Độc Cô Thiên Diệp đi ra từ trong sơn động, nhìn theo giọng nói, nhìn thấy một nam tử hơn hai mươi tuổi vẻ mặt kích động nhìn tiểu Hỏa.
"Tiểu Hỏa, sao ngươi ở đây?" Nam tử chạy đến bên người tiểu Hỏa, hỏi, "Ca ca đâu, sao chỉ có một mình ngươi vậy ?"
Tiểu Hỏa nhìn nam tử, lại nhìn nhìn Độc Cô Thiên Diệp. Độc Cô Thiên Diệp đi đến bên người tiểu Hỏa, nhìn hắn hỏi: "Sao ngươi biết tiểu Hỏa?"
Chẳng lẽ bọn họ vừa tới, đã bị tộc Phượng Hoàng biết?
Tiểu Hỏa kéo tay Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Tỷ tỷ, hương vị của hắn có hơi quen thuộc, hình như là..."
"Tiểu Hỏa, ta là Đồng Đồng nè! Ta là Đồng Đồng, ngươi không nhớ rõ ta sao?" Bạch Đồng thấy mọi người dùng vẻ mặt đề phòng nhìn mình nói: "Đại lục Huyền Nguyệt, lĩnh vực huyễn hải, tiểu oa nhi kia, Đồng Đồng, ngươi còn nhớ rõ không?"
"Ngươi là Đồng Đồng? !" Tiểu Hỏa nghe được lời nói Bạch Đồng, nói: "Ta nhớ ra rồi, chính là hương vị của Đồng Đồng. Nhưng không phải Đồng Đồng rất nhỏ sao? Sao mới ba bốn năm không gặp, lập tức biến thành người lớn?"
"Việc này nói ra rất dài, lát nữa ta sẽ nói cho ngươi. Ca ca đâu? Sao hắn không cùng một chỗ với ngươi?" Bạch Đồng nhìn thấy bọn Hác Bằng Du, không có nhìn đến Bách Lý Tà, hỏi.
"Ha ha ha, không có ca ca, chỉ có tỷ tỷ!" Tiểu Hỏa bị Bạch Đồng ngốc nghếch làm vui vẻ, cười lớn nói.
"Không có ca ca? Vậy Bách Lý ca ca đâu?" Bạch Đồng hỏi.
"Nha, đây là Bách Lý ca ca của ngươi." Tiểu Hỏa chỉ vào Độc Cô Thiên Diệp nói.
Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ tới còn có cơ hội gặp lại Bạch Đồng, nhưng lại là dưới tình huống như vậy. Nhìn Bạch Đồng cao hơn mình một cái đầu, nàng cơ hồ không thể liên hệ với tiểu hài tử đứng tới ngực nàng lúc trước.
"Đồng Đồng." Độc Cô Thiên Diệp nhìn Bạch Đồng, nói, "Ta chính là Bách Lý Tà."
Bạch Đồng nghe thấy lời nói Độc Cô Thiên Diệp, biểu tình không dám tin. Lúc trước không phải nam sao, sao lại biến thành nữ ?
Nhìn thấy Bạch Đồng không tin, Độc Cô Thiên Diệp cười cười, nói: "Lúc trước ta đưa cho ngươi nhẫn không gian, dược liệu bên trong ngươi dùng chưa? Trình độ luyện đan bây giờ thế nào ?"
Nghe lời nói Độc Cô Thiên Diệp, Bạch Đồng mới tin tưởng ca ca lúc trước quả thật là nữ tử trước mặt mình. Hắn ngượng ngùng gãi gãi ót, nói: "Đệ, đệ còn tưởng rằng là ca ca, không nghĩ tới là tỷ tỷ."
"Sao đệ lại ở chỗ này?" Độc Cô Thiên Diệp liếc hắn, hỏi: "Bạch gia gia đâu?"
Nói đến Bạch Ngân, trong mắt Bạch Đồng xẹt qua một tia đau thương, nói: "Gia gia đã chết. Lúc trước..."
Hóa ra, Bạch Ngân từng dùng đan dược phụ thân Bạch Đồng cầm lại từ thần điện, trong chuyện kia bị hút thành thây khô. Bạch Đồng tận mắt thấy ông chết đi, lúc đó hắn còn nho nhỏ nên bị sợ hãi, tiếng khóc kinh động người trong thôn, bọn họ chạy tới, nhìn thấy dáng vẻ Bạch Ngân cũng bị dọa. Sau đó những hộ gia đình khác trong thôn cũng xuất hiện hoàn cảnh giống vậy, thậm chí thôn dân đến giúp Bạch Đồng cũng biến thành thây khô. Lại nhìn thấy người trước mặt mình biến thành dáng vẻ khủng bố như thế, Bạch Đồng nho nhỏ cơ hồ bị dọa đến hỏng mất.
Sau đó, đột nhiên lực hút đó biến mất, nhưng là hơn phân nửa người trong thôn đã chết mất, mà người còn sống cũng có hơn phân nửa biến thành già cả. Người trong thôn thiêu hủy tất cả thây khô này, Bạch Đồng nhìn ông nội mình một chút một chút hóa thành tro tàn.
Những ngày không có ông nội, Bạch Đồng chỉ có thế sống nương tựa lẫn nhau với huyễn thú Nghênh Phong Độc Cô Thiên Diệp đưa hắn lúc trước. Nó vì Bạch Đồng tìm đến con mồi làm đồ ăn cho hắn.
Một ngày, hắn ngồi trên đỉnh núi, nhìn thôn làng tiêu điều, nghĩ đến cuộc sống có ông nội, không khỏi vô cùng bi thương.
"Chủ nhân, ngươi đừng đau lòng, có Nghênh Phong cùng ngươi. Nếu Bách Lý ca ca của ngươi nhìn thấy dáng vẻ lúc này của ngươi, chắc chắn sẽ đau lòng." Nghênh Phong nói.
"Ca ca, ca ca hy vọng ta có thể luyện đan thật tốt. Ta còn nói khi trưởng thành sẽ đi tìm ca ca nữa." Bạch Đồng xoa xoa nước mắt trên mặt, nói.
"Cho nên ngài phải tỉnh lại, bằng không cũng chỉ có thể sống tại nơi này, không thấy được Bách Lý ca ca của ngươi."
Từ ngày đó trở đi, Bạch Đồng đều đến vách núi mà hắn gặp Độc Cô Thiên Diệp nghiên cứu đan thư nàng cho, nhất nhất phân biệt dược liệu trong nhẫn không gian, khi về nhà sau thì bắt đầu luyện tập.
Có một ngày, có một người lên đảo, nhìn thấy Đồng Đồng trên đỉnh núi, rơi xuống hỏi: "Tiểu bằng hữu, người lớn nhà ngươi đâu?"
"Ông nội của ta đã chết, giờ ta chỉ có một mình." Đồng Đồng khép đan thư lại, đứng lên trả lời.
"Vậy ngươi có thể mang ta đi thôn gần đây không ?" Người kia hỏi.
Đồng Đồng gật gật đầu, mang ông đi vào thôn. Giờ thôn dân đã biết, thần điện đã biến mất, cũng không sợ mang người ngoài về. Hơn nữa giờ đã không có người ngoài nào đến.
Đồng Đồng mang ông đi tìm người lớn trong thôn, nghe ông nói chuyện, hình như là vì hiện tượng khác thường thời gian trước. Người nọ đi một vòng trong thôn, người nọ nói muốn ở trong nhà hắn vài ngày.
Trong nhà có người, Đồng Đồng không đi ra ngoài nữa, ban ngày ở nhà đọc sách, nghiên cứu dược liệu, Đan Phương, có đôi khi sẽ dựa theo Đan Phương mà Độc Cô Thiên Diệp cho lúc trước khai lô luyện đan. Thiên phú của hắn rất cao, đan thư Độc Cô Thiên Diệp cho hắn phê bình chú giải trên đó cũng thực tế, làm sao phải chú ý gì đều ghi ra hết, cho nên xác xuất hắn luyện đan thành công rất cao.
Một ngày, hắn ở trong phòng luyện đan, sau khi hoàn thành nhìn thấy người nọ đứng ở cửa, cũng không biết đã đứng bao lâu. Chờ hắn luyện đan xong, người nọ đi đến, nói: "Thiên phú của ngươi cũng không tệ lắm, nhưng ngươi còn cần học tập tri thức luyện đan hệ thống hơn. Vừa nãy nếu lúc ngươi luyện đan lại chú ý một chút, đan dẫn của ngươi sẽ rất cao."
Người nọ nói xong, dùng dược liệu và đan lô của Đồng Đồng luyện một lò đan dược. Dược liệu và đan lô giống nhau, đan dẫn của ông gấp đôi Đồng Đồng.
Bạch Đồng nhìn đan dược trong tay ông, nói: "Hóa ra ngươi là luyện đan sư!"
"Đúng vậy, nhưng ta phải rời khỏi. Ngươi rất có thiên phú, có muốn đi theo ta không, làm đồ đệ của ta?"
"Đi theo ngươi?" Đồng Đồng nhìn người nọ, nghĩ nghĩ, nói: "Đi theo ngươi , có thể biến cường không?"
"Chỉ cần ngươi cố gắng." Người nọ ý vị thâm trường trả lời.
Đồng Đồng nhìn nhìn Nghênh Phong bên cạnh đan lô, nói: "Nếu ta biến cường, có thể đi tìm ca ca hả?"
Nghênh Phong cười gật gật đầu.
"Ta đi theo ngươi." Bạch Đồng quỳ xuống, lạy người nọ, lớn tiếng nói: "Sư phụ ở trên, xin nhận ba lạy của đồ nhi."
"Được được được, ta chịu ba lạy của con, sẽ dạy con tất cả những gì ta biết về luyện đan." Người nọ đỡ Bạch Đồng lên, "Vi sư tên Niệm Vân. Nhớ kỹ, ta chỉ phụ trách dạy con, có học được hay không, học được thế nào, là chuyện của con. Nếu con vì ham chơi mà không có tiến bộ, ta sẽ trục xuất con ra khỏi sư môn ."
"Đệ tử ghi nhớ sư phụ dạy bảo." Bạch Đồng cung kính trả lời.
Sau đó, Bạch Đồng rời khỏi theo Niệm Vân. Đến thông đạo không gian mới biết được, Lưu Vân cũng không phải người của đại lục Huyền Nguyệt. Hắn cho Bạch Đồng một cái thần khí hộ thể, sau đó ôm hắn vào thông đạo, rời khỏi đại lục Huyền Nguyệt.
"... Sau đó đi theo sư phụ đi rất nhiều nơi, đệ mới biết được, hóa ra đại lục Huyền Nguyệt chỉ là một không gian rất nhỏ hẹp, mà trên thế giới này có rất nhiều không gian. Đệ còn lo lắng tìm không thấy tỷ, không nghĩ tới lại gặp được tỷ ở đây." Bạch Đồng nói xong chuyện của mình, khi nói đến lúc Bạch Ngân qua đời thì tâm trạng hạ xuống.
Độc Cô Thiên Diệp nghe xong lời nói của Bạch Đồng, nghĩ đến Bạch Ngân cứ bị hấp thành thây khô như vậy, tự trách nói: "Lúc trước là ta xem nhẹ sự ti bỉ của thần điện, không nghĩ tới chúng lại cho mọi người trong cả lĩnh vực huyễn hải ăn Đăng Tinh thảo, nói cách khác Bạch gia gia..."
"Tỷ tỷ cũng không cần tự trách, đều là vận mệnh an bài." Bạch Đồng lại an ủi Độc Cô Thiên Diệp.
Tiểu Hỏa một bên khanh khách nở nụ cười, nói: "Giờ Đồng Đồng còn lớn tuổi hơn tỷ tỷ, nhưng còn gọi nàng là tỷ tỷ. Ha ha ha, rất thú vị!"
Tiểu Bạch Cầu trên vai Độc Cô Thiên Diệp cũng nở nụ cười theo, nói: "Cười người chết gia ! Cười người chết gia !"
"Ha ha." Nghe thấy tiếng cười của tiểu Hỏa và Tiểu Bạch Cầu, Bạch Đồng cũng hơi ngượng ngùng nở nụ cười.
"Ngươi nói sư phụ của ngươi là Niệm Vân?" Đột nhiên Hác Bằng Du vẫn im lặng không lên tiếng mở miệng, nhìn Bạch Đồng hỏi.
"Đúng! Gia sư đúng là Niệm Vân." Bạch Đồng trả lời nói.
"Sao vậy, sư huynh?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn vẻ mặt Hác Bằng Du rất kì lạ, hỏi.
Hác Bằng Du thở dài một hơi, nói: "Hắn không thể kêu muội tỷ tỷ, muội cũng không thể gọi hắn ca ca."
"Vì sao vậy?" Tiểu Hỏa hỏi.
"Bởi vì hắn là sư thúc của chúng ta." Hác Bằng Du trả lời.
"Sư thúc?"
"Sư thúc?"
"Sư thúc?"
Nhìn thấy mấy ánh mắt nghi ngờ, Hác Bằng Du gật gật đầu, nói: "Sư tổ của chúng ta là Niệm Vân. Sư phụ của chúng ta là Thì Hoằng Quy."
"Khụ khụ!" Bạch Đồng nghe thấy lời nói của Hác Bằng Du, bị nước miếng làm sặc. Thì Hoằng Quy hắn từng nghe sư phụ nói, là một trong những đệ tử ông tự hào nhất.
Độc Cô Thiên Diệp cũng bị lời nói Hác Bằng Du dọa đến, ho khan một chút, nói: "Khụ khụ, sư thúc. Khụ khụ, đây, sư thúc, sao thúc ở đây?"
Nghe thấy lời nói Độc Cô Thiên Diệp, tiểu Hỏa và Tiểu Bạch Cầu lại không phúc hậu nở nụ cười.
"Ngươi vẫn là gọi ta Đồng Đồng đi, ta gọi ngươi là Thiên Diệp." Bạch Đồng nói.
"Được rồi." Độc Cô Thiên Diệp cũng hiểu được không được tự nhiên. Vốn nàng nhìn thấy một người nhỏ hơn mình lại cao lốn cảm thấy thấy rất kỳ lạ, bây giờ còn thành sư thúc của mình, cho dù là nàng, cũng hơi không tiếp nhận được."Đồng Đồng, sư tổ ở gần đây sao?"
"Không có. Chúng ta sống cách nơi này rất xa, lộ trình mất hơn mười ngày." Bạch Đồng trả lời nói.
"Vậy ngươi đến làm gì?"
"Ta tới nơi này thu thập gai và mật của Hắc Phong." Bạch Đồng trả lời nói, "Ta đang nghiên cứu chế tạo một loại đan dược, nhưng cần gai của Hắc Phong và mật nó ủ. Hắc Phong lại chỉ có vùng này mới có, cho nên ta tới đây. Các ngươi là muốn đi tìm sư phụ hả? Ta thu thập xong rất nhanh, đến lúc đó ta mang các ngươi về. Người ngoài luôn luôn tìm không thấy đường đi vào, mỗi lần mấy vị sư huynh lại là trực tiếp dùng truyền tống trận, chắc chắn các ngươi tìm không thấy đường."
Bị Bạch Đồng nói như vậy, Hác Bằng Du mất tự nhiên nhìn nhìn bốn phía. Nhìn thấy một tổ ong thật lớn trên thân cây cách đó không xa, hỏi: "Là cái kia hả?"
Bạch Đồng gật đầu, nói: "Đến buổi tối Hắc Phong này sẽ trở lại, trước bình minh là lúc thủ vệ chúng nó lơi lỏng nhất, khi đó mới có thể lén lút đi bắt mấy con thủ vệ bên ngoài."
"Hắc Phong rất lợi hại hả?" Liếc dáng vẻ cẩn thận của Bạch Đồng, tiểu Hỏa hỏi.
"Một con Hắc Phong không có gì, nếu một đám Hắc Phong, thần hoàng cũng không dám chống lại bọn nó. Ta nghe nói có một thần vương cao cấp, chỉ vì không cẩn thận chém một tổ ong, cuối cùng bị Hắc Phong châm tới chết."
"Lợi hại như vậy? !" Phản ứng Hác Bằng Du rất lớn, giờ hắn còn chưa tới thần tôn đó!
"Không phải là một đám Hắc Phong sao, nhìn ta !" Tiểu Hỏa nói xong, đi nhanh về phía tổ ong.
"Ôi chao, tiểu Hỏa..." Bạch Đồng thấy tiểu Hỏa thật sự đi qua, gấp đến độ kêu to, "Thiên Diệp, mau gọi nàng về."
Độc Cô Thiên Diệp nhìn tiểu Hỏa, nói: "Không có việc gì, ngươi yên tâm đi. Chờ nàng mang này nọ trở về cho ngươi đi."
"Thật sao ?" Bạch Đồng còn hơi không tin. Nhưng chuyện thực trước mắt làm cho hắn ngậm miệng lại.
Chỉ thấy tiểu Hỏa đi rồi đi qua, kiếm một nhánh cây, nhảy mấy cái không với tới, tức giận ném nhánh cây, xoay người thanh hô to: "Tiểu Đằng!"
"Sưu ——" Một dây leo bay ra ngoài tù tay Độc Cô Thiên Diệp, vừa vặn rơi xuống tay tiểu Hỏa. Đằng Hoàng ở mu bàn tay Độc Cô Thiên Diệp nổi lên hoa nhỏ, nói: "Ngươi dùng đi."
Tiểu Đằng khống chế dây leo trong tay tiểu Hỏa chậm rãi dài ra, thẳng đến khi tiểu Hỏa vừa lòng gật gật đầu mới ngừng lại.
"Để một mình tiểu Hỏa có thể chứ?" Bạch Đồng lo lắng nói.
"Có thể ." Độc Cô Thiên Diệp cười cười, làm cho hắn thả lỏng.
Bạch Đồng cũng muốn thả lỏng, nhưng khi hắn nhìn thấy tiểu Hỏa cầm dây lập tức đánh lên tổ ong, hắn sợ tới mức lập tức nhắm lại hai mắt của mình.
" Đồng Đồng ngốc, tiểu Hỏa tỷ tỷ rất lợi hại . Ha ha ha! Tiểu Hỏa tỷ tỷ cố lên! Người ta ủng hộ tỷ!" Tiểu Bạch Cầu vung hai móng vuốt nhỏ, hưng phấn hô.
Nghe thấy lời nói Tiểu Bạch Cầu, tiểu Hỏa lại quất tổ ong hai cái. Tổ ong lung lay hai cái, dáng vẻ lung lay sắp đổ.
"Tiểu Hỏa..." Bạch Đồng muốn bảo tiểu Hỏa quay về, nhưng nhìn thấy bọn Độc Cô Thiên Diệp không nói gì, mình vẫn chờ xem.
Trong tổ ong bay ra mấy con Hắc Phong rất nhanh, nhìn nhìn, tiểu Hỏa phía dưới, lại bay vào. Sau đó lại bay đi ra, tiếp theo một con, hai, ba con, bốn con...
Càng ngày càng nhiều Hắc Phong bay xuống vây quanh tiểu Hỏa, nhưng tiểu Hỏa không hề khẩn trương, nhìn Hắc Phong vây quanh mình, thưởng thức dây trong tay. Sau đó nói cái gì với Hắc Phong.
"Tiểu Hỏa nói gì với chúng nó vậy? Sẽ không lại là dụ dỗ linh thú chứ?" Hác Bằng Du nhìn tiểu Hỏa cư nhiên trao đổi với đối phương, suy đoán.
"Cũng có thể." Độc Cô Thiên Diệp rất hiểu tiểu Hỏa, thấy loại linh thú thích kéo bè kéo lũ này đánh nhau, nàng rất thích, dụ dỗ vào Luyện Yêu Hồ cũng không tính kỳ lạ.
Hắc Phong giằng co với tiểu Hỏa, chỉ lát sau một con Hắc Phong bay về sào huyệt, mời ong chúa ra. Vừa thấy ong chúa, Độc Cô Thiên Diệp và Hác Bằng Du đã chắc chắn ý nghĩ của mình . Độc Cô Thiên Diệp nhịn không được lấy tay phủ lên trán mình.
Bạch Đồng không biết sao Độc Cô Thiên Diệp lại có loại vẻ mặt này, lại nhìn về tiểu Hỏa, nàng đã mang theo một đám Hắc Phong lại đây.
"Bạch Đồng, ta thu phục. Đại Đại cho ta nói lát nữa cho ngươi một chút mật và gai." Tiểu Hỏa đắc ý nói với Bạch Đồng.
"Đại Đại là ai?" Tiểu Bạch Cầu hỏi.
"Đại Đại chính là nó. Ong chúa, tên là Đại Đại." Tiểu Hỏa chỉ chỉ ong chúa trên vai mình, nói, "Tỷ tỷ, Đại Đại nói muốn khế ước với tỷ, tỷ thu chúng nó đi!"
Độc Cô Thiên Diệp nhìn ong chúa Hắc Phong, nói: "Ngươi thật sự muốn khế ước với ta?"
"Đúng vậy, ta đồng ý. Ta và của con dân ta đều đồng ý tùy tùng ngươi." Đại Đại ở trên vai tiểu Hỏa, huy cánh, hơi khẩn trương nói.
Vừa nãy khi tiểu Hỏa phóng ra uy áp với chúng nó, nó lập tức biết hôm nay chạy trời không khỏi nắng, đang chuẩn bị liều chết một trận, lại nghe tiểu Hỏa nói có thể cho chúng nó cơ hội, nhận Độc Cô Thiên Diệp làm chủ. Ban đầu nó cũng không muốn, nhưng tiểu Hỏa lại nói cho chúng nó rất nhiều ưu việt, trong đó bao gồm tồn tại của Luyện Yêu Hồ. Cuối cùng còn uy hiếp nói chúng nó đã biết Luyện Yêu Hồ, nếu không nhận chủ, vì giữ bí mật, chỉ có giết chết tất cả chúng nó, dù sao cũng chỉ là chuyện một mồi lửa. Dưới tình huống cưỡng bức thêm lợi dụ như thế, nó đành phải lên thuyền giặc của tiểu Hỏa.
"Vậy được rồi." Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, vươn tay, Đại Đại bay đến tay nàng, để cho nàng khế ước mình.
Cấp bậc Đại Đại cũng không cao, vừa mới thăng cấp siêu thần thú, những Hắc Phong khác đều là thần cấp. Sau khi Độc Cô Thiên Diệp thuần hóa nó sau khế ước. Sau đó đi vào dưới tổ ong, thu Hắc Phong và tổ ong vào Luyện Yêu Hồ lý, cho Đô Đô sắp xếp.
Quay lại nhìn thấy vẻ mặt Bạch Đồng kinh ngạc, cười cười, nói: "Bọn họ nói bây giờ mật không nhiều lắm, khi về lại cho ngươi mật và gai."
Bạch Đồng nhìn nhìn Độc Cô Thiên Diệp, lại nhìn nhìn tiểu Hỏa, nói: "Thiên Diệp ngươi vẫn lợi hại như vậy!"
"Đương nhiên, khả khả của người ta vẫn rất lợi hại!" Tiểu Bạch Cầu đắc ý nói, giống như Bạch Đồng khen là nó vậy. Biểu tình của nó chọc cười Độc Cô Thiên Diệp, cười chọc đầu nhỏ của nó một chút, sau đó nhìn Bạch Đồng nói: "Đồng Đồng, ngươi ở đây còn có chuyện gì không?"
"Không còn." Bạch Đồng lắc đầu.
"Chúng ta về đi." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Được."
Ngay lúc mấy người chuẩn bị đi, đột nhiên Lam Mân lập tức quỳ xuống, một tay ôm mặt, một tay đỡ ngực. Miệng hô: "Nương, nương..."
Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy tình huống Lam Mân, đi qua nâng nàng dậy, nói: "Sao vậy?"
Lam Mân cầm thủ Độc Cô Thiên Diệp, vừa vui vẻ vừa lo lắng nói: "Chủ nhân, ta cảm thấy, nương ta còn sống, nhưng bà đang chịu khổ, giờ bà rất đau, ta cảm nhận được !"
"Thật sự? !" Độc Cô Thiên Diệp cũng rất vui. Bọn họ vẫn nghĩ đến tình huống năm đó như vậy, mẫu thân Lam Mân chắc chắn sống không được, không nghĩ tới bà còn sống!
"Đồng Đồng, ngươi biết Ngô Đồng Lâm không?"
"Từng nghe nói, hình như là chỗ bộ tộc Phượng Hoàng sống." Bạch Đồng trả lời.
"Vậy ngươi có biết đi thế nào không?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Bạch Đồng lắc lắc đầu, nói: "Ta chỉ là nghe qua, cũng không biết ở đâu. Nghe nói nơi đó bí ẩn, người bình thường tìm không thấy. Ta cũng chỉ nghe sư phụ đề cập qua một hai lần."
"Sư tổ? Có lẽ ông ấy biết. Chúng ta trở về hỏi ông ấy một chút đi." Sau đó nhìn nhìn Lam Mân và tiểu Hỏa, nói: "Các ngươi về Luyện Yêu Hồ trước đi, nếu để cho các nàng biết các ngươi còn sống, giải quyết chuyện này sẽ phiền toái."
"Được."
Độc Cô Thiên Diệp thu tiểu Hỏa và Lam Mân vào Luyện Yêu Hồ, Hác Bằng Du kêu tiểu Ngũ ra, mang theo Độc Cô Thiên Diệp và Bạch Đồng rời khỏi.
Ngay khi các nàng rời khỏi không lâu, hai bóng người kim sắc bay lại.
"Sao có thể không có." Một người trong đó nhìn khắp nơi, nghi hoặc nói.
"Quả thật là nó đã trở lại sao? Không phải nói lúc trước là cái tử đản sao, sao có thể sống sót?" Một người khác không quá tin tưởng.
"Cổ uy áp vừa nãy, ngươi cũng cảm nhận được đúng không? Sao đến nơi này lại không có ?" Người thứ nhất mở miệng nói, nhìn thấy dấu chân hỗn độn trên cỏ, hắn nói: "Chắc chắn bọn họ đã rời khỏi, chúng ta phải nhanh chóng về nói tin tức này cho Vương biết."
"Được."
Sau đó hai người hóa thành hai phượng hoàng kim sắc, vỗ cánh bay đi.
Tiểu Ngũ chở mấy người đến thành thị gần nhất, dùng truyền tống trận đi thành thị lớn, sau đó lại đổi truyền tống trận. Trên đường còn có người vấn an Bạch Đồng. Độc Cô Thiên Diệp phát hiện, lúc nói chuyện với những người này, Bạch Đồng giống như thay đổi thành một người khác, rất lạnh lùng, cũng không nói chuyện thế nào, hàn huyên vài câu đã nói mình phải đi về. Thái độ ôn hoà, nhưng là những người đó lại nhiệt tình nói hy vọng sau này hắn có thể đi làm khách, vấn an sư phụ hắn gì đó.
"Những người này là ai vậy?" Hác Bằng Du phát hiện đến mỗi một chỗ, Bạch Đồng đều đã gặp được một ít người, hỏi.
"Đều là người của gia tộc thế lực nơi này, có đôi khi sẽ đi chỗ sư phụ cầu đan dược. Vậy là biết." Bạch Đồng nói.
"Cấp bậc luyện đan của sư tổ cao bao nhiêu vậy ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Giờ sư phụ ít nhất đã có thể luyện chế đan dược cấp mười hai. Đó là ta nhìn thấy, có lẽ sư phụ còn có thể luyện chế rất cao, nhưng ông không nói." Đồng Đồng nói, "Sư phụ rất lợi hại, luyện đan luyện khí trận pháp cái gì đều biết!"
Đột nhiên Độc Cô Thiên Diệp nghĩ đến một vấn đề, kéo Hác Bằng Du hỏi: "Sư tổ lợi hại như vậy, vì sao lúc trước sư phụ không về tìm sư tổ chữa thương cho ông?"
Hác Bằng Du không nghĩ tới Độc Cô Thiên Diệp hỏi hắn như vậy, nói: "Bởi vì sau khi sư phụ bị thương tìm đến sư tổ, không biết vì sao, bọn họ cãi nhau, sư tổ một mạch nói, trừ phi sư phụ chỉ còn một hơi cuối cùng, nếu không ông sẽ không cứu sư phụ, hơn nữa ra lệnh cho những người khác cũng không được giúp sư phụ."
"Hả? Cho dù tức giận, cũng không thể thật sự để sư phụ như vậy chứ?" Trong lòng Độc Cô Thiên Diệp có ấn tượng không tốt với người gọi là sư tổ, cho dù cãi nhau, cũng không thể thật sự mặc kệ chứ ?
"Sau đó sư tổ muốn trị cho sư phụ, nhưng sư phụ động kinh, chết sống không cho sư tổ trị. Chỉ khổ mấy sư huynh đệ chúng ta. Haizzz, muội không biết đâu, lúc trước chúng ta..."
"Ngừng lại, đừng tố khổ cái gì với muội. Tính tình sư phụ như vậy còn không phải các ngươi nuông chiều." Độc Cô Thiên Diệp không muốn nghe Hác Bằng Du nhắc tới, nói. Được rồi, sư phụ cũng là tính tình thối, phỏng chừng muốn đối nghịch với sư tổ.
Trải qua vài lần trằn trọc, bọn họ đi tới trước một sơn cốc.
"Là nơi này?" Hác Bằng Du nhìn sơn cốc trống trơn hỏi.
"Mệt huynh vẫn học trận pháp, huynh không nhìn ra tới nơi này có ảo trận sao? Sư phụ mà có ở đây chắc chắn huynh phải ăn hài." Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu nói.
"Muội đã nhìn ra, muội biết giải không?" Hác Bằng Du hỏi.
"Không biết. Cho nên muội tính đi theo bước chân của Đồng Đồng." Độc Cô Thiên Diệp nói xong nhìn Đồng Đồng.
"Vậy muội còn chê cười huynh!" Hác Bằng Du trừng Độc Cô Thiên Diệp.
"Sao, lại muốn nếm thử phấn ngứa của muội hả?" Độc Cô Thiên Diệp trừng lại.
"Được rồi, muội thắng." Nghe thấy phấn ngứa, Hác Bằng Du lập tức giơ cờ trắng.
Bạch Đồng nhìn thấy phương thức hai người ở chung, nở nụ cười, nói: "Hai người các ngươi đi theo bước chân của ta đi. Bằng không bị lạc trong trận pháp. Đến lúc đó cũng chỉ có sư phụ mới có thể cứu được các ngươi."
Hai người gật gật đầu, theo sát sau bước chân Bạch Đồng. Ba người đi chưa được mấy bước, ngoài sơn cốc nhìn không thấy bóng của ai nữa.
Đi rồi vài phút, cuối cùng bọn họ ra khỏi khu vực trận pháp, trước mắt không còn là một mảnh trắng xoá, mà là rừng cây xanh um tươi tốt.
"Qua phiến rừng cây này là tối." Bạch Đồng nói.
"Ha, nơi này ta biết." Hác Bằng Du nói, "Mỗi lần chúng ta đều đến nơi này. Truyền tống trận ngay trong rừng cây."
Khi ba người đi vào trong, quả nhiên Độc Cô Thiên Diệp thấy mấy truyền tống trận. Lại đi vào trong hơn mười phút, ra khỏi rừng cây.
"Tiểu sư thúc đã về rồi? Lần đi ra ngoài này có thu hoạch gì vậy?" Qua rừng cây thì thấy một sơn cốc vô cùng rộng lớn, trong sơn cốc có rất nhiều nhà cửa. Một ít người đang đi qua đi lại. Có người nhìn thấy Bạch Đồng, vấn an hắn.
Bạch Đồng gật gật đầu với hắn, nói: "Chuẩn bị xong rồi, đây là hai vị sư huynh ngươi. Sư phụ ở đâu?"
"Sư tổ đang răn dạy sư phụ của ta đó, hắc hắc, hôm nay nàng lại đi ra ngoài, bị sư tổ bắt gặp."
"Sư phụ của ngươi bị răn dạy ngươi còn vui vẻ như vậy !" Bạch Đồng đánh một cái lên đầu hắn, nói, "Còn không mau đi làm chuyện của ngươi!"
"Hắc hắc, ta đây đi trước. Tiểu sư thúc, giờ ngươi đi, vừa vặn có thể giải cứu sư phụ của ta đang khó xử bên trong." Người nọ nói xong, chạy nhanh mất.
Lần đầu tiên đến Độc Cô Thiên Diệp, nhìn đến cảnh tượng trước mắt, nói: "Nơi này một cái thôn lánh đời!"
"Ha ha, đi thôi, ta mang bọn ngươi đi gặp sư phụ." Bạch Đồng nói xong, mang theo Độc Cô Thiên Diệp và Hác Bằng Du đi đến Ly Viện. Trên đường không ngừng đụng tới một ít người bối phận thấp chào hỏi Bạch Đồng. Có khi là thiệt tình tôn trọng hắn, có người chỉ là hình thức thôi. Đối với những người đó, Bạch Đồng cũng chỉ là cười cười, cũng không để trong lòng.
Khi ba người tới Ly Viện thời điểm, không có nghe đến bên trong có tiếng răn dạy.
"Đã xong rồi sao?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Sẽ không, phương thức răn dạy của sư phụ rất đặc biệt, lát nữa ngươi sẽ biết." Bạch Đồng nói xong, mang theo Độc Cô Thiên Diệp và Hác Bằng Du đẩy ra cửa viện đi vào.
Đi vào đại sảnh, Bạch Đồng kêu với bên trong: "Sư phụ, con đã về." Vừa nói vừa mang bọn họ đi vào.
Khi Độc Cô Thiên Diệp đi vào nhìn thấy bên trong có hai người. Trong đó một nam tử ngồi trên chính vị, một cái nữ tử mặc quần lụa mỏng đỏ thẫm cúi đầu đứng đối diện hắn. Nghe thấy giọng Bạch Đồng, nàng kia lập tức ngẩng đầu lên nhìn Bạch Đồng, ánh mắt gợn sóng.
Bạch Đồng gật gật đầu với nàng, Độc Cô Thiên Diệp không bỏ qua vui sướng và an tâm trong mắt nàng.
"Sư phụ, khi con đến tây phong gặp hai đồ đệ của tam sư huynh, bọn họ nói muốn tới thăm ngài, nên đưa bọn họ trở lại." Bạch Đồng nói.
Niệm Vân một thân mặc y, dáng vẻ bất cẩu ngôn tiếu, nhìn Độc Cô Thiên Diệp, hỏi: "Ngươi là đồ đệ lão tam mới thu?"
Độc Cô Thiên Diệp hành lễ với Niệm Vân, nói: "Đệ tử Độc Cô Thiên Diệp bái kiến sư tổ."
Niệm Vân cũng không nói lời nào, chỉ nhìn Độc Cô Thiên Diệp, để nàng vẫn vẫn duy trì dáng vẻ hành lễ. Bạch Đồng vừa thấy phản ứng Niệm Vân, nóng nảy, nói: "Sư phụ, Thiên Diệp nàng..."
Niệm Vân liếc mắt nhìn Bạch Đồng một cái, làm lời nói của hắn dừng trong miệng. Nữ tử bị răn dạy nhìn thấy Bạch Đồng nói chuyện vì Độc Cô Thiên Diệp, hung hăng trừng Độc Cô Thiên Diệp một cái.
"Nghe nói, là ngươi trị tật cũ cho sư phụ của ngươi?" Niệm Vân nói.
Độc Cô Thiên Diệp lập tức đứng thẳng, nói: "Là ta."
Niệm Vân đối với chính nàng đứng lên cũng không nói gì thêm, tiếp tục hỏi: "Cũng là ngươi giúp Hắc Bạch Vô Thường thắng trận đấu luyện đan sư?"
"Là ta." Độc Cô Thiên Diệp trả lời.
"Ngươi có thể luyện chế đan dược cấp mười?"
"Phải."
Đối thoại của hai người hơi có mùi thuốc súng, ba người khác cũng không biết mùi thuốc súng này từ đâu đến.
"Sư tổ chỉ nhìn thấy tiểu sư muội, không có nhìn thấy con." Đột nhiên Hác Bằng Du uất ức nói.
Niệm Vân liếc mắt nhìn Hác Bằng Du một cái, nói: "Bệnh da mặt dày của ngươi lại phát tác?"
Hác Bằng Du không nghĩ tới Niệm Vân trả lời như vậy, nói: "Cái gì mà da mặt dày, ta là đang uất ức được không? !"
Bị Hác Bằng Du quậy như vậy, mùi thuốc súng giữa Độc Cô Thiên Diệp và Niệm Vân đã không còn.
"Cư nhiên muốn sư điệt mình đi cứu, Hắc Bạch Vô Thường này là càng sống càng lùi lại!" Niệm Vân nói.
"Ai không có lúc tình thế cấp bách." Độc Cô Thiên Diệp phản bác.
Nghe thấy lời nói Độc Cô Thiên Diệp, phản ứng của mọi người không giống nhau. Hác Bằng Du cảm thấy tiểu sư muội của mình lá gan ghê gớm thật, Bạch Đồng lo lắng, nữ tử quần đỏ kia là vui sướng khi người gặp họa.
"Ngươi đang cãi lại cho sư bá ngươi?" Niệm Vân nhìn không ra hỉ giận, sâu kín nói.
"Sự thật mà thôi." Độc Cô Thiên Diệp trả lời.
"Ngươi đang tức giận với ta !" Niệm Vân khẳng định.
Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ tới hắn lại nhìn ra, sửng sốt một chút, gật đầu nói: "Đúng vậy."
Nàng thừa nhận, khi nhìn thấy Niệm Vân, nàng lập tức nghĩ tới Thì Hoằng Quy bị tật cũ hành hạ nhiều năm như vậy, trong lòng như có một đốm lửa thiêu lên. Nói chuyện không tự giác cũng mang theo mùi thuốc súng .
Niệm Vân nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp to gan thừa nhận, đột nhiên cười, dọa Hác Bằng Du và Bạch Đồng chết khiếp, trong lòng nữ tử quần đỏ âm thầm cao hứng. Bởi vì mỗi lần hắn muốn thu thập người chính là cái dạng này !
Nhưng lần này Niệm Vân nở nụ cười, lại không phát hỏa, nhìn Độc Cô Thiên Diệp nói: "Lá gan ngươi rất lớn."
"Rất nhiều người nói gan ta lớn." Độc Cô Thiên Diệp nhìn Niệm Vân.
"Có tính tình!" Niệm Vân cười lạnh.
"Cảm ơn sư tổ khích lệ!" Độc Cô Thiên Diệp cười nhận.
Hai người có qua có lại nói chuyện, Hác Bằng Du và Bạch Đồng nghe thấy trái tim lên lên xuống xuống. Trong lòng Hác Bằng Du thẳng hô đã quên nói với Độc Cô Thiên Diệp tính tình sư tổ không tốt, xong đời , xong đời ...
"Vì câu sư tổ của ngươi, hôm nay ta sẽ không trừng phạt ngươi. Nhập Châu Ngọc môn ta, sư tổ đưa một lễ gặp mặt cho ngươi." Niệm Vân nói xong lấy từ nhẫn không gian ra một quyển sách mỏng manh.
"A?" Không chỉ có bọn Hác Bằng Du, ngay cả Độc Cô Thiên Diệp cũng kinh ngạc phản ứng của Niệm Vân, thấy hắn là thật không giận mình, nàng hành lễ, nói: "Cảm ơn sư tổ."
Nàng đi đến bên người Niệm Vân, tay chuẩn bị cầm quyển sách nhỏ. Tay vừa chạm đến quyển sách, đột nhiên thân thể Độc Cô Thiên Diệp phát ra ánh sáng chói mắt, làm mọi người kinh ngạc, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Mà Niệm Vân một phen bắt lấy tay Độc Cô Thiên Diệp, thần sắc không hiểu nhìn nàng...