Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 77: Vòng tranh tài đầu tiên(một)

Editor: thao1504

"Bổn vương không biết tại sao, lại nói có thể nói số lượng người của Mộ quốc lại không đồng đều nha?"

Trong không trung truyền đến một giọng cười chăm chọc, tiếp theo sau chính là một tiếng hổ gầm vang cả một vùng trời.

Đại Hoa chở Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết đáp xuống trên mặt đất, làm cho xung quanh bụi bay mịt mù.

Mộ Lương đỡ Hoa Khấp Tuyết xuống lưng hổ, lạnh lùng nhìn về phía trên đài cao, Hoa Khấp Tuyết cũng chậm rãi đi về phía chỗ ngồi của mình, Đại Hoa sau khi chở các chủ tử đến nơi, sau đó nó lại chạy đi nơi khác du ngoạn.

"Cuối cùng cũng không sai hẹn." Hoa Trảm Lãng mỉm cười.

Bọn người Mộ Hỏa Nhi rất vui vẻ, trái tim đang treo cuối cùng cũng đã để xuống.

Phong Vụ Niên  hơi híp mắt lại, ngay sau đó vẻ mặt cười nhưng trong lòng không cười nói, "Nếu Vương Gia đã dẫn vương phi tới, vậy thì mời ngồi, cuộc tranh tài, cứ theo lẽ thường mà cử hành!"

Dứt lời, Phong Vụ Niên giận dữ ngồi xuống, Hoa Khấp Tuyết đã tới, Phong Quốc của hắn muốn thắng sợ rằng sẽ có chút khó khăn.

"Thái tử, vì sao ngài lại lo lắng như vậy?" Nam tử có làn da ngăm đen đang đứng bên cạnh hắn trầm giọng hỏi.

"Bốn nam tử kia của Mộ quốc mặc dù lợi hại, nhưng so với các ngươi không xê xích nhiều, nhưng Hoa Khấp Tuyết kia, cũng chính là Thánh vương phi, so với các người thì mạnh hơn nhiều."

Sắc mặt Phong Vụ Niên âm trầm, nhìn chằm chằm Hoa Khấp Tuyết.

"Thái tử không cần lo lắng, nàng có lợi hại hơn đi nữa nhưng cũng chỉ là nữ nhân mà thôi, phu sơn nhất định có thể đánh bại nàng!" Phu Sơn khinh miệt nhìn Hoa Khấp Tuyết một cái, dáng dấp xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ muốn dùng mỹ nhân kế?

"Đừng quá kiêu ngạo." Phong Vụ Niên  có chút tức giận, bản lãnh của Hoa Khấp Tuyết chính hắn đã thấy qua.

"Dạ" Phu Sơn chỉ cảm thấy Phong Vụ Niên quá nhát gan, có chút không vui, nhưng không dám biểu lộ ra ngoài.

Cuộc so tài mới bắt đầu còn có một lễ mở màng, trên đài đang ca múa mừng cảnh thái bình, mọi người dưới đài uống rượu thưởng thức ca hát, rất là tự tại.

"Mộ Lương, các ngươi đã đi đâu?" Bạch Thánh Vũ sâu kín nhìn Mộ Lương, trên mặt viết "Cầu tri nhược khát ".

"Tu luyện." Mộ Lương cười như không cười nhìn hắn một cái, khạc ra hai chữ.

"Hả...... Nói như vậy, vòng sáng đó là do các ngươi tạo ra?" Bạch Thánh Vũ hỏi.

"Ừ." Mộ Lương gật đầu một cái, quay đầu nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết, nhíu nhíu mày, kể từ sau khi hai người tu luyện thành công từ trong kết giới ra ngoài,từ nãy giờ A Noãn không hề nói gì, hiện tại hắn rất lo lắng.

Mặc dù trước đó bị quấy nhiễu một chút, nhưng  sau đó cũng thật là bình yên, nhưng Liệp Tử nói năng lực của hắn cùng A Noãn còn chưa đủ, trong lúc nhất thời không thể nào hoàn toàn chế ngự huyễn lực trong cơ thể, cho nên có phần lớn huyễn lục đã hấp thu, đã bị phong tỏa trong người, đợi đến khi bọn họ có năng lực vận dụng nó, dĩ nhiên có thể sẽ sử dụng theo muốn của mình.

Nói trắng ra là, bọn họ tu luyện nửa ngày, thật ra thì không tăng lên bao nhiêu, chỉ tốt lên có một chút, đó chính là chuyện A Noãn sẽ không thích ngủ nữa.

Mắt của Hoa Khấp Tuyết khẽ buông xuống, lẳng lặng mà ngồi ở một chỗ, trong đầu không ngừng lẩn quẩn giọng nữ ai oán kia, trong lòng lại dâng lên cảm giác ngày càng ngày mãnh liệt, nàng có thể khẳng định, nữ nhân kia chính là mẹ của nàng, nếu không thì mình không thể có phản ứng mãnh liệt đối với nàng như vậy, nàng nói tên của mình gọi Nguyệt nhi sao? tại sao Mẫu thân lại bỏ rơi nàng? Nàng nghe sư phụ nói qua, hắn nhặt được mình thì còn là một đứa trẻ, nếu nữ nhân kia thật là mẹ nàng, thì tại sao nàng nhẫn tâm vứt bỏ nàng như vậy!

Nàng nên hận nàng ta vô tình, nhưng trong đầu lại vang lên giọng nói của nữ nhân kia, đầy bi thương, bất lực, cùng khổ sở...... Nàng cảm nhận được nữ nhân kia rất nhớ mình, điều này làm cho nàng không thể tiếp tục hận.

Nàng đã hỏi Khiêu Hồng, Khiêu Hồng nói trong kết giới có  khi sẽ xuất hiện ảo ảnh, cũng có khi chuyện có thật, mà cũng có khi hoàn toàn là hư cấu......

"Tiểu thư, người làm sao vậy?" Lưu Nguyệt cùng Mộ Hỏa Nhi Đô kế bên cảm giác được nàng đang có tâm sự, nên Lưu Nguyệt liền trực tiếp hỏi thẳng.

Hoa Khấp Tuyết hồi hồn, nhìn Lưu Nguyệt một cái, khẽ lắc đầu.

"A Noãn, có phải nàng còn nghĩ đến nữ nhân kia hay không?" Mộ Lương hồi tưởng lại giọng nữ trong kết giới đã khiến A Noãn hộc máu, theo bản năng hỏi.

Hoa Khấp Tuyết sững sờ, nhìn Mộ Lương một hồi, cuối cùng gật đầu một cái, "Giọng nói của nàng, làm cho ta đau lòng, có lẽ, nàng thật đúng là mẹ của ta."

"Nữ nhân kia có thể bỏ rơi nàng khi còn nhỏ, không xứng làm mẹ nàng." Giọng nói của Mộ Lương đầy lạnh lùng.

Hoa Khấp Tuyết có chút mờ mịt nhìn về phía hắn, trong lòng có chút khổ sở.

Trong lòng của Mộ Lương liền đau nhói, ôm nàng vào ngực mình, khẽ hôn lên tóc của nàng, còn bàn tay khẽ vỗ phía sau lưng của nàng, dịu dàng thì thầm, "A Noãn, chẳng cần biết nàng ta là ai, ít nhất nàng còn có ta."

"Ừ." Hoa Khấp Tuyết buồn buồn trả lời, nhưng mà trong nội tâm lại cực kỳ ấm áp, mẫu thân, nàng vẫn chưa từng thấy qua, mà người hiện tại ở bên nàng, vẫn luôn là Mộ Lương, nàng có Mộ Lương là tốt, những thứ khác, cứ thuận theo tự nhiên thôi.

"Đứa ngốc, sẽ lập tức so tài, lên tinh thần, nếu không sẽ không chiếm Diễm Quả mà nàng muốn, cũng không thể bịt lại miệng của những người khác." Mộ Lương cưng chiều cười cười, nâng khuôn mặt của nàng từ trong lòng ngực mình lên, mặt đầy trêu chọc.

"Ta có tham ăn như vậy sao?" Hoa Khấp Tuyết mím môi trừng mắt nhìn hắn, ngay sau đó khẽ nở nụ cười.

" A Noãn của ta, vẫn nên cười như vậy, những chuyện gây phiền lòng kia, đều không cho phép nghĩ đến." giọng nói của Mộ Lương nói ra, giọng nói đầy bá đạo.

Hoa Khấp Tuyết ngẩn người, ngay sau đó nở nụ cười sâu hơn, gật đầu một cái.

Hoa Trảm Lãng nhìn bọn họ, nhíu nhíu mày, nếu hắn nghe không lầm, vừa rồi Tuyết Tuyết nhắc tới mẫu thân của nàng, bọn họ không phải đi tu luyện sao? Chẳng lẽ gặp được mẫu thân của nàng?

Mộ Hỏa Nhi ngồi ở  bên cạnh Hoa Trảm Lãng, không hề nghe rõ lời nói của bọn họ, chỉ thấy hai người nhìn nhau cười, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Lưu Nguyệt lúc này đang tìm kiếm đồ trong túi phía sau lưng Cảnh Duệ, tìm được bột trà sữa mà Bạch Thánh Dao làm, sau đó pha cho Hoa Khấp Tuyết một ly, mỉm cười bưng lên, nàng không biết tiểu thư đang có chuyện gì mà không được vui vẻ, nhưng nàng biết, mỗi lần khi tiểu thư uống trà sữa, tâm tình cũng sẽ tốt lên.

"Ở đâu ra?" Hoa Khấp Tuyết có chút kinh ngạc nhận lấy trà sữa.

"A! Trà sữa này là hoàng hậu nhân dịp lúc chúng ta gần đi giao cho em, để em pha cho ngài uống..., hai ngày nay em quên mất...... Tiểu thư, em không phải cố ý." Lưu Nguyệt có chút tự trách.

"Đừng nghĩ nhiều như vậy." Hoa Khấp Tuyết bất đắc dĩ, trong lòng cũng rất ấm áp.

“Của ta đâu......" Cảnh Duệ sâu kín mở miệng, có chút ghen tỵ nhìn Hoa Khấp Tuyết một cái.

Lưu Nguyệt lập tức ôm chặt lấy cái hộp đựng bột, đề phòng nhìn Cảnh Duệ như đề phòng, "Đây là của tiểu thư, ngươi muốn nghĩ cũng đừng có nghĩ tới!"

Mặt của Cảnh Duệ tối sầm, khuôn mặt hiện lên như tranh cãi với nàng đúng là vô ích.

Những người khác liền nụ cười, rất thương cảm cho Cảnh Duệ. 

Mộ Lương bưng trà sữa đưa lên cái miệng nhỏ của Hoa Khấp Tuyết, cười như không cười nhìn Cảnh Duệ một cái, con đường tình cảm của thuộc hạ cọc gỗ này của hắn, xem ra còn phải đi cố gắn nữa rồi.

Phong Vụ Niên  nhìn dáng vẻ thân mật  của Hoa Khấp Tuyết cùng Mộ Lương, hận đến nghiến răng nghiến lợi, Mộ Lương, để cho ngươi phách lối một hai ngày nữa!

Mà Tước quốc bên kia, Vương Tước Nhi nhìn Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết, trong mắt đầy hâm mộ, Thánh vương cùng vương phi của  hắn tình cảm thật rất tốt, nếu người nàng yêu không phải là Loan ca ca, có phải nàng cũng sẽ được như vậy hay không, nắm giữ một nam nhân có tình yêu như vậy với nàng?

Trịnh loan không hề bỏ qua ánh mắt hâm mộ của Vương Tước Nhi,trong lòng có chút rối loạn, kể từ khi biết khi nàng trở về sẽ gả cho Đông Phương diệu, tâm tình của hắn vẫn rất phức tạp, ban đầu hắn cho là vì đang lo lắng Tước Nhi sẽ không hạnh phúc, nhưng hắn mơ hồ lại cảm thấy, đó là suy nghĩ đang lừa mình dối người mà thôi.

Có chút tình cảm hình như đang muốn phá kén ra, nhưng trong tiềm thức của hắn đã lựa chọn xem nhẹ nó đi.

"Vương Gia, lần này hình như Phong Quốc chuẩn bị rất đầy đủ." Tần Phong đột nhiên lên tiếng, cau mày nhìn nam nhân có da đen sậm trên đài cao kia, nếu hắn không nhận lầm, người nọ gọi là Phu Sơn, là Đệ Nhất Dũng Sĩ của Phong Quốc, ảo thuật cao cường, tầng tám trung cấp, nhưng lòng dạ của hắn độc ác, các chiêu xuất ra đều muốn mạng người.

"Ừ, nếu ta đánh với hắn, muốn thắng sợ cũng có chút khó khăn." Trịnh Loan gật đầu, biểu tình có chút nghiêm túc.

"Ai, nếu không phải bỏ cuộc giữ chững sẽ không còn mặt mũi, ta thật sự không muốn đánh nữa." Tư thanh có chút buồn bã nhìn bọn người Mộ Lương, "Trừ Vương Gia, mấy người chúng ta căn bản là không thể nào đánh thắng được."

"Còn có Thánh vương phi nữa, ai có thể thắng?" Phong Linh liếc hắn một cái, "Chỉ hy vọng đừng đụng phải tên Phu Sơn kia."

"Phu sơn kia rất lợi hại sao?" Vương Tước Nhi có chút không hiểu.

"Ừ, rất lợi hại, hơn nữa hắn rất ác độc, nếu như lúc ngươi rút thăm người tranh đấu là hắn, lập tức nhận thua biết không?" Tần Phong nói.

"Uhm, thật ra thì ta đến đây chỉ là muốn xem trò vui, các ngươi so với ta ai cũng mạnh hơn." mặt Vương Tước Nhi có chút như đưa đám.

"Khụ khụ, nữ Phong Quốc cũng giống như vậy thôi, nên có thể ngươi  sẽ đánh thắng được." Tần Phong cười gượng.

Vương Tước Nhi liếc hắn một cái, tiếp tục xem biểu diễn.

"Tước Nhi." Trịnh Loan đột nhiên gọi nàng một tiếng.

"Làm sao vậy?" Vương Tước Nhi ngước mắt nhìn.

"Phải cẩn thận." Trịnh Loan mở miệng, muốn nói gì, nhưng cuối cùng chỉ phun ra mấy chữ này.

Vương Tước Nhi có chút cô đơn, gật đầu một cái, quay đầu đi, vừa rồi nàng nhìn vẻ mặt của Loan ca ca, còn tưởng rằng......

Tranh tài là do rút thăm mà tiến hành, kết quả  rút thăm rất nhanh sẽ có.

Bởi vì có mười lăm người tham gia thi đấu, hai người tỷ thí với nhau, cho nên có một người sẽ trực tiếp lọt vào vòng trong, mà người may mắn nhất kia, chính là Hoa Khấp Tuyết.

Trịnh Toan đấu với Trình Hoan Đình của Phong Quốc, mặc dù hai người đều là tầng tám, nhưng thật sự mà nói, Trịnh loan lại mạnh hơn một chút; Tư Thanh đấu với Trạch Linh, buồn bã đi qua, cũng rất may mắn, vẫn còn may không phải là tên Phu Sơn; Phong Linh rút được Hak Lạc cuả Phong Quốc, thắng bại chưa định; Tần Phong rút được Hoa Trảm Lãng, sờ mũi một cái trong lòng suy nghĩ một lát sẽ nói với Hoa tiên sinh để cho mình đứng ở đài lâu một chút, cũng đừng thua quá thê thảm là được rồi, Vương Tước Nhi thật bất hạnh, chính là Phu Sơn của Phong Quốc, khi nàng vừa lấy được phiếu thăm này, mặt liền sầm lại; Bạch Thánh Vũ rút được chính là Nhiễm Tư mỹ nhân của Phong Quốc, người nào đó sờ sờ cằm, liền nghĩ có nên thương hương tiếc ngọc  nên hay  không; cuối cùng tới Cảnh Duệ bốc thăm, gặp người tên Phó Lợi của Phong Quốc, không biết thực lực thế nào.

"Ta nhổ vào, tại sao người lợi hại nhất ngược lại được nghỉ ngơi!" Bạch Thánh Vũ căm giận nhìn nữ nhân mặt không biểu cảm gì đang tựa trước ngực Mộ Lương.

"A Noãn đã tu luyện với ta rất mệt mỏi, cũng nên nghỉ ngơi một chút." Mộ Lương tà tà nhìn hắn, giọng nói hơi lạnh.

"Dù Vương phi có thi đấu cũng không khác gì, nhất định sẽ thắng." Cảnh Duệ nãy giờ yên lặng giờ nghe vậy liền nói lên sự thật.

Lưu Nguyệt vừa nghe Cảnh Duệ khen tiểu thư nhà mình, trên mặt liền nở nụ cười thật tươi, "Tiểu thư nhà ta lợi hại nhất!"

"Lúc này, không phải nàng nên khích lệ ta một chút? Phó Lợi này nhìn qua cũng không đơn giản." Cảnh Duệ giọng nói có chút buồn bã.

Lưu Nguyệt sững người, nhìn về phía Phong Quốc, nhờ Mộ Hỏa Nhi chỉ  nên tìm được phó lợi, nhíu nhíu mày, "Sao ngươi đánh không lại tên ẻo lả kia chứ….."

Phó Lợi kia là nam tướng nhìn giống như nữ nhân, đúng là từ ẻo lả rất tương xứng với y

Khóe miệng Cảnh Duệ giật giật, nha đầu này đã nói như vậy, nếu hắn thực sự thất bại, về sau sợ rằng không thể ngốc đầu lên được.

"Trảm Lãng, ngươi nhìn Tần Phong kia đi." Mộ Hỏa Nhi chỉ chỉ đối diện, che miệng cười khẽ.

Hoa Trảm Lãng nhìn về phía Tần Phong, người kia đối với mình nháy mắt.

Trảm Lãng huynh đệ, một lát nữa ta muốn ở lại trên lôi đài kia lâu một chút! Tần Phong dụng cả tay chân, biểu đạt ý nghĩ của mình.

Hoa Trảm Lãng nhìn về phía Tần Phong, cuối cùng gật đầu.

"Vương Gia, ngài biết cô nương nhà nào tốt không?" Trạch Linh than thở.

Nghe vậy, ánh mắt của mọi người liền dời đến người hắn.

"Bạch Thánh Vũ rút được nữ nhân kia, nơi này rất nhanh chỉ còn ta là một mình." Trạch Linh vừa thở dài, liếc nhìn bạch Thánh Vũ.

Bạch Thánh Vũ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, "Ngươi nhìn người ta tâm liên mềm rồi hả?" Nhìn Cũng không phải là đẹp lắm a.

"Không có, chỉ là ngươi đã có thể tiếp xúc nữ nhân độc thân, mà ta ngay cả cơ hội cũng không có......"

"Ha ha, hoàng thúc là một tốt chủ tử, hắn chắc chắn sẽ giúp ngươi!" Mộ Hỏa Nhi cười ngã vào trong ngực hoa Trảm Lãng, khóe mắt tràn đầy ánh sáng, không ngờ Trạch Lương này có thể khôi hài như vậy.

Mộ Lương cười như không cười gật đầu một cái, "Có lẽ ta sẽ tổ chức một đại hội chiêu thân cho các ngươi."

"Tất cả ảnh Vệ đi." Hoa Khấp Tuyết suy nghĩ một chút, liền nói.

Mọi người lặng yên, thì ra là người chủ tử luôn suy nghĩ cho thuộc hạ, là Hoa Khấp Tuyết......

Vương Tước Nhi nhìn đám người Mộ Lương cười rất vui vẻ, lông mày nhíu chặt, tại sao nàng lại xui xẻo như vậy, vậy mà đụng phải tên phu sơn.

"Một lát khi nàng lên đi, trực tiếp nhận thua." Trịnh Loan khi nói chuyện Tước Nhi đấu với Phu Sơn, cũng không có biểu cảm gì.

Vương Tước Nhi gật đầu một cái, khuôn mặt mất mác, cũng chỉ có thể là như vậy.

Trịnh loan nhíu nhíu mày, nhưng không biết thế nào an ủi nàng, chỉ có thể vỗ nhẹ nhàng lên đỉnh tóc của nàng, giống như khi còn bé.

Cả người Vương Tước Nhi thể cứng đờ, phức tạp nhìn hắn một cái, lại cúi đầu, Trịnh loan thấy vậy, ánh mắt cũng biến thành phức tạp.

"Ai, ngươi phát hiện ra không, gần đây không khí lúc Vương Gia ở cùng Tước Nhi rất không thích hợp." Tần Phong nhỏ giọng nói với Tư Thanh cùng Phong Linh.

"Có chút cương." Phong Linh gật đầu đồng ý, đang muốn nói thêm gì, lại nghe tiếng gõ chiêng vang lên.

"Trận đầu, Trịnh Loan của Tước quốc đấu  với Trình Hoan Đình của Phong Quốc!"

Trịnh loan chậm rãi đứng dậy, nhìn Vương Tước Nhi một cái, liền đi về phía lôi đài.

"Loan ca ca, cẩn thận." Vương Tước Nhi lo lắng nhìn hắn, nhịn không được liền nhắc nhở.

Trong lòng Trịnh loan đang có chút phiền loạn thật lạ lùng là vì lời nói của nàng liền bình tĩnh lại, quay đầu lại cười ôn nhu với nàng một cái, sau đó phi thân nhảy lên lôi đài.

Đức vương của Tước quốc cũng được coi là có tư thế thiên nhân, nên khi vừa lên đài, hấp dẫn rất nhiều ánh nhìn của các cô gái.

"Hắn chính là hổ mặt cười, Trình Hoan Đình, ngươi phải cẩn thận." Phong Vụ Niên  lạnh lùng nhìn Trịnh loan, nhỏ giọng nhắc nhở.

"Dạ, thái tử." Trình Hoan Đình gật đầu một cái, bay người lên đài, đứng ở trước mặt Trịnh loan.

"Trình công tử, xin mời." trên mặt Trịnh loan trước sau vẫn dịu dàng nở nụ cười.

Trình Hoan Đình liền ôm quyền chào hắn, sau đó liền nhanh chóng ra chiêu.

Hai người thực lực tương đương, mặc dù ảo thuật của Trịnh Loan gần như cao hơn hẳn một bậc, nhưng chiêu thức Trình Hoan Đình rõ ràng lại nhanh hơn rất nhiều so với Trịnh Loan, cũng tàn nhẫn hơn rất nhiều, các chiêu đánh đều đánh tới chỗ yếu của đối phương.

Cả người Trịnh Loan uyển chuyển, mỗi lần Trình Hoan Đình công kích đều bị hắn vừa lúc tránh qua, chiêu thức vẫn như cũ không nhanh không chậm, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra, hắn có chút không yên lòng, trên mặt dịu dàng nụ cười vẫn chưa từng thay đổi, nhưng trong lòng hoảng hốt chỉ có hắn mới biết.

Ánh mắt  Vương Tước Nhi luôn chăm chú nhìn theo Trịnh loan, nhìn mỗi lần Trình Hoan Đình công kích đến hắn đều vừa vặn né qua, sau lưng cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, biết rất rõ ràng sau chuyến này, sẽ không còn liên hệ gì với hắn nữa, nhưng hôm nay vẫn rất lo lắng cho hắn.

"A Noãn, có phải cảm thấy Trịnh loan không có xuất toàn lực hay không?" Mộ Lương nhìn Hoa Khấp Tuyết đang khẽ nhíu lên lông mày, khẽ cười nói.

Hoa Khấp Tuyết quay đầu lại nhìn hắn một cái, gật đầu một cái, "Hắn giống như không thể nào tập trung lực chú ý." Mặc dù hắn không có biểu hiện rất rõ ràng, nhưng nàng có thể nhìn ra, người này đang có tâm sự rất nặng.

"Hình như hắn một mực nghiêng mắt nhìn về phía Vương Tước Nhi." Trực giác nữ nhân của Mộ Hỏa Nhi cho nàng biết, hai người kia có mờ ám.

"Hiện tại Đức Vương đang đánh nhau, hắn nhìn Tước Nhi cô nương làm gì?" Lưu Nguyệt nghi ngờ hỏi.

"Sợ là có người đang giống như Mộ Lê đi, coi nhầm người mình yêu là muội muội." Bạch Thánh Vũ thổn thức không dứt, muội tử nhà hắn vì vậy đã ăn không ít khổ rồi.

Hoa Khấp Tuyết vừa nghe, trong bụng sáng tỏ, chú ý lực lại trở về trên lôi đài.

Đang lúc ấy thì, Trình Hoan Đình nhướng mày, quanh thân huyễn lực tăng vọt, chiêu thức càng thêm bén nhọn, hắn nhìn ra lòng của  Trịnh Loan đang có chuyện gì không yên, liền dự định đánh nhanh thắng nhanh.

"A! Loan ca ca cẩn thận!" Vương Tước Nhi thấy Trình Hoan Đình đánh về phía ngực của Trịnh Loan, nóng lòng liền hô to.

Trịnh loan vừa nghe giọng nói của nàng, tâm tình liền chấn động, đột nhiên gợi một nụ cười, động tác nhẹ nhàng hơn không ít, nhanh chóng tránh khỏi công kích của Trình Hoan Đình.

Ngay sau động tác né tránh đó, thì động tác của Trịnh Loan liền đánh hết tất cả sức lực, không lâu sau liền đánh ngã Trình Hoan Đình xuống đất.

Bàn tay trong tay áo của Phong Vụ Niên liền nắm chặt một chút, nhìn Trình Hoan Đình đấu thất bại, sắc mặt có chút âm trầm.

"Trịnh Loan thắng Phong Quốc!"

Bốn phía vang lên tiếng vỗ tay, Trịnh loan đỡ Trình Hoan Đình lên, lúc này mới xuống đài, đi về phía Tước Nhi.

"Loan ca ca, huynh không sao chứ?" Vương Tước Nhi khẩn trương nhìn người hắn từ trên xuống dưới kiểm tra lại một lần.

Trịnh loan chỉ cười nhưng không nói, mới vừa ở tại chỗ đó cũng không biết vì sao, trong lòng luôn là nghĩ tới Tước Nhi, nghĩ tới nàng muốn gả cho Đông Phương Diệu, trong lòng liền bình tĩnh không được, cũng không thể chuyên tâm tranh đấu, cho đến khi cô ấy hô to một tiếng, nếu không nằm xuống người có khả năng là hắn.

Vương Tước Nhi chống lại ánh mắt đầy nụ cười của hắn, trong nháy mắt có chút ngây ngẩn, chậm rãi ngồi xuống, không nhìn hắn nữa.

Trịnh Loan cau mày, thấy nàng cố ý không để ý tới mình, trong lòng có chút không thoải mái, vừa rồi ở trên đài, hắn đột nhiên có chút hiểu ra, hắn đối với Tước Nhi, không đơn thuần là chỉ có tình huynh muội.

Hắn phải sắp xếp lại tâm ý của chính mình một chút, sau đó liền tìm một cơ hội nói với Tước Nhi một chút, nghĩ đến đây, Trịnh Loan liền cười, chậm rãi ngồi bên cạnh nàng, lại sờ sờ đầu của nàng, nhiều hơn một phần cưng chiều.

Đám người Tần Phong thấy vậy, trao đổi  ánh mắt lẫn nhau một cái, sau đó cười trộm.

"Chậc chậc, quả nhiên Vương Tước Nhi là Định Tâm Hoàn của hắn." bộ dáng của Mộ Hỏa Nhi tỏ vẻ nàng rất hiểu, Hoa Trảm Lãng nhìn thấy nàng như vậy cảm thấy buồn cười.

"Hỏa Nhi cũng là Định Tâm Hoàn của ta nha." Hoa Trảm Lãng nhân cơ hội đùa giỡn.

"Trận thứ hai, Tư Thanh của Phong Quốc đấu với Trạch Linh của Mộ quốc!"

"Vương Gia, ta đi!" Trạch Lương hình như còn chưa từ trong sự buồn bực của "Người cô đơn" giải thoát ra ngoài, giọng nói có chút ỉu xìu.

Mọi người im lặng, hôm nay Trạch Linh thật sự là bị kích thích rồi, hơn nữa này kích thích không giải thích được.

"Ta đột nhiên cảm thấy, tâm tư muốn có nàng dâu của Trạch Lương, tiếp the, ta cũng muốn cướp một nàng về làm nàng dâu".

------ lời ngoài mặt ------

Chuyện liên quan đến Trạch Linh...... Ta muốn nói cùng các vị thân môn một câu, chuyện là, ngốc tử sẽ viết chuyện xưa của hắn viết rất rất chấn động, đến lúc đó đừng đánh ta......

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất