Buổi trưa nắng như thiêu như đốt, lá cây xanh ngắt phơi dưới ánh mặt trời, tiếng ve đầu cành ra rả không dứt khiến không khí giữa hè thêm uể oải.
Trong Vương phủ, rất nhiều người mơ màng sắp ngủ, nhưng phòng trà nước thì không thể so được với chỗ khác, lúc nào cũng phải chờ các chủ tử dùng trà dùng nước, tuy mệt rã rời nhưng cũng không trốn việc lười biếng được.
Hai tiểu nha đầu phe phẩy quạt hương bồ bên bếp lò, bỗng nhiên có người ở nhà trước truyền lời nói, điện hạ trở về. Một nha đầu trong nhóm liền vội vàng đứng dậy vào phòng đưa trà, nhưng chẳng được bao lâu, tiểu nha đầu lại ôm vẻ mặt đầy ngượng ngùng mà trở về phòng trà nước, trà bưng trên tay cũng không dâng lên.
“Sao vậy? Chẳng phải ngươi đi đưa trà à?”
Tiểu nha đầu có chút khó nói, vừa lấy quạt hương bồ vốn để thổi lửa tự quạt gió cho mình, vừa lẩm bẩm nhỏ như tiếng muỗi vo ve nói: “Ngươi đi ra ngoài nghe một chút là hiểu ngay.”
Nha đầu vẫn luôn ngồi bên bếp lò tò mò, đứng dậy ra khỏi phòng trà nước.
Đến cửa nhà chính, thế mà bên trong bất ngờ vang lên tiếng rên rỉ yêu kiều hòa cùng với tiếng thở dốc nặng nề, u là trời, đang ban ngày ban mặt đó! Đầu óc tiểu nha đầu ong ong, mặt cũng nóng bừng, vội vàng trở về phòng trà nước.
Mọi nơi yên tĩnh, chỉ có tiếng nước sôi ùng ục đun trên bếp lò, tiếng ve râm ran trên ngọn cây, hai tiểu nha đầu với khuôn mặt đỏ ửng quạt quạt, không có ai lên tiếng, nhưng trong lòng đều không hẹn mà cùng nghĩ: Hai vị chủ tử này càng ngày càng không kiêng kỵ gì, trước kia chỉ ầm ĩ ban đêm, giờ đến ban ngày cũng tăng cường hoạt động.
Thực sự Minh Đàn cũng không ngờ ban ngày Giang Tự cũng dám đè nàng để làm loại sự tình này.
Thường thường ban đêm thì thôi không tính, nhưng giờ ban ngày ban mặt, nhìn cái gì cũng đến là rõ, vô cùng xấu hổ. Nàng cắn môi không dám kêu lên, nhưng tên Giang Tự này rõ là xấu bụng, cứ chuyển động từ từ, đợi nàng quen rồi không đề phòng lại cố ý làm một cái thật mạnh khiến nàng không thể không rên lên một tiếng.
……
Cứ thế liên tục đến khi mặt trời sắp lặn.
Từng chùm nắng hoàng hôn vàng ruộm chiếu qua song cửa sổ, tỏa ra vầng sáng mờ ảo.
Cả người Minh Đàn ướt sũng mồ hôi dính dính nhớp nhớp, nàng đã mệt đến nỗi không còn chút sức lực nào.
Nàng bị ôm đến phòng tắm để rửa ráy, khi về giường, tỳ nữ tới đổi chăn gối đang muốn lui ra, từng người các nàng cúi đầu thật thấp, nhưng lỗ tai đều đỏ au, rõ ràng là vì ngượng ngùng khi nhìn thấy dấu vết cuộc yêu hỗn độn trên giường.
Ban ngày làm việc này, còn làm cho tất cả mọi người đều biết.
Minh Đàn xấu hổ và giận dữ không thôi, nằm xuống giường thì tự mình cuộn tròn trong chăn gấm, rúc vào góc giường, nhất thời vứt chuyện Lan phi lên chín tầng mây, quên sạch.
Giang Tự vô cùng sảng khoái thay quần áo, nhìn cái cuộn chăn dài dài nằm sát mép giường kia, hỏi: “Không ăn tối à?” Giọng hắn khàn khàn, lại có chút thỏa mãn thản nhiên.
Minh Đàn lắc đầu, lí nhí nói mấy chữ: “Không đói bụng.”
Giang Tự cũng không ép buộc: “Bổn vương cũng không đói bụng, vậy nàng nghỉ ngơi, bổn vương đi thư phòng trước.”
Chàng không đói bụng, đương nhiên chàng không đói bụng!
Minh Đàn vừa chửi thầm vừa cắn góc chăn.
Giang Tự vừa đi thư phòng là ở trong đó mấy canh giờ liền. Trong lúc đó có ám vệ bẩm báo công việc, còn có Thư Cảnh Nhiên tới tìm hắn chơi cờ.
Thư Cảnh Nhiên rõ ràng có thể cảm giác được hôm nay tâm tình Giang Tự rất tốt, rất nhiều chuyện bình thường hắn chỉ nói nhiều nhất một tiếng “Ừ”, hôm nay lại còn có hứng thú hỏi thêm mấy câu.
“Vừa nãy khi vào phủ ta gặp tỳ nữ có võ nghệ cao cường bên cạnh Vương phi, chính là người giải vây cho ta ngày ấy ở phủ Bình quốc công, cứu khuê tú rơi xuống nước, nàng ấy… có phải là người thuộc Tân Vân Vệ không?”
“Vân Y? Đúng vậy.”
Thư Cảnh Nhiên không biết nhớ tới chuyện gì đó, bất chợt cười tươi: “Vương phủ sao lại bạc đãi người ta thế, còn phải đi mua gà nướng ở ngoài.”
“Ngươi cảm thấy hứng thú với nàng ta à?” Giang Tự phá lệ hỏi một câu.
Thư Cảnh Nhiên trố mắt, theo bản năng liền muốn phủ nhận, nhưng lời phủ nhận nói tới bên miệng rồi không hiểu sao lại không thốt lên được.
Khi nãy gặp vị Vân cô nương kia ở bên ngoài, hắn chủ động chào hỏi, người ta không có phản ứng gì, hắn nhắc lại chuyện ngày ấy ở phủ Bình quốc công, nàng ta mới bừng tỉnh nhận ra.
Rõ ràng là hôm ấy nàng chỉ nghe Vương phi sai bảo làm việc thôi, căn bản không biết, cũng chưa từng để ý mình giải vây cho ai.
Cuối cùng nàng khách sáo hỏi một câu hắn có muốn ăn gà nướng không, nhưng ngoài miệng thì hỏi, trên tay lại rất thành thật, không có tí tẹo ý tứ nào là muốn đưa gà nướng cho hắn, thậm chí sau khi nghe thấy hắn lịch sự từ chối còn nhẹ nhàng thở phào một cái.
Vị Vân cô nương này, đúng là rất thú vị.
Hắn lại bất giác cười, nhưng không trả lời thẳng vào câu hỏi, chỉ nói với Giang Tự: “Đây là lần đầu tiên ta thấy huynh hứng thú với mấy việc này.”
Giang Tự: “…”
Hai người đều trầm ngâm trong chốc lát.
“Thật ra ngày ấy nếu không phải vì giúp ta giải vây, Vương phi cũng không gặp phải chuyện kia.” Nhớ tới chuyện ở phủ Bình quốc công, Thư Cảnh Nhiên có chút tự trách áy náy, “Giờ này Vương phi có ở trong phủ không? Theo lý ta nên gặp mặt tạ lỗi với nàng ấy.”
“Không cần.” Giang Tự rũ mắt, vừa chơi cờ vừa nói, “Nàng ấy đang ngủ bù trong phòng.”
“Ngủ bù?”
Giờ này thì ngủ bù cái gì?
“Chiều nay nàng mệt mỏi, bữa tối cũng chưa dùng.”
Thư Cảnh Nhiên khựng lại, sao hắn lại cảm thấy, lời này của Giang Khải Chi… hình như có ý tứ sâu xa khác, giải thích kỹ càng tỉ mỉ như vậy… Chẳng lẽ muốn hắn hỏi tiếp một câu, sao chiều nay Vương phi lại mệt?
Nghĩ vậy, hắn thật sự hỏi thêm một câu: “Vào hè trời nóng, buổi trưa lại càng nắng gắt, Vương phi làm gì mà mệt mỏi?”
Giang Tự lại không đáp.
Nhưng Thư Cảnh Nhiên cảm giác câu này hắn vẫn không hỏi sai, chính Giang Khải Chi muốn hắn hỏi thêm một câu như vậy, cũng cố ý không trả lời, nhìn gương mặt đang giãn ra của Giang Khải Chi, dường như hắn còn nhận ra vẻ hưởng thụ trên khuôn mặt ấy.
Gần như đến giờ hợi Thư Cảnh Nhiên mới ra khỏi phủ Định Bắc vương. Giang Tự đi theo hắn ra khỏi thư phòng, sau đó Thư Cảnh Nhiên đi ra ngoài cửa phủ, Giang Tự lại hướng về Khải An Đường.
Gió đêm phất phơ, hương thơm thoang thoảng.
Khi trở lại Khải An Đường, Giang Tự dừng bước ngoài phòng hỏi Tố Tâm: “Vương phi ăn gì chưa?”
Tố Tâm kính cẩn đáp: “Còn chưa dùng bữa, Vương phi mãi chưa dậy. Điện hạ muốn ăn khuya không ạ?”
“Cũng được,” Giang Tự gật đầu, “chuẩn bị nhiều chút.”
“Vâng.”
Tố Tâm hiểu ý, hành lễ với bóng dáng Giang Tự đi vào phòng, lại vội đi phòng bếp sai người chuẩn bị bữa khuya.
Nàng sai người làm vài món Giang Tự quen dùng, còn chuẩn bị riêng vài món Minh Đàn thích.
Khi Minh Đàn bị Giang Tự lôi dậy để dùng bữa, nàng vẫn còn buồn ngủ, còn có chút ngốc.
Nàng vốn định không ăn gì, bám lấy góc chăn lười nhác mềm mại mà nói mấy câu từ chối, Giang Tự cũng không hề gọi, chỉ sai người đem món ăn khuya đặt tới mép giường, không bao lâu sau, mùi hương hành thơm trong bát hoành thánh xông thẳng vào trong mũi, kẻ buồn ngủ cũng vì thèm ăn mà tỉnh.
Không nhịn được lâu, cơn thèm ăn chiến thắng cơn buồn ngủ, nàng ngồi dậy, dịch dịch đến mép giường ngồi song song với Giang Tự, đôi chân nhỏ trắng như ngọc nhẹ nhàng đung đưa.
Vì mới vừa tỉnh nên nàng có chút ngơ ngẩn, cũng không muốn nói chuyện, chỉ an tĩnh nhìn chằm chằm bát hoành thánh nhỏ trên bàn, ngoan ngoãn như một em bé khiến người ta vô cùng yêu thương.
Giang Tự thấy nàng nhìn chằm chằm bát hoành thánh nhỏ, lặng yên đẩy hoành thánh tới trước mặt nàng.
Nhưng ai ngờ nàng lại buột miệng thốt ra: “Phu quân, đút.”
Giang Tự khựng lại.
Tố Tâm đang bày món cũng không nén được mím môi cười trộm, nàng thức thời lui ra bên ngoài.
Minh Đàn nói thế là bởi vì mới vừa tỉnh, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, nói xong nàng mới chậm chạp phản ứng lại.
Nhưng cùng lúc nàng phản ứng lại, Giang Tự trầm mặc, bỗng nhiên bế nàng ngồi nghiêng trên đùi hắn, lại hơi trúc trắc múc hoành thánh nhỏ đút vào miệng nàng.
Minh Đàn ngẩn ra trong chốc lát, rồi ăn.
Ngay sau đó là muỗng thứ hai, muỗng thứ ba…
Hoành thánh vị mặn, nhưng trong lòng Minh Đàn bất giác lại thấy ngọt ngào. Sau khi ăn uống no đủ, nàng nhẹ nhàng ôm lấy Giang Tự, dụi dụi ngực hắn nhỏ giọng làm nũng: “Phu quân, chàng đối với A Đàn thật tốt.”
Giang Tự buông muỗng sứ.
Kỳ thật hắn cũng không rõ vì sao chính mình lại làm như vậy. Rõ ràng trong lòng hắn cảm thấy, hắn cưới vị Vương phi này về vừa phiền phức lại còn bám người, ngoại trừ làm chuyện phòng the thì tốt nhất không cần giao lưu gì với nàng. Nhưng có khi hắn lại tự nói với mình, đã cưới nàng thì nên đối xử với nàng thật tốt, cũng chỉ là một ít yêu cầu thôi, đáp ứng cũng không sao.
Người nàng trượt xuống, hắn lại bế lên, lưu luyến dừng ở cổ nàng, thấp giọng hỏi: “Muốn đi Vĩnh Xuân Viên tránh nóng không?”
“Vĩnh Xuân Viên?” Minh Đàn vội ngẩng khuôn mặt nhỏ, đôi mắt sáng lấp lánh gật gật đầu, “Hôm nay Hoàng hậu nương nương cũng nói nửa tháng sau sẽ đi Vĩnh Xuân Viên tránh nóng, còn nói Thánh thượng dành chỗ cho chàng ở, bảo chúng ta rảnh rỗi thì cùng đến ở mấy ngày, trưa nay thiếp vốn định nói với chàng, đều tại chàng ……”
Da mặt nàng mỏng, rốt cuộc không nói được hết lời, nhớ tới chuyện xấu hổ này người nàng lại vô thức nóng lên.
Giang Tự lại không ngượng tí nào, cứ như những chuyện buổi trưa đều không phải hắn làm, trầm ngâm một lát đáp: “Vậy thì đưa nàng đi Vĩnh Xuân Viên tránh nóng.”
“Vâng.”
Nói đến Vĩnh Xuân Viên, rốt cuộc Minh Đàn cũng nhớ tới việc của Lan phi, nàng dính trên người Giang Tự một lát, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi phu quân, chàng có quen vị Lan phi nương nương trong cung kia không?”
“Lan phi? Cũng tính là quen.”
“Cũng tính là quen là thế nào?”
“Khi còn bé nàng ấy là bạn học cùng công chúa, có đi học cùng nhau.”
“À, thanh mai trúc mã.”
Giang Tự hoàn toàn không phát hiện ra tiểu vương phi trong lòng hắn đang ghen, còn nhớ lại: “Tổ phụ nàng ấy từng là ân sư của phụ thân ta, khi ta còn bé cũng vô cùng săn sóc, hồi phụ thân ta còn sống còn cố ý bảo hai nhà đính hôn từ trong bụng mẹ.”
Lại có quan hệ sâu xa như vậy.
“Thế sao lại không tiến hành?”
Giang Tự không đáp, nhưng Minh Đàn hỏi xong liền nhận ra nàng nói lỡ. Thế mà còn phải hỏi? Đương nhiên là bởi vì không bao lâu sau phụ thân hắn qua đời, hắn cũng không phải hoàng thái tôn nữa!
Nàng vội nói sang chuyện khác: “Phu quân cảm thấy Lan phi nương nương thế nào?”
“Thế nào là thế nào?”
“Chính là… Phu quân cảm thấy nàng ấy có chỗ nào tốt không?”
“Rất có tài.”
Nghe thấy Giang Tự khen nữ tử khác có tài, trong lòng Minh Đàn chua lòm*: “Thế, thế thiếp so với Lan phi nương nương… Phu quân cảm thấy ai tốt hơn?”
*chua: ghen tỵGiang Tự nhận ra câu hỏi không ổn: “Nàng đang hỏi gì vậy, có người nào khua môi múa mép à?”
Minh Đàn không đáp.
“Bổn vương cũng chỉ có quen biết với Lan phi thôi, cũng không có chuyện khác, lúc trước cùng nhau học còn có Thánh thượng.”
“Ồ.”
Thật ra ngay cả phi tần mới vào cung như Giai quý nhân mà cũng có thể nghe được chuyện xưa của Lan phi, Minh Đàn đã biết chắc hẳn phu quân nhà nàng với Lan phi cũng không có gì, bằng không không có chuyện Thánh thượng không hề khúc mắc. Nhưng chính miệng phu quân nàng giải thích dù sao cũng khác với việc tự nàng nghĩ ra.
Lúc này nghe được lời hắn giải thích, Minh Đàn yên tâm hẳn, ôm cổ hắn, dán vào tai hắn rì rầm mách tội: “Hôm nay ở trong cung, Thục phi nương nương châm ngòi gây sự, cứ ám chỉ với thiếp mãi phu quân với Lan phi nương nương có chuyện gì đó.”
Thục phi?
Giỏi.
“Với cả, phu quân còn chưa trả lời thiếp, phu quân cảm thấy Lan phi nương nương rất có tài, vậy nếu Lan phi nương nương vẫn chưa vào cung, phu quân sẽ muốn cưới nàng ấy sao? Đây là lần đầu tiên thiếp nghe thấy phu quân khen nữ tử đó, phu quân còn chưa khen gì A Đàn đâu.”
“Bổn vương nhớ rõ đêm tân hôn khen nàng rồi.”
Giang Tự vô cùng nghiêm túc mà sửa cho đúng.
“Vậy ngoại trừ xinh đẹp thì còn có mặt khác nào để khen không?”
Minh Đàn không cam lòng mà mặt dày hỏi.
Giang Tự suy nghĩ hồi lâu.
—— thế mà không có.
Minh Đàn chờ mong mãi, nhưng qua một lát, rồi hai lát, cuối cùng nàng cũng không nhịn được nữa. Chỉ tìm chút ưu điểm thôi mà phải nghĩ lâu thế à?!
Nàng tức giận đến nỗi muốn vùng ra khỏi người Giang Tự, nhưng Giang Tự kéo nàng lại, đổi tư thế cho nàng thành ngồi trên người mặt đối mặt với hắn, thở dài gần như không nghe thấy được, thấp giọng nói: “Cái gì Vương phi cũng tốt.”
Chính hắn cũng không phát hiện ra, trong giọng nói kia mang theo chút bất đắc dĩ, lại mang chút thỏa hiệp dỗ dành chưa bao giờ có.