Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Quyển 3 - Chương 19: Vũ Phách Thiên chết

edit + beta: tuyền xù

Dọa (làm khiếp sợ, kinh hách)? ! Mạc gia bị giết tộc?

Vừa mới còn náo nhiệt liền yên tĩnh lại. Mạc Trì nhìn phụ thân đang tức giận, hỏi: "Phụ thân nói gì vậy?"

"Phong gia diệt Mạc gia? Lúc trước phụ thân giao Mạc gia cho con, con cam đoan với phụ thân thế nào hả?" Mạc Chấn Đình nổi giận nói.

"Mạc gia còn con còn. Mạc gia vong (không còn), con chết!" Mạc Trì nghĩ tới năm đó phụ thân đi tìm tiểu muội mất tích mà tự tay giao Mạc gia lại cho mình. Lúc đó hắn cam đoan với người trên dưới Mạc gia, vô luận phát sinh tình huống gì, Mạc gia còn hắn còn, Mạc gia vong vậy hắn nhất định sẽ chết theo.

"Nhưng phụ thân à, bây giờ Mạc gia rất tốt." Mạc Kiếm ở bên cạnh thấy Mạc Chấn Đình vừa tỉnh lại liền phát hỏa (nổi giận), liền an ủi.

"Rất tốt hả?" Mạc Chấn Đình không vui, nói, "Nha đầu Thiên Diệp vừa mới nói Phong gia diệt Mạc gia mà? Đúng rồi, nha đầu Thiên Diệp đâu? Không thể tu luyện huyễn lực mà vẫn không sống tốt ở Kỳ Phong thành, chạy khắp nơi làm cái gì hả! Bị nhiều người đuổi giết như vậy, mấy người các con làm cậu mà không biết bảo hộ Thiên Diệp là sao hả?"

"Phốc ——" Hữu Vô ở bên cạnh thấy Mạc Chấn Đình bão nổi (vô cùng tức giận) không nhịn được mà cười thành tiếng, "Lão già kia, có phải ngươi ngủ lâu rồi nên đầu óc hư rồi hả, Mạc gia bị giết sao? Ha ha ha, hiện tại ai có thể diệt Mạc gia ngươi đây!"

Lúc này Mạc Chấn Đình mới chú ý tới Hữu Vô và Khung Cách.

"Sao các ngươi lại ở đây?"

"Ha ha, lão già này quả nhiên là đầu óc bị hư rồi." Hữu Vô tiếp tục cười, nhìn phản ứng của Mạc Chấn Đình thật là vui nha.

Mọi người cuối cùng hiểu được Mạc Chấn Đình bị làm sao. Khẳng định là Độc Cô Thiên Diệp vì kích thích hắn mà nói một vài chuyện với hắn, chẳng qua đều trái với sự thật.

"Phụ thân, Mạc gia không có việc gì mà Thiên Diệp cũng không sao." Mạc Trì nhìn chỗ nếp nhăn trước ngực bị nắm mà thành, giải thích.

"Thật sự không có việc gì?" Mạc Chấn Đình hỏi.

"Thật sự không có việc gì." Năm huynh đệ Mạc gia đều gật đầu cam đoan.

"Lão già kia, ngươi suy nghĩ một chút hiện tại ngươi ở đâu." Khung Cách nhắc nhở Mạc Chấn Đình.

Ở đâu? Mạc Chấn Đình bắt đầu đánh giá chỗ này. Phòng cũ nát, đồ dùng cũ nát, hình như rất quen thuộc.

Thấy Mạc Chấn Đình nhất thời vẫn chưa phản ứng lại, Khung Cách nhắc lại: "Huyễn hải, Thần điện."

"Oanh ——" nghe hai chữ ‘Thần điện’, Mạc Chấn Đình lập tức nhớ lại tất cả. Hắn nhớ làm sao mình tới đây, nhớ vì sao mình lại ở đây.

"Ta ngủ bao lâu rồi?" Mạc Chấn Đình hỏi.

Thấy Mạc Chấn Đình đã trở lại bình thường, mọi người đều thở dài nhẹ nhõm. Bọn họ không hy vọng lúc phụ thân tỉnh lại thành một ngốc tử (người ngốc).

"Hai năm." Khung Cách nói.

"Hai năm... Lâu như vậy sao. Ta giống như mơ thấy nha đầu Thiên Diệp." Mạc Chấn Đình nói, "Không mặc nữ trang, biến mình thành nam hài. Nói với ta nó bị rất nhiều người đuổi giết, còn nói Mạc gia bị Phong gia diệt tộc, ta liền phẫn nộ sau đó thì tỉnh lại. Đúng rồi, lão ngũ, không phải con ở Kỳ Phong thành bảo hộ nó sao, sao lại đến huyễn hải hả? !"

Mạc Kiếm bị Mạc Chấn Đình điểm danh, cảm thấy hơi sợ, mở miệng nói: "Phụ thân thật sự là bị Thiên Diệp làm tỉnh lại. Hai năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện."

Vì thế, mọi người nói những chuyện đã xảy ra trong hai năm qua cho Mạc Chấn Đình, hắn nghe xong thì nghẹn họng nhìn trân trối (không thể tin được).

Hắn biết Độc Cô Thiên Diệp vào vùng ý thức của hắn làm hắn tỉnh lại, nhưng nó lại nói Phong gia diệt Mạc gia, hiện tại ngay cả một bóng dáng của Phong gia cũng không có, Mạc gia thành nhất đại gia tộc! Hiện tại năm huynh đệ Mạc gia đều thành huyễn tôn, thần thú trong gia tộc giống như củ cải trắng! Cái gì mà không thể tu luyện, hơn mười tuổi là huyễn hoàng đã là thiên tài trong thiên tài! Càng đừng nói đến nha đầu này luyện đan luyện khí, còn là đế vương thuần thú sư! Tùy tiện một cái thôi cũng đã để thế nhân (tất cả người trên đại lục – thế giới) nhìn lên rồi!

Chỉ có chuyện bị người khác đuổi giết là sự thật. Chẳng qua là Thiếu Điện chủ Thần điện nha đầu ngươi nói giết liền giết, người ta có thể không đuổi giết ngươi sao? !

"Nha đầu này!" Mạc Chấn Đình nghe xong cảm thán nói, "Tính cách này thật giống với mẫu thân của nó trước đây!"

"Đúng vậy." Những người khác dường như cũng nhớ đến bộ dáng trước đây của Mạc Thu Thủy, nên đều nói theo.

"Quỷ nha đầu kia đâu?" Mạc Chấn Đình hỏi, "Làm ta tức giận như vậy, hại ta thiếu chút nữa nghiền nát nó, bây giờ nó có ở đây không?"

"Nha đầu đi nghỉ ngơi rồi." Mạc Trì nói.

"Cháu nghe thấy ngoại công nói xấu cháu nha." Giọng nói của Độc Cô Thiên Diệp đột nhiên vang lên, sau đó người cũng xuất hiện trong phòng.

Mạc Chấn Đình liếc mắt nhìn Độc Cô Thiên Diệp, phát hiện nha đầu hoàn hảo không tổn hao gì liền tăng khẩu khí (lên giọng). Nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, hắn thật sự sợ làm ý thức của nha đầu bị thương.

"Hừ, hay cho một nữ hài tử, biến mình giống nam hài, còn ra thể thống gì nữa!" Mạc Chấn Đình nhìn một thân nam trang của Độc Cô Thiên Diệp, khiển trách.

Thấy Mạc Chấn Đình quát Độc Cô Thiên Diệp, năm huynh đệ Mạc gia liền nhanh chóng giảm bớt sự tồn tại của chính mình. Được rồi, thật ra bọn họ đều rất sợ Mạc Chấn Đình phát hỏa (nổi giận), cho dù hiện tại đều là huyễn tôn nhưng sự e ngại đã ăn sâu vào trong xương, cho nên lúc này không ai dám giúp nàng nói chuyện, chỉ cho một ánh mắt ý bảo tự giải quyết cho tốt.

"Nam trang có gì không tốt chứ. Cháu thiên sinh lệ chất (trời sinh đã xinh đẹp), nếu bị sắc lang bắt thì làm sao bây giờ?" Độc Cô Thiên Diệp khinh thường liếc mắt nhìn năm huynh đệ Mạc gia, nói với Mạc Chấn Đình, "Ngoại công nhìn Trần di (dì Trần) đi, cũng vì dì ấy rất xinh đẹp nên mới có thể bị Ngưu Nguyên nhìn trúng, cho nên đây là cháu đang bảo hộ mình!"

Nghe Độc Cô Thiên Diệp nói xong Mạc Chấn Đình không nói được gì. Chuyện của mẹ con Tang Vũ vừa rồi hắn cũng nghe bọn họ nói, thật sự là mỹ mạo (dung mạo đẹp) gây họa, nhưng nghe thấy Độc Cô Thiên Diệp khoe mình như thế, vẫn không nhịn được nói: "Không biết xấu hổ."

Trái lại Độc Cô Thiên Diệp đắc ý nâng cằm (hếch mặt lên), nói: "Không có cách nha, ai biểu cha nương của cháu xinh đẹp như vậy chứ!"

Lời nói của Độc Cô Thiên Diệp khiến mọi người buồn cười. Nhưng cũng là sự thật, năm đó Mạc Thu Thủy được xưng là đệ nhất mỹ nhân của Mạc Tư đế quốc, nghe nói Độc Cô Dật Hiên cũng tuấn dật phi phàm. Nhưng hiện tại...

"Đáng tiếc vẫn chưa tìm được tiểu muội, bằng không chúng ta cũng coi như là đoàn tụ." Mạc lão tam nói.

"Năm đó làm sao phụ thân có thể biết Thần điện tìm đến tiểu muội vậy? Tiểu muội thật sự bị người của Thần điện bắt đi sao?"

"Năm đó có người tận mắt nhìn thấy người của Thần điện bắt Thủy nhi đi." Nói đến Mạc Thu Thủy, sắc mặt của Mạc Chấn Đình tối sầm lại, "Năm đó ta biết được tin tức bọn họ từng đánh nhau với người khác ở ngoài thành, nhưng lúc ta đến đó đi đã không thấy bọn họ. Sau đó ta tra ra phụ thân của cháu được người khác cứu, mẫu thân của cháu bị người của Thần điện bắt đến huyễn hải. Ta tìm rất lâu mới đến được Thánh Hải thành, nhiều lần ẩn vào trong thành nhưng vẫn không tìm được tung tích của mẫu thân cháu. Cuối cùng còn bị đả thương, may mà gặp được Khung Cách."

"Mẫu thân và Thần điện không oán không cừu, vì sao Thần điện lại muốn bắt mẫu thân?"

"Là Linh vị hạ mệnh lệnh. Cho nên ta hoài nghi, hiện tại Thủy nhi đã không còn ở Huyền Nguyệt đại lục." Mạc Chấn Đình nói.

Linh vị sao? Là nữ nhân mà ngày đó mình nhìn thấy ở Thần điện sao? Vì sao nữ nhân đó lại muốn bắt mẫu thân?

"Ca ca, ca ca." Tiếng gọi của Đồng Đồng vang lên, sau một lát mới thấy bóng dáng nho nhỏ của hắn xuất hiện ở cửa.

"Đồng Đồng, sao vậy?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Đồng Đồng thở hổn hển, hỏi.

"Ca ca, mau cứu gia gia, mau cứu gia gia." Đồng Đồng vội vàng nói.

"Xảy ra chuyện gì? Bạch gia gia đâu?"

"Không biết, buổi sáng đệ và gia gia đi hái thuốc, đột nhiên có một vài người mặc đồ trắng tới đây. Gia gia nhìn thấy bọn họ liền nhanh chóng đuổi đệ về, nói với đệ nếu không bị bắt thì trở về tìm mọi người. Oa ——" Đồng Đồng nói xong liền khóc lên, "Ca ca, có phải gia gia sẽ bị người xấu giết không?"

"Đồng Đồng đừng khóc. Đệ nói cho chúng ta biết, đệ và gia gia gặp những người mặc đồ trắng ở đâu?" Độc Cô Thiên Diệp xoa đầu Đồng Đồng, nói, "Đệ dẫn chúng ta đi."

Không cần phải nói nhất định là người của Thần điện! Nhưng sao người của Thần điện lại có thể đến đây nhanh như vậy chứ?

"Ở đỉnh núi lần trước gặp ca ca đó." Đồng Đồng nói, "Chúng ta đi nhanh đi, nếu đi chậm thì sẽ không thấy gia gia nữa."

Độc Cô Thiên Diệp mang theo Đồng Đồng ra ngoài, năm huynh đệ Mạc gia đi cùng nhau. Mạc Chấn Đình muốn đi theo nhưng lại bị cưỡng chế phải nghỉ ngơi ở trên giường.

"Ta nằm lâu lắm rồi, nếu nằm tiếp thì ‘rỉ sắt’ mất." Mạc Chấn Đình nói xong liền đi ra ngoài.

Đỉnh núi kia không xa lắm, Tiểu Hỏa chở Độc Cô Thiên Diệp và Đồng Đồng rất nhanh liền tới đó.

Trên núi, Ba Lang nói với Vũ Phách Thiên: "Vũ Điện chủ, hắn là người thu lưu hai người ngoại lai, hai ngày trước lại thêm mấy người. Chúng ta từng khuyên hắn không nên thu lưu người ngoại lai nhưng hắn không nghe, ỷ vào ở trong thôn chỉ có hắn biết y thuật, uy hiếp mọi người không được nói ra. Hôm nay nếu không phải là ngài tới thì chúng ta vẫn không dám nói ra!"

"Hừ, đồ vô dụng!" Vũ Phách Thiên hừ một tiếng với Ba Lang, "Dựa trên việc ngươi báo tin cho chúng ta nên sẽ không truy cứu trách nhiệm của ngươi. Ngươi trở về thu xếp chuẩn bị chuyển đến Thánh Hải thành."

"Cảm ơn Điện chủ, cảm ơn Điện chủ!" Ba Lang chân chó nói.

Vũ Phách Thiên nhìn Bạch Ngân, nói: "Ngươi là phụ thân của Bạch Y."

Bộ dạng của Bạch Ngân và Bạch Y khá giống nhau, năm đó Bạch Y cũng coi như là người quan trọng có quyền lợi trong Thần điện, nhưng vì chuyện của Hoạt về nên bị giết. Cho nên Vũ Phách Thiên lập tức liền nhận ra.

"Đúng vậy." Bạch Ngân nhìn Vũ Phách Thiên, nói.

"Vì sao ngươi lại thu lưu phạm nhân của Thần điện? !"

"Với các ngươi thì bọn họ là phạm nhân, nhưng với ta thì bọn họ là ân nhân của ta, mà các ngươi, " dường như dự đoán được hôm nay mình khó có thể sống, Bạch Ngân mắng, "Các ngươi rất dối trá mới là địch nhân của ta!"

"Phanh —— "

Bị một đạo huyễn lực đánh vào, Bạch Ngân ngã cách vách núi đen vài mét. Nếu nói nữa thì hắn sẽ ngã xuống.

"Không biết sống chết!" Ba Lang mắng.

"Ba Lang, ta chưa bao giờ biết ngươi lại là loại người bán đứng người khác. Khụ khụ, sao hả, lương tâm của ngươi cũng bị chó ăn mất rồi sao? !" Bạch Ngân phun ra một ngụm máu, châm chọc nói.

"Ngươi! Hừ, ta trung thành với Linh vị! Không giống ngươi, người phản bội Linh vị sẽ không có kết cục tốt ." Ba Lang đắc ý nói.

"Linh vị chính là dạy ngươi lấy oán trả ơn với ân nhân của mình sao?"

"Ngươi ——" Ba Lang tức quá không nói được gì liền nói với Vũ Phách Thiên, "Vũ Điện chủ, hắn là phản đồ, xin cho phép ta dùng thân phận thôn trưởng tiến hành xử phạt hắn."

Vũ Phách Thiên nhìn thoáng qua Bạch Ngân, nói: "Hành động nhanh chút! Xử lý xong rồi chúng ta còn phải đi bắt mấy người kia. Ngươi chắc chắn là Thập Điện chủ bị bọn họ giết đúng không?"

"Đúng vậy." Ba Lang nói, "Sẽ nhanh thôi. Những người đó đang cứu người ngủ say ở trong nhà hắn, sẽ chưa rời đi đâu."

Ba Lang nói xong, xoay người nói với Bạch Ngân: "Bạch thúc, xin lỗi!" Nói xong, hắn ngưng huyễn lực, đánh về phía Bạch Ngân. Bạch Ngân lăn hai vòng đến gần vách núi đen. Tảng đá trên vách núi bị huyễn lực đánh, lại chịu một kích của hắn liền vỡ ra, Bạch Ngân rơi xuống cùng tảng đá.

"Gia gia!" Độc Cô Thiên Diệp và Đồng Đồng vừa tới liền thấy Bạch Ngân rơi xuống, Đồng Đồng sợ tới mức kêu lớn.

"Tiểu Hỏa." Độc Cô Thiên Diệp gọi Tiểu Hỏa.

Tiểu Hỏa hiểu ý liền lao xuống dưới vách núi, tiếp được Bạch Ngân đang bị trọng thương. Nàng lấy Thánh tê đan ra nhét vào miệng hắn, để Tiểu Hỏa bay chậm lên trên.

Mấy người Vũ Phách Thiên nghe thấy giọng nói của Đồng Đồng liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng dáng màu sắc rực rỡ, sau đó nghe thấy giọng nói của Độc Cô Thiên Diệp: "Vũ Điện chủ, không phải là trước khi Đại tế tự diễn ra thì không thể giết người sao? Bằng không chính là bất kính với Linh vị. Xem ra ngươi rất bất mãn với Linh vị của các ngươi!"

Vũ Phách Thiên thấy Độc Cô Thiên Diệp ngồi trên lưng của Tiểu Hỏa trên người, ở vách núi đen nhìn mình!

"Bách Lý Tà!"

"Vũ Điện chủ còn nhớ ta sao?" Độc Cô Thiên Diệp cười nói, "Hay là đang suy nghĩ lấy mạng nhỏ của ta hả?"

"Ngươi làm sao có thể rời khỏi Vô Ưu đảo?" Vũ Phách Thiên rất kinh ngạc khi nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp xuất hiện ở đây. Mặc dù hắn chưa từng đi tới Vô Ưu đảo nhưng hắn biết mấy người tiểu nhất tiểu nhị, cũng biết mỗi ngày bọn họ đều phải báo cáo tình huống trên đảo cho Lôi Phượng Khởi. Nếu Độc Cô Thiên Diệp biến mất thì người của Thần điện không có khả năng không biết.

"Đương nhiên là... bay khỏi đó." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Vũ Điện chủ, chính là hắn giết Thập Điện chủ." Ba Lang chỉ vào Độc Cô Thiên Diệp, nói, "Lúc đó ta đang ở trên một đỉnh núi xa xa nhìn thấy, chính hắn giết Thập Điện chủ!"

"Ba Lang?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Ba Lang, nàng chưa biết người của Thần điện sao có thể tới đây bắt người, hóa ra là hắn mật báo.

Vũ Phách Thiên nhìn Độc Cô Thiên Diệp, hận nàng nghiến răng. Nàng không chỉ giết đồ đệ của mình, bây giờ còn giết đệ đệ của mình!

"Bách Lý Tà, vốn để ngươi sống lâu hơn mấy ngày, không ngờ tới ngươi muốn tìm cái chết. Ha ha, thật sự là trời cũng giúp ta! Bách Lý Tà, nạp mạng đi!"

Nếu Độc Cô Thiên Diệp luôn luôn ở Vô Ưu đảo, hắn muốn giết nàng cũng không được. Nhưng hiện tại, cho dù Độc Cô Thiên Diệp chết, Điện chủ cũng sẽ không phạt hắn.

"Ai dám thương ngoại tôn... của ta!" Nữ! Mạc Chấn Đình và mấy người Mạc Trì ở gần bên cạnh nghe thấy lời nói của Vũ Phách Thiên làm hắn tức giận rống lên như sư tử Hà Đông. Nhưng thấy Độc Cô Thiên Diệp giả dạng, hắn liền nuốt xuống từ ‘nữ’ kia.

"Các ngươi là ai?" Vũ Phách Thiên thấy nhiều người đột nhiên xuất hiện, nghiêm mặt, lạnh lùng hỏi.

"Ngươi muốn giết ngoại tôn của ta, ngươi còn hỏi ta là ai?" Mạc Chấn Đình nói.

Độc Cô Thiên Diệp nói Tiểu Hỏa bay đến chỗ của mấy người Mạc Chấn Đình, nói với Vũ Phách Thiên: "Đương nhiên bọn họ tới giúp ta! Cũng là người lấy đi tính mạng của các ngươi!"

"Nha đầu, ra phía sau đi, cẩn thận lát nữa bị thương." Mạc Chấn Đình nói.

Độc Cô Thiên Diệp nghe lời lùi về phía sau Mạc Chấn Đình và mấy người Mạc Trì. Nhìn bọn họ đứng ở phía trước ngăn cản nguy hiểm cho mình.

"Hừ, mặc kệ các ngươi là ai, đã cùng bọn với hắn thì bắt toàn bộ." Vũ Phách Thiên bay lên không trung, nói với Mạc Chấn Đình.

Mười mấy thuộc hạ đều là thân tín của hắn, tất cả đều là huyễn hoàng, thấy Vũ Phách Thiên bay lên không trung, bọn họ cũng bay lên đứng ở phía sau hắn.

"Tiểu sửu nhảy nhót (giống chú hề nhảy vui) mà thôi." Mạc trì nói, "Phụ thân, để mấy huynh đệ bọn con đến tiếp bọn họ!"

Mạc Chấn Đình ngủ hơn một năm, hiện tại thân thể cũng chưa hồi phục lại, mấy người Mạc Trì không dám để ông đi ứng chiến.

"Đại cữu cữu (cậu cả), Thần điện của bọn họ thích nhất là lấy nhiều khi ít, lần này các cậu học tập đi." Độc Cô Thiên Diệp nói. Thời gian mấy người Mạc Trì thăng cấp ngắn hơn Vũ Phách Thiên nhiều, nếu một chọi một thì chỉ sợ bọn họ sẽ thua thiệt.

"Được. Thiên Diệp, cháu lui xa một chút, lâu rồi các cậu vẫn chưa có hoạt động gân cốt nên tay chân hơi ngứa, lát nữa có đánh nhau sợ lại đả thương cháu." Mạc lão tam cười hì hì nói.

"Thật lải nhải." Độc Cô Thiên Diệp trả lời, để Tiểu Hỏa bay xa xa một chút.

Sau khi đi vào thế giới này thì đây là lần đầu tiên có người thay nàng chắn phong che vũ (chắn gió bão), cũng là lần đầu tiên có người để nàng đứng xa một chút xem cuộc chiến.

"Cảm giác này thật tốt. Nhưng chỉ có thể cảm nhận một chút. Bằng không mình cũng sẽ lười biếng." Độc Cô Thiên Diệp vừa xem vừa cảm khái nói.

"Sau này Tiểu Hỏa cũng có thể chắn phong che vũ cho tỷ tỷ!" Tiểu Hỏa thông qua khế ước nói với Độc Cô Thiên Diệp.

"Ha ha, ta đây sẽ chờ Tiểu Hỏa mau mau lớn lên." Độc Cô Thiên Diệp cười nói.

"Ca ca, bọn họ thật là lợi hại!" Đồng Đồng trợn mắt há mồm nhìn cuộc chiến. Huyễn tôn chiến đấu, đó là cỡ nào khó có thể nhìn thấy!

Lúc này Bạch Ngân tỉnh lại, nhìn thấy Đồng Đồng, còn nghĩ rằng hắn cũng bị người của Thần điện giết, nhất thời vô cùng đau xót.

"Gia gia tỉnh rồi!" Thấy Bạch Ngân tỉnh lại, Đồng Đồng cao hứng nói, nhưng thấy vẻ mặt ưu thương của Bach Ngân liền khó hiểu hỏi, "Gia gia làm sao vậy, có phải có chỗ nào không thoải mái không?"

"Các người chưa chết." Độc Cô Thiên Diệp liếc mắt nhìn Bạch Ngân liền nhìn ra ông đang nghĩ gì, mở miệng nói.

"Ừ." Nghe thấy lời nói của Độc Cô Thiên Diệp, lúc này Bạch Ngân mới nhìn xung quanh, nhận ra mình đang ở trên lưng phượng hoàng liền kinh ngạc ngồi dậy. Thế này mới cảm giác được thương thế của mình đã tốt hơn nhiều. Nhìn đằng trước, hai nhóm người đang đánh nhau, đúng là mấy người Mạc Trì. Nhìn ra được mấy người bọn họ đánh rất hưng phấn.

"Đây là có chuyện gì?" Bạch Ngân hỏi. Hắn nhớ trước khi ngất hắn biết mình đã rơi xuống vách núi đen.

"Là ca ca cứu gia gia. Sau đó mấy người thúc thúc đánh nhau với đám người xấu." Đồng Đồng nói sơ qua, nhưng quá trình cũng không khác là mấy.

"Thật sự cảm ơn các người." Bạch Ngân nói lời cảm ơn với Độc Cô Thiên Diệp. Vốn nghĩ mình và Đồng Đồng cũng chưa chắc đã tránh được kiếp nạn này, không ngờ tới sẽ được bọn họ cứu.

"Gia gia luôn chiếu cố ngoại công của cháu. Chúng ta vẫn không biết làm sao để cảm tạ gia gia!" Độc Cô Thiên Diệp nói, "Với lại Đồng Đồng rất ngoan, một người sống ở trên đời thì rất đáng thương."

"Chủ nhân, bọn họ đánh xong." Tiểu Hỏa mở miệng nói, sau đó bay qua, đúng lúc nhìn thấy Mạc Trì đánh Vũ Phách Thiên ngã xuống, nàng liền phun ra hỏa diễm, thiêu đối phương sạch sẽ. Sau đó bay một vòng quanh chiến trường, thiêu hủy toàn bộ người của Thần điện.

"Ách (làm kinh ngạc)." Mọi người nhìn động tác của Tiểu Hỏa, không nói gì.

"Chủ nhân, ta giữ nhẫn của bọn họ lại rồi." Tiểu Hỏa nói. Nàng hạ xuống để mấy người Độc Cô Thiên Diệp đi xuống, hóa thành hình người, chạy đến chỗ tro cốt rồi thổi liền lộ ra nhẫn. Nàng nhớ kỹ những lời dạy bảo của Độc Cô Thiên Diệp.

"Ngươi nha." Độc Cô Thiên Diệp buồn cười nhìn Tiểu Hỏa. Ánh mắt của mọi người đều nhìn ra bộ dáng tham tiền của Tiểu Hỏa, đột nhiên nàng cảm thấy có phải sự dạy dỗ của mình xảy ra vấn đề không.

"Vì sao giữ nhẫn không gian lại?" Tiểu Bạch Cầu không biết từ lúc nào lại ngồi trên vai Độc Cô Thiên Diệp, chớp mắt to hỏi Tiểu Hỏa.

"Bởi vì tỷ tỷ nói, chúng ta có nhiều người nên cần rất nhiều tiền để nuôi." Tiểu Hỏa nói.

"Người ta đã biết. Sau này người ta cũng sẽ làm vậy." Tiểu Bạch Cầu nói, giơ móng vuốt nho nhỏ của nó lên.

"Phốc!" Mọi người đều bị bộ dáng lưu manh của Tiểu Bạch Cầu chọc cười.

Thần điện.

Một thủ vệ đang canh giữ bên ngoài từ đường của Vũ điện, đột nhiên bên trong truyền đến một tiếng ‘ba’. Thần kinh thủ vệ rung lên, cứng nhắc quay đầu lại nhìn thoáng qua.

"Sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Mỗi lần đều đến lượt ta thì gặp chuyện không may sao?"

Mặc dù trong lòng không yên nhưng vẫn kiên trì đi vào. Nhìn thấy mệnh bài trên vị trí cao nhất vỡ thành bột phấn, hắn dụi mắt, lẩm bẩm nói: "Nhìn lầm rồi, ta nhìn lầm rồi..."

Nhưng mặc kệ hắn phủ nhận như thế nào vẫn là mệnh bài ở vị trí cao nhất, phía trước mệnh bài vẫn là tên Vũ Phách Thiên.

"Xảy ra, xảy ra, xảy ra chuyện lớn rồi, mệnh bài của Điện chủ vỡ thành bột phấn rồi..."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất