Một đêm mơ mơ màng màng trôi qua, Minh Đàn cuộn tròn trong lòng Giang Tự, có lúc buồn ngủ đến díp cả mắt, dường như đã đi vào giấc ngủ rồi, nhưng giây tiếp theo lại bị giọt mưa bắn lên người và tiếng sấm rền vang bên ngoài làm cho bừng tỉnh, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng trẻ con khóc nỉ non.
Cho đến tận canh năm, bầu trời bên ngoài mới dần sáng lên, mưa cũng ngớt dần. Tia nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu rọi khung cảnh lộn xộn trong phòng. Trên đất có mấy vũng nước, bàn ghế ướt nhẹp, chậu nước trên giường đã đầy tràn, có vẻ như vì cửa sổ bị gió thổi tung nên trên ghế còn vương mấy cành lá bị gió thổi gãy.
Giang Tự ôm Minh Đàn, dựa vào đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Minh Đàn thấy hình như hắn ngủ rồi, nhẹ tay nhẹ chân tách ra khỏi vòng ôm của hắn, lại xỏ đôi giày nửa ướt nửa khô vào, lặng yên không tiếng động đi ra ngoài.
Bên ngoài, không khí oi bức đã tiêu tan hết sau cơn mưa, núi rừng xung quanh dường như tản ra không khí trong lành mang theo mùi cỏ cây hoa lá, chim chóc hót líu lo trên cao, lên bổng xuống trầm.
Minh Đàn thở ra một hơi.
Trước đêm qua, nàng hoàn toàn không tưởng tượng nổi mình có thể chịu đựng một đêm trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, phòng đó còn không bằng phòng ngủ của người hầu vẩy nước quét nhà trong phủ Tĩnh An hầu.
Nghĩ đến lời phu quân nói, bảy phần mười dân chúng Đại Hiện có khi còn không bằng nhà bọn họ, tâm trạng nàng vô cùng phức tạp.
Trong nhà chính vang lên tiếng chổi quét nhà xoèn xoẹt, Minh Đàn vận động xong cơ thể cứng đờ của mình rồi đi đến nhà chính.
Khi nàng vào nhà Lưu tẩu đã quét tước xong, lại cầm giẻ lau bắt đầu lau khô bàn ghế bị thấm nước mưa.
Thật ra canh bốn Lưu tẩu đã dậy làm việc, giờ bên trong nhà chính đã được thu dọn gọn gàng, sau bếp còn bắc lửa nấu cháo.
Thấy mắt Minh Đàn thâm quầng, vẻ mặt cũng tiều tụy hơn hôm qua nhiều, Lưu tẩu ngừng động tác trong tay, hơi ngượng ngùng hỏi: “Muội tử, đêm qua mưa dột nên không ngủ ngon đúng không? Đều do lão nhà tôi, mái nhà hỏng lâu rồi mà không sửa, hại muội và chồng gặp tội!”
Minh Đàn đâu phải là không ngủ ngon, mà là không ngủ được tí nào, nhưng người ta tốt bụng cho bọn họ ở nhờ, làm gì có chuyện để người ta xin lỗi.
Nàng vội lắc đầu nói: “Tẩu nói quá lời rồi, ban đêm ta ngủ nông, thường thường sét đánh trời mưa là ngủ không ngon.” Nàng lại nói sang chuyện khác, “Đúng rồi Lưu tẩu, đêm qua ta nghe thấy nhóc con khóc à?”
Nhắc tới con mình, Lưu tẩu không khỏi thở dài: “Ừm, đúng vậy. Người lớn còn không ngủ được nữa là, đứa bé bị sấm chớp mưa rào dọa, dỗ gần hết đêm mới ngủ, làm phiền muội à?”
“Không có không có.” Minh Đàn lại vội lắc đầu.
Dỗ trẻ con gần như cả đêm, chắc Lưu tẩu cũng không được nghỉ ngơi, nhưng cùng là một đêm không ngủ, khi Lưu tẩu nói thì vẫn thấy tinh thần phấn chấn, còn lau chùi bàn ghế rất mạnh.
Một đêm không ngủ mà sáng sớm còn có thể dậy làm nhiều việc như vậy, Minh Đàn không nhịn được hỏi: “Lưu tẩu, tẩu không mệt sao, có muốn nghỉ một lát không?”
“Nghỉ ngơi gì chứ, tôi thấy thằng cu ngủ rồi mới tranh thủ làm việc được, chờ đến khi nó tỉnh lại rống lên đòi bú thì lúc đấy mới mệt.” Lưu tẩu không nghĩ gì mà nói, “Với cả phụ nữ trong thôn ai chẳng phải làm việc như vậy. Con dâu nhà họ Vương ở đằng trước ngày nào cũng phải làm việc từ canh ba, cho gà cho heo ăn, còn phải hầu hạ cha mẹ chồng, tôi còn tốt số hơn cô ấy nhiều, không có cha mẹ chồng mà hầu hạ. Nhưng đàn bà nông thôn bọn tôi làm việc nặng quen rồi, chắc hẳn không giống muội tử đâu.”
Tẩu ấy vội ngẩng đầu nhìn Minh Đàn tò mò hỏi thăm: “Phải rồi muội tử, hai vợ chồng muội đến Đồng Cảng làm gì? Tôi thấy dáng vẻ hai người ăn mặc thế này chắc là người nhà giàu hở? Nơi này của bọn tôi rất nghèo, đi qua núi Tiền Đầu là đến trấn Đồng Cảng, chỉ có gió với cát, gió biển thổi suốt ngày chỗ nào cũng chỉ thấy mùi tanh với vị mặn!”
“Ta cùng phu quân…” Minh Đàn thoáng nghẹn lời trong giây lát, thuận miệng bịa ra một lý do, “Chàng muốn làm ăn, định đến mấy nơi vùng duyên hải xem thế nào.”
Nghe vậy, Lưu tẩu kinh ngạc nói: “Định làm ăn trên biển à?”
Minh Đàn không lên tiếng ngầm thừa nhận.
Lưu tẩu vội xua tay nói: “Đi biển nguy hiểm đến tính mạng đó, đừng làm, đừng làm!”
“Vì sao?” Minh Đàn tò mò.
“Muội không biết đi biển nguy hiểm thế nào đâu, gió bão một cái là chết không kịp ngáp, đương nhiên không nên đi!” Lưu tẩu tốt bụng khuyên nhủ, “Nếu muốn đi với đội tàu thì tốt nhất đến Linh Châu, người ta có thuyền lớn ở đó, an toàn!”
Minh Đàn nghiêm túc nghe.
“Ôi, nơi này của bọn tôi cũng chẳng nghèo đến nỗi không có gì ăn, mà không ai dám ra biển. Trước cũng có đám đàn ông đi biển mang theo rất nhiều đồ về, nhưng ở đây không có ai mua cả, vẫn phải đến Linh Châu, Vũ Châu để bán. Địa phương nhỏ muốn đi ra ngoài, đường xá khó đi, thực sự rất mệt!”
“Đi qua đi lại một chuyến cũng mất một năm, một năm không về, con trẻ trong nhà cũng nói chuyện được rồi, hơn nữa thứ người ở đây bắt được, làm gì mà thuyền lớn ở Linh Châu không bắt được? Cầm đồ đi bán trong thành cũng không bán được giá tốt nhất, không có lời, không có lời đâu.”
Minh Đàn nghe vậy thì trầm ngâm, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Lưu tẩu bận việc trong nhà chính xong lại đi ra sau bếp lấy cháo, còn tranh thủ nói chuyện với Minh Đàn, bảo nàng gọi chồng ra ăn sáng.
Lưu tẩu làm việc nhanh nhẹn, cơm sáng cũng làm đơn giản sạch sẽ, một nồi cháo thịt băm nhỏ, một chồng bánh bao dưa muối, còn có sữa gạo tự làm nóng hôi hổi đặt trên bàn vuông, bỗng chốc làm người ta thèm ăn. Minh Đàn cũng hiếm khi động đũa ăn thử tất cả các thứ như vậy.
Còn chưa ăn sáng xong thì chồng Lưu tẩu đi săn về, chồng Lưu tẩu họ Chu, ban đầu ở nhà là con thứ tư, cho nên hàng xóm xung quanh đều gọi hắn là Chu Tứ.
Chu Tứ là một người đàn ông cao lớn thô kệch nhưng vẻ mặt chất phác thật thà, hắn về đột ngột, Minh Đàn đang ăn cháo cũng không kịp đeo khăn che mặt.
Trong vùng này chưa có người nào như Minh Đàn và Giang Tự tới, Chu Tứ không khỏi nhìn đến ngây người trong giây lát, còn tự cho là mình nói nhỏ thì thầm với Lưu tẩu: “Mẹ thằng nhỏ, hai người này nhìn như thần tiên ấy, ở đâu đến đây, sao lại tới nhà chúng ta?”
Lưu tẩu cũng nhỏ giọng lải nhải mấy câu với hắn.
Nói thật, nếu không phải Minh Đàn và Giang Tự trông đẹp như tiên, vừa nhìn là biết người nhà giàu, là quý nhân, không liên quan gì đến nhà mình, một người phụ nữ ở cùng con nhỏ như Lưu tẩu cho dù có nhiệt tình đến đâu cũng không có chuyện tùy tiện cho bọn họ vào nhà.
Nghe nói là qua đường tá túc, Chu Tứ cũng không nghĩ nhiều nhiệt tình tiếp đón, mời hai người họ tiếp tục ăn, mình thì tới phòng xem thằng nhóc con đang ngủ say sưa.
Thợ săn bọn họ vào núi cũng phải mất hai ba ngày một lần, đêm hôm qua mưa lớn, Chu Tứ và đồng bạn ở trong sơn động tạm một đêm, mái nhà mưa dột chưa sửa, hắn nhớ vợ nhớ con nên mới sáng sớm đã vội trở về.
Nhìn con xong Chu Tứ mới ra ngoài ăn sáng cùng bọn họ.
Lưu tẩu đã múc cháo cho hắn, chắc là đã quen tốc độ ăn cháo của hắn, bên này cháo vừa thấy đáy, Lưu tẩu đã kịp thời múc cho hắn một muỗng lớn để ăn thêm, ngoài miệng còn oán trách: “Bảo ông ăn từ từ thôi, ai tranh ăn với ông đâu, ăn nhanh nghẹn cổ!”
“Không nghẹn đâu, yên tâm, yên tâm.” Chu Tứ tuy nói như vậy nhưng vẫn nghe lời ăn cháo chậm lại, hắn cười ngây ngô nhìn về phía Minh Đàn và Giang Tự, khen nói, “Vợ tôi nấu cháo ngon lắm, hai người cũng ăn nhiều chút, trong nhà không có gì ngon để chiêu đãi, hai vị đừng khách sáo nhé.”
Lưu tẩu dùng khuỷu tay huých huých hắn, bảo hắn đừng có nói hươu nói vượn, nhưng khóe miệng lại không kìm được mà cong lên, trên mặt đều là vui sướng ngọt ngào.
Dùng xong cơm sáng, Minh Đàn và Giang Tự định tiếp tục lên đường.
Minh Đàn thu dọn xong, định đến từ biệt Lưu tẩu, đi đến sau nhà chính lại thấy Lưu tẩu và chồng đang cùng nhau rửa chén.
Hai người lải nhải chuyện trò, săn được cái gì bán ở chợ ra sao, phải mua thêm đồ gì cho nhà. Còn nói khi trời quang mây tạnh thì phải sửa mái nhà cho xong, khách tới cả đêm ở trong phòng mưa dột ngượng ơi là ngượng. Rồi thì mấy ngày nay may cho hắn mấy đôi đế giày, đi núi hay phải đổi giày, đế giày làm phải dày thêm một chút, đi lên chân sẽ rất thoải mái.
Hai người nói đều là mấy chuyện bình thường vô cùng vụn vặt, nghe thì không có gì thú vị, nhưng hai vợ chồng bàn bạc với nhau, Chu Tứ thỉnh thoảng còn lấy tay lau mồ hôi cho Lưu tẩu, cuộc sống thường ngày trôi qua tôi một câu ông một câu, thật sinh động.
Minh Đàn thấy cảnh này, bất giác cảm thấy ấm áp. Thậm chí nàng còn tưởng tượng nếu phu quân và nàng cũng có thể sống với nhau như vậy, hình như cũng không tồi.
Đương nhiên nàng sẽ không rửa bát, tay nàng dưỡng bằng sữa dê nước mật pha chế các loại dược liệu hàng năm mới được non mịn như thế, hiện giờ ra ngoài không thể bảo dưỡng, trong lòng đã phát sầu. Nếu nàng còn rửa bát thì chắc sẽ có nếp nhăn, nhưng nếu phu quân chịu rửa thì đúng là không tồi…
Suy nghĩ lung tung rối loạn một lát, thấy vợ chồng Lưu tẩu không phát hiện ra nàng, nàng cũng không đến quấy rầy, chỉ nhẹ nhàng lui ra, đặt một bao bạc vụn trong hộp kim chỉ còn chưa cất để làm đế giày của Lưu tẩu.
Nàng vốn định để hẳn một tấm ngân phiếu vào, nhưng lại nghĩ nơi này nghèo khổ, cho ngân phiếu sợ còn phiền người nhận hơn, nên tốt nhất đưa bạc vụn để không gây chú ý.
“… Cho nên muốn bắt đầu buôn bán trên biển ở Đồng Cảng, ít nhất phải làm đường cho tốt, bằng không không tiện vận chuyển hàng hóa, đi suốt một đường thiếp phát hiện địa hình trong Toàn Châu có vẻ vô cùng phức tạp chứ không bằng phẳng trống trải như Linh Châu.”
“Hơn nữa đường này thà nối với Vũ Châu còn hơn là thông sang Linh Châu, Vũ Châu gần hơn, mà khu vực Vũ Tây qua lại nhiều với Tây Vực, giả sử đến khi buôn bán trên biển ở Đồng Cảng phát triển, có thể kết nối việc buôn ngựa và trà ở Vũ Châu với giao thương trên biển.”
Giang Tự và Minh Đàn tiếp tục lên đường, trên đường, hai người đi cùng một con ngựa, Minh Đàn được Giang Tự ôm vòng lên ngồi phía trước, nàng bèn thuận thế dựa vào trong lồng ngực hắn, nói ra một ít ý tưởng của mình về việc mở đường buôn bán trên biển Đồng Cảng.
Nàng vừa nói là không ngừng được.
“Với cả thiếp nghe Lưu tẩu nói hình như sóng gió ở Đồng Cảng nguy hiểm hơn Linh Châu nhiều, sao lại vậy? Vì vị trí khác nhau hay vì Đồng Cảng lạc hậu quá không có nhiều kinh nghiệm đi biển? Nếu vì thiếu kinh nghiệm đi biển không biết đối phó với thời tiết sóng biển thế nào thì không phải vấn đề lớn, nhưng nếu là lý do trước thì sẽ hơi phiền phức.”
Giang Tự không đáp, chỉ hỏi thêm: “Nàng cũng chỉ nói chuyện phiếm vài câu với phụ nhân kia đã nghĩ được nhiều như vậy?”
Minh Đàn nói xong lại hơi do dự: “Thiếp nghĩ… sai rồi à?”
“Bổn vương chỉ là không ngờ thì ra Vương phi thông minh như vậy.”
“……?”
“Trước kia phu quân cảm thấy thiếp rất ngốc sao?”
Giang Tự vẫn không đáp.
Minh Đàn quay đầu ra sau nhìn hắn, nghển cổ không chịu bỏ qua: “Sao phu quân có thể có suy nghĩ sai lầm như vậy, chẳng lẽ mô hình cơ quan của đại sư Vân Yển còn không thể làm phu quân nhận ra sự thật là Vương phi của chàng còn thông minh hơn chàng gấp trăm lần sao?”
Giang Tự cụp mắt nhìn vào trong mắt nàng, dường như đang nhắc nhở nàng kiềm chế đừng khoác lác quá.
Nàng không chịu được khuôn mặt cực kỳ trầm tĩnh bất kể chuyện gì xảy ra của người nào đó, nhất thời không nhịn được mà cắn hắn một cái.
“Vương phi xem xuân cung đồ ở Biệt Ngọc Lâu nên muốn thử thuật phòng the ở nơi hoang dã ngoài trời này sao?” Giang Tự liếc nàng, giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ.
……?
Thuật phòng the cái gì cơ?
Giang Tự đột nhiên kẹp tay, giục ngựa phi nhanh.
Minh Đàn còn tưởng hắn muốn làm gì nàng ở trên ngựa, cả kinh co rúm lại, suýt nữa ngã từ trên ngựa xuống.
Đợi đến khi nàng nhận ra thì xấu hổ tức giận không thôi, cãi lại nói: “Phu quân đúng là hiểu biết sâu rộng, trên xuân cung đồ có cái gì cũng nhớ rõ như vậy!”
“Xuân cung đồ vốn nên để cả hai vợ chồng cùng tham khảo, trí nhớ của Vương phi không tốt, bổn vương đương nhiên phải nhớ rõ một chút.”
……!
Thô tục!