Khi chẳng ai kịp nhận ra, tiết Sương Giáng đã tới, cách Lập Đông chưa đầy nửa tháng. Người nhà quan lại trong kinh quyên góp vàng bạc đồ dùng đã được đăng ký rồi phân loại và sắp xếp, châu báu trâm thoa tổng cộng được hơn 40 rương, quần áo đồ dùng tổng cộng hơn 200 rương, ngoài ra còn những đồ vật khác.
Ban đầu Minh Đàn giao cho Bạch Mẫn Mẫn đi hỏi thăm chuyện chi phí vận chuyển vì nghĩ rằng có cậu nàng và biểu ca Bạch gia ở đó thì việc này hẳn không có gì khó.
Ai ngờ Chương Hoài Ngọc biết chuyện lại lẳng lặng đi tìm bạn bè, lược bỏ bao nhiêu công đoạn phức tạp ở giữa, trực tiếp tiếp cận các thương nhân Tây Vực ở Vũ Tây.
Những thương nhân Tây Vực ấy thế mà lại đồng ý nhận lô vàng bạc đồ dùng này theo giá thị trường ở khu vực Vũ Tây, rồi trao đổi trực tiếp bằng vật tư chống lạnh sưởi ấm có giá trị tương đương.
Minh Đàn cẩn thận tính toán lại, dường như thấy chuyện này đôi bên cùng có lợi nên mua bán vô cùng thoải mái.
Hiện giờ thời gian đã rất gấp, muộn nhất cũng phải phân phát vật phẩm tới tay bá tánh trước Đông Chí, nếu không thì còn chống lạnh cái gì nữa?
Chuyện đổi đồ lấy tiền rồi lại đi mua vật tư vốn đã vô cùng rườm rà, hiện giờ có người đồng ý trực tiếp bỏ qua khâu trung gian lấy vật đổi vật thì có thể nói vừa bớt công lại bớt việc. Tuy thị trường khu vực Vũ Tây không phải tốt nhất, nhưng so với việc buôn bán tùy hứng ở kinh thành thì có lợi hơn nhiều.
Bất kể so sánh thế nào thì Minh Đàn đều cảm thấy phương án này rất tốt, không có lý do gì không đồng ý. Nhưng Bạch Mẫn Mẫn lại không tán thành cho lắm, nàng bất đắc dĩ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ai biết hắn tìm người có đáng tin hay không.”
“Tỷ cảm thấy đến chuyện này mà muội cũng không hiểu rõ sao?” Minh Đàn thấy hơi buồn cười.
Bạch Mẫn Mẫn lại không phục nói: “Ai lại hơi đâu rảnh rỗi đi nhận nhiều đồ như vậy rồi đồng ý trao đổi theo giá thị trường ở khu vực Vũ Tây chứ, tỷ thấy hoặc là không đáng tin, hoặc là Chương Hoài Ngọc còn lén lút đồng ý với bọn họ điều kiện gì đó.”
“Nếu Chương Hoài Ngọc lén lút đồng ý với bọn họ thêm điều kiện gì đó để thúc đẩy việc này thì chúng ta làm chuyện này làm gì có ý nghĩa nữa, cùng lắm chỉ là ỷ vào bản lĩnh của người ta mua danh chuộc tiếng mà thôi!”
Minh Đàn bỗng nhiên khựng lại: “Cũng không phải vậy đâu, tỷ nhầm rồi.”
Bạch Mẫn Mẫn nhìn nàng.
Minh Đàn lại nói: “Việc này muội cũng đã hỏi thăm qua, thương nhân Tây Vực nhận đồ của chúng ta xong có thể đem đến các nước nhỏ ở Tây Vực. Ở các quốc gia Tây Vực như Ô Hằng, đồ vật đến từ Thượng Kinh Đại Hiện từ trước đến nay đều là đồ hiếm có khó tìm, hơn nữa trang sức đồ dùng của chúng ta vốn dĩ là đồ của cung phi Đại Hiện và người nhà quan, bán cho các nước nhỏ ở Tây Vực thì lợi hơn nhiều bán cho nơi khác, bọn họ có thể có lãi mới chịu đồng ý vụ mua bán này.”
“Nhưng ——”
“Nhưng cái gì?”
Bạch Mẫn Mẫn vốn định nói Chương Hoài Ngọc làm thế để nàng thiếu nợ ân tình người ta, nhưng việc này là Hoàng hậu đề nghị, kể cả hắn có hỗ trợ giúp tỷ tỷ của mình thì có gì không đúng? Nếu nàng ôm việc này vào mình thì cũng hơi có vẻ tự mình tưởng bở!
Thấy Bạch Mẫn Mẫn không hé răng, Minh Đàn cho rằng nàng không còn ý kiến gì nữa, lại chống cắm xuất thần, vừa tiếc vừa nghĩ lại lẩm bẩm nói: “Rõ ràng ca ca cũng ở Vũ Tây, sao muội lại không nghĩ ra phương pháp này nhỉ. Trước kia rất ít khi chú ý tới Chương thế tử, hiện giờ xem ra Chương thế tử cũng không phải là dạng người lông bông hời hợt đâu.”
Đương nhiên hắn không phải người hời hợt, người hời hợt nào có thể có tài năng khua môi múa mép và gây sự làm người khác khó chịu xuất sắc như thế chứ!
Bạch Mẫn Mẫn giận dỗi quay đi, đối với việc buộc phải thừa nhận nợ ân tình của Chương Hoài Ngọc thì thấy rất là khó chịu.
Nháy mắt đã vào tháng chạp, gần Đông Chí. Trong các tiết hàng năm, ngoại trừ lễ Trừ Tịch thì Đông Chí là quan trọng nhất.
Khi vật tư chống lạnh thuận lợi được phân phát tới tay dân chúng nơi đói khổ lạnh giá, chuyện Chương hoàng hậu giao ra cuối cùng cũng hoàn thành mỹ mãn.
Ngự sử sôi nổi trình báo ca tụng Chương hoàng hậu có lòng thương dân, quan tâm đến bá tánh, hiền đức lương thiện, là gương tốt cho nữ tử trong thiên hạ noi theo, có quốc mẫu như vậy là phúc của dân chúng Đại Hiện.
Tuy người trên triều tán tụng rất nhiều nhưng Chương hoàng hậu không ôm công một mình, lúc nào cũng không quên nói đó là do người nhà quan kinh thành có lòng tốt, tình nguyện quyên góp đồ vật, có thể giúp được dân chúng vùng biên cương là công lao của tất cả mọi người.
Với tư cách là người trực tiếp thúc đẩy và thực hiện, đương nhiên Minh Đàn cũng nhận được không ít lời ngợi khen, thậm chí Thành Khang đế còn đặc biệt hạ một đạo thánh chỉ khen nàng thông minh lanh lợi, nhạy bén linh hoạt, còn cố ý để thái giám tới ngoài cửa Vương phủ tuyên đọc, thông báo khắp nơi.
Hiện giờ với Minh Đàn mà nói thanh danh cũng không quan trọng lắm, lần đầu tiên việc mà nàng cố gắng hết mình để thúc đẩy đã hoàn thành tốt đẹp, trong lòng nàng rất là thỏa mãn tự hào.
Nhưng đến cuối năm rồi, nàng cũng không nghỉ ngơi được, xong xuôi việc này nàng lại bận đến nỗi chân không chạm đất lo liệu việc trong phủ.
Phần lớn thời gian Vương phủ sẽ do Phúc thúc quản lý, nhưng Phúc thúc xử lý chuyện của các cửa hàng bên ngoài phủ đã hết sức không thể phân thân, không có thời gian để tiếp tục lo liệu các loại quan hệ đón đi rước về trong phủ.
Nguyên nhân chủ yếu là vì trước đây không có Vương phi, Vương phủ lúc nào cũng vắng vẻ đìu hiu, trong phủ cũng không có hơi người, hiện giờ đã có Vương phi, so với trước kia Vương phủ náo nhiệt hơn nhiều, có rất nhiều chuyện Minh Đàn phải tự mình suy tính.
“Sao quà tặng Lý phủ lại ít thế, chuẩn bị kiểu gì vậy? Thêm những đồ bổ dùng cho người có thai vào, thêm cả một cây sâm già thượng hạng, sâm già này tặng lão thái quân Lý gia dùng là thích hợp nhất. Đúng rồi, còn có cả mấy tấm da nữa… Mấy ngày trước tuy ta và Vương gia không ở trong phủ nhưng ta nhớ rõ sau cuộc săn mùa thu trong đồ Thánh thượng ban thưởng tới có một tấm da cáo tuyết đúng không?”
Tỳ nữ thưa vâng.
“Vậy thêm cả da cáo tuyết vào đi, nhớ rõ dặn người ta một tiếng, là ta đặc biệt đưa cho biểu tỷ chống lạnh, vào đông mà có thai ăn mặc quá cồng kềnh thì không tiện ra ngoài, da cáo tuyết vừa ấm vừa nhẹ, rất thích hợp cho biểu tỷ dùng.”
Tỳ nữ lại thưa vâng.
“Còn cả phủ Bình quốc công nữa, bây giờ thế tử Bình quốc công đã có ơn lớn giúp đỡ ta, lễ tạ phải nhiều thêm ba phần nữa cũng không quá đâu…”
Dù sao cũng là cô nương đã học quản lý gia đình, tuy Minh Đàn xử lý những việc này còn hấp tấp nhưng rồi cũng đâu vào đấy.
Nàng mất thời gian cả ngày trời để chuẩn bị quà tặng trong lễ Đông Chí, lại nhìn một lượt sổ sách, sau đó lại mất hơn nửa ngày đi dạo quanh phủ xem xem những chỗ nào trong phủ cần sửa lại, chỉ ra hết cho quản sự đi theo, ra lệnh phải đốc thúc làm cho xong. Dù sao qua Đông Chí thì cũng gần đến Trừ Tịch rồi, không còn bao xa, khi ăn Tết tất nhiên trong phủ phải tinh tươm sạch sẽ.
Khi nàng đầu váng mắt hoa thở không ra hơi thì đã đến đêm trước ngày Đông Chí. Lúc này Minh Đàn mới nhớ ra ngày mai Thánh giá đích thân tới Thái Miếu, phu quân là thân vương hoàng gia nên đương nhiên sẽ tùy giá ra ngoài. Nàng vẫn còn muốn ngày mai cùng ăn sủi cảo với phu quân, giờ xem ra không thể thực hiện được rồi.
Gần đây nàng mệt rũ rượi, thường thường không đợi phu quân về phủ đã đi ngủ trước, phu quân lại hay ra ngoài từ sớm, mấy ngày rồi hai người chưa nói với nhau được câu nào. Ngày mai là Đông Chí, thế mà cũng không thể ở bên nhau… Minh Đàn cũng không biết cân nhắc thế nào, cuối cùng trước khi Giang Tự hồi phủ nàng bảo Lục Ngạc cầm đèn, tự mình lục tung đáy một rương gỗ đàn hương lấy ra một đôi ủng mùa đông đang làm dở.
Nàng cầm ủng nhìn hồi lâu, cuối cùng nghĩ nghĩ xem làm tiếp đôi ủng đông này thế nào.
Gần đây bận quá, suýt nữa nàng đã quên hồi trước nghỉ chân trong nhà thợ săn ở Đồng Cảng, nàng vô tình nghe được vợ chồng nhà người ta nói chuyện, nhất thời rất hâm mộ cuộc sống vợ chồng nhà bình thường, nên cũng muốn học người ta tự làm cho phu quân nàng cái gì đó.
Khi trở về có mấy ngày Giang Tự đưa nàng vào ở trong khách điếm, một mình đi tuần binh ở nơi Định Bắc quân đóng quân, trước sau nàng cũng không có việc gì bèn tìm ít da bắt đầu làm một đôi ủng mùa đông cho hắn.
May mà nàng cũng để ý đến tốc độ làm thủ công của mình, chứ nếu làm ủng như bình thường thì có thể đến đầu xuân năm sau mới xong để tặng.
“Tiểu thư, ủng da hươu này cũng thật tinh xảo, người định làm đưa cho điện hạ sao?” Lục Ngạc tò mò hỏi.
Minh Đàn đáp “Ừ”, rồi nhanh chóng nghiêm túc tiếp tục khâu vá.
Thấy Minh Đàn mệt mỏi cả ngày rồi còn ngồi trên sập nghiêm túc xe chỉ luồn kim, Lục Ngạc không nhịn được lại hỏi: “Tiểu thư, hôm nay người mệt rồi, hay là cứ đi nghỉ trước đi, ngày mai lại khâu cũng không muộn.”
“Không được, ta muốn làm xong trước khi phu quân về phủ.”
“Vậy nô tỳ giúp tiểu thư nhé? Nhìn cũng sắp xong rồi, làm đồ vật dưới ánh nến hại người lắm, bị đau mắt không tốt đâu.”
“Không cần, ta phải tự mình làm mới được, ngươi đi ra ngoài canh đi.” Minh Đàn hơi buồn ngủ nên không khỏi ngáp một cái, nhưng thái độ vẫn vô cùng kiên trì.
Lục Ngạc không có cách nào khác, chỉ đành đổi một ngọn nến sáng hơn cho nàng, yên lặng lui ra ngoài.
Không có Lục Ngạc đứng cạnh nói chuyện, trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường. Minh Đàn lên tinh thần tiếp tục khâu vá chiếc ủng bên trái, thỉnh thoảng còn vỗ vỗ khuôn mặt của mình, chiến đấu với sự mệt mỏi đang trào dâng.
Có lẽ vì nàng quá buồn ngủ, đầu ngón tay đột nhiên bị đâm vào nhỏ ra một giọt máu, nàng kêu nhẹ, rồi lại mút đầu ngón tay ngậm vào miệng trong chốc lát, lại luồn kim tiếp tục khâu vá.
Ngày mai Đông Chí, Thánh giá ra khỏi cung đi bái tế Thái Miếu. Quân đội trong kinh thành luôn sẵn sàng chuẩn bị tinh thần đón địch. Hoàng Thành Tư chịu trách nhiệm trấn thủ kinh thành, Lục Đình thống lĩnh cấm quân Điện Tiền Tư chịu trách nhiệm bảo vệ Thánh giá trong toàn bộ hành trình.
Giang Tự và hắn bàn bạc rất muộn, khi về phủ đêm đã khuya, vốn dĩ tưởng rằng tiểu vương phi đã sớm đi ngủ như bình thường, lại không ngờ hôm nay đèn trong phòng còn sáng.
Lúc hắn vào nhà, Minh Đàn chống chọi ngáp ngắn ngáp dài viền lại đôi ủng đông, nghe thấy tiếng động bên ngoài mành nàng không khỏi thất thần, lại không cẩn thận đâm vào đầu ngón tay.
“Phu quân.” Minh Đàn ngẩng đầu ngạc nhiên.
Giang Tự chưa đáp lời, tiến lên nắm lấy cổ tay nàng, thấy đầu ngón tay nàng đỏ lên, bên trên bị đâm rất nhiều lỗ kim nhỏ xíu, chỉ hơi dùng lực nhéo một cái là lại ra mấy giọt máu nhỏ thấm ra ngoài.
“Đang làm gì vậy?” Giang Tự trầm giọng hỏi.
Minh Đàn vội rút tay về, cẩn thận khâu nốt mấy mũi cuối cùng rồi dùng kéo cắt chỉ.
“Làm cho phu quân một đôi ủng mùa đông đó, đế giày vừa dày vừa mềm, đi đường sẽ rất thoải mái, ủng da cũng rất ấm, kể cả có tuyết rơi cũng không sợ, không thấm nước vào trong đâu!” Minh Đàn thoát khỏi cơn buồn ngủ, ôm đôi ủng mà chờ mong nhìn hắn, “Giờ phu quân muốn thử xem thế nào không?”
Giang Tự lẳng lặng nhìn nàng trong chốc lát, nhẹ nhàng nói “Ừ”, tiếp nhận ủng da hươu.
Đôi ủng da hươu này làm vô cùng tỉ mỉ chu đáo, trong lúc lơ đãng thoáng nhìn Giang Tự thấy bên trong ủng phía bên trái thêu hai chữ “Khải Chi”, theo bản năng hắn nhìn sang bên phải, trong đó cũng thêu hai chữ “A Đàn”.
“Nàng thêu chữ giấu ở mặt trong à.”
Minh Đàn gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, chỉ chờ hắn khen.
Lại không ngờ hắn xem xét một lúc lâu, rõ ràng muốn nói một câu khen nàng, mở mồm ra lại không suy nghĩ gì mà hỏi: “Thêu bên trong ủng không sợ thối à?”
“……”