Kim gia - Xích thành, mệnh bài của bọn Kim Nghiêu và Kim Bằng lần lượt vỡ nát, toàn bộ Kim gia cao thấp sợ hãi không thôi.
"Phu nhân, đây là có chuyện gì?"
"Phu nhân, chuyện này nên làm thế nào cho phải ?"
Tất cả người có mặt đều nhìn chủ mẫu ngồi trên đại sảnh, thê tử Kim Bằng, Bách Phượng Lan.
Lão tổ tông và gia chủ Kim gia lần lượt qua đời, chuyện này đối với Kim gia mà nói, có thể nói là ngập đầu tai ương !
Bách Phượng Lan xoa xoa cái trán của mình, trong mắt là lửa giận nồng đậm, hỏi: "Có tin tức gì truyền đến không ?"
"Hồi phu nhân, trước khi lão tổ tông tử vong dùng bí kỹ truyền tin tức về, nói: 'Công hội Linh sư, Độc Cô Thiên Diệp.' "
"Lại là Độc Cô Thiên Diệp!" Bách Phượng Lan chụp nát cái bàn bên người, tức giận nói, "Sao lại liên quan tới Công hội Linh sư ?"
"Nghe nói thời gian trước Thì Hoằng Quy thu một nữ đồ đệ, nói vậy đó là Độc Cô Thiên Diệp. Gia tộc hẳn là khi đi diệt sát nàng, vừa vặn có người Công hội Linh sư nhân ở đó."
"Công hội Linh sư!" Bách Phượng Lan cắn răng, "Ta và các ngươi thế bất lưỡng lập!"
"Tiểu thư, giờ chúng ta chỉ có nhờ gia tộc giúp đỡ, mới có thể báo thù cho cô gia và thiếu gia." Tỳ nữ bên người Bách Phượng Lan nói, "Lúc này trừ Công hội Thuần thú sư, không ai có thể chống lại Công hội Linh sư. Ngài nói với lão gia, lão gia sẽ xuất đầu cho ngài!"
Bách Phượng Lan nghĩ nghĩ, nói với người dưới : "Người tới, thu thập đồ đạc, ta muốn về thành Long Hoa!"
Thành Long Hoa là chỗ tổng hội Công hội Thuần thú sư tọa lạc, tổng hội Công hội Thuần thú sư họ Bách, Bách Tân Nham, là gia gia Bách Phượng Lan.
Lại nói về Bách Phượng Lan này, khi chưa lập gia đình rất được Bách Tân Nham yêu thích, ở Công hội Thuần thú sư muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Vốn lấy thân thế của nàng, có thể tìm một phi thường giỏi làm phu quân, nhưng cố tình nàng lại coi trọng Kim Bằng của Kim gia Xích thành, không phải hắn không gả.
Xích thành chỉ là một thành thị rất nhỏ, Kim gia cũng không phải đại gia tộc gì, lúc ấy Bách lão gia tử không đồng ý, nhưng Bách Phượng Lan chết sống muốn gả cho Kim Bằng, cuối cùng Bách gia đành phải đồng ý. Sau đó Bách Phượng Lan sinh Kim Phi, Kim Phi kia tuy chơi bời lêu lổng, háo sắc thành tánh, không học vấn không nghề nghiệp, nhưng bản sự dỗ người rất tốt, đi thành Long Hoa hai lần, dỗ Bách lão gia tử vui vẻ vô hạn, tự nhiên cũng được hắn yêu thích.
Giờ Kim phi bị giết, Kim Bằng cũng bị giết, Bách Phượng Lan muốn trở về thành Long Hoa, chuẩn bị tìm gia tộc của mình báo thù cho trượng phu đứa nhỏ của mình.
Sau khi thu thập này nọ xong, nàng mang theo tỳ nữ của mình, đi vào Công hội Linh sư, thông qua truyền tống trận trở về Long Hoa thành, muốn gia gia tìm Công hội Linh sư đòi công bằng!
Độc Cô Thiên Diệp, ta muốn ngươi lấy mạng đền mạng!
Ngày hôm sau, bởi vì thương thế Phong Khinh Nhiễm không khôi phục hoàn toàn, mọi người quyết định ở trong núi thêm hai ngày. Độc Cô Thiên Diệp nói một tiếng với mọi người, một mình đi ra ngoài.
Phi thân đến vách núi đen cao nhất ở đây, ánh sáng mặt trời trong tầng mây cố gắng chiếu xuống, có vài ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, chiếu đến trên đất. Chỉ chốc lát sau, thái dương lộ ra, toàn bộ sơn mạch được mặc vào một tầng áo khoác màu vàng kim.
Độc Cô Thiên Diệp ngồi xếp bằng xuống, nhìn thái dương một chút một chút dâng lên. Từ khi nào thì, nàng không có thưởng thức mặt trời mọc qua ? Có lẽ khi nàng đặt hết thảy ở trên bả vai của mình, đã không chú ý qua hết thảy bên ngoài, chuyện lãng mạn như ngắm mặt trời mọc này, đã sớm không phải nàng sẽ làm .
Nhớ rõ một lần cuối cùng xem mặt trời mọc vẫn là đi cùng Như Yên, lần đó cũng là ra ngoài làm nhiệm vụ. Cũng không phải hai người có bao nhiêu rảnh rỗi, riêng chạy đến đỉnh núi ngắm nhìn mà các nàng vì hoàn thành nhiệm vụ, đại chiến với địch nhân một hồi trên đỉnh núi, cuối cùng bị trọng thương, lúc ấy ngay cả khí lực đứng lên cũng không có, càng đừng nói đi xuống núi. Vì thế hai người nằm một đêm trên ngọn núi. Vì bị thương quá nặng, trên núi lại hàn khí bức người, nàng mơ mơ màng màng nằm trên mặt đất, khi thấy mình sắp chống đỡ không được nữa, bị Như Yên lay tỉnh, nói: "Thiên Diệp, cậu xem, mặt trời mọc!"
Bởi vì một ngày trước bị thương rất nghiêm trọng, lại ở trên ngọn núi một đêm không ăn, cho nên đầu vẫn choáng váng choáng váng. Nghe thấy lời nói của Như Yên, nàng mở to mắt, nhìn thấy dương quang ôn hòa âu yếm đại địa, chiếu sáng mỗi một tấc đất .
"Thiên Diệp, đây là ánh sáng của hy vọng."
Thật là ánh sáng của hy vọng, vì nó đuổi rét lạnh đi, để hai người các nàng nhặt về một cái mệnh!
Thái dương hôm nay và ngày đó giống nhau dữ dội, cũng là ôn nhu như vậy, mang đến quang minh và hy vọng cho thế giới. Nàng nhìn ngây ngốc, tiến nhập cảnh giới vong ngã. Chậm rãi, bên người nàng tụ tập một ít tiểu quang kim sắc, tiểu quang sinh động bay dưới ánh mặt trời, toát ra , cuối cùng tiến vào thân thể Độc Cô Thiên Diệp.
Ngày hôm qua chiến đấu hao phí rất nhiều tinh lực của nàng, tuy rằng nghĩ ngơi hồi phục một đêm, nhưng vẫn thấy có chút mỏi mệt. Sau khi tiểu quang tiến vào thân thể, nàng nhất thời cảm thấy thần thanh khí sảng lại.
Hác Bằng Du vừa vặn lại đây tìm nàng có chuyện, thấy được một màn này, cũng không tiến lên, mà là đứng sau nàng, thay nàng trông chừng. Nhìn Độc Cô Thiên Diệp dẫn phát dị tượng, trong lòng hắn nhịn không được cảm thán, nha đầu kia phúc duyên thật sự rất sâu, ngay cả hiểu được loại chuyện thiên địa này cũng có thể bị nàng gặp được. Vì sao hắn chưa từng có kỳ ngộ như vậy chứ ?
Một lát sau, thái dương dâng lên toàn bộ, tiểu quang vây quanh Độc Cô Thiên Diệp không tiến vào thân thể nàng mà tiêu thất. Hác Bằng Du muốn đi lên nói chuyện với nàng, lại phát hiện nàng cũng không tỉnh lại, ngược lại tiến nhập một cảnh giới khác.
"Đây là hiểu được lĩnh vực sao ?" Hác Bằng Du dùng vẻ mặt kinh tủng nhìn bóng dáng Độc Cô Thiên Diệp, miệng mở lớn có thể nhét một nắm đấm, "Sẽ không thật sự như vậy chứ? Chậc chậc, tiểu sư muội này có muốn cho chúng ta sống hay không, sư phó thu đồ đệ này chính là để cho chúng ta chịu đả kích! Khi trở về tứ huynh đệ chúng ta tập thể đả kích!"
Nghĩ thì nghĩ, nhưng hắn vẫn kêu thú thú của mình ra, để Tiểu Ngũ đi nói cho bọn Phong Khinh Nhiễm một chút, sau đó mình tiếp tục hộ pháp cho nàng. Cơ hội như vậy nếu bị đánh gãy, đó là tiếc nuối cả đời !
Lúc này Độc Cô Thiên Diệp cũng không biết những chuyện phát sinh ở trên người mình, nàng trở về với ký ức lần cuối cùng xem mặt trời mọc với Bách Lý Như Yên, sau đó đầu óc rõ ràng một mảnh, sau đó lại cảm thấy mình giống như thấy được một thế giới khác, bên trong có núi có sông, giống như thế giới thật sự, nhưng cảnh tượng này lại có một chút hư vô, như là thiếu gì đó.
Rốt cuộc thiếu chút cái gì ? Độc Cô Thiên Diệp ở bên trong đi tới đi lui, cố gắng nghĩ, muốn nghĩ ra. Cảm giác rõ ràng trong lòng kia, lại thế nào cũng nói không nên lời.
Một trận gió thổi tới, tay Độc Cô Thiên Diệp muốn vuốt lại tóc bị thổi lên, nhìn tay của mình, nàng mới giật mình biết nơi này khuyết thiếu cái gì .
Là sinh mệnh! Nơi này không có sinh mệnh còn sống!
Nơi này có núi có sông, nhưng không cây cối, không hoa cỏ, không có động vật, không có bóng người!
Nơi này là chỗ nào ? Độc Cô Thiên Diệp muốn hỏi, lại phát hiện hô hấp của mình là gió nơi này, xương cốt mình là núi nơi này, máu của nàng là con sông nơi này. Nơi này thật giống như là thân thể của mình !
Tại sao có thể như vậy? Khi Độc Cô Thiên Diệp còn muốn tiếp tục tìm kiếm, cảnh tượng này đột nhiên vội vàng thối lui, mình lại đi tới một nới khác.
Nơi này là một mảnh biển lửa, nàng đứng trên biển lửa, gió nóng cháy tạt mạnh vào mặt của nàng, khiến hô hấp của nàng trở nên gấp gáp. Ngọn lửa một lát cao một lát thấp, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, rất là thân thiết lủi lại đây cọ chân của nàng.
Này lại là làm sao? Độc Cô Thiên Diệp nghi hoặc, đột nhiên linh quang chợt lóe, chẳng lẽ đây là lĩnh vực trong sách nói? !
Bởi vì là lĩnh vực hỏa thuộc tính, nơi này trừ không gian tối đen là hỏa diễm hồng hồng. Độc Cô Thiên Diệp thử cảm thụ liên hệ với nó, phát hiện mình cư nhiên có thể nắm trong tay hết thảy nơi này! Nếu người khác vào nơi này, vậy không phải không đường sống phản kháng sao ?
Phát hiện này khiến nàng kích động không thôi, kết quả vừa kích động, cảnh tượng trước mắt cũng không còn. Vẫn là vách núi đen lúc nãy, nàng vẫn ngồi bên cạnh vách núi đen, hai cảnh tượng vừa nãy cũng không thấy.
Tất cả làm nàng nghĩ mình bất quá là mơ một giấc mơ.
"Tiểu sư muội." Hác Bằng Du nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp tỉnh lại, đi đến phía sau nàng kêu lên.
Độc Cô Thiên Diệp đứng dậy, nhìn Hác Bằng Du, hỏi: "Sư huynh, sao huynh lại tới đây ?"
"Huynh đã đến đây một ngày ." Hác Bằng Du nói.
"Một ngày?"
Độc Cô Thiên Diệp kinh ngạc, nàng chỉ nhìn mặt trời mọc một lát, sau đó đi thất thần trong chốc lát, sao đã qua một ngày ?
"Sáng hôm qua huynh nghĩ tới tìm muội, khi đến nhìn đến muội đang lĩnh ngộ, cho nên vẫn chờ ngay sau muội, ai biết vừa chờ là một ngày, vất vả chết huynh ! Huynh đây một ngày một đêm không ngủ đó." Hác Bằng Du nói.
"Muội còn tưởng rằng chỉ trong chốc lát." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Vừa nãy cái kia là hiểu được Thiên Đạo sao?"
"Đương nhiên, nhìn tình huống lúc ấy của muội thì đúng vậy, lĩnh vực của muội cũng nên hình thành rồi chứ ?" Hác Bằng Du hỏi.
"Sư huynh, muội đang muốn hỏi huynh, lúc ấy muội thấy được hai cảnh tượng, một có múi có sông, nhưng không có sinh mệnh, như là thế giới không thành hình vậy. Một cảnh tượng khác là một mảnh biển lửa. Đây là có chuyện gì ? Không phải nói một người bình thường chỉ có một lĩnh vực sao ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Biển lửa muội nói thật ra giống lĩnh vực sư phó nói, nhưng cái phía trước, hẳn là không phải. Cụ thể ta cũng không biết, khi về hỏi sư phó một chút đi." Hác Bằng Du nói.
Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, mới nhớ tới Hác Bằng Du là tới tìm nàng, hỏi: "Sư huynh tìm muội có chuyện gì vậy ?"
"Ngô, huynh đến thương lượng với muội hành trình của chúng ta." Hác Bằng Du nói.
"Đại sư huynh bị thương cũng là vì muội, tuy miệng vết thương đã phục hồi như cũ, nhưng là vẫn cần điều dưỡng một chút." Độc Cô Thiên Diệp áy náy nói, "Nếu không chúng ta đi Công hội Linh sư gần nhất, dùng truyền tống trận đi thành Nấm."
"Chúng ta có thể nghỉ ngơi ở đây hai ngày lại đi. Thành thị gần nhất nơi này chỉ cần đi hai ngày là tới." Hác Bằng Du nói, sau đó ưỡn thắt lưng, "Ai, muội vừa lĩnh ngộ là một ngày, huynh ngồi đến mông đều đau, huynh phải đi về ngủ. Muôi có đi cùng huynh không?"
Độc Cô Thiên Diệp và Hác Bằng Du cùng trở về. Giờ Phong Khinh Nhiễm đã không có trở ngại gì, ở bên ngoài nói cái gì với Chung bá, Phong Khinh Nặc ở một bên nghe. Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp và Hác Bằng Du về, tâm mọi người mới buông xuống.
Sáng hôm qua Hác Bằng Du để Tiểu Ngũ về nói bọn họ có chuyện, không biết khi nào thì về, kêu mọi người đừng gấp. Tuy biết thực lực hai người bọn họ không thấp, nhưng vẫn lo lắng.
"Đại sư huynh, thương thế của huynh thế nào ?" Độc Cô Thiên Diệp đi tới hỏi.
"Có linh đan diệu dược của muội, giờ đã không có vấn đề ." Phong Khinh Nhiễm nói.
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, lại kiểm tra một lần cho Phong Khinh Nhiễm, mới yên lòng.
"Chúng ta nghỉ ngơi ở đây hai ngày, sau đó đi thành thị gần nhất dùng truyền tống trận mà về. Miệng vết thương của huynh vẫn nên tu dưỡng nhiều một chút, miễn cho khi trong truyền tống trận xảy ra vấn đề." Hác Bằng Du nói, "Ngô, ta phải đi ngủ."
Hác Bằng Du nói xong thì về lều trại của mình, ngã xuống giường lớn ấm áp mềm mại của hắn. Độc Cô Thiên Diệp không biết hắn thích ngủ như vậy, cấp bậc tăng lên thế nào, sau đó mới biết được, khi hắn ngủ sẽ không tự giác hấp thu linh khí vào trong cơ thể. Tốc độ tu luyện còn nhanh hơn khi hắn tỉnh.
Người này đúng là lợi hại! Khi ngủ sẽ lợi hại hơn, vừa vặn thích hợp tính lười này của hắn.
Bởi vì không vội đi, cho nên mọi người ngây người vài ngày trong núi. Phong Khinh Nhiễm dưỡng thương, Hác Bằng Du ngủ, Chung bá tu luyện, Phong Khinh Nặc cũng khó an tĩnh mà tu luyện, phỏng chừng là bị Độc Cô Thiên Diệp kích thích. Mà Độc Cô Thiên Diệp nghiên cứu lĩnh vực không thành hình kia của mình, mỗi người đều có việc, cũng không liên hệ với bên ngoài. Bởi vậy đối với mưa gió bên ngoài cũng không biết.
Công hội Linh sư thành Long Hoa, trong truyền tống trận có một đạo ngân quang hiện lên, bóng dáng Bách Phượng Lan và tỳ nữ xuất hiện trong trận, người trông giữ truyền tống trận nhìn thấy là Bách Phượng Lan, đang chuẩn bị đi lên hành lễ tiếp đón một chút, thì thấy các nàng trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó vội vàng đi.
"Di? Tuy rằng Bách Phượng Lan này không phải người ấm áp gì, nhưng không phải dạng hôm nay a ? Sao ta cảm thấy nàng nhìn ta như có cừu oán vậy?" Người nọ cảm thán một chút, cũng không để trong lòng. Không biết, không phải nàng có cừu oán với hắn, là có cừu oán với Công hội Linh sư.
Bách Phượng Lan ra khỏi Công hội Linh sư, trực tiếp đi về tổng hội Công hội Thuần thú sư. Tổng hội trưởng Công hội Thuần thú sư Bách Tân Nham đang cùng mấy thuần thú sư thảo luận nên tăng lên tinh Thần lực thuần thú sư thế nào, nhìn thấy Bách Phượng Lan, rất kinh ngạc, hỏi: "Sao con lại trở lại ?"
Bách Phượng Lan nhìn thấy Bách Tân Nham, lập tức bổ nhào vào trong lòng hắn, khóc hô: "Gia gia, ngài phải báo thù cho Phi nhi !"
"Xảy ra chuyện gì ?" Phụ thân Bách Phượng Lan – Bách Hoành Sinh nhìn thấy nữ nhi của mình đột nhiên chạy về, còn nói báo thù, hỏi.
"Gia gia, phụ thân, Kim Bằng và Phi nhi đều bị người giết! Ô ô, giờ chỉ còn lại một người là ta, ta nên sống thế nào đây, gia gia, các ngươi nên báo thù cho phu quân và con ta !" Bách Phượng Lan nói.
"Cái gì? Phi nhi bị người giết?" Bách Tân Nham hỏi, "Là ai, ai dám giết ngoại tôn của ta? !"
"Là Độc Cô Thiên Diệp, đồ đệ Thì Hoằng Quy mới nhận. Lúc ấy Kim gia lão tổ dẫn theo Kim Bằng và ba trưởng lão khác đi, một người cũng không về, lúc ấy chắc chắn còn có những người khác của Công hội Linh sư!" Bách Phượng Lan nói.
"Công hội Linh sư? Sao có thể có quan hệ với Công hội Linh sư?" Bách Tân Nham hỏi.
Bách Phượng Lan nói chuyện Kim Phi bị Độc Cô Thiên Diệp sát hại, Kim Nghiêu mang theo người đuổi theo, cuối cùng ngược lại bị giết hại, còn có tin tức hắn dùng bí kỹ truyền lại cho họ nghe.
"Buồn cười, Lan nhi yên tâm, gia gia nhất định mang con đi Công hội Linh sư đòi công đạo. Thì Hoằng Quy hắn không phải còn vài ngày là đến đại thọ 500 tuổi của hắn sao, đến lúc đó ta xem hắn mừng thọ thế nào!" Bách Tân Nham nói, "Nếu hắn không cho công đạo, đến lúc đó thù mới hận cũ, không thể trách ta phá hư hiệp nghị công hội không thể tranh đấu! Con đi xuống nghỉ ngơi trước, đến lúc đó đi theo gia gia là được."
"Cảm ơn gia gia!" Bách Phượng Lan lau nước mắt, nói, "Đến lúc đó con muốn Độc Cô Thiên Diệp kia đền mạng!"
"Ừ, sẽ." Bách Tân Nham nói. Tuy hắn không thích Kim gia tôn nữ tế kia, nhưng nếu hắn là tôn nữ tế của Bách Tân Nham, Công hội Linh sư còn giết chết hắn như thế, thật là đáng giận! Còn có cháu ngoại Kim Phi hắn yêu thích, trước khi chết cư nhiên bị người cắt xuống nơi đó, vô cùng nhục nhã! Không lấy tánh mạng nàng kia, hắn thề không bỏ qua!
"Vậy Lan nhi đi xuống nghỉ ngơi trước." Bách Phượng Lan nói, mang theo tỳ nữ cùng đi ra ngoài.
"Cha, chúng ta chỉ có một nữ nhi là Lan nhi, nàng lại chỉ có một đứa nhỏ là Phi nhi, nay Phi nhi hắn..." Bách Hoành Sinh bi thương nhìn Bách Tân Nham, đây là muốn Bách gia tuyệt tử tuyệt tôn sao ?
"Công hội Linh sư!" Trong mắt Bách Tân Nham hiện lên sát ý nồng đậm."Truyền lệnh đi xuống, không cho ai thuần hóa một linh thú cho Công hội Linh sư!"
"Dạ, hội trưởng!"
Mà bên Công hội Linh sư, Phong Khinh Nhiễm nói chuyện ngày đó với Thì Hoằng Quy, nói bọn họ đã giết lão tổ tông Kim gia và Kim Bằng, có mang đến phiền toái cho Công hội Linh sư hay không.
"Phiền toái gì đó đều là mây bay, khi nào các ngươi có thể về mới là trọng điểm!" Thì Hoằng Quy nghe thấy tin tức Phong Khinh Nhiễm nói, cũng không nổi trận lôi đình, trách bọn họ nhấc lên quan hệ với Công hội Thuần thú sư.
Kỳ thật người của hai công hội vẫn không đối nghịch lắm, tuy có nhiều lúc xem đối phương không vừa mắt. Giờ xảy ra chuyện này, đối với quan hệ vốn như miếng băng mỏng, có khả năng trực tiếp xé rách mặt . Hơn nữa trừ Phong Khinh Nhiễm, ngay cả Hác Bằng Du cũng không biết, gia chủ Kim gia kia cư nhiên là tôn nữ tế của Bách Tân Nham!
"Chúng ta sẽ về rất nhanh, đến lúc đó nhất định đi Công hội Thuần thú sư bồi..."
"Bồi cái rắm chứ, bọn họ muốn giết đồ đệ của ta, ta còn muốn tìm bọn họ tính sổ đây. Các ngươi nhanh về đi, khi về chớ quên quà sinh nhật của ta!" Thì Hoằng Quy nói.
"Đã biết." Phong Khinh Nhiễm nói, "Lão nhị lão tam đã đồng ý về, ngài nhàm chán có thể tìm bọn họ tiêu khiển tiêu khiển."
"Ngươi cũng không phải không biết, hai người kia căn bản không cho ta cơ hội tiêu khiển ! Ai, ta nhớ tiểu đồ đệ của ta, vẫn là nàng chơi vui a !" Thì Hoằng Quy nhịn không được cảm thán một chút.
"Vậy thôi, sư phó, con có chút việc, cứ như vậy nha!" Phong Khinh Nhiễm lập tức cúp thông tin thạch. Thực sợ lát nữa hắn lại nói ra lời nói kinh thiên động địa gì đó.
"Muội nghe thấy huynh bán đứng nhị sư huynh và tam sư huynh nga." Độc Cô Thiên Diệp đi ra từ sau lưng Phong Khinh Nhiễm, cười nói.
"Có sao ? Sao ta không biết?" Phong Khinh Nhiễm ha ha nói.
"Đại sư huynh, huynh nói cho ta nghe một chút mâu thuẫn giữa Công hội Linh sư và Công hội Thuần thú sư đi." Độc Cô Thiên Diệp đi đến bên người Phong Khinh Nhiễm ngồi xuống, yêu cầu. Vừa nãy nàng nghe lời nói của Phong Khinh Nhiễm, hình như là giải quyết người Kim gia, lại chọc phải phiền toái càng lớn hơn ?
"Cụ thể là nguyên nhân gì huynh cũng không biết, huynh chỉ biết là Công hội Thuần thú sư và Công hội Linh sư có không thể mâu thuẫn điều hòa. Mà cháu gái của hội trưởng Công hội Thuần thú sư gả cho gia chủ Kim gia Kim Bằng."
"Cho nên chúng ta giết chết bọn Kim Bằng, là sẽ gặp rắc rối với Công hội Thuần thú sư." Độc Cô Thiên Diệp nói.
Phong Khinh Nhiễm gật gật đầu, nói: "Bách Tân Nham và sư phó luôn nhìn đối phương không vừa mắt, lần này sinh nhật sư phó, chỉ sợ bọn họ sẽ đến nháo sự."
"Nếu hắn dám đến nháo thọ yến của sư phó, ta sẽ chặt chân hắn!" Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Chỉ mong ngày sinh nhật của sư phó đó sẽ xảy không ra trạng huống gì." Phong Khinh Nhiễm nói.
Nhưng, có phiền toái thể* Độc Cô Thiên Diệp này ở đó, sao có thể không có trạng huống? (ý là thể chất thu hút phiền toái đóa)