"Này, này, vị mỹ nữ này?" Một giọng nói tà mị không đáng khinh từ đỉnh núi truyền đến, Độc Cô Thiên Diệp ngẩng đầu nhìn thấy Thất Nguyệt, Hắc Tử và Thứ Hồn từ phía trên bay xuống.
"Cố nhân gặp lại, khó được!" Thất Nguyệt cười hì hì nói, "Không nghĩ tới chúng ta chỉ tới chậm hơn ngươi một bước nên đến bây giờ mới gặp lại."
"Các ngươi sống ở nơi này cũng không tệ lắm." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Ngươi bị thương?" Mũi Thứ Hồn rất nhạy, lập tức ngửi thấy mùi máu tươi trên miệng vết thương của nàng bay tới.
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: "Xảy ra một chút chuyện nhỏ."
"Không phải các ngươi tới nơi này tìm kiếm kỳ ngộ sao? Sao lại bị thương?" Thất Nguyệt hỏi. Dù sao thời gian tiếp xúc với Độc Cô Thiên Diệp nhiều nhất nên quan hệ hai người cũng khá thân.
Độc Cô Thiên Diệp kể lại chuyện ngày hôm qua một chút, thuận tiện đề cập đến một vài ân oán giữa nàng và Công hội Thuần thú sư. Thứ Hồn vừa nghe Tử Tiêu bị thương, xoay người đi vào trong động.
"Nói vậy thì chuyện ngày hôm qua chính là do nữ nhân Bách Phượng Lan tạo ra." Thất Nguyệt nói.
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, khẳng định nói: "Trừ nàng ta ra, không ai muốn ta chết."
Hắc Tử đột nhiên nhớ tới gì đó, nói: "Lúc chúng ta trở về không phải nhìn thấy ba người sao? Trong đó có một nữ nhân có thể chính là Bách Phượng Lan mà ngươi nói không?"
"Thật sự?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Hắc Tử hỏi.
Thấy Thất Nguyệt và Hắc Tử đều gật gật đầu, nàng nói: "Trong hơn một trăm người đi vào thì nữ rất ít, Không Linh bí cảnh này lớn như vậy, nếu muốn tính kế ta, chắc chắn khoảng cách sẽ không quá xa. Chắc là nàng ta. Nếu nàng ta không muốn đi ra ngoài, ta đây sẽ thành toàn cho nàng ta! Các ngươi nhìn thấy bọn họ ở đâu?"
"Hướng tây bắc."
"Ngươi tính làm như thế nào?"
Độc Cô Thiên Diệp nghĩ nghĩ, nói: "Gậy ông đập lưng ông. Tử Tiêu còn ở bên trong, vì cứu ta nên bị thương. Tuy rằng nuốt đan dược rồi, nhưng vẫn phải nghỉ ngơi, các ngươi nói với hắn một tiếng."
Độc Cô Thiên Diệp nói xong, kêu Thanh Loan ra, ngồi lên rồi đuổi theo về hướng tây bắc.
"Đợi ta với, ta cũng đi." Thất Nguyệt lập tức bay tới trên lưng Thanh Loan, nói: "Ta dẫn đường cho ngươi."
Thuận tiện xem náo nhiệt!
Nhiều người cũng không sao, Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, mang theo Thất Nguyệt cùng nhau bay đi. Hắc Tử cũng muốn đi, nhưng nghĩ đến nam nhân ở bên trong động kia nên vẫn vào trong động.
"Nàng đâu?" Tử Tiêu thấy chỉ có một mình Hắc Tử đi vào, hỏi.
"Đi tìm người báo thù rồi." Hắc Tử nói.
Thứ Hồn đi vào thấy Tử Tiêu không có việc gì thì nằm ngay bên cạnh. Nghe Hắc Tử nói, chậc chậc hai tiếng, nói: "Thật sự là một nữ nhân có thù tất báo. Sau này phải chú ý, trăm ngàn lần không được đắc tội nàng."
"Thất Nguyệt cùng đi sao?" Tử Tiêu hỏi.
Hắc Tử gật gật đầu, nhìn nhìn Tử Tiêu, nhận ra hắn đã không có trở ngại gì nữa, nói: "Ngươi dưỡng thương cho tốt, ta đi xem, nếu nàng đánh không thắng, ta còn có thể hỗ trợ. Hắc hắc."
Hắc Tử nói xong rồi bước đi, Thứ Hồn nhìn hắn một cái, nói: "Các ngươi đều đi, để một mình ta ở trong này chiếu cố nam nhân này. Ta muốn đi tìm nữ nhân, ta muốn nhìn nữ nhân!"
"Lát nữa tìm một sư tử cái cho ngươi." Tử Tiêu nằm trên quý phi ghế, sâu kín nói.
"Lau, ta không cần sư tử cái, ta là Kỳ Lân, ta muốn Kỳ Lân cái!" Thứ Hồn kêu to.
"Chỉ cần bộ ngực lớn mông lớn ngươi đều thích không phải sao, để ý nó là sư tử hay Kỳ Lân cái để làm cái gì." Tử Tiêu nói. Một lát sau, tưởng rằng hắn đang ngủ, hắn lại đột nhiên nói: "Chúng ta sẽ cứu bọn họ ra, đến lúc đó lại tìm cho ngươi một Kỳ Lân cái."
Sau đó, trong động lâm vào một mảnh im lặng.
Độc Cô Thiên Diệp và Thất Nguyệt đuổi theo hướng ba người kia. Có Thanh Loan, rất nhanh liền nhìn thấy bọn họ đang ngồi trên một con phi hành thú, bay từ từ.
Thanh Loan dựa theo Độc Cô Thiên Diệp nói thả chậm tốc độ, Thất Nguyệt nhìn Độc Cô Thiên Diệp, hỏi: "Muốn đuổi kịp sao?"
Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn địa hình phía dưới, lại nhìn nhìn ba người phía trước đang cười rất đắc ý, gọi bọn Tiểu Ngân ra. Mấy đạo nhân ảnh xuất hiện xung quanh bọn họ. Biết Độc Cô Thiên Diệp bị trọng thương như vậy, nhóm thú đều yêu cầu đi ra báo thù.
Thất Nguyệt nhìn bọn Tiểu Ngân. Trước đây lúc ở huyễn hải lĩnh vực chỉ có Tiểu Cửu biến hóa, không nghĩ tới ngay cả Tiểu Ngân và Liệt Hỏa đều biến hóa.
"Chủ nhân, là bọn họ sao?" Tiểu Cửu hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: "Để bọn họ đi thêm chút nữa đi."
Nhóm thú đi ra đều thu liễm uy áp của chính mình nên người phía trước không biết ở đằng sau xuất hiện rất nhiều siêu thần thú. Nói tới chuyện dáng vẻ Độc Cô Thiên Diệp bị nhóm linh thú nổi điên đánh bay, hưng phấn cười ha ha.
"Hừ, tiện nhân kia, nhiều siêu thần thú nổi điên như vậy, ta không tin nàng ta không chết!" Bách Phượng Lan oán hận nói.
"Chắc chắn nàng ta chết không thể nghi ngờ. Rốt cuộc tiểu thư cũng báo thù được rồi!" Phân Nam ở một bên nịnh hót nói.
"Thuốc bột kia hiệu quả không sai." Tiểu Lâm nói.
"Hắc hắc, Tiểu Lâm, làm sao ngươi có thuốc bột kia? Thế nhưng lại có thể làm cho siêu thần thú đều nổi điên?" Phân Nam hỏi, "Còn không, chia cho ta một ít."
"Thuốc đó là ta mua được ở một lần đấu giá, đã dùng hết rồi, bằng không sao có thể làm cho nhiều siêu thần thú đều nổi điên như vậy chứ?" Tiểu Lâm nói.
"Trở về ta nhất định bồi thường cho ngươi thật nhiều, có thể giết chết tiện nhân kia, công của ngươi không thể không tính!" Bách Phượng Lan nói, "Hiện tại tiện nhân kia đã chết, rốt cuộc ta cũng có thể cho phu quân và con trai ta một công đạo! Công hội Linh sư không phải coi nàng ta như bảo bối, ta xem bây giờ các ngươi hiện tại làm sao bảo vệ nàng ta!"
"Đó là chuyện của chủ nhân ta, không cần các ngươi quan tâm."
Một giọng nói xuất hiện sau lưng khiến bọn họ cả kinh, quay đầu lại nhìn. Vừa nhìn thấy, bọn họ sợ tới mức thiếu chút nữa ngã xuống trên lưng phi hành thú.
"Sao nàng ta không chết?" Bách Phượng Lan không dám tin nhìn một đám người ở đằng sau. Nhiều siêu thần thú nổi điên như vậy thế mà không giết chết nàng ta được? !
"Ngươi chưa chết, đương nhiên ta sẽ không chết." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Ngươi đã muốn chết như vậy, không thành toàn cho ngươi thì dường như không được tốt lắm nha. Ta luôn lấy chuyện giúp người làm niềm vui."
"Phi, ngươi… tiện nhân này!" Bách Phượng Lan nhổ một ngụm mắng Độc Cô Thiên Diệp, "Nếu không thể làm linh thú động dục được, ta nhất định làm cho chúng nó luân phiên cưỡng ngươi rồi phân thây ngươi ra ăn luôn!"
"Hóa ra ngươi muốn thử một chút chuyện này." Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu hiểu rõ, nói, "Nếu nàng ta khát vọng như vậy, các ngươi đi giúp nàng ta đi."
Được mệnh lệnh của Độc Cô Thiên Diệp, bọn Lam Mân lập tức phóng uy áp siêu thần thú cao cấp ra, phi hành thú của Bách Phượng Lan lập tức rớt xuống từ giữa không trung.
"Phanh!"
Ba người một thú ngã nặng nề trên đất, ngay cả khí lực đứng lên cũng không có. Thất Nguyệt làm bộ không đành lòng híp mắt.
Lúc này Hắc Tử ngồi phi hành thú của mình đến đây, đúng lúc nhìn thấy mấy người Bách Phượng Lan rớt xuống từ giữa không trung, hai người Độc Cô Thiên Diệp đi theo.
Thấy Hắc Tử đến đây, Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu với hắn, sau đó đi tới trước mặt Bách Phượng Lan, nói: "Vốn định nhìn phân lượng mọi người đều là thuần thú sư, không muốn mạng của ngươi. Nhưng ngươi khẩn cấp muốn tìm cái chết..."
"Chủ nhân, đây là linh thú xấu nhất mà ta nhìn thấy." Hắc Phong xách mấy con linh thú diện mạo cực kỳ xấu đi tới. Mọi người nhìn qua, nhịn không được đều nôn khan.
Giống như cá chạch, thân thể bóng loáng, không ngừng chảy ra nước ghê tởm. Tứ chi ngắn nhỏ, cái đầu hình cá sấu mắt to mắt nhỏ, giãy dụa muốn thoát khỏi, cái đuôi vung vẩy, dưới cái đuôi còn có cái gì đó cực kỳ lớn.
"Quá xấu." Thất Nguyệt nhịn không được đi ra chỗ khác nôn.
"Ngươi xác định đây là giống đực sao?" Tiểu Cửu hỏi.
"Đương nhiên, điều này ta vẫn phân biệt được." Hắc Phong nói.
Tiểu Cửu hắc hắc cười hai tiếng, sau đó lấy một bình ngọc ra, để tới trước mũi ba người Bách Phượng Lan. Có lẽ biết thứ kia không phải thứ tốt, ba người đều nín thở không ngửi.
"A..." Tiểu Cửu đánh một quyền vào ngực Phân Nam, đau đớn làm hắn kêu to. Ngã từ trên cao xuống đã bị thương, hiện tại lại bị Tiểu Cửu đánh, hắn nhịn không được hít mấy hơi.
Bách Phượng Lan và Tiểu Lâm cũng không muốn ngửi, bị Tiểu Cửu dùng phương pháp giống vậy giải quyết.
Xong ba người này, Tiểu Cửu lại đi tới giữa bọn linh thú, rắc toàn bộ bột phấn còn lại trên người chúng nó, sau đó về bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp.
"Đây là lần đầu tiên sử dụng thuốc này, không biết hiệu quả thế nào." Tiểu Cửu tự nhủ nói.
Thất Nguyệt và Hắc Tử nhìn bọn Độc Cô Thiên Diệp, đại khái đoán được nàng muốn làm cái gì, nhưng không cảm thấy nàng tàn nhẫn, ngược lại cảm thán tính cách của nàng xác thực đủ ngoan.
Một lát sau, thuốc bột kia bắt đầu có hiệu quả. Ba người Bách Phượng Lan bắt đầu cảm thấy rất nóng, lấy tay xé rách y phục của mình.
"Tách bọn họ ra một chút mới được." Tiểu Cửu nói, sau đó gọi Tiểu Ngân và Liệt Hỏa, chúng nó mỗi cái túm một người, tách ba người Bách Phượng Lan ra xa, sau đó lại đưa ba con linh thú lại đây.
"Ưm… nóng quá." Bách Phượng Lan vừa xé rách y phục của mình, vừa tìm kiếm cái gì đó có thể cho mình mát mẻ. Ý thức từ từ tan rã, hiện tại cảm thấy chính mình giống như đang ở trong vùng lửa, lúc đụng đến gì đó ẩm ướt, cảm thấy rất mát mẻ, nhịn không được toàn thân đều dán vào.
Thuốc bột trên người linh thú cũng bắt đầu có tác dụng, lỗ mũi ghê tởm bắt đầu thở hổn hển.
Tình huống của Phân Nam và Tiểu Lâm lúc này cũng không khác là mấy, thấy thân mình trống trơn của bọn họ ôm linh thú không ngừng cọ cọ, Độc Cô Thiên Diệp dùng tay che đi ánh mắt của Tiểu Hỏa.
Chuyện này trẻ con không nên xem.
"Tỷ tỷ, bọn họ đang làm cái gì vậy?" Cục cưng Lam Nguyệt không biết từ lúc nào mà ngồi trên vai Độc Cô Thiên Diệp, tò mò nhìn một đoàn nhân thú đang ôm làm hỏi.
Nhìn ánh mắt thuần khiết của Lam Nguyệt, Độc Cô Thiên Diệp túm nó xuống đặt trước ngực, nói: "Bọn họ đang chơi trò chơi, cục cưng không nên nhìn."
Tuy rằng nàng không khế ước với Lam Nguyệt, nhưng Lam Nguyệt rất ỷ lại, cũng rất tín nhiệm nàng, nghe nàng nói không nên nhìn, nó lập tức nhắm hai mắt lại.
Thấy bộ dáng nghe lời của Lam Nguyệt, Độc Cô Thiên Diệp không khỏi nghĩ tới Tiểu Bạch Cầu còn đang ngủ say. Không biết khi nào nó mới có thể tỉnh lại.
"A..." Tiểu Lâm đột nhiên kêu thảm thiết một tiếng, trong thống khổ lại mang theo một chút thoải mái.
Mông đau làm cho hắn trong nháy mắt thanh tỉnh, không ngờ tới hắn lại bị cưỡng bức! Bị một linh thú xấu xí ghê tởm cưỡng bức! Hắn muốn phản kháng, nhưng rất nhanh lại đắm chìm trong cảm giác thống khổ vui thích.
"A, thật thoải mái!" Phân Nam mất hồn kêu lên, so với trước kia làm người khác, thể nghiệm lần này không giống người thường.
Thất Nguyệt nôn xong, đi trở về nhìn thấy ba người Bách Phượng Lan cùng ba linh thú ghê tởm đen xì, nhịn không được lại chạy ra chỗ khác nôn tiếp. Lặp lại như thế, ngay cả mật xanh mật vàng cũng nôn ra.
Thất Nguyệt lại đi trở về, người nôn khan đến mức suy nhược.
"Ngươi có khỏe không?" Độc Cô Thiên Diệp thân thiết hỏi.
Vì không để nhóm thú của mình học xấu, Độc Cô Thiên Diệp thu tất cả chúng nó vào lại Luyện Yêu Hồ. Hiện tại chỉ còn lại ba người là nàng, Hắc Tử và Thất Nguyệt. Thấy bộ dáng nôn khan của Thất Nguyệt, trong lòng nhịn không được cười trộm.
Hắc Tử nhìn biểu tình của Độc Cô Thiên Diệp, lại nhìn nhóm nhân thú còn đang đại chiến bên kia, nhịn không được khóe miệng co rút.
Không nghĩ tới nàng còn yêu thích chuyện này!
Qua một lúc lâu sau, hiệu lực của thuốc bột từ từ mất đi tác dụng, ba người Bách Phượng Lan dần dần tỉnh táo lại, thấy tình huống hiện tại của mình, nhịn không được hét ầm lên.
"A..."
Thanh âm của Bách Phượng Lan bén nhọn nhất, gần như muốn đâm thủng màng tai bọn họ. Lại nhìn thân thể của mình, trên đó tất cả đều là niêm dịch* của linh thú ghê tởm, nhịn không được hôn mê bất tỉnh.
*niêm dịch: chất lỏng dinh dính
Phân Nam và Tiểu Lâm cũng đã tỉnh táo lại, bọn họ cũng muốn choáng váng, nhưng ý chí của bọn hắn kiên cường hơn bọn hắn nghĩ, muốn choáng váng lại không choáng váng được.
"Độc Cô Thiên Diệp, ngươi….tiện nhân này, Công hội Thuần thú sư sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Phân Nam mắng.
"Phải không? Vậy cũng phải xem các ngươi có thể còn sống đi ra ngoài không rồi nói sau." Độc Cô Thiên Diệp không để uy hiếp của bọn họ vào mắt, vì hôm nay nàng sẽ không tính để ba người bọn họ còn sống rời đi!
Nàng không giống như ba người Bách Phượng Lan, chưa nhìn thấy nàng ta chết thì không rời đi. Nếu ngày hôm qua bọn họ không có đi, cuối cùng nàng và Tử Tiêu cũng không sống được! Nghĩ vậy, trong mắt nàng tỏa ra sát ý đặc hơn.
Không biết có phải chó ngáp phải ruồi hay không, Hắc Phong tìm đến đúng là dâm thú duy nhất trong bí cảnh, cho dù hiện tại thuốc bột không còn tác dụng, vẫn không dừng động tác lại. Cuối cùng thế nhưng lại giết chết ba người đó.
Xác định ba người đã tắt thở, Hắc Tử công kích đánh bay ba con thú này, lúc rớt xuống thì đã chết.
"Hắc Tử, ngươi cũng rất nhẫn tâm." Độc Cô Thiên Diệp nhìn động tác của Hắc Tử, nói.
Khóe miệng Hắc Tử không khỏi cong lên, sau đó lấy quạt của hắn ra, cười nói: "So sánh với ngươi, ta cam bái hạ phong."
Độc Cô Thiên Diệp cười cười, nàng nhẫn tâm sao? Nàng chỉ là ăn miếng trả miếng thôi. Thiếu chút nữa thì nàng đã chết bởi linh thú rồi, còn nàng để bọn họ chết trên tay mình. Chỉ cần kết quả như thế, phương pháp thì không cần xuy xét.
"Chúng ta trở về sao?" Thất Nguyệt hỏi.
Hắn muốn sớm một chút rời khỏi địa phương ghê tởm này!
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, đi tới ném ra hỏa diễm thiêu hủy sạch sẽ thi thể của ba người kia, sau đó cùng Thất Nguyệt và Hắc Tử cùng nhau rời đi.
Trước khi đi, nàng nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua, không phát hiện ra cái gì sau đó mới xoay người rời đi.
Chờ ba người ngồi trên phi hành thú của Hắc Tử bay xa rồi, trong rừng cây vừa rồi, ngay xung quanh chỗ ba người Bách Phượng Lan chết đi, vài bóng đen đi xuyên ra khỏi cây cối. Toàn thân chúng nó bao phủ trong một đoàn sương mù màu đen, làm cho người ta không nhìn thấy rõ bộ dáng của chúng nó.
"Không nghĩ tới nữ nhân kia sâu sắc như vậy, thiếu chút nữa để nàng ta phát hiện." Một bóng đen nói.
"Chúng ta đã chết rồi, làm sao có thể bị người phát hiện chứ." Một bóng đen khác trả lời, hiển nhiên không có để Độc Cô Thiên Diệp vào mắt.
Một bóng đen khác tựa hồ là lão đại, quát hai bóng đen kia: "Đừng nói nữa, nhanh động thủ đi. Nếu trở về chậm, chúng ta cũng bị xử phạt."
Nghe người nọ lên tiếng, chúng nó đi tới bên cạnh ba con linh thú đã chết kia, trong chỗ sâu của đoàn hắc vụ (sương mù màu đen) có một ống hút thật dài, sau đó cúi người trực tiếp đặt ống hút trên người ba con linh thú rồi hấp, thỉnh thoảng phát ra tiếng chậc chậc.
Rất nhanh, ba thi thể mập mạp ướt sũng liền biến thành ba cái thây khô!
"Vị thật ngon." Bóng đen nói chuyện đầu tiên lúc nãy thu hồi ống hút, ực một tiếng, cảm thán nói.
"Hắc hắc, có lẽ vì lúc nãy vận động cho nên cực kỳ mỹ vị. Cho dù đã chết, mùi máu tươi vẫn nồng như cũ."
"Nếu có thể ăn luôn ba người kia thì tốt rồi. Nhất là nữ nhân kia, lớn lên trong veo như nước, chắc chắn ăn rất ngon!"
Ba bóng đen đều đã thu hồi ống hút, thảo luận chuyện mình vừa mới ăn mỹ thực.
"Muốn ăn chúng ta, vậy cũng phải xem các ngươi có bản sự đó hay không!" Giọng nói lạnh lùng của Độc Cô Thiên Diệp từ phía trên truyền đến, dọa bóng đen ở dưới. Thây khô trong tay lập tức làm rơi, phát ra tiếng lộp bộp.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn thây khô, không khỏi nhíu mày. Vừa mới vẫn còn là thi thể mập mạp, hiện tại lại biến thành cái dạng này. Bóng đen này, bọn chúng là sinh vật gì vậy? !
"Ngươi… không phải ngươi đi rồi sao?"
"Ta đi rồi nhưng quay lại." Độc Cô Thiên Diệp nói.
Lúc nàng đang xử lý ba người Bách Phượng Lan, cảm thấy bị người khác nhìn trộm, rất giống cảm giác lúc vừa tới bí cảnh. Một lần hai lần có thể là ảo giác của nàng, nhưng một lần lại một lần xuất hiện, nàng liền đoán được là có vấn đề.
Nghĩ đến chính mình ở chỗ này đối phương sẽ không lộ diện, nàng liền giả vờ cùng hai người Thất Nguyệt rời đi, bay trong chốc lát rồi quay lại. Không nghĩ tới lúc quay lại thì nhìn thấy ba con linh thú bị hấp thành thây khô.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Độc Cô Thiên Diệp, Thất Nguyệt và Hắc Tử vây thành một hình tam giác, vây bọn họ ở bên trong.
"Các ngươi là cái gì? Vì sao xuất hiện ở Không Linh bí cảnh?" Hắc Tử hỏi.
Lúc trước bọn họ phát hiện ra bên trong bí cảnh có địa phương cổ quái nhưng không biết từ khi nào thì bắt đầu, thường thường xuất hiện một hai cái thây khô, có đôi khi sẽ phát hiện một đống thây khô! Với lại cũng không biết linh thú chạy đi chỗ nào nữa, trước kia thường xuyên nhìn đến linh thú, hiện tại ít đi.
Ba cái thây khô vừa mới đây giống với thây khô mà lúc trước bọn họ nhìn thấy, không nghĩ tới là như vậy! Tận mắt nhìn quá trình này biến thành thây khô, lực đánh vào không giống như vậy.
"Các ngươi là gì hả, cũng xứng biết chúng ta là ai sao? !" Một bóng đen như lão đại lúc nãy nói xong, đá thây khô dưới chân về phía Độc Cô Thiên Diệp, muốn thừa dịp lúc Độc Cô Thiên Diệp trốn tránh mà thoát đi.
Độc Cô Thiên Diệp thấy thây khô bay qua chỗ mình, vận khởi Phiêu Miểu bộ pháp nhanh chóng tránh ra, sau đó công kích về phía bóng đen kia.
Linh lực cầu dễ dàng đánh tan đoàn bóng đen kia, nhưng Độc Cô Thiên Diệp cũng không trầm tĩnh lại, gắt gao nhìn chằm chằm đoàn hắc vụ kia.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của nàng, bóng đen cũng không bị đánh chết. Sau khi linh khí tiêu tán, đoàn hắc vụ kia từ từ tập hợp lại với nhau, không kém bộ dáng trước khi bị đánh tan là mấy, miệng còn phát ra thanh âm kiệt kiệt: "Các ngươi chưa chết là giết không chết chúng ta, kiệt kiệt..."