Tết Nguyên Tiêu năm Thành khang thứ năm cuối cùng cũng trôi qua trong náo nhiệt ồn ào. Chuyện náo loạn tuy làm người ta kinh sợ nhưng cũng không có gì thực sự nguy hiểm xảy ra, không khí năm mới cũng lặng yên tan đi theo tuyết mùa đông.
Chưa tra được tin tức của hai người đẩy Minh Đàn xuống nước, cũng may phủ Lệnh quốc công thức thời, nhận luôn là Lương Tử Tuyên ngã xuống sông, còn để hắn nằm trong phủ mấy ngày cho khớp.
Bùi thị không biết sự thật, chỉ cảm thấy phủ Lệnh quốc công xử sự rất tốt, là gia đình dễ chung sống. Minh Đàn lại không thấy mình mang ơn người ta, phủ Lệnh quốc công lén sai người tới tặng lễ thăm nàng, nàng cũng không nhìn một lần.
Lập xuân, tú nương may vá ở Cẩm Tú Phường lại được mời đến phủ Tĩnh An hầu may đo áo váy.
Minh Đàn cẩn thận nên đã nghĩ đến việc sau khi từ hôn sẽ mất một khoảng thời gian rất dài không tiện khoe khoang, giờ chỉ chọn mấy màu nhạt dịu như trắng ngà, lục nhạt, lam nhạt.
Bùi thị cho rằng nàng đổi mới nên cũng không ngăn cản, chỉ lấy thêm hai cuộn vải màu sắc tươi đẹp làm áo ngoài cho nàng, còn vỗ gối thân thiết nói: “Ngày thường ở trong phủ ăn mặc mộc mạc chút cũng không sao, nhưng ngày xuân không thể thiếu chuyện đi đạp thanh ngắm hoa, con gái nên mặc tươi mới chút, hoạt bát linh động, tinh thần vui vẻ, ai mà chẳng thích.”
“Mẫu thân nói phải.”
Minh Đàn không cãi, ngoan ngoãn đáp lời, chỉ là trong lòng lại cảm thấy chán nản vì ngày xuân không thể mặc xiêm y xinh đẹp xúng xính ra cửa.
Trong mấy chuyện nhỏ không quan trọng như chi phí ăn mặc các thứ Bùi thị cũng sẽ không để mình mang tiếng, lấy thêm đồ cho Minh Đàn thì cũng lấy thêm đúng một phần như thế cho Thẩm Họa.
Bỏ chén trà uống dở sang một bên, bà nhớ tới chuyện gì đó, lại bàn bạc với bà tử quản sự Cẩm Tú Phường: “Còn lại mấy cuộn vải thì dựa vào thân hình tiểu tiểu thư làm mấy chiếc váy, tính thời gian, tam tiểu thư cũng sắp trở về rồi. Mấy năm không gặp, cũng không biết hiện giờ thân hình như thế nào, cứ chuẩn bị trước, nếu không vừa người thì đợi con bé về kinh rồi sửa lại cho vừa.”
“Vâng.”
Bà tử quản sự ngoài miệng nhận việc, trong lòng lại cân nhắc, mấy cái váy này có cần làm tinh xảo như đồ của tiểu tiểu thư không. Dù sao bà cũng thường làm việc cho người nhà cao cửa rộng, không đến mức không phát hiện được biến hoá vi diệu của tâm tình Hầu phu nhân trước mặt.
Thật ra không chỉ có thái độ của Bùi thị khác lạ, Minh Đàn và Thẩm Họa nghe được chữ “Tam tiểu thư” cũng đều ngẩn ra chốc lát.
Phủ Tĩnh An hầu xưa nay dương thịnh âm suy, đến thế hệ của Minh Đàn, số bé gái được sinh ra cũng chỉ đếm được trên một bàn tay. Khi lão phu nhân còn sống, mấy nhà chưa chia ra ở riêng nên gộp hết mấy chị em họ vào để xếp thứ tự bé gái trong nhà.
Trên Minh Đàn không có đích tỷ*, hai vị đường tỷ* nhị phòng tam phòng đều đã xuất giá. Vị thứ tỷ Minh Sở này vẫn còn là khuê nữ tuổi tác xấp xỉ nàng. Minh Sở và Liễu di nương đi cùng phụ thân nàng Tĩnh An hầu đi phòng thủ biên quan, đã năm năm chưa từng hồi kinh.
*Đích tỷ: chị ruột do vợ cả sinh*Đường tỷ/huynh/đệ: anh chị em họ là con chú con bác, cùng họ với mình (phân biệt với biểu tỷ/ca/đệ là anh chị em họ con cô con cậu, khác họ với mình)Lúc trước Minh Đàn chỉ nhớ kỹ chuyện phụ thân nàng hồi kinh có thể bàn bạc việc từ hôn nên quên mất Minh Sở và Liễu di nương cũng sẽ cùng trở về.
Quan hệ của nàng và Minh Sở từ trước đã cực kém, giờ nàng ta trở về, lúc nàng từ hôn chẳng phải sẽ lại có thêm một người chê cười nàng sao?
Còn Thẩm Họa, đầu tiên nghĩ tới là vị Minh Sở Minh tam tiểu thư này cùng tuổi nàng, tuy là thứ nữ nhưng dòng dõi cũng cao lại còn được yêu chiều, thân phận tương đương so với nàng. Minh Sở hồi kinh, chỉ sợ hai người sẽ có cạnh tranh khi tính toán mấy mối hôn nhân thích hợp ở Thượng Kinh.
Nhất thời mấy người trong sảnh toàn lặng im không nói, rũ mắt trầm tư.
–
Thấy sắp đến ngày về, Bùi thị bảo Cẩm Tú Phường chuẩn bị xiêm y, đồng thời cũng bắt đầu chỉ huy hạ nhân dọn dẹp Hầu phủ.
Bà quản lý việc trong nhà cực kỳ chu đáo, chưa đến mấy ngày, trên dưới Hầu phủ đã được dọn dẹp trang trí rực rỡ hẳn lên, nơi ở của Liễu di nương cũng được tu sửa một lần nữa, một chút sai lầm cũng không có.
Trương ma ma thấy Bùi thị quan tâm như vậy, khi chải đầu không nhịn được lải nhải: “Việc gì phu nhân phải để tâm đến mọi chuyện ở chỗ Liễu thị kia, cái người bình thường không ra mặt mà chiếm Hầu gia năm năm, hiện giờ sợ là kiêu căng ngông cuồng lắm rồi.”
Bùi thị nhìn khuôn mặt vẫn đoan trang thanh tú trong gương, không lên tiếng.
Bốn bề vắng lặng, Trương ma ma lại ghé sát vào thấp giọng nói: “Suy cho cùng, chuyện quan trọng trong nhà là con nối dõi. Phu nhân thì hơi khó, nhưng nha đầu xinh đẹp trong phủ không phải không có ai. Nếu không nữa thì, con gái nhà lành trong kinh cũng có rất nhiều, Hầu gia ở chung với Liễu thị ngần ấy năm, hết mới mẻ thì cũng nên chán rồi.”
Bùi thị cầm lấy cây trâm trong tay cắm lên đầu, dáng vẻ không để bụng lắm.
“Phu nhân!” Trương ma ma không nhịn được kêu lên.
Khóe mắt Bùi thị hơi liếc, nhàn nhạt nói: “Lời này của ngươi sai rồi.”
Nàng buông trâm cài, ánh mắt trở nên sâu thẳm xa xăm: “Tình cảm của ta và Hầu gia như vậy chẳng qua là vì lúc trước ông ấy ra ngoài nhậm chức, ta không muốn chịu khổ ở biên quan nên tự xin ở lại kinh thành. Ta nên cảm tạ Liễu thị mới phải, ở biên quan năm năm, thế mà Hầu gia chưa nạp thêm người mới, càng chưa thêm một đứa con nào, tránh không ít phiền toái cho ta, đổi thành một người thiếp khác, ta không nghĩ sẽ có bản lĩnh như nàng ta.”
“Lại nói về con nối dõi, dù sao cũng là ta không có duyên phận, nhận nuôi một đứa trẻ, không những lo lắng hao tâm tốn sức mà cũng tuyệt đối không có khả năng kế thừa tước vị. Quanh co lòng vòng như vậy, không bằng tập trung quan tâm chăm sóc cho A Đàn.”
“Ngần ấy năm ngươi cũng nên hiểu rõ, tương lai của chúng ta ở Hầu phủ, một nửa ở con gái gả chồng thế nào, một nửa kia là ở Đại ca nhi*. Khi ta gả vào Hầu phủ Đại ca nhi đã lớn, không thể bồi đắp tình cảm mẹ con, nhưng mấy năm nay vì A Đàn nó cũng rất kính trọng ta.”
*Đại ca nhi ở đây là chỉ anh trai ruột của Minh Đàn, con trưởng của Tĩnh An hầu.Điểm này Trương ma ma rất tán đồng: “Đại ca nhi đi Bàng Sơn nhậm chức mấy năm nay, chưa bao giờ thiếu thư từ quà tặng trong ngày lễ, biết phu nhân có bệnh cũ đau đầu gối, còn đặc biệt gửi phương thuốc cổ truyền ở Bàng Sơn về. Tuy không có tài cao nhưng lại là người lễ hiếu trọng tình.”
Bùi thị nghĩ đến đây, cũng vừa lòng mà cong môi.
Qua một lúc lâu sau, bà bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, lại hỏi: “Đúng rồi, gần đây A Đàn hơi khang khác nhỉ? Mấy ngày trước tiến cung con bé cứ nhìn chằm chằm nữ quyến Lương gia một hồi lâu, ở bên ngoài A Đàn giữ quy củ cực tốt, nếu không có việc gì sẽ không thất lễ như vậy. Còn có, tết Nguyên Tiêu rơi xuống nước… Sau đó Lương gia quan tâm tặng lễ, con bé cũng nhàn nhạt, hình như cũng không vui vẻ gì.”
Trương ma ma nói: “Tiểu tiểu thư tuổi còn nhỏ, Lương gia kia là do mẹ đẻ đính hôn cho từ bé, ngày thường hai nhà ít khi qua lại, tò mò chút cũng là bình thường. Còn chuyện Lương gia tặng lễ hỏi thăm, được nhà chồng tương lại coi trọng, trong lòng tiểu tiểu thư đương nhiên vui mừng, chẳng qua con gái dễ xấu hổ không biểu hiện ra ngoài nhiều thôi.”
Bùi thị vẫn cứ cảm thấy sai sai, nhưng không nói thêm gì nữa.
So với cả phủ Tĩnh An hầu đều đang chờ chủ nhà về kinh, dạo gần đây huân quý trong kinh càng chú ý một chuyện lớn khác đột nhiên bùng nổ mà không hề báo trước.
Thừa Ân hầu Cố Tiến Trung chiếm đoạt điền trang, tự mở mỏ muối để khai thác, tội chồng tội. Hiện giờ đã xoá bỏ tước vị xét nhà, phán lưu đày ngàn dặm, Ngọc quý phi luôn luôn được sủng ái cũng bị liên lụy án này, bị biếm vào lãnh cung. Cũng may gia quyến không phải chịu tội liên đới, trừ những người thực sự tham dự vào việc này, còn lại chỉ biếm làm thứ dân, nam tử không được đi thi khoa cử nữa.
Mọi người đề cập đến việc này thì không khỏi xuýt xoa.
“Biếm thành thứ dân không vào khoa cử, trong vòng ba đời Cố gia không có hy vọng lớn mạnh trở lại được.” Bạch Mẫn Mẫn thở dài, “Trong cung yến hôm Nguyên Tiêu Cố Cửu Nhu còn to gan mà đánh đàn hiến khúc, giờ mới qua mấy ngày sao lại đột ngột như vậy?”
Là bạn tốt của Minh Đàn và Bạch Mẫn Mẫn, con gái Hàn Lâm học sĩ Chu Tĩnh Uyển nhẹ giọng nói: “Không đột ngột đâu, ngày ấy tỷ bị phong hàn nghỉ ở trong nhà không đi dự tiệc, sau đó cũng nghe nói tới việc trong điện. Tình hình trong điện lúc ấy, kỳ thật đã dự báo rất nhiều chuyện.”
Minh Đàn đã nghĩ ra hết từ lâu. Lời nói của Chu Tĩnh Uyển cũng giống ý nàng.
Chỉ có Bạch Mẫn Mẫn không hiểu ra sao: “A Đàn, muội nghe hiểu không? Sao lại không đột ngột, dự báo cái gì cơ?”
Minh Đàn lười giải thích, chỉ đẩy đẩy đĩa hạt óc chó đến trước mặt nàng: “Ăn nhiều chút cho bổ đầu óc.”
“……?”
Bạch Mẫn Mẫn duỗi tay đánh nàng.
Minh Đàn vội trốn, còn hất hất cằm mà ghét bỏ nói: “Tỷ nhìn tỷ đi, không hề hiền thục dịu dàng trầm tĩnh như muội và Uyển Uyển, thế thì đi ra ngoài làm sao xứng với thanh danh “bộ ba mỹ nhân Thượng Kinh” chứ?”
“……?”
“Uyển Uyển không tính, muội thì có liên quan gì tới “hiền thục dịu dàng trầm tĩnh” à, chỉ giỏi giả vờ trước mặt người ngoài, già mồm!”
Minh Đàn: “Thế vẫn tốt hơn tỷ còn chẳng thèm giả vờ trước mặt người ngoài!”
“Thôi.” Chu Tĩnh Uyển che khăn cười khẽ, nàng xưa nay nhỏ nhẹ, giọng nói cũng tinh tế nhẹ nhàng, “Đừng cãi nhau nữa, để tỷ nói cho.”
Ba người ngồi thưởng trà nhàn nhã bên giếng trời trong ở Chiếu Thủy Viện, trong ngoài đều là người một nhà, cũng không có gì không thể nói.
Chu Tĩnh Uyển nhẫn nại giải thích: “Chuyện này vừa xảy ra, bên ngoài nói là huyện lệnh ngoại ô kinh thành Trương Cát qua lại gần gũi với Thừa Ân hầu, lén góp nhặt được không ít chứng cứ phạm tội của Cố gia. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, đường làm quan của Trương Cát nhờ có Thừa Ân hầu mới hanh thông, vì sao phải đột nhiên tố giác? Chẳng lẽ thực sự có chuyện tham quan bỏ ác theo thiện sau một đêm sao?”
“Còn nữa, trước kia ngự sử cũng từng buộc tội Thừa Ân hầu, Thánh thượng luôn nhẹ nhàng cho qua. Nhưng lúc này lại nổi trận lôi đình trên triều, nghiêm lệnh yêu cầu tra rõ…”
Nghe thế, Bạch Mẫn Mẫn hình như hiểu ra điều gì.
Chu Tĩnh Uyển nói vừa đủ thì dừng, thay đổi câu chuyện tiếp tục nói: “Định Bắc vương thường chinh chiến ở phương bắc, cực ít khi hồi kinh, tính tình hắn tỷ không hiểu rõ, nhưng cho dù hắn thực sự ỷ vào công trạng mà kiêu ngạo, không coi Ngọc quý phi và Thừa Ân hầu ra gì, trên cung yến trực tiếp làm mất thể diện người ta, bệ hạ và nương nương cũng sẽ nhẹ nhàng trách cứ một chút mới phải.”
“Ừm…… Muội hiểu rồi.” Bạch Mẫn Mẫn suy nghĩ, “Ý của tỷ là, bệ hạ đã muốn xử lý Cố gia từ lâu, cho nên lúc ấy dù tình huống khó coi như vậy, bệ hạ và nương nương cũng không nói đỡ cho Cố Cửu Nhu… Nghĩ vậy thì khi nói ra lời kia Định Bắc vương điện hạ vô cùng có khả năng đã sớm biết được ý của bệ hạ, mới ngông cuồng không coi ai ra gì như vậy đúng không?”
“Theo muội thấy, vị điện hạ kia vốn là ngông cuồng như vậy.”
Cái ngữ thô lỗ tục tằn thì có thể biết cái gì. Minh Đàn lịch sự văn nhã mà sơn móng tay, không thèm quan tâm.