CHƯƠNG 27.2
Edit: Tú Phong
“Ừm.” Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, thu hồi tâm tư của mình.
Thất Nguyệt tháo dây thừng cột trên tảng đá xuống, nói: “Tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
“Nghe nói trong bí cảnh có rất nhiều bảo bối, dù sao thì cũng còn vài ngày, ta luyện xong đan dược, chúng ta sẽ cùng nhau đi tầm bảo?” Độc Cô Thiên Diệp nói.
“Được! Lần trước ta nhìn trúng một con Siêu thần thú, Thiên Diệp giúp ta thuần hóa được không?” Thất Nguyệt nói.
“Được, chỉ cần ngươi có bản lĩnh bắt được nó.” Độc Cô Thiên Diệp gật đầu.
Đến tối, bọn họ liền dừng lều giữa bình nguyên, Độc Cô Thiên Diệp gọi Lam Mân ra trấn áp, các linh thú trên bình nguyên ngoan ngoãn trốn trong hang động của mình, không dám đến gần nửa bước.
Đêm khuya, Độc Cô Thiên Diệp đi vào Luyện Yêu hồ, trực tiếp vào phòng luyện đan. Đô Đô đã chuẩn bị tất cả dược liệu.
“Chủ nhân !” Đô Đô xuất hiện trong vòng ôm đã lâu được nhận được.
Bây giờ chủ nhân có nhiều chuyện phải làm, số lần vào Luyện Yêu hồ cũng ít đi, dã lâu rồi nó chưa được chủ nhân ôm.
Độc Cô Thiên Diệp mặc kệ Đô Đô cọ cọ nước miếng lên người mình, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, hỏi: “Chuẩn bị xong rồi sao?”
“Đương nhiên !” Đô Đô vỗ vỗ ngực mình, nói: “Vì muốn trồng Ngát Hương hoa, ta đã tốn rất nhiều tâm huyết đó !”
“Ha ha… cảm ơn Đô Đô !” Độc Cô Thiên Diệp hôn Đô Đô một cái, muốn trả thù lưu nước miếng lại trên mặt nó. Đô Đô ghét bỏ xoa xoa mặt mình.
Độc Cô Thiên Diệp ôm Đô Đô vào phòng luyện đan, bắt đầu luyện chế đan dược cứu chữa cho họ.
Bởi vì là lần đầu tiên luyện chế, có vẻ tốn khá nhiều thời gian, khi đó, bóng dáng nhỏ bé màu lam xuất hiện bên ngoài phòng luyện đan.
“Sao tỷ tỷ còn chưa ra ngoài?” Cục cưng Lam Nguyệt ngắt một cành hoa, ngồi trước của phòng luyện đan, ngắt từng cánh hoa, sau đó lại ghép lại thành một đóa hoa.
Hồi lâu sau, rốt cuộc cửa phòng cũng mở ra, Độc Cô Thiên Diệp định bước ra, liền nhìn thấy cục cưng Lam Nguyệt ngồi trước cửa. May mà nàng nhanh chân kiềm lại, nếu không liền đá trúng nó rồi.
“Cục cưng? Sao lại ngồi trước cửa?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Cục cưng Lam Nguyệt nghe thấy âm thanh mở cửa, liền đứng lên, lập tức ôm lấy chân Độc Cô Thiên Diệp, oa oa khóc lớn.
Độc Cô Thiên Diệp ôm lấy cục cưng Lam Nguyệt, lau nước mắt của nói, nói: “Đệ sao vậy? Ai khi dễ đệ, sao khóc thương tâm như vậy?”
“Hu hu… tỷ tỷ, ta muốn giống với bọn họ !” Cục cưng Lam Nguyệt vừa nức nở vừa nói.
Giống ?
“Giống cái gì ?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
“Hu hu… chính là giống với Tiểu Hỏa tỷ tỷ, Thanh Loan tỷ tỷ vậy đó. Các tỷ ấy đều là khế ước thú của tỷ, ta cũng muốn làm khế ước thú của tỷ !” Lam Nguyệt nói.
“Hả, sao đệ lại muốn là khế ước thú?” Nàng chưa có nói với Lam Nguyệt về chuyện kế ước mà. Nàng định để cho Lam Nguyệt sống ở đây, sau đó có thời gian đi ra biển thì sẽ để nó đi. Nghe nói đại lục Vũ Linh có biển, lại thuận đường, bằng không còn phải tìm một không gian khác có biển cho nó.
“Tiểu Hỏa tỷ tỷ nói, ta không phải khế ước thú của tỷ, sau này tỷ sẽ không cần ta nữa. Chỉ cần làm khế ước thú của tỷ, ta sẽ không thể rời khỏi tỷ.” Cục cưng Lam Nguyệt giải thích, “Các tỷ ấy nói sau khi tỷ giải quyết hết mọi chuyện, đi đến đại lục Vũ Linh rồi thì sẽ không cần ta nữa. Ta không muốn rời xa tỷ tỷ, ta muốn làm khế ước thú của tỷ tỷ !”
Độc Cô Thiên Diệp lau khô nước mắt của cục cưng Lam Nguyệt, nói: “Khế ước với ta, đệ sẽ không có tự do. Ta như thế nào thì đệ sẽ như vậy, ta xảy ra chuyện, đệ cũng có thể sẽ mất mạng.”
“Ta mặc kệ, ta muốn khế ước với tỷ tỷ. Tỷ tỷ đi đâu, ta liền theo đó. Tỷ tỷ tốt với cục cưng, cục cưng không muốn rời khỏi tỷ tỷ.” Lam Nguyệt nói xong lại khóc lớn.
Độc Cô Thiên Diệp có cảm giác như mình là người chuyên đi lừa bán trẻ con. Đối với nàng mà nói, khế ước với Lam Nguyệt thì cũng không có gì không tốt, nhưng bây giờ nó vẫn còn nhỏ, tâm trí chưa thành thục, nàng không muốn khế ước với nó khi nó chẳng biết gì.
Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp vẫn không muốn, Lam Nguyệt càng khóc dữ hơn, liền thừa dịp Độc Cô Thiên Diệp lau nước mắt cho nó, cắn tay nàng một ngụm, sau đó chủ động khế ước.
Bởi vì Luyện Yêu hồ không có quy tắc của thiên địa, nên khi khế ước cũng không có phát ra hào quang gì, nhưng Độc Cô Thiên Diệp vẫn có thể cảm giác được liên hệ của nàng với Lam Nguyệt
Sau khi Lam Nguyệt cảm nhận được quan hệ khế ước, rốt cuộc cũng nín khóc mỉm cười, nhảy xuống đất, te te chạy đi khoe với đám Tiểu Hỏa.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn bóng dáng Lam Nguyệt, thật sự bất đắc dĩ. Suy nghĩ một hồi nữa phải mang nó ra ngoài. Lức khế ước có thể giúp nó tăng trưởng thực lực không ít.
Độc Cô Thiên Diệp để Đô Đô mang nàng đến nơi ở của thị vệ Mạc gia, đưa đan dược cho bọn họ dùng . Sau khi cho tất cả mọi người dùng đan dược, nàng nói:
“Đô Đô, ta giao cho ngươi một nhiệm vụ.
“Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì?” Gần đây Đô Đô đã ủ rất nhiều rượu, nên đang rất
nhàm chán.
“Ngươi gọi bọn Tiểu Cửu tiến hành huấn luyện cho các thị vệ, nhất định phải để cho họ đột phá đến Huyễn tôn đỉnh trong thời gian nhanh nhất.” Độc Cô Thiên Diệp nói.
“Được! Ta còn đang muốn tìm chuyện để làm đây.” Đô Đô vỗ vỗ tay nhỏ bé, nói.
“Còn nữa, phải để cho ông ngoại và đám người Mạc Phong đột phá Thần cấp, ngươi làm được không?”
“Không thành vấn đề, ha ha!” Đô Đô nói, “Lát nữa ta sẽ gọi bọn Tiểu Cửu đến đặc huấn cho họ. Bọn Tiểu Cửu chắc chắn sẽ rất cao hứng, ha ha!”
Độc Cô Thiên Diệp nhìn bộ dạng Đô Đô, đột nhiên cảm thấy, cuộc sống sau này của họ chắc chắn sẽ rất khổ sở !
“Được rồi, ngươi gọi ngoại công và họ tới đây đi, những người này cũng sắp tỉnh rồi.” Độc Cô Thiên Diệp nói, Đô Đô gật gật đầu, chạy mất.
Chỉ chốc lát sau, Đô Đô đã gọi đám người Mạc Chấn Đình tới, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, hỏi tình huống bên ngoài thế nào. Độc Cô Thiên Diệp nói giản lược những chuyện bên trong bí cảnh Không Linh cho họ nghe một chút.
“Họ sắp tỉnh rồi sao?” Mạc Trì hỏi.
“Chắc cũng sắp tỉnh rồi, chúng ta vào xem thử đi.” Độc Cô Thiên Diệp nói, liền dẫn mọi người vào.
Khi đi vào, có vài người đã tỉnh lại, mê mang nhìn bốn phía. Bọn phát hiện bên cạnh mình đều là thị vệ Mạc gia còn hôn mê, liền kinh hãi, nghĩ rằng mọi người đều đã bị cường giả đánh nát nguồi huyễn lực, không biết có phải đối phương cảm thấy chưa tận hứng hay không, đưa bọn họ về đây tiếp tục ngược đãi? Cửa đột nhiên mở ra, bọn họ ngửa đầu nhìn lên, liền thấy Mạc Chấn Đình dẫn theo đám người Mạc Trì bước vào.
“Lão gia chủ?!”
“Gia chủ?!”
Còn tưởng rẳng địch nhân đến, ai ngờ lại là gia chủ và lão gia chủ đã biến mất mười mấy năm. Có phải là bọn họ đã được cứu rồi không?
“Các ngươi sao rồi? Có cảm thấy không thoải mái không?” Mạc Chấn Đình hỏi.
“Hồi gia chủ, không có gì không thoải mái.” Lão quản gia nhìn thấy Mạc Chấn Đình, kích động nói.
“Nguồn huyễn lực của các ngươi sao rồi?”
Nhắc đến nguồn huyễn lực, các thị vệ tỉnh lại đều trở nên ảm đạm. Trước khi hôn mê, bọn họ đã biết nguồn huyễn lực của mình đã bị phế, bây giờ chỉ là phế nhân vô dụng. Khó có được là gia tộc lại không bỏ rơi bọn họ, trong lòng họ đều vô cùng cảm động, nghĩ đến sau này mình chỉ là phế vật, cảm động liền hóa thành khổ sở.
Nhìn biểu tình họ như vậy, liền biết họ nghĩ sai. Mạc Tử Khanh nói: “Nguồn huyễn lực của các ngươi đã được chữa trị, các ngươi cảm thụ thử đi.”
Cái gì?!
Lời nói của Mạc Tử Khanh khiến cho họ không phản ứng kịp. Nguồn huyễn lực đã được chữa trị? Chưa từng có chuyện nguồn huyễn lực bị phế mà còn có thể chữa trị được nha?
“Thiên Diệp đã luyện chế đan dược cho các ngươi, vừa cho các ngươi ăn xong. Các ngươi thử cảm thụ xem sao, nếu có vấn đề gì thì nói lại với Thiên Diệp.” Mạc lão tứ nói.
Lúc này mọi người mới có phản ứng, nhanh chóng thăm dò nguồn huyễn lực của mình, phát hiện thật sự đã lành lặn, đều kích động nhìn Độc Cô Thiên Diệp và huynh đệ Mạc gia.
“Rất tốt, thật sự rất tốt !” Có người lớn tiếng hô.
“Thật tốt quá, chúng ta có thể tiếp tục tu luyện rồi !”
“Cảm ơn Thiên Diệp tiểu thư, cảm ơn gia chủ, thật sự đã tốt rồi !”
Mạc Chấn Đình nhìn các thị vệ kích động như vậy, ý cười liên tục. Thiên Diệp thật sự đã cống hiến rất nhiều cho gia tộc !
Càng lúc càng có nhiều thị vệ tỉnh lại, cả căn phòng đều sôi trào.
“Thiên Diệp, cảm ơn con!” Mạc Chấn Đình nói.
“Ông ngoại, đây là việc con phải làm.” Độc Cô Thiên Diệp thản nhiên cười.
Đợi bọn họ hung phấn đủ rồi, Độc Cô Thiên Diệp nói: “Bây giờ các ngươi có thể tu luyện, là chuyện vui. Ta hy vọng sau khi nghe xong những lời ta nói, các ngươi cũng có thể cao hứng như lúc này.”
Độc Cô Thiên Diệp nói làm cho cả căn phòng yên tĩnh lại, mọi người khó hiểu nhìn Độc Cô Thiên Diệp.
Độc Cô Thiên Diệp chỉ vào Đô Đô, nói: “Nơi các ngươi ở hiện giờ là không gian bên trong thần khí của ta, Đô Đô là Khí linh, cũng là quản gia ở đây. Chờ đến khi các ngươi nghỉ ngơi hai ngày, nó và khế ước thú của ta sẽ tiến hành huấn luyện các ngươi, cho đến khi nào các ngươi đạt tới Huyễn tôn đỉnh, sẽ tiến hành linh hóa huyễn lực.”
“Linh hóa huyễn lực?” Có người không hiểu.
“Vì muốn tìm kiếm dược liệu quan trọng, nên chúng ta đã đến đại lục Không Linh, Huyễn tôn chính là cấp bậc thấp nhất. Ở đây không phải tu luyện huyễn khí mà là linh khí, chỉ khi nào đạt tới Huyễn tôn đỉnh, sau khi tiến hành linh hóa huyễn lực, các ngươi mới có thể tiếp tục tu luyện. Một vài tình huống cụ thể, có dịp thì bọn họ sẽ nói lại cho các ngươi biết. Cho nên hiện tại, mục tiêu của các ngươi chính là đề cao thực lực. Huấn luyện chắc chắn sẽ tàn khốc, chỉ khi nào đạt tới Huyễn tôn đỉnh, các ngươi mới có thể tạm thời thoát khói nó. Nhớ kỹ, ta nói là tạm thời thoát khỏi.”
Nghe nói phải huấn luyện, mọi người đều không khó chịu, ngược lại đều một lòng muốn thử.
“Thời gian ở trong này không giống với bên ngoài, các ngươi có thể yên tâm huấn luyện.” Độc Cô Thiên Diệp nói.
“Vâng, Thiên Diệp tiểu thư !” Các thị vệ ý chí chiến đấu sôi sục, trả lời.
Nói với họ xong rồi, Độc Cô Thiên Diệp xoay người nhìn đám người Mạc Chấn Đình.
“Không phải là bọn ta cũng phải huấn luyện chứ?” Mạc lão tam nói.
Độc Cô Thiên Diệp cười nói: “Tam cữu thật thông minh! Cũng có huấn luyện dành cho mọi người, Đô Đô sẽ sắp xếp. Mục tiên của họ là đạt tới Huyễn tôn đỉnh, còn mọi người phải đạt tới Thần cấp.”
“Hả? Có thật sao?”
“Đúng vậy. Mục đích chủ yếu của chúng ta khi tới đây đã xong, bước tiếp theo chính là đi giải cứu biểu ca và biểu tỷ. Dựa vào thực lực của chúng ta hiện giờ, chắc chắn là không có khả năng, cho nên việc cấp bách hiện tại chính là đề cao thực lực! Cho nên, tam cữu, cậu không thể rãnh rỗi.” Độc Cô Thiên Diệp nói.
Nghĩ đến đám người Mạc Liên sinh tử chưa biết, trong phòng nháy mắt tĩnh lặng.
“Thực lực của chúng ta quả thực cần phải đề cao, cụ thể ra sao, chúng ta nghe theo Đô Đô là được. Không đến Thần cấp, mọi người không được pháp ra ngoài.” Mạc Chấn Đình nói. Có ông gõ nhịp, có ai mà không nghe theo. Huống hồ mọi người đều biết tình trạng hiện tại, cho nên khi ở trong Luyện Yêu hồ mọi người đều tập trung tu luyện, ít khi ra ngoài.
Nói xong mọi chuyện, Độc Cô Thiên Diệp mang theo cục cưng Lam Nguyệt ra khỏi Luyện Yêu hồ.
Từ khi nàng vào Luyện Yêu hồ, đến khi đi ra, thời gian chỉ trôi qua chốc lát. Vừa ra tới, Lam Nguyệt liền cảm thấy thân thể không thoải mái.
“Tỷ tỷ, thật khó chịu !” Lam Nguyệt nói.
Độc Cô Thiên Diệp cởi bỏ áp chế lực khế ước, nhất thời Lam Nguyệt bị hào quang thăng cấp bao phủ, từ Thánh thú thăng đến Thần thú cấp 9 mới dừng lại.
Khi thực lực tăng trưởng, bề ngoài của nó cũng biến hóa theo. Đầu tiêng là cao lên mấy lần, xốc lều trại của Độc Cô Thiên Diệp lên. Sau đó thì tứ chi ngắn ngủn của nó trở nên thon dài, bàn tay trở nên trong suốt, móng tay dài ra, trên lung còn mọc thêm đôi cánh.
“Grào…” Cục cưng Lam Nguyệt rống dài một tiếng, hơi thở mang theo long tức khiến cho lều trại chung quanh hóa thành tro bụi.
“Trời của ta ơi !” Bọn người Thất Nguyệt đã đi ra ngoài từ lúc cục cưng Lam Nguyệt thăng cấp, chạy rất xa. Nhìn lều trại hóa thành tro bụi, trong lòng khiếp sợ một phen.
“Thiếu chút nữa chúng ta trở thành chất dinh dưỡng nui cây ở đây rồi.” Thất Nguyệt nói.
“Thiên Diệp, ngươi muốn mạng chúng ta sao? Hắc Tử nói.
“Khụ khụ… các gì chứ, ta cũng không biết nó lại như vậy mà.” Độc Cô Thiên Diệp nói. Nàng quả thực không biết chỉ một hơi thở của Lam Nguyệt thôi cũng có thể lợi hại như vậy mà !
Lam Nguyệt phát tiết lực lượng của mình, sau đó liền khôi phục hình dáng tự vệ chui vào lòng Độc Cô Thiên Diệp, nói: “Tỷ tỷ, người ta cũng rất lợi hại nha!”
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nhéo nhéo gương mặt phì nộn như cũ của nó.
“Được rồi, chúng ta mau rời khỏi đây thôi. Đêm nay phải dựng trại lần nữa rồi. Thất Nguyệt nói.
Từ đầu đến cuối Tử Tiêu cũng không nói lời nào, chỉ là khi nhìn thấy cục cưng Lam Nguyệt, ánh mắt chợt lóe.
Bọn họ tìm nơi nghỉ ngơi lần nữa. Bởi vì nửa đêm bị Lam Nguyệt hù dọa kinh hồn, bọn họ đều không buồn ngủ, tự tu luyện đến bình minh.
Mà ở một góc dưới đáy biển, một tòa cung điện hoa lệ sừng sững tráng lệ nằm đó. Dưới đáy biển, một vài linh thú xếp một hang tuần tra chung quanh.
Bên trong gian phòng, một nữ nhân đang chuẩn bị nghỉ ngơi đột nhiên ngồi bật dậy, nam nhân vừa tiến vào phòng liền nhìn thấy, hỏi: “Sao vậy?”
“Con, con của chúng ta, cảm cảm nhận được dao động của nó ! Nó còn sống, nó chưa có chết !”
“Thật sao?” Nam nhân cũng kích động, hỏi.
“Ta và nó có mẫu tử liên tâm thuật, thực lực của nó tăng lên rất nhiều, tia dao động cũng lơn hơn một chút, ta cảm nhận được, ta thật sự cảm nhận được! Hài tử của chúng ta vẫn còn sống, vẫn còn sống !”
“Người đâu ! Lập tức phái người đi tìm điện hạ !”