Tiểu Thanh Mai Yêu Kiều

Chương 51: CHƯƠNG 51

Hôm qua, Nghiêm Cảnh Tri sau khi ra lệnh xong liền trở về nha môn, Mặc Văn dẫn theo một đám gia đinh cao to lực lưỡng, xông thẳng vào viện của Nghiêm Thục Đình và Phùng Thanh Uyển, không nói hai lời, tiến lên bịt miệng, trói tay chân các nha hoàn, lôi đi.

Sau khi đưa tất cả mọi người ra sân trước, xếp ghế thành hàng, ấn từng người lên ghế, giơ gậy lên đánh.

Nghiêm Thục Đình và Phùng Thanh Uyển chạy tới, lại bị người ta ngăn cản không cho đến gần, hai người vừa đ.ấ.m vừa xoa, vừa uy h.i.ế.p vừa dụ dỗ, nói đủ lời hay ý đẹp, cố gắng cứu người.

Nhưng Mặc Văn làm như không nghe thấy, chỉ chắp tay với hai người, nói một câu “Thất lễ rồi”, liền sai người lôi hai người đi, sau đó nghiêm khắc chấp hành mệnh lệnh, đánh ba mươi gậy thì đánh đúng ba mươi gậy, đánh bốn mươi gậy thì đánh đúng bốn mươi gậy, một gậy cũng không nhiều, một gậy cũng không thiếu.

Nghiêm Thục Đình và Phùng Thanh Uyển không còn cách nào khác, chỉ đành khóc lóc chạy đi tìm Nghiêm lão phu nhân. Nghiêm lão phu nhân chống gậy, run rẩy chạy đến nơi thì trận đòn đã kết thúc, đám nha hoàn bà tử bị khiêng lên xe bò, trực tiếp đưa đi bán.

Nghiêm lão phu nhân tức giận đến mức ném gậy, lập tức muốn tìm Mặc Văn tính sổ, nhưng Mặc Văn đã không biết đi đâu.

Nhìn con gái ngồi dưới đất khóc đến khản cả giọng, còn có cháu gái khóc ngất đi, Nghiêm lão phu nhân cũng suýt nữa ngất lịm.

Một cơn tức nghẹn ở trong lòng bà, nghẹn mãi đến hôm nay, đúng lúc không có chỗ nào để trút giận, kẻ gây ra chuyện lại đến, sao bà có thể cho sắc mặt tốt được.

Nhưng Nghiêm Cảnh Tri, người luôn ngoan ngoãn nghe lời Nghiêm lão phu nhân, lại thay đổi thái độ cung kính thường ngày, trực tiếp lạnh lùng nói: "Vậy chuyện hôm qua hai người bọn họ đến sân viện của Thanh Ngô gây rối, mẹ có nghĩ đến, sau này Thanh Ngô làm sao đứng vững trong nhà này, làm sao có uy trước mặt hạ nhân?"

Đêm qua, hắn ở nha môn, nói là xem công văn, nhưng xem cả đêm, cũng không xem vào một chữ nào.

Trong đầu hắn toàn nghĩ đến những chuyện đã qua giữa hắn và Thanh Ngô, càng nghĩ càng cảm thấy mình không phải người.

Biết rõ nàng ở hậu viện chịu không ít uất ức, nhưng luôn nghĩ đến người này người kia, chưa từng ra mặt bênh vực nàng.

Chính vì hắn luôn không làm gì, mới khiến mẹ và muội muội lầm tưởng rằng, dù bọn họ đối xử với Thanh Ngô quá đáng thế nào, hắn cũng sẽ không hề bận tâm.

Kết hôn nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn bỏ qua cảm nhận của nàng.



Về sau, hắn sẽ không như vậy nữa.

Nghiêm Cảnh Tri chất vấn: "Mẹ, Thanh Ngô luôn đối xử thật lòng với mẹ, mẹ đã từng thật lòng với Thanh Ngô chưa? Có từng nghĩ cho nàng dù chỉ một chút?"

Nghiêm lão phu nhân bị giọng điệu hùng hổ dọa người của Nghiêm Cảnh Tri làm cho nghẹn họng, nhất thời không nói nên lời.

Nghiêm Cảnh Tri nhìn Nghiêm lão phu nhân im lặng, cười tự giễu, giọng nói tràn đầy thất vọng: "Mẹ đương nhiên là không có rồi, con trái ý mẹ, nhất quyết cưới Thanh Ngô, mẹ liền luôn không thích nàng, nhiều năm như vậy, nàng vì cái nhà này làm biết bao nhiêu việc, mẹ lại vẫn cứng rắn như sắt đá, luôn muốn đuổi nàng ra khỏi nhà."

"Con cũng ngu ngốc, luôn nghĩ người một nhà dù có đánh gãy xương thì vẫn còn gân nối liền, dù có ồn ào thế nào, cũng chỉ là cãi vã đôi câu, lâu ngày quen biết, rồi sẽ tốt thôi, nên luôn không làm gì cả."

"Chỉ là con không ngờ, các người thật sự không có lương tâm, cũng thật sự không coi con ra gì, coi lời nhắc nhở trước đây của con như gió thoảng bên tai, bây giờ ồn ào đến mức Thanh Ngô muốn hòa ly với con."

Nghiêm Thục Đình nhìn Nghiêm lão phu nhân đang ôm ngực, lấy hết can đảm nói chen vào: "Huynh trưởng, huynh lại vì một nữ nhân mà cãi lời mẹ, huynh..."

Nghiêm Cảnh Tri nghiêng đầu, giọng nói nghiêm khắc: "Đó là tẩu tẩu của muội."

Uy lực của đêm qua vẫn còn, Nghiêm Thục Đình bị tiếng quát này làm cho run lên, lập tức rụt cổ ngồi xuống, không dám nói nữa.

Phùng Thanh Uyển cắn môi, nuốt lời định nói vào bụng, đưa tay nắm lấy tay Nghiêm Thục Đình vỗ nhẹ, an ủi không tiếng động.

Nghiêm lão phu nhân thấy vậy, đau lòng con gái và cháu gái, sắc mặt xanh mét: "Hôm qua ở nhà ra oai, sáng nay lại chạy đến đây hỏi tội, con muốn làm gì, muốn vì ả đàn bà độc ác kia mà trở mặt với mẹ con ta?"

Nghiêm Cảnh Tri thất vọng tột độ, hắn nói nhiều như vậy, nhưng ba người không một ai tỏ vẻ hối lỗi.

Hắn vốn định nói chuyện phải trái với họ, để họ nhận ra mình đã sai, sau đó cùng nhau đến xin lỗi Thanh Ngô.

Nhưng bây giờ, hắn từ bỏ ý định này.

Đã không thể nói lý lẽ, vậy thì dùng quyền thế ép buộc vậy.



Nghiêm Cảnh Tri lạnh mặt hoàn toàn, "Mẹ, con xin mẹ dẫn Thục Đình và Thanh Uyển đến xin lỗi Thanh Ngô."

Lời này vừa nói ra, ba người lập tức đồng thanh: "Cái gì?"

Nghiêm lão phu nhân chỉ tay vào Nghiêm Cảnh Tri, tức giận đến mức tay run lên: "Con, con muốn chọc tức c.h.ế.t ta phải không, con đi khắp Đại Thịnh mà hỏi xem, có bà mẹ chồng nào phải xin lỗi con dâu chưa."

Nghiêm Thục Đình cũng không còn sợ hãi, nhảy khỏi ghế, đi đến trước mặt Nghiêm Cảnh Tri, lắc tay hắn làm nũng: "Huynh trưởng, sao muội phải xin lỗi ả đàn bà kia, muội không đi."

Nghiêm Cảnh Tri giơ tay tát một cái, Nghiêm Thục Đình bị đánh đến mức nghiêng đầu sang một bên.

Nàng ngẩn người một lúc, sau đó quay đầu lại, đôi mắt đỏ hoe nhìn Nghiêm Cảnh Tri đầy tủi thân, nghẹn ngào nói: "Huynh trưởng, huynh lại vì người ngoài mà đánh muội."

Nghiêm Cảnh Tri hất tay áo, quát: "Nghiêm Thục Đình, nhiều năm như vậy ta chiều hư muội rồi. Ta chỉ nói một lần này, nếu muội không đi cầu xin Thanh Ngô tha thứ, Thanh Ngô nhất định sẽ hòa ly với ta, đến lúc đó, ta sẽ gả muội đến biên quan, cả đời đừng hòng quay về."

Hắn quá hiểu Thanh Ngô, ngày thường có vẻ như không để ý đến chuyện gì, nhưng một khi đã quyết định, rất khó quay đầu.

Trước đây, Thành An hầu phủ thế lực yếu, hắn cảm thấy chỉ cần hắn không đồng ý, hai người sẽ không thể hòa ly, Thanh Ngô sẽ không thể đi.

Ngày tháng còn dài, hắn còn nhiều thời gian để bù đắp cho nàng, cầu xin nàng tha thứ, làm lành với nàng.

Nhưng bây giờ có Thân vương làm chỗ dựa, dù hắn có buông tay hay không, Thanh Ngô nhất định sẽ đi, nếu Thân vương nhúng tay vào, hắn căn bản không thể giữ nàng lại bằng vũ lực.

Nghĩ đến những ngày sau này không còn Thanh Ngô bên cạnh, hắn cảm thấy trong lòng trống rỗng, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thấy chán nản.

Những ngày tháng như vậy, hắn không muốn trải qua.

 

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất