhanh. Minh Đàn cũng chậm rãi làm bộ tỉnh lại, ngồi dậy từ người Bạch Mẫn Mẫn.
Nàng nhìn bóng dáng đoàn người biến mất mà choáng váng. Sau một lúc lâu, nàng bỗng nhiên đứng lên, không nói một lời mà trở về sương phòng.
Bạch Mẫn Mẫn cùng Chu Tĩnh Uyển thấy nàng không nói gì, vội đi vào theo, ai ngờ sau khi đóng cửa, Minh Đàn điên cuồng đi vòng quanh bàn.
Xoay qua xoay lại một lát, nàng lại ngồi xuống, tự rót chén trà nhỏ cho mình uống một hơi cạn sạch, ngay sau đó lại vô cùng an tĩnh nằm yên ở trên giường, đôi tay đan chéo đắp lên bụng nhỏ.
“Để muội bình tĩnh đã.”
Bạch Mẫn Mẫn: “……”
Chu Tĩnh Uyển: “……”
Ngoài miệng Minh Đàn nói bình tĩnh, trong đầu lại không ngừng phỏng đoán ấn tượng của phu quân tương lai với nàng, với cả, có khi nào vừa hồi phủ đã nhận được ý chỉ từ hôn không.
Nhưng Thánh thượng miệng vàng lời ngọc, đương nhiên không có khả năng lật lọng.
Đúng, chính là như vậy.
Đã không có khả năng rút lại chuyện tứ hôn, vậy chờ đến khi thành hôn thì sợ gì không có cơ hội. Chờ thành hôn xong, phu quân nàng nhất định sẽ phát hiện nàng chính là một vị thê tử tuyệt hảo tài mạo song toàn trầm tĩnh hiền thục.
Nhưng, vẫn là, Quá! Mất! Mặt! Đi! Hu hu hu hu hu!
Tay Minh Đàn che mặt, lăn lộn ở trên giường.
Nàng thậm chí còn không dám nhớ kỹ lại cảnh vừa rồi, bởi vì chỉ nghĩ lại một hồi đã thấy tức ngực khó thở.
Mà bên kia, thời gian Minh Sở bị điểm huyệt câm đã hết, khi nãy vừa nghe Chu Tĩnh Uyển nói “Làm phiền điện hạ” nàng ta đã vô cùng nghi hoặc, chờ tới khi có thể nói chuyện bắt một nha hoàn hỏi qua mới biết, hóa ra nam nhân tuấn mỹ mặc áo gấm tùng xanh đó là vị hôn phu của Minh Đàn, Định Bắc vương điện hạ!
Minh Sở ngẩn ra, sự ghen tỵ như nước tràn bờ đê hoàn toàn bao phủ lý trí vốn không có nhiều lắm của nàng ta, nàng ta rút roi mềm ra quất thật mạnh lên cây! Cùng lúc đó cũng thay đổi quyết định ban đầu.
Bởi vì Minh Đàn không muốn ở lại chùa Đại Tướng Quốc một chút nào nữa, dùng cơm trưa xong đoàn người chuẩn bị đi về phủ Tĩnh An hầu.
Buổi trưa trời nắng, trên đường không có bóng râm, phu xe đề nghị với Bùi thị hay là vòng đường nhỏ mà đi, ít người yên lặng, cũng rất mát mẻ thanh tịnh.
Bùi thị nghĩ mình mang theo hộ vệ lại đang ban ngày ban mặt thì sẽ không có nguy hiểm gì, cũng đồng ý nghe theo.
Khi đi Minh Đàn đi cùng một xe với Bùi thị, Minh Sở và Thẩm Họa một xe, nhưng lúc trở về Minh Sở lại không chịu, nhất định phải ngồi cùng một xe với Minh Đàn và Bùi thị, bảo là không muốn ngồi chung cùng Thẩm Họa.
Nàng không muốn ngồi chung cùng Thẩm Họa, Thẩm Họa cũng không thích ngồi chung cùng nàng, trong lòng Bùi thị đoán được, sợ là lúc trước xem mặt hai người này đã giở trò gì đó làm loạn lên. Cuối cùng lại thành Bùi thị và Minh Sở một xe, Thẩm Họa và Minh Đàn một xe.
Ở trên xe ngựa, Thẩm Họa kể qua cho Minh Đàn nghe chuyện xem mặt ——
Lúc trước Bùi thị sắp xếp cho Thẩm Họa và Minh Sở gặp mặt người ta ở bên cạnh ao phóng sinh và dưới tàng cây cầu phúc, như thế có thể tranh thủ cơ hội cho cá chép vàng trong ao ăn hoặc treo dây tơ hồng lên cây, quang minh chính đại dừng lại một lúc lâu, cùng nhà trai gặp mặt nói chuyện.
Liễu di nương đã biết được chuyện này từ sớm qua người mà bà cài vào bên cạnh Bùi thị, từ đó âm thầm động tay động chân, tráo đổi nơi gặp mặt của hai người.
Ai ngờ Thẩm Họa sớm đã thăm dò được, dứt khoát tương kế tựu kế. Vừa đi theo bà tử dẫn đường đến cạnh ao phóng sinh gặp lục công tử phủ Phụng Xuân hầu, thuận tiện đi trước một bước, sai nha đầu đi báo cho nhị công tử nhà Lý tư nghiệp rằng nơi gặp mặt đã thay đổi.
Minh Sở đi tới dưới tàng cây cầu phúc chẳng gặp ai, cuối cùng cũng phát hiện ra chuyện không ổn, khi chạy tới ao phóng sinh thì cả hai vị công tử đều đã bị Thẩm Họa hấp dẫn.
Hai vị công tử tuy giữ lễ không dám gây ra chuyện gì, nhưng khi nói chuyện với Thẩm Họa, rõ ràng có ý tranh giành tình cảm, Minh Sở thấy thế đương nhiên là tức giận đến phát điên!
Nghe xong mấy chuyện cong cong vẹo vẹo này, tâm tình chán nản của Minh Đàn hôm nay thế mà hơi tốt hơn một chút.
Buổi trưa thời tiết nóng nực, cũng may đường nhỏ có bóng cây che lấp mặt trời, gió thổi từ trong rừng qua cũng thấy mát.
Minh Đàn đang nói chuyện cùng Thẩm Họa, bỗng nhiên có tiếng ồn ào vang lên bên ngoài xe ngựa, hai người ngừng lại vén mành nhìn ra, lại thấy giữa ban ngày ban mặt có một đám đạo tặc cao lớn thô kệch chạy ra từ trong rừng!
“To gan! Các ngươi có biết đây là xe ngựa nhà ai không! Muốn chết hả!” Hộ vệ đi đằng trước giương vỏ kiếm kêu to.
Đạo tặc đứng đầu cũng nâng cằm, giơ giơ đao trong tay lên: “Huynh đệ chúng ta chỉ cần tiền, không cần mạng của các ngươi! Biết điều thì giao vàng bạc châu báu ra cho ông đây!”
Hộ vệ phủ Tĩnh An hầu cũng không phải loại vô dụng, nếu để mấy kẻ vớ vẩn mà có thể cướp được đồ, bọn họ còn làm hộ vệ gì nữa.
Hai hộ vệ đứng trước nháy mắt với nhau, không nhiều lời rút kiếm xông lên phía trước, hộ vệ phía sau cũng phân thành hai đám, một đám tiến lên phía trước, một đám bảo hộ ở gần xe ngựa, ngay lập tức vào trạng thái chiến đấu.
Nhưng hộ vệ đánh một lúc liền phát hiện có điều gì đó không đúng, mấy chiêu thức của đạo tặc này đều cực kỳ có trật tự, không giống như thổ phỉ hung hãn bình thường chỉ biết quơ đao, cực kỳ khó chơi.
Đánh nhau một lúc thì bắt đầu ra hiệu, đạo tặc cầm đầu hua tay thành ký hiệu, rất nhanh sau đó, một nhóm đạo tặc bỗng nhiên tập kết hướng tới xe ngựa Thẩm Họa và Minh Đàn ngồi.
Hộ vệ xung quanh xe ngựa nhất thời khó có thể chống đỡ, một thanh trường đao cắt xoẹt vào màn xe, Thẩm Họa và Minh Đàn đều bị dọa đến đờ cả người.
Nhưng đạo tặc cắt mành xe cũng hơi thộn ra, không phải nói chỉ bắt người không có võ công sao, nhưng hai cô nương yếu đuối này đều đang ngồi ngốc bên trong xe, không hề có sức phản kháng, đều không giống người biết võ.
Hắn quay ra đằng sau nhìn nhìn cũng không có đồng bạn nào có thể giúp hắn phân biệt.
Hai cô nương này lại nhịp nhàng cùng rút trâm trên đầu ra hô lên: “Đừng tới đây!”
Đạo tặc: “……”
Hai tiểu cô nương này đều cho rằng mình rất nguy hiểm cơ.
Hộ vệ phủ Tĩnh An hầu thật sự dũng mãnh, tình thế khẩn cấp không thể kéo dài được, đạo tặc nhìn phía sau rồi cũng mặc kệ, lập tức chọn người đẹp hơn, cho rằng nếu không phải người tuyệt sắc đỉnh cao, người nọ cũng không cần tiêu tốn một số tiền lớn như vậy bất chấp nguy hiểm để loại bỏ người cản đường mình, hắn cảm thấy ý nghĩ của mình vô cùng hợp lý, bèn xách Minh Đàn ra khỏi xe bằng một tay.
Sắc mặt Minh Đàn tái nhợt, cả người run rẩy, sau khi bị xách ra khỏi xe ngựa nàng bèn giơ trâm muốn đâm vào người của kẻ kia.
Nào ngờ ngay sau đó nàng đã bị đạo tặc ném lên ngựa, cây trâm kia đâm trúng mông ngựa, con ngựa giơ cao vó trước, ngẩng đầu lên trời hí vang!
Cuộc chiến đang diễn ra căng thẳng, tình thế lại đột ngột thay đổi.
Minh Đàn sắp bị ngã từ trên con ngựa đang phát cuồng xuống đất, khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên có một chiếc dây đai quấn quanh tay của người tập võ lao tới, quấn thẳng vào eo nàng rồi thít chặt.
Trời đất quay cuồng, Minh Đàn cảm giác có mùi đàn hương cực nhạt phảng phất quanh mũi mình, khóe mắt còn thoáng nhìn thấy một thân ảnh mặc áo màu tùng xanh.
Ngay sau đó nàng bị dải dây đai kia kéo lên phía trước, rơi vào một vòng ôm xa lạ.
Theo bản năng nàng bám lấy thứ gì đó, cúi đầu, chỉ thấy dải dây đai đang tuột khỏi eo nàng có hình thêu cực kỳ phức tạp, lại có hoa văn nhìn quen quen, dùng chỉ đen ánh bạc để thêu, rộng hai ngón tay, khoan ——
Thoáng chốc, nàng bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
Đêm Nguyên Tiêu, rơi xuống nước, dây đai.
Minh Đàn sửng sốt hồi lâu, mãi sau nàng mới nuốt nuốt nước miếng, giương mắt đối diện với cặp mắt có chút lãnh đạm kia, nhỏ giọng hỏi một câu: “Phu, phu quân, là, là chàng sao?”