Tất cả mọi người yên lặng, trong chớp mắt lầu diễn kịch và phòng mát tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Cũng không biết ai đứng lên trước, tốp năm tốp ba các mỹ nhân mặc cung trang đồng loạt đứng dậy cùng nhau hành lễ nói: “Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an.”
Thành Khang đế không lên tiếng, tất cả mọi người đang nhún mình không dám tự động đứng thẳng dậy như bình thường, ngay cả Giai thục nghi đang mang thai vừa nãy còn rất đắc ý cũng không dám kiêu ngạo một chút nào nữa, căng thẳng quy củ uốn gối.
Vẻ mặt Thành Khang đế rất khó diễn tả, hắn chắp tay sau lưng đi đến trước mặt Giai thục nghi.
Giai thục nghi cũng tính là thông minh, trong lòng biết không ổn vội vàng nhận sai nói: “Thần thiếp lỡ lời, xin Bệ hạ trách phạt.”
Bình thường nàng ta vẫn nhanh mồm nhanh miệng nói thẳng nói thật không có quy củ trước mặt Thành Khang đế. Thành Khang đế đã nhìn mỹ nhân hậu cung vâng lời kính cẩn đến nhàm nên nhiều khi lại dung túng cho hành vi bừa bãi của nàng ta.
Lúc này không cẩn thận chọc vào Định Bắc vương điện hạ, nàng ta vốn tưởng rằng ngoan ngoãn nhận sai thì cùng lắm Hoàng thượng chỉ trách cứ ngoài miệng vài câu sẽ cho qua chuyện này, dù sao bình thường nàng cự nự không nhận sai hoặc là nhận sai một cách miễn cưỡng thì Hoàng thượng cũng không thực sự làm gì nàng ta cả.
Nhưng hôm nay thái độ của Thành Khang đế lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.
“Dạy mãi không sửa, trẫm phải phạt ngươi.” Giọng hắn lạnh mà uy nghiêm.
“Hoàng thượng!” Giai thục nghi cuống quít ngẩng đầu.
“Người đâu.”
Thấy Thành Khang đế thực sự muốn phạt, nàng ta vội xoay người đối mặt với Giang Tự và Minh Đàn, khom mình thật sâu, giành lời trước khi Thành Khang đế ra lệnh: “Vương gia, Vương phi, vừa nãy thiếp thân nhất thời nói lỡ, xin Vương gia, Vương phi thứ lỗi.”
Giờ phút này thực ra Minh Đàn lại lau mắt mà nhìn Giai thục nghi. Hóa ra người này cũng không phải hoàn toàn không có đầu óc, ít nhất vào thời khắc mấu chốt cũng biết co biết duỗi.
Trong hậu cung đúng là Giai thục nghi được coi như một kẻ ngông cuồng thiếu suy nghĩ, ỷ vào việc có gia thế tốt, thường xuyên khiêu khích sủng phi có địa vị cao, ức hiếp cung tần có địa vị thấp, thậm chí dám nói bóng gió ở ngoài cung Hoàng hậu là nàng không được sủng ái. Nhưng nàng ta như thế cũng không hẳn vì có gia thế lớn hay vì kiêu căng không sợ chết.
Nàng ta biết xưa nay Lan phi là tài nữ cao quý thanh khiết như hoa lan, tất nhiên sẽ không thèm đấu võ mồm với nàng ta, chỉ cần không đi quá giới hạn quá mức, Lan phi sẽ không đánh trả.
Mà Hoàng hậu nương nương thì luôn luôn giữ vững hình tượng khoan dung rộng lượng, hiền huệ đoan trang của quốc mẫu, các loại tranh đoạt ở hậu cung trong mắt nàng đều chỉ là trò xiếc của tiểu thiếp, như cái kiểu nói móc mỉa nàng vài câu ở chỗ không người thì chỉ nghĩ đến thôi nàng cũng lười so đo.
Vừa nãy châm chọc Minh Đàn Giai quý nghi nhất thời mất trí nên vượt quá giới hạn, không khéo lại bị Hoàng thượng và Định Bắc vương bắt gặp. Hoàng thượng còn đỡ, chủ yếu là Định Bắc vương kia, lần trước mới bóp chết một vị hầu gia đó. Gặp phải ông cố nội thần chết này còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể nhận sai.
Nàng nhận sai không chút do dự, nhưng trên đời này cũng không có chuyện ngươi xin lỗi thì người khác sẽ tha thứ.
“Nếu phạm vào tội gì cũng có thể dùng một câu lỡ lời để lấp liếm thì cần luật pháp để làm gì.” Giang Tự lãnh đạm nói.
Thành Khang đế trầm ngâm nửa nháy mắt, gật đầu nói: “Lời của Định Bắc vương có lý, người đâu, Giai thục nghi……”
Thấy tình thế cấp bách Giai thục nghi chợt nhíu mày ôm bụng, nhẹ giọng kêu rên, lại tỏ vẻ cố gắng nhịn xuống: “Thần, bụng thần thiếp ——”
Cung tần khi nãy bênh nàng ta vội đỡ nàng ta ngồi xuống rồi nói gấp: “Hoàng thượng, thân thể Giai thục nghi không khỏe, có lẽ là thai nhi trong bụng bị làm sao, theo thần thiếp thấy hay là để Giai thục nghi trở về nghỉ ngơi trước, những chuyện khác hôm sau lại nói cũng không muộn.”
“Thân thể không khoẻ thì nghỉ là được, nhưng nếu ở biên quan báo nguy thì chờ là có thể bình định sao.” Giang Tự không thèm để ý, “Có trượng thì đánh, có bệnh thì trị.”
Thành Khang đế quét mắt nhìn Giai thục nghi, trầm giọng hạ lệnh: “Người đâu, mời thái y.”
Giang Tự: “Mời Phong thái y.”
Giai Thục nghi cắn môi nhìn về phía Thành Khang đế: “Hoàng thượng, thai của thần thiếp luôn được Lý thái y thăm khám.”
“Thục nghi không tin Phong thái y sao?”
Nàng ta đè ép hoảng loạn cùng sợ hãi trong lòng xuống, nghẹn ngào nói: “Vậy Vương gia không tin Lý thái y sao?”
“Không tin.”
“……”
Lời này cũng chỉ có Định Bắc vương điện hạ mới dám nói.
Người ngồi đây không ai dám phản bác, Thành Khang đế vui buồn không rõ ngồi ở ghế trên chờ Phong thái y đến bắt mạch.
Thật ra trong lòng mỗi người ở đây đều rõ rành rành, thân thể không khoẻ sao có thể đúng lúc như vậy, chẳng qua Hoàng thượng có quyết định cho bậc thang đi xuống hay không mà thôi.
Chỉ là không ngờ Định Bắc vương điện hạ vì Vương phi sẽ làm tới cùng như thế, trực tiếp quyết định thay Hoàng thượng, không hề nể mặt long thai trong bụng Giai thục nghi.
Quả nhiên, Phong thái y cẩn thận bắt mạch mấy lần rồi từ tốn bẩm: “Bẩm Bệ hạ, long thai trong bụng Thục nghi nương nương vô cùng ổn định. Theo lý thuyết thì không nên đau bụng, chuyện đau bụng này… Vi thần cũng không biết từ đâu mà đến.”
Giai thục nghi trong lòng kinh sợ, cắn môi không dám lên tiếng.
Thành Khang đế nhìn nàng ta trong chốc lát, bỗng nhiên giận dữ vung tay: “Xoảng~”
Tiếng đồ sứ vỡ vụn giòn tan, mọi người đều bất giác lục tục quỳ xuống, chỉ có Giang Tự còn khoanh tay đứng, không sợ cơn giận của đế vương.
“Lời nói việc làm của Giai thục nghi không có phép tắc, ỷ có con mà đòi sủng, không xứng chức vị Thục nghi, ngay lập tức hàng thành Quý nhân, cấm túc đến khi hồi cung để tự suy ngẫm và tĩnh tâm dưỡng thai.” Giọng nói bình tĩnh của Thành Khang đế vang lên kết luận câu chuyện.
Giang Tự thoáng gật đầu: “Bệ hạ thánh minh.”
Những người khác cũng vội hô theo: “Bệ hạ thánh minh!”
Thành Khang đế: “……”
Hắn tức giận trừng mắt lườm Giang Tự.
Giang Tự làm như không biết: “Nếu không có việc gì nữa thì thần cáo lui.”
Thành Khang đế vẫy vẫy ống tay áo, ý bảo hắn cút cho mau.
Hắn xoay người đến trước mặt Minh Đàn, duỗi tay kéo Minh Đàn vẫn đang quỳ trên mặt đất nhẹ giọng nói: “Đứng lên.”
Thế cũng được à?
Hình như cũng không có ai dám ý kiến gì.
Minh Đàn khựng lại, dè dặt vươn đôi tay nhỏ thong thả đứng dậy. Sau đó nàng hành lễ với Thành Khang đế rồi thành thật được Giang Tự nắm tay, nhắm mắt theo đuôi hắn ra khỏi phòng mát.
Chúng phi tần: “……”
Cũng hơi hâm mộ.
Đợi đến khi cách xa phòng mát rồi Minh Đàn mới nhẹ nhàng thở hắt ra, nhưng nàng vẫn lo lắng vừa bước nhỏ lên trước vừa châm chước hỏi: “Phu quân, mới nãy chàng như vậy, Hoàng thượng có thể sẽ…”
Có vẻ như hắn buộc Hoàng thượng xử trí Giai thục nghi, có cảm giác Hoàng thượng sẽ bất mãn với hắn. Dù sao trong bụng Giai thục nghi cũng mang long tử, cũng phải nể mặt. Nếu vì chuyện này mà Giai thục nghi chán nản dẫn đến tổn thương thai nhi trong bụng, khó chắc sau này Hoàng thượng có khúc mắc với hắn hay không.
Nhưng Giang Tự không để bụng, chỉ nói: “Không sao.”
Hắn đã nói như vậy thì nhất định là có chừng mực, tuy không biết vì sao nhưng Minh Đàn cũng thoáng cảm giác được mối quan hệ của Thành Khang đế với Giang Tự tựa hồ đã vượt qua tín nhiệm bình thường giữa quân thần hay đường huynh đệ trong hoàng thất.
Nghĩ vậy Minh Đàn ngoan ngoãn gật đầu không tiếp tục hỏi lại nữa. Nhưng nàng lại do dự, ngượng ngùng xoắn xít nói đến một chủ đề khác: “Thật ra, thật ra Giai thục nghi… Giai quý nhân nói cũng đúng. Phu quân, chúng ta thành hôn cũng hơn ba tháng rồi mà hình như bụng thiếp vẫn chưa có tí động tĩnh gì.”
“Mới ba tháng thì nàng nghĩ sẽ có động tĩnh gì?”
“Rất nhiều nhà mới cưới hơn tháng đã có tin vui rồi…”
“Rất nhiều nhà cả đời không có con.”
“……”
“Nhà ai cơ?”
Minh Đàn thật sự tò mò.
Giang Tự dừng lại: “Bổn vương còn chưa sốt ruột, nàng gấp cái gì, hơn nữa phụ nữ mang thai sớm không tốt cho sức khỏe.”
“Ồ.”
Giang Tự nói vậy nên Minh Đàn an tâm hẳn. Nếu phu quân không nóng ruột thì nàng cũng thế, hơn nữa nàng cũng chưa chuẩn bị kỹ càng cho việc làm mẹ đâu.
Chạng vạng, trong vườn yên tĩnh.
Giang Tự rời khỏi hoa viên đến quân doanh làm việc, Minh Đàn đang ở trong đình nhàm chán đánh đàn thì không ngờ Lan phi chủ động đến tìm nàng.
Minh Đàn hơi kinh ngạc: “Lan phi nương nương.”
“Vương phi.” Lan phi đáp lễ.
Lan phi là mỹ nhân yêu kiều duyên dáng, khí chất gần giống Thẩm Họa, nhưng so sánh hai người với nhau thì Lan phi trầm tĩnh hơn, nhìn thì có vẻ hơi lạnh lùng, Minh Đàn đã gặp nàng rất nhiều lần nhưng cũng không nghe thấy nàng nói chuyện mấy.
Không đợi Minh Đàn lên tiếng Lan phi đã chủ động giải thích nói: “Hôm nay đa tạ Vương phi không so đo với thiếp thân, việc chọn vở “Trăng và nàng” thiếp thân thực sự cũng không có ý khác.”
“Ta biết, Lan phi nương nương không cần lo lắng.”
Thục phi bắt nàng chọn giữa “Mưa ngô đồng” và “Trăng và nàng”, nàng tuyệt đối không thể chọn “Mưa ngô đồng”.
Buồn là một chuyện, quan trọng nhất là “Mưa ngô đồng” nói về tình yêu của đế vương và sủng phi, Hoàng hậu còn êm đẹp ngồi đó, sao có thể ca tụng tình cảm thật lòng của đế vương và sủng phi?
“Nhưng mà hậu cung hỗn loạn, sau này Lan phi nương nương cần chú ý nhiều hơn.” Nàng nhắc nhở một câu.
Cũng không biết nghĩ đến chuyện gì, Lan phi im lặng một lúc lâu mới nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng rồi, hôm nay thấy Vương phi thích ăn vải, trong cung lại vừa còn ít quả tươi nên tiện đường cầm lại đây.”
Minh Đàn thấy thì cười nói: “Đa tạ ý tốt của Lan phi nương nương.”
Đúng là Minh Đàn rất thích ăn vải, chẳng qua vải tươi là vật hiếm có vừa được tiến cống, trong đám phi tần ngoại trừ Hoàng hậu thì cũng chỉ có hai vị phi Thục, Lan và Giai quý nhân đang mang thai là có.
Hôm qua Xuân Tinh Các cũng được nhận một rổ vải nhỏ, nàng ăn hết lâu rồi, hôm nay ở trong phòng mát ăn một đĩa nhỏ nhưng vẫn hơi thèm, không ngờ Lan phi lại nắm được sở thích của nàng, nhìn số lượng vải thì chắc được Hoàng thượng thưởng bao nhiêu là nàng ấy đưa tới bấy nhiêu.
Lan phi lại nói: “Quả vải tính ấm nhưng ướp đá rồi thì lại hơi lạnh, Vương phi vẫn nên ăn từ từ thôi thì mới tốt.”
Minh Đàn e lệ đồng ý.
Nhưng đợi Lan phi đi rồi Minh Đàn liền vội vàng chỉ huy tỳ nữ bày hết vải ra.
Không phải ở trong phòng mát xem diễn, nàng cũng không cần phải tự bóc vỏ, vừa ăn vải ướp lạnh được tỳ nữ bóc cho vừa sai người sơn móng tay, Tố Tâm còn đứng cạnh nàng đọc sách, gió đêm phất phơ thổi tới, đúng thật là rất “thỏa mãn”.
Nhưng nếu nàng biết sự thỏa mãn này phải trả giá bằng những cơn đau quặn bụng vào nửa đêm, đau đớn ầm ĩ đến nỗi toàn bộ Vĩnh Xuân Viên đều tưởng có người chết ở Xuân Tinh Các, suýt nữa Thánh thượng còn bãi giá đến xem thì Minh Đàn sẽ ngoan ngoãn nghe lời căn dặn của Lan phi.
“Vương phi sao rồi?”
Phong thái y cân nhắc kỹ càng rồi nói: “Vương phi ăn nhiều vải ướp lạnh quá, lại, lại……”
“Lại cái gì?”
“Lại có kinh nguyệt nên mới đau quặn bụng.”
Phong thái y bị dáng vẻ nôn nóng của tỳ nữ đến tìm làm toát mồ hôi hột, giờ phút này mồ hôi trên lưng bị gió thổi khô rồi mà hắn vẫn lạnh căm căm: “Vi thần đã kê thuốc giảm đau cho Vương phi, chỉ là mức độ đau quặn của mỗi người là khác nhau, có lẽ phải đau thêm mấy canh giờ mới có thể giảm bớt.”
Giang Tự: “……”
Tối nay vốn dĩ hắn ở trong quân doanh muốn thắp nến nghị sự với mấy tướng quân mới về từ Thanh Châu, nghe người ta tới bẩm Vương phi đau quặn bụng, mặt không còn chút máu, nghi là bị người khác đầu độc nên hắn đành phải bỏ lại tướng tĩnh vội vàng chạy về.
Nhưng lại là do ăn vải nhiều quá.
Hắn trầm ngâm rồi đột nhiên vén mành đi vào phòng.
Trong phòng, Minh Đàn nằm co ro trên giường, không còn sức để kêu đau. Bụng nhỏ vẫn quặn từng cơn, mỗi khi đến cơn đau thì mồ hôi trên trán lại nhỏ xuống, nàng cuộn tròn thành một đống nho nhỏ, đau đến nỗi ý thức đã mơ màng.
Việc hôm nay cần bàn với tướng sỹ rất quan trọng, bị một chuyện vớ vẩn đến mức này làm gián đoạn, Giang Tự hơi bực mình. Nhưng nhìn thấy nàng tóc tai bù xù, mặt vàng như nến, dáng vẻ vừa khó chịu vừa đáng thương, một chút bực mình lại bị thay thế bằng cảm xúc khác.
Hắn ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng vén lọn tóc dính trên mặt nàng ra. Lòng bàn tay thô ráp dừng trên khuôn mặt non mềm của nàng một lát, đang muốn cúi người lại đối diện với cặp mắt mông lung của nàng.
“Phu quân.” Giọng nàng cực nhỏ, còn đang nghẹn ngào, “A Đàn bị sao vậy, có phải A Đàn sắp chết rồi không?”
“Không sao, đừng sợ.”
Hắn nghĩ nghĩ, bế nàng lên ôm vào trong lòng, lòng bàn tay ấm áp dán sát vào bụng nhỏ của nàng.
“Rốt cuộc A Đàn bị làm sao, lúc nãy chảy rất nhiều máu, hay là ăn phải cái gì nên sảy thai rồi?”
Bình thường đến kỳ kinh nàng chưa bao giờ bị đau như thế, hôm nay lại liên tục bị nhắc chuyện có thai nên theo bản năng nàng nghĩ như vậy.
Giang Tự hoàn toàn không biết vì sao nàng lại liên tưởng đến tận đây, nhất thời không nói gì, cũng không biết có nên đáp lời hay không.
Thấy hắn không lên tiếng, Minh Đàn nghĩ đó là ngầm đồng ý, nước mắt ồ ạt chảy ra: “A Đàn thực xin lỗi đứa con còn chưa ra đời của chúng ta, đều là A Đàn sai, rốt cuộc là vì sao, có phải tại Giai quý nhân……”
“Không phải, không hề sảy thai, chỉ là ăn nhiều vải ướp đá quá lại tới kỳ kinh thôi.” Giang Tự không thể không giải thích.
“……”
Minh Đàn lập tức nín khóc, nước mắt lưng tròng mà nhìn Giang Tự, rồi lại vô thức khóc òa lên.