Độc Cô Thiên Diệp không để ý tới động tĩnh Xuy làm ra, chỉ chuyên chú đàn tấu Mị, từng đạo âm ba khuếch tán đánh ra, tiêu diệt toàn bộ khô lâu binh xung quanh.
Vừa mới tiêu diệt hết khô lâu binh, mấy người còn chưa kịp nhả khí ra, trên mặt đất bắt đầu kịch liệt dao động, sau đó vỡ ra, đầu cháy đen thật lớn, chân vươn ra trước, chỗ bị nó sờ qua liền bị ăn mòn thành hố sâu thật lớn. Sau đó đầu cháy đen xông ra giống như là cự nhân bị đốt trọi, không có da mặt, nhìn không ra ngũ quan, chỉ có thể nhìn thấy hai mắt. Sau đó thân hình cực đại xấu xí một chút một chút đi lên. Số lượng không nhiều như lúc nãy nhưng vừa nhìn thấy thực lực cường bao hơn vừa rồi không ít.
"Đến đây đi, bảo bối đáng yêu của ta, đến nhấm nháp mỹ vị thế gian đi!" Sau khi Xuy nhìn thấy quái vật kia đi ra, liếm miệng mình, hưng phấn nói.
Sát lạnh lùng liếc mắt nhìn Xuy một cái, nói: "Đều là một vài đồ vô dụng! Nhiều vậy mà còn không đối phó được mấy người bọn họ."
Xuy đang cười liền dừng lại, nói: "Đại nhân, lần này nhất định bọn họ không trốn thoát. Cự nhân của ta không sợ công kích này của bọn họ, hơn nữa tính ăn mòn rất mạnh, vừa rồi bọn họ đã tiêu hao nhiều tinh lực, lần này khẳng định bọn họ xong đời."
"Nắm chặt thời gian." Sát thúc giục nói.
"Dạ, Đại nhân." Xuy trả lời nói.
Sau khi cự nhân đi ra, trong không khí tràn ngập một mùi thối nồng đậm, giống như các chất cặn bã sinh vật thải ra. Bọn Độc Cô Thiên Diệp không nhịn được muốn nôn.
"Ta dựa vào, đây là cái gì vậy, sao thối quá vậy? !" Thất Nguyệt gầm nhẹ.
"Quả nhiên vô cùng hôi thối." Vẻ mặt Tử Tiêu cũng khó chịu.
"Thoạt nhìn cái này giống như còn lợi hại hơn lúc nãy một chút." Hắc Tử nói.
"Chắc là lợi hại hơn nhiều." Độc Cô Thiên Diệp nói.
Cự nhân đi về phía mấy người Độc Cô Thiên Diệp và nhóm thú, âm công của Độc Cô Thiên Diệp vì luyện tập thời gian không dài, cấp bậc không cao lắm, đánh ra âm ba tuy rằng làm tốc độ chúng nó chậm lại, nhưng cũng không thể đạt tới hiệu quả giống như vừa mới đánh khô lâu binh.
Lần này Độc Cô Thiên Diệp và mấy người Tử Tiêu kêu tất cả khế ước thú của mình ra, tất cả công kích đều đánh về phía chúng nó, nhưng vẫn không thể ngăn cản cước bộ của chúng nó đang vây quanh bọn họ lại.
Mấy người Độc Cô Thiên Diệp từng bước bị ép sát, cuối cùng không thể không tựa lưng vào nhau.
"Vì sao công kích của chúng ta không có hiệu quả với chúng nó?" Thất Nguyệt hỏi.
"Chúng nó giống như không phải sinh vật bình thường, cho nên không e ngại linh lực của chúng ta?" Hắc Tử đoán.
"Chắc là cấp bậc của chúng ta quá thấp, chúng nó cũng không phải linh thú bình thường, cho nên linh lực công kích mới không có hiệu quả." Độc Cô Thiên Diệp phân tích nói.
Tử Tiêu là người bình tĩnh nhất, hắn nhích lại gần Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Nếu chúng ta không nghĩ ra biện pháp thì sẽ bị chúng nó ăn luôn."
"Tử lão đại, ngươi còn không nhanh nghĩ biện pháp? Lòng ta rất loạn rồi đây!" Thất Nguyệt đáng thương nói.
Tử Tiêu nhún nhún vai, nói: "Ta có biện pháp nào chứ? Ta còn muốn dựa vào Tiểu Diệp Nhi nhà ta bảo hộ đó."
Cho dù tại thời điểm này, hắn vẫn không quên chiếm tiện nghi của nàng, nếu thời cơ không thích hợp, nàng nhất định sẽ thảo luận nhân sinh với hắn!
"Làm sao bây giờ, hiện tại càng ngày càng gần." Trên mặt Hắc Tử đã không còn nụ cười của ngày thường, mím môi nhìn chằm chằm cự nhân trước mặt.
Không có cách nào, hiện tại nàng chỉ có thể dùng kim hỏa của Tiểu Hỏa, nếu bị người khác nhận ra, cũng không có cách nào.
Lúc Độc Cô Thiên Diệp vừa mới phóng xuất kim hỏa, một đạo kiếm khí đánh úp phía sau cự nhân, lập tức đánh rớt một đầu cự nhân.
"Phanh!"
Cái đầu bị rơi xuống thì cự nhân lập tức ngã xuống đất, sau đó dần dần hóa thành một bãi nước mủ.
"Dọa, ai lợi hại như vậy? !" Thất Nguyệt không khỏi nói lớn tiếng.
Đột nhiên xuất hiện tình huống này khiến mọi người kinh ngạc không thôi, bọn họ làm sao cũng không đánh chết được cự nhân, thế nhưng lại lập tức bị đánh rớt đầu!
Một bóng dáng xuất hiện phía sau cự nhân, váy dài hắc sa, khuôn mặt đẹp, dáng người lung linh, vẻ mặt sát khí nhìn cự nhân trước mặt, tay phải cầm một cây đại đao.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn chằm chằm người mới xuất hiện, trong lòng đột nhiên khẩn trương. Đúng lúc nàng ấy cũng nhìn lại đây, hai người cứ nhìn nhau như vậy.
"Như Yên."
"Thiên Diệp."
Hai người đồng thời mở miệng, sau đó nhìn nhau cười. Cho dù cách thiên sơn vạn thủy, cho dù dung mạo thay đổi, chỉ cần một ánh mắt, chúng ta liền có thể nhận ra đối phương trong biển người mênh mông!
"Nàng là ai?"
Xuy và Sát đều cau mày nhìn người đột nhiên xuất hiện.
"Sao nàng ta lại đến đây?" Sát nhìn chằm chằm Bách Lý Như Yên, biểu tình ngưng trọng.
"Đại nhân, nàng ta là ai?" Xuy chưa từng gặp Bách Lý Như Yên, thấy một đao của nàng liền đánh rớt đầu cự nhân của hắn, hỏi.
"Bách Lý Như Yên, công chúa từng háo sắc." Sát giải thích đơn giản một chút.
Mặc dù nói rất đơn giản nhưng Xuy biết nàng ta là ai, vì danh tiếng của nàng ta rất vang dội!
"Sao nàng ta lại đến đây? Chẳng lẽ tới bắt chúng ta sao?" Xuy hỏi.
Sát không nói, chỉ nhìn Bách Lý Như Yên phía dưới.
Bách Lý Như Yên bước nhanh xông lên, bước vào giữa đám cự nhân, sau đó vung đao, mỗi lần vung đao là đánh rớt một cái đầu, cự nhân vừa mới còn dũng mãnh vô địch thế nhưng ở trước mặt nàng chính là một đám dưa hấu bình thường.
Máu đen phun ra, một cước đạp lên, đá bay đầu cự nhân!
"Ta lau, rất dũng mãnh!" Thất Nguyệt hét lớn.
Bách Lý Như Yên từng bước từng bước đánh rớt đầu cự nhân, tính ăn mòn này không có nhiều thương tổn với nàng. Nàng một đường đi tới bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp.
"Thiên Diệp."
"Như Yên."
Kiềm chế tâm tình kích động, hai người chỉ thản nhiên gật gật đầu.
"Sát, người của ngươi, vẫn chỉ biết làm chuyện ghê tởm!" Bách Lý Như Yên nhìn Sát đang đứng giữa không trung, trào phúng nói. Những thứ tạp nham chết tiệt đó thiếu chút nữa là lấy tính mạng của Độc Cô Thiên Diệp, nghĩ tới đó, sát khí trong mắt nàng tỏa ra bốn phía.
"Công chúa đại nhân, đã lâu không gặp. Đây là ngươi tính vì người khác đối nghịch với tộc nhân của ngươi sao? Cho dù thực lực của ngươi khá mạnh, nhưng chúng ta có nhiều người, cũng không nhất định ngươi có thể thắng." Sát nói.
"Những thứ ghê tởm này đó của các ngươi, bản cung còn cảm thấy chướng mắt! Trở về nói với Quỷ dạ xoa, bản cung đến lấy tính mạng của hắn, muốn đi ra ngoài, nằm mơ!"
"Ta nhất định sẽ nói lại, hy vọng lúc ngươi gặp chủ nhân của ta còn có thể nói như vậy." Sát nói, "Chúng ta đi."
"Đại nhân, chúng ta không đối phó những người đó nữa sao? Trận cự nhân của ta vẫn rất lợi hại." Xuy không cam lòng nói.
"Trận đó của ngươi đối phó ngoại tộc thì không sai biệt lắm, cho dù lại đến gấp đôi, cũng không đủ một mình nàng ta luyện tập." Sát nói xong, hóa thành khói đen biến mất.
Xuy thấy Sát cũng rời khỏi, đành phải triệu tất cả cự nhân trở về, sau đó oán hận trừng mắt liếc nhìn bọn họ một cái, biến mất trong không khí.
"Liền rời khỏi như vậy?" Thất Nguyệt nhìn một đám cự nhân trở về dưới đất, bóng đen cũng biến mất trong không khí, sửng sốt nói.
"Sao hả, ngươi còn luyến tiếc?" Hắc Tử đánh vào đầu Thất Nguyệt, nói.
Chờ tất cả quái vật đều biến mất, Bách Lý Như Yên xoay người nhìn Độc Cô Thiên Diệp, tay phải đưa ra, lòng bàn tay hướng về phía Độc Cô Thiên Diệp. Độc Cô Thiên Diệp cười cười, vươn tay phải ra đánh, đánh hai cái, sau đó làm một động tác hình hoa xinh đẹp, nắm chặt tay nhau.
"Thật tốt." Độc Cô Thiên Diệp nói.
Ngươi còn sống, thật tốt!
"Quá tốt!" Bách Lý Như Yên nói.
Còn có thể tìm được nhau, thật sự quá tốt!
"Ha ha." Hai người nở nụ cười, sau đó ôm chặt nhau. Sau hai phút, hai người thoát ra.
"Ta nói này, các ngươi ôn chuyện cũng phải tìm hoàn cảnh tốt một chút chứ?" Giọng nói của Tử Tiêu truyền đến từ phía sau Độc Cô Thiên Diệp.
"Khụ khụ, ta giới thiệu một chút, đây là Bách Lý Như Yên, đồng bọn tốt của ta, đây là Tử Tiêu, Hắc Tử và Thất Nguyệt. Như Yên, chúng ta rời khỏi chỗ này trước đi." Độc Cô Thiên Diệp nói.
Bách Lý Như Yên gật gật đầu, cùng Độc Cô Thiên Diệp ngồi trên lưng Tiểu Hỏa rời khỏi. Tử Tiêu, Thất Nguyệt và Hắc Tử thì ngồi trên khế ước thú của Hắc Tử.
Mấy người tới một đỉnh núi không xa, bên cạnh có một hồ nước, sau đó hạ trại nghỉ ngơi. Bởi vì đại chiến, mọi người rất chật vật, đều tự rửa mặt rồi mới đi ra.
Độc Cô Thiên Diệp và Bách Lý Như Yên sử dụng chung một lều trại. Lúc trước hai người các nàng đi ra ngoài làm nhiệm vụ đều là ngủ chung trong một lều trại, hiện tại có thể ôn lại một vài chuyện trước kia, hai người đều cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Sau khi rửa mặt xong, Độc Cô Thiên Diệp và Bách Lý Như Yên nằm trên giường nói chuyện phiếm, nói chuyện trước kia, thỉnh thoảng cười khẽ.
"Ngươi đi vào thế giới này như thế nào?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Ca ca ta nói ta vốn chính là người của thế giới này, nhưng lúc sinh ra, linh hồn không tốt, mẫu thân vì ta có thể sống sót liền tách một nửa linh hồn của ta ra, đầu thai vào thế giới khác, sau khi ta chết ở thế giới kia, ca ca ta dùng bí pháp triệu hồi trở về. Ngươi thì sao?" Bách Lý Như Yên nói xong tình huống của mình, hỏi.
"Hồn phách của ta ở vô tận hư không gặp Đản Đản, nó mang ta đến đây." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Đản đản?"
"Đúng vậy. Đản Đản là Hỗn độn thiên châu thời viễn cổ, ngoại hình không khác quả trứng là mấy, ta gọi nó là Đản Đản. Nó ngây người ở vô tận hư không trên triệu năm, vì có thể đi ra, nó nhận thức ta là chủ nhân, sau đó hao hết tinh lực của chính mình đưa ta vào trên người Độc Cô Thiên Diệp của Huyền Nguyệt đại lục. Ban đầu thân thể này không có huyễn lực nguồn suối, không thể tu luyện, vì Đản Đản, ta mới có thể tu luyện."
Bách Lý Như Yên nghe Độc Cô Thiên Diệp nói những gì mà mình trải qua, lúc nghe đến Đản Đản, hỏi: "Ngươi nói Đản Đản có phải là một thần thạch lớn lên giống trứng gà phải không?"
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: "Đản Đản nói một nửa kia của nó còn phong ấn ngũ đại thần khí thượng cổ, mà nó cũng muốn tìm lại một nửa đó. Cũng không biết một nửa đó ở đâu nữa."
Bách Lý Như Yên lấy một quả trứng gà ra, khụ khụ, phải nói là tảng đá giống trứng gà.
"Đây có phải là một nửa khác ngươi nói hay không?" Bách Lý Như Yên hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn tảng đá trên tay Bách Lý Như Yên, kích động nói: "Là nó! Nó lớn lên giống Đản Đản như đúc."
Nói xong, nàng đánh thức Đản Đản đang ngủ say.
"Gọi ta làm gì?" Đản Đản hỏi.
"Ngươi đi ra đi, cho ngươi xem cái này." Độc Cô Thiên Diệp nói.
Đản Dản đi ra từ bụng Độc Cô Thiên Diệp, tay nhỏ bé xoa xoa mắt to của mình, hỏi: "Ngươi gọi ta làm gì?"
"Ngươi xem tảng đá trong tay Như Yên có phải là một nửa còn lại của ngươi hay không?" Độc Cô Thiên Diệp nói.
Đản Đản dừng động tác lại, nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng lại ý tứ của Độc Cô Thiên Diệp. Một lát sau, mới xoay người nhìn đản trong tay Bách Lý Như Yên.
Thấy Đản Đản không nói lời nào, Độc Cô Thiên Diệp hỏi: "Đây là một nửa còn lại của ngươi sao?"
Độc Cô Thiên Diệp nói làm Đản Đản hoàn hồn, vươn cánh tay ngắn ngủn ra, thật cẩn thận lấy đản trong tay Bách Lý Như Yên.
"Cái này làm sao ở trong tay ngươi?" Đản Đản kích động hỏi.
Đây cũng là chuyện Độc Cô Thiên Diệp muốn biết .
"Ta cũng không biết, lúc ta tỉnh lại thì nó đã ở trong tay ta. Ca ca nói, đây có thể là lúc ta xuyên qua vô tận hư không thuận tay bắt lấy." Bách Lý Như Yên trả lời, nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: "Lúc ta vừa tỉnh lại nó giống như liền nhận thức ta là chủ nhân, ngươi có thể dung hợp nó không?"
Đản Đản cầm thiên châu, nguyên thân của nó còn nhỏ hơn hắn, mặt ngoài xanh biếc, khéo léo đáng yêu. Đản Đản cảm thụ được hương vị quen thuộc, đây là một phần của nó, một nửa khác rời khỏi nó trên triệu năm!
Một lát sau, Đản Đản thả thiên châu lại vào trong tay Bách Lý Như Yên, nói: "Thần khí bên trong còn chưa hoàn toàn giải phong, chờ ngươi luyện hóa những thần khí còn lại thành một bộ phận trong thân thể ngươi, lúc đó ta có thể dung hợp với nó."
Bách Lý Như Yên thu hồi thiên châu, nói: "Ta thay ngươi bảo quản một đoạn thời gian trước vậy, chờ ta luyện hóa hết thần khí bên trong rồi trả lại cho ngươi."
Như Yên nói xong, ôm lấy Đản Đản, hung hăng hôn một cái, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của hắn, cười ha ha.
Nếu Mộng Thiên Quân nhìn thấy dáng vẻ lúc này của nàng, nhất định sẽ ghen tuông tứ tung. Vì sao nàng lúc này lại chênh lệch lớn với lúc ở nhà như vậy, không nói, không cười to, không lạnh lùng cũng rất ít! Vì sao đối đãi khác biệt vậy chứ?
Đản Đản giãy dụa khỏi tay Bách Lý Như Yên, hừ hừ hai tiếng, trở lại trong thân thể Độc Cô Thiên Diệp.
Độc Cô Thiên Diệp thấy dáng vẻ không được tự nhiên của Đản Đản, biết thật ra trong lòng hắn rất cao hứng, chỉ là cô độc lâu rồi làm hắn không có thói quen người khác nhiệt tình như vậy.
Sau đó hai người lại hàn huyên một vài chuyện khác, Độc Cô Thiên Diệp nói một vài chuyện sau khi mình tới đây, Bách Lý Như Yên cũng nói một vài chuyện có thể nói ra.
"Lần này ta đến chỉ có thể ở đây vài ngày, nhưng bây giờ ta sẽ không lại tìm không thấy ngươi. Lúc ta trở về, nếu có thời gian liền tới tìm ngươi." Bách Lý Như Yên nói.
"Ta nghe người kia gọi ngươi là công chúa, ngươi làm sao làm công chúa vậy?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Thiên Diệp, xin lỗi, thiên địa quy tắc ở chỗ chúng ta không thể nói chuyện nơi đó với người ngoài. Cho nên ta không thể nói với ngươi." Bách Lý Như Yên xin lỗi nói.
"Không sao." Độc Cô Thiên Diệp vỗ vỗ tay Bách Lý Như Yên, nói, "Vậy ngươi tới nơi này là muốn làm cái gì?"
"Chuyện ban ngày các ngươi gặp phải là phản đồ trốn khỏi chỗ chúng ta, ca ca để ta tới giải quyết bọn họ." Bách Lý Như Yên nói.
"Một mình ngươi đến đây?" Một người đối phó nhiều người như vậy, vậy chắc có nhiều nguy hiểm?
Bách Lý Như Yên gật gật đầu, biết Thiên Diệp lo lắng, giải thích nói: "Hôm nay chúng nó làm các ngươi chật vật, là vì các ngươi không cùng chủng loại với chúng nó, ít nhất cấp bậc của các ngươi phải tới thần hoàng, thần tôn, linh lực công kích mới hữu dụng với chúng nó. Nhưng ta không giống vậy, với ta bọn chúng là bọn con nít không đáng nói, cho nên nhiệm vụ lần này không có nguy hiểm giống như ngươi nghĩ đâu."
"Ừ." Độc Cô Thiên Diệp biết Bách Lý Như Yên không phải là một người mạnh miệng, nàng nói có nắm chắc, vậy không có vấn đề quá lớn. Nhưng nàng vẫn lo lắng nói: "Ta và ngươi cùng nhau, đến khi ngươi trở về."
Bách Lý Như Yên nở nụ cười, nói: "Đã lâu rồi chúng ta không có đi làm nhiệm vụ, lần này là cơ hội khó có được. Thực hoài niệm thời gian lúc trước, tuy rằng vẫn tinh phong huyết vũ, nhưng chúng ta đều thành công hoàn thành. Không biết 'Hắc ám song tuyệt' có bị người đuổi giết không nhỉ?"
"Đúng vậy, 'Hắc ám song tuyệt' muốn tái xuất giang hồ , ha ha!" Độc Cô Thiên Diệp tiếp lời nói.
"Đúng rồi, ngươi nói muốn tìm Ngát hương hoa, ngươi có biết chúng nó mọc ở đâu không?"
"Ngát hương hoa sinh trưởng ở chỗ khô ráo, mấy người Tử Tiêu nói ở hướng tây bí cảnh có vẻ khô ráo, cho nên chúng ta đi về hướng tây. Không nghĩ tới ở trong này gặp phải quái vật chặn giết. Nếu không phải ngươi đến, ta sẽ dùng phượng hoàng kim hỏa."
"Hướng tây?" Bách Lý Như Yên lấy một khối ngọc thạch ra nhìn nhìn, nói: "Bọn Quỷ dạ xoa ở hướng tây, vừa vặn cùng hướng với ngươi. Thật hay, chúng ta xem thử gặp bọn Quỷ dạ xoa trước hay là tìm được Ngát hương hoa trước."
"Được." Độc Cô Thiên Diệp đồng ý, nếu cùng phương hướng, ai trước ai sau đều giống nhau.
"Ngươi lại nói cho ta nghe một chút chuyện sau này ngươi tính làm đi." Bách Lý Như Yên nói.
Độc Cô Thiên Diệp kéo chăn đắp ngang qua hai người, nói: "Được. Sau khi ta tìm được Ngát hương hoa sẽ đi Vũ Linh đại lục cứu các biểu tỷ, sau đó đi tìm cha mẹ ta..."
Hai người nằm chung một cái chăn, nói đến bình minh.
Buổi sáng hôm sau, Độc Cô Thiên Diệp và Bách Lý Như Yên đã thu thập xong từ sớm, Độc Cô Thiên Diệp còn làm bữa sáng phong phú. Năm món rau, nồi cháo hầm xương.
Bách Lý Như Yên ngồi bàn bên cạnh nhìn bóng dáng bận rộn của Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Đã lâu rồi không được ăn đồ ngươi nấu, thật hoài niệm!"
Độc Cô Thiên Diệp múc một chén cháo đã hầm xong đặt trước mặt Bách Lý Như Yên, nói: "Cũng đã lâu rồi ta không nhìn thấy tướng ăn khoa trương của ngươi."
"Ta muốn ăn thịt nướng, ta muốn ăn nhất là thịt nướng ngươi làm." Bách Lý Như Yên nói xong, uống một ngụm cháo, cảm thán nói: "Vẫn là tay nghề của Thiên Diệp giỏi, đầu bếp ở đây làm khó ăn muốn chết."
"Kỳ thật chúng ta không ăn gì cũng sẽ không chết đói." Độc Cô Thiên Diệp tự bưng một chén cháo ngồi xuống bên cạnh Bách Lý Như Yên, nói.
"Ở nhà ta không ăn được! Nhưng ta tới từ thế kỷ hai mươi mốt thế kỷ, mỗi ngày ăn cơm đã thành thói quen, nếu không ăn thì thấy là lạ." Như Yên nói, "Cho nên ta quyết định sau khi trở về phải càng cố gắng tu luyện, chờ ta đạt tới yêu cầu của ca ca là có thể tự do xuất nhập, đến lúc đó ta mỗi ngày để ngươi nấu cơm cho ta ăn."
"Ca ca ngươi sẽ oán giận ta đó." Độc Cô Thiên Diệp nói.
Tối hôm qua Bách Lý Như Yên nói một vài chuyện nơi đó, tuy rằng ít nhưng nàng vẫn nghe ra được ca ca kia đối xử với Bách Lý Như Yên rất tốt, điều này làm nàng yên tâm không ít.
"Tuy rằng sau khi ta đến đây, phần lớn thời gian đều tu luyện và lịch lãm, nhưng chuyện của hắn ta vẫn biết, thường xuyên bỏ thuộc hạ lại quản lý rồi chạy ra ngoài chơi. Nếu hắn không đồng ý, ta liền tóm hắn đến đây, cam đoan sau khi hắn đến đây sẽ không muốn chạy nữa. Làm sao còn có thể để ta trở về." Bách Lý Như Yên đã sớm nhìn thấu bản chất của ca ca rồi.
Sau khi nàng đi vào thế giới này, có vẻ lạnh nhạt với hắn, vì kiếp trước của nàng vốn không có thân nhân bằng hữu, chỉ có một đồng bọn là Thiên Diệp. Hiện tại đột nhiên nhảy ra một ca ca, điều này làm nàng thật không có thói quen, không biết nên ở chung với hắn như thế nào. Trong lòng tuy đã nhận hắn nhưng cũng không thể tự nhiên giống như ở cùng Độc Cô Thiên Diệp được.
"Thơm quá!"
Tử Tiêu ra khỏi lều, vẫn là trường bào màu tím. Ở trong lều trại đã ngửi thấy mùi, vì thế hắn tự giác lấy một cái chén ra, múc cho mình một chén cháo, ngồi xuống bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp rồi ăn. Ăn mấy miếng, hắn nghiêng đầu nhìn Bách Lý Như Yên, nói: "Như Yên cô nương, ngày hôm qua giới thiệu có vẻ đơn giản, hiện tại ta chính thức tự giới thiệu. Tên ta là Tử Tiêu, là người của Tiểu Diệp Nhi."
"Khụ khụ."
Độc Cô Thiên Diệp đang ăn cháo, do lời nói của Tử Tiêu mà bị nghẹn ho sặc sụa. Tử Tiêu nhanh chóng dùng tay vỗ vỗ lưng nàng cho thuận khí, nói: "Đã lớn vậy rồi, ăn thôi mà cũng không cẩn thận."
Độc Cô Thiên Diệp vừa ngừng lại một chút, lại nghe Tử Tiêu nói, đúng lúc gió thổi qua, ho khan càng thêm lợi hại, dọa sắc mặt của Tử Tiêu lập tức thay đổi.
"Ngươi có khỏe không?" Tử Tiêu khẩn trương hỏi.
"Nếu hiện tại ngươi rời xa ta, ta liền tốt." Cuối cùng cũng không ho khan nữa, Độc Cô Thiên Diệp trừng mắt nhìn Tử Tiêu, oán hận nói.
"Chuyện này không thể được, ta đã là người của nàng, không đi theo nàng thì đi theo ai? Hơn nữa nàng cũng đã đồng ý cho ta đi theo. Nàng không thể ăn xong không chịu trách nhiệm, không muốn ta nữa chứ?" Tử Tiêu đáng thương nhìn Độc Cô Thiên Diệp, để nàng nghĩ đến chính mình phạm vào sai lầm lớn gì đó.
"Ha ha." Bách Lý Như Yên nhìn bộ dáng của bọn họ, không khỏi nở nụ cười.
Kiếp trước Độc Cô Thiên Diệp bị muội muội và bạn trai phản bội, tuy rằng nàng không thích mà mới ở chung với hai người bọn họ, nhưng có vẻ đau xót. Nàng hy vọng không ai có thể chạm vào vết thương của Độc Cô Thiên Diệp.
"Thiên Diệp, sao ngươi lại ăn người ta xong rồi không chịu trách nhiệm?" Bách Lý Như Yên hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp u oán nhìn Bách Lý Như Yên, thế mà nàng còn giúp vui!
Thấy Độc Cô Thiên Diệp không để ý tới mình, Bách Lý Như Yên lại nhìn về phía Tử Tiêu, nói: "Ngươi quen thuộc với Thiên Diệp nhà ta sao?"
"Đương nhiên rất quen thuộc." Tử Tiêu mặt không đỏ khí không suyễn (thở không tắc nghẽn) nói, tuy rằng chỉ gặp qua vài lần, nhưng hắn giống như là đã quen biết nàng rất lâu rất lâu rồi nàng, cho nên vô cùng quen thuộc.
"Quen thuộc bao nhiêu?" Bách Lý Như Yên không nhìn Độc Cô Thiên Diệp, tiếp tục hỏi.
"Ta đều là người của nàng, ngươi nói chúng ta quen thuộc bao nhiêu?" Tử Tiêu tiếp tục bịa chuyện.
"Khụ khụ." Độc Cô Thiên Diệp cảm giác mình có xúc động muốn giết người!
"Vì sao ngươi muốn Thiên Diệp nhà ta? Thoạt nhìn điều kiện của ngươi không sai, lớn lên lại như hoa như ngọc, chắc có không ít nữ nhân nhỉ?" Bách Lý Như Yên nói, nếu đối phương thật là một hoa hoa công tử, nàng là người thứ nhất đánh bay hắn khỏi Độc Cô Thiên Diệp.
"Người ta rất non nớt! Trước khi ta gặp Tiểu Diệp Nhi, một nữ nhân ta cũng chưa từng chạm qua, thậm chí còn chưa nắm tay bao giờ!" Tử Tiêu hô to.
Lúc này không biết Thứ Hồn ở đâu mà đi ra, vẻ mặt hắn kỳ quái nhìn Tử Tiêu, nói: "Lần trước ngươi còn nói đi xem mỹ nữ với ta mà, còn tốt nhất là trêu chọc một con nhóc xinh đẹp đi ngang qua nữa chứ, lần trước còn nói cảm giác sờ sờ xúc cảm không sai, tốt nhất tốt nhất..."
"Cút, khi nào thì lão tử đã làm nào? !" Tử Tiêu một cước đá văng Thứ Hồn còn muốn lại đây ăn, rít gào nói.