Edit: Yết Vạn Dương (Mặc Doanh)
Ngọn lửa lớn đốt Ngô Đồng Lâm cháy sạch không còn một mảnh, chỉ còn lại có một đống tro tàn. Độc Cô Thiên Diệp xác định không có lưu lại dấu vết gì, ngồi lên lưng Tiểu Hỏa rời khỏi nơi này.
"Tỷ tỷ, bây giờ chúng ta đi đâu?" Tiểu Hỏa hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp nghĩ nghĩ, nói: "Chúng ta về chỗ của sư tổ rồi nói sau."
"Tốt."
Độc Cô Thiên Diệp và Tiểu Hỏa vừa mới qua Nam Hà, đột nhiên nhớ tới chi tiết bị mình quên đi, nàng gọi Tiểu Hỏa.
"Làm sao vậy, tỷ tỷ?" Tiểu Hỏa hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp thiên không nhìn xa, nói: "Tiểu Hỏa, mùi của muội sẽ bị Ngu Hành phát hiện dễ dàng đúng không? Muội vào Luyện Yêu Hồ, không có chuyện khẩn cấp, muội và mọi người không cần đi ra."
Tiểu Hỏa nghĩ nghĩ, cảm thấy mình ở bên ngoài cũng sẽ mang đến nguy hiểm cho Độc Cô Thiên Diệp, liền gật đầu đồng ý. Độc Cô Thiên Diệp kêu Hác Bằng Du và Mộng Thiên Quân ra, sau đó thu Tiểu Hỏa về Luyện Yêu Hồ.
Đứng ở trên lưng Tiểu Ngũ, Mộng Thiên Quân nói: "Vì không tránh phiền toái, ta còn giúp ngươi xóa mùi của Tiểu Hỏa! Ai, ta thật sự là một hộ vệ rất đủ tư cách."
Mộng Thiên Quân kết ấn, tử khí màu đen trên tay hắn tan ra, pha loãng toàn bộ hương vị của bọn họ.
"Tốt lắm." Mộng Thiên Quân vỗ vỗ tay, nói: "Chúng ta có thể đi rồi."
Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhắc khí, nói với Hác Bằng Du: "Sư huynh, chúng ta về chỗ của sư tổ trước đi."
Hác Bằng Du gật gật đầu, nói: "Tiểu Ngũ, trở về đi."
Tiểu Ngũ vỗ cánh bay, dọc theo đường cũ trở về. Nhưng Hác Bằng Du không hề nằm ngủ, mà nhìn Mộng Thiên Quân, muốn nói lại thôi.
"Tiểu tử, ngươi muốn nói cái gì thì nói đi!" Mộng Thiên Quân nhìn bộ dáng Hác Bằng Du, nghĩ tới thân phận của hắn, liền biết hắn muốn nói cái gì.
Hác Bằng Du lấy hết dũng khí, nói: "Mộng Vương, ta muốn hỏi ngươi, người vi phạm lời thề bị kéo đến địa ngục khăng khít, còn có khả năng sống sót không?"
Mộng Thiên Quân thầm nghĩ quả nhiên là hỏi cái này, nói: "Khả năng sống sót không phải không có, nhưng, quy tắc sinh tồn ở địa ngục khăng khít là ngươi chết ta sống. Nàng nếu không đủ ngoan cường, tỷ lệ sống sót cực kỳ thấp. Hơn nữa người vi phạm lời thề sẽ bị rơi vào nơi tàn khốc nhất của địa ngục khăng khít, khả năng sinh tồn càng nhỏ."
Mộng Thiên Quân khách quan nói xong, sắc mặt Hác Bằng Du trầm đi xuống.
"Đương nhiên, nếu là nữ nhân, khả năng sinh tồn sẽ lớn hơn một chút, nhưng đều dựa vào người khác mà sống." Mộng Thiên Quân bổ sung nói: "Một ngày sống ở địa ngục khăng khít các ngươi không thể tưởng tượng!"
"Ngươi có thể mang ta tới địa ngục khăng khít không?" Hác Bằng Du hỏi.
Mộng Thiên Quân lắc lắc đầu, nói: "Không được, thực lực hiện tại của ngươi không áp chế được tử khí. Đi tới đó chính là chịu chết! Ta thấy ngươi là sư huynh của Thiên Diệp mới khuyên nhủ ngươi, người khác ta mới không phí võ mồm đâu!"
Hác Bằng Du nhìn Mộng Thiên Quân, hỏi: "Thực lực tới đâu mới có thể tới địa ngục khăng khít?"
Mộng Thiên Quân nhìn ánh mắt kiên nghị Hác Bằng Du, nói: "Chỉ cần ngươi đột phá Thần cấp, là có thể đi." Nói xong hắn thở dài, có chút bất đắc dĩ: "Thấy ngươi là người thân thiết của Thiên Diệp và Tử Tiêu, ta cho ngươi một phương pháp, chờ thực lực của ngươi đột phá Thần cấp, bóp nát lệnh bài này, sẽ có người tới dẫn ngươi đi địa ngục khăng khít."
Mộng Thiên Quân lấy một lệnh bài màu đen ra, đưa linh vụ màu đen và trong, sau đó đưa cho Hác Bằng Du.
Hác Bằng Du nhận lệnh bài, nặng nề mà niết ở trong lòng bàn tay, như đang cầm hy vọng của sinh mệnh. Hít sâu một hơi, hắn để lệnh bài vào không gian giới chỉ, nói: "Cảm ơn ngươi! Cảm ơn tiểu sư muội!"
"Huynh cảm ơn muội làm gì, cũng không phải là muội đưa cho huynh." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Không có muội, Mộng Vương sẽ không đối với ta như vậy." Hác Bằng Du cười khổ mà nói: "Chờ khi đưa muội về chỗ của sư tổ, huynh sẽ rời đi."
"Huynh muốn đi đâu?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Ta muốn đi học hỏi kinh nghiệm, tìm kiếm kỳ ngộ của ta." Hác Bằng Du nói:
"Tranh thủ sớm ngày đột phá Thần cấp!"
Độc Cô Thiên Diệp nhìn Hác Bằng Du, không có lý do phản đối. Nàng ở bên trong không gian giới chỉ và Luyện Yêu Hồ lý di chuyển một phen, lấy một vài không gian giới chỉ chứa rượu linh quả, đan dược và các dược liệu quý đưa cho Hác Bằng Du, nói: "Sư huynh, ta không có lý do gì ngăn cản huynh, những thứ này đối với việc tu luyện có phụ trợ, huynh cầm đi."
Hác Bằng Du nhận nhẫn, nhìn Độc Cô Thiên Diệp, có chút xin lỗi nói: "Muội đối đầu với thống trị giả, hiện tại là lúc cần người giúp, ta lại..."
Độc Cô Thiên Diệp cười cười, nói: "Sư huynh, chúng ta ở chung không lâu, nhưng cũng không ngắn, chúng ta có cần nói những lời này không? Ta hy vọng lần sau gặp mặt, huynh đã đạt được mục tiêu của mình."
"Ừ." Hác Bằng Du nặng nề gật gật đầu.
Tiểu Ngũ chở Độc Cô Thiên Diệp và Mộng Thiên Quân đến bên ngoài sơn cốc Châu Ngọc, Độc Cô Thiên Diệp và Mộng Thiên Quân bay xuống. Độc Cô Thiên Diệp nhìn Hác Bằng Du trên lưng Tiểu Ngũ, nói: "Sư huynh, nếu gặp cái gì khó khăn, nhớ rõ liên lạc với ta."
"Ta sẽ." Hác Bằng Du cười cười nói: "Muội có nhiều thuộc hạ và linh thú như vậy, nếu ta gặp khó khan, nhất định tìm muội tới giúp."
Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, nói: "Sư huynh bảo trọng!"
"Tiểu sư muội, chú ý an toàn! Thay ta vấn an sư tổ." Hác Bằng Du nói xong, vỗ vỗ cổ Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ lẩm bẩm hai tiếng, giương cánh bay đi.
Độc Cô Thiên Diệp liên hệ với Bạch Đồng, sau đó thu hồi thông tin thạch, nói với Mộng Thiên Quân: "Đi theo bước chân của ta."
Mộng Thiên Quân gật gật đầu, cảnh tượng trước mắt chính là có trận pháp. Trận pháp cái gì, hắn mà là ngoài nghề. Đi theo Độc Cô Thiên Diệp, ra khu linh vụ, nhìn thấy hai bóng người ở trong rừng cây chờ.
"Đồng Đồng, sư thúc." Độc Cô Thiên Diệp đi lên, hành lễ với hai người, "Đây là bằng hữu của ta, Mộng Thiên Quân."
Gia Cát Tiêu Tiêu nhìn Độc Cô Thiên Diệp, có chút ngượng ngùng, nói: "Ngươi đã trở lại? Sư phó đang đợi ngươi."
Bạch Đồng nhìn Mộng Thiên Quân, không nhìn thấy bóng dáng Hác Bằng Du, hỏi: "Hác Bằng Du đâu?"
"Sư huynh có chuyện phải đi." Độc Cô Thiên Diệp đáp.
"Ừ. Các ngươi đi theo ta." Bạch Đồng gật gật đầu, mang theo đi tới Ly viện.
Mộng Thiên Quân hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn cảnh sắc nơi này, hai bước đuổi theo Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Lai lịch của sư tổ ngươi không nhỏ đúng không?"
Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ tới Mộng Thiên Quân chỉ nhìn những thứ bên ngoài đã đoán được Niệm Vân có thân phận không thấp, nói: "Ngươi thấy sẽ biết."
Đi tới bên ngoài Ly viện, Bạch Đồng vẫn chưa gọi người đi bẩm báo, chợt nghe Niệm Vân nói: "Vào đi."
Bạch Đồng và Gia Cát Tiêu Tiêu nhìn nhìn, xoay người nói với hai người Độc Cô Thiên Diệp: "Chúng ta vào đi thôi."
Mấy người tới đại sảnh, nhìn thấy Niệm Vân ngồi trên mặt đất, vuốt ve một linh thú màu trắng.
"Sư tổ, con đã trở về." Độc Cô Thiên Diệp hành lễ.
Niệm Vân thu tay, đứng lên nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Mọi chuyện thế nào rồi."
"Gặp một chuyện, muốn bàn bạc với sư tổ một chút." Độc Cô Thiên Diệp đáp.
Thượng linh thú mở to mắt, nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Chúng ta lại gặp nhau."
"Lưu Vân?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn thượng linh thú, có chút vui sướng, đi qua đi vuốt lưng Lưu Vân, nói: "Sư tổ người đã cứu Lưu Vân ra!"
"Thiên Diệp, cảm ơn ngươi!" Lưu Vân nói: "Lúc trước chỉ ôm ý tưởng muốn thử vận may, không nghĩ tới ngươi sẽ thật sự tìm được chủ nhân của ta, hơn nữa nói hắn tới cứu ta đi ra. Cảm ơn ngươi!"
Độc Cô Thiên Diệp cười cười, nói: "Đây đều là duyên phận không phải sao? Không nghĩ tới chủ nhân của ngươi là sư tổ của ta, có lẽ đây là số phận an bài!"
Niệm Vân ho khan vài cái, Độc Cô Thiên Diệp nghe âm thanh hắn ho khan có chút bất đồng, thân thiết hỏi: "Sư tổ, người bị thương?"
"Lúc phá trận bị thương một chút." Niệm Vân đạm mạt nói.
"Sư tổ, đây là bằng hữu của con Mộng Thiên Quân." Sau đó đi ra sau, Mộng Thiên Quân vẫn bụm mặt, Độc Cô Thiên Diệp kéo hắn qua, giới thiệu nói.
Niệm Vân nhìn Mộng Thiên Quân, nói: "Mộng Vương giá lâm, Niệm Vân không có tiếp đón từ xa."
Mộng Thiên Quân thấy Niệm Vận nhận ra mình, buông tay, cười khổ nói: "Đậu tướng quân, đã lâu không gặp!"
Niệm Vân gật gật đầu, nói: "Quả thật đã lâu không gặp, có trăm vạn đi?"
"Đúng vậy, không nghĩ tới hôm nay gặp được, thật sự là duyên phận!" Mộng Thiên Quân cười nói.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn bọn họ liền biết hai người trước kia đã biết nhau, hơn nữa chung đụng không tốt lắm, nói: "Sư tổ, Mộng Thiên Quân là vì bảo vệ con mới đến." Cho nên người không cần bày sắc mặt cho người ta xem!
Niệm Vân không nói, nhưng vẫn hiểu được ý của nàng. Nhìn Mộng Thiên Quân nói: "Mộng Vương, bây giờ ta là Niệm Vân, đã không phải là Đậu tướng quân trước kia. Người tới là khách, Mộng Vương không cần câu nệ."
Năm đó, khi Niệm Vân còn là Đậu tướng quân, cùng Mộng Thiên Quân có chút quá tiết, có lẽ là hai người trời sinh không hợp nhau, dù sao một người là khế chủ của thụy thú, tướng quân chính khí nghiêm nghị, một người là thống trị giả địa ngục khăng khít, mà quang minh và hắc ám đối lập!
"Hắc hắc, ta biết!" Mộng Thiên Quân cười cười.
"Ta để Đồng Đồng thu thập một viện cho con, con và Mộng Vương tạm thời cứ ở đó đi." Niệm Vân nói, "Đồng Đồng, đã làm xong hết chưa?"
"Sư phó, đã xong hết rồi." Bạch Đồng nói.
"Khụ khụ, vậy con dẫn bọn hắn đi xuống nghỉ ngơi đi. Khụ khụ khụ khụ, khụ khụ..." Niệm Vân nói xong lại kịch liệt ho khan, giống như muốn ho phổi của minh ra luôn.
"Sư tổ, con xem cho người. Xong rồi con còn có một số việc muốn thỉnh giáo người" Độc Cô Thiên Diệp nghe Niệm Vân ho khan, nói với hắn.
"Cũng tốt." Niệm Vân gật đầu đồng ý, nói: "Đồng Đồng, Tiêu Tiêu, hai ngươi trước mang Mộng Vương đi xuống nghỉ ngơi đi."
"Dạ, sư phó!" Bạch Đồng hành lễ đáp, sau đó nhìn Mộng Thiên Quân nói: "Mộng Vương xin đi theo ta."
Có lẽ là bởi vì Lưu Vân ở trong này, tuy nói hiện tại Niệm Vân đã không phải là tướng quân, nhưng thân chính khí kia vẫn làm cho Mộng Thiên Quân cảm thấy không thoải mái, cho nên khi bọn họ kêu hắn đi nghỉ ngơi trước, hắn thực sảng khoái đi theo. Lưu lại một lão già tươi cười, hai người một thú trố mắt nhìn nhau.
Trong Luyện Yêu Hồ Tiểu Bạch Cầu biết Lưu Vân ở đây, tranh cãi ầm ĩ muốn đi ra, ý niệm Độc Cô Thiên Diệp vừa động, đưa Tiểu Bạch Cầu đi ra.
"Lưu Vân, ngươi có nhớ người ta hay không?" Sau khi Tiểu Bạch Cầu đi ra liền nhìn thấy Lưu Vân đi trên mặt đất, từ trên người Độc Cô Thiên Diệp lập tức nhảy xuống, đi tới trước mặt Lưu Vân, nhìn nó trong chốc lát, nói: "Trạng thái của ngươi vẫn không tốt a! Người ta đến giúp ngươi."
Tiểu Bạch Cầu nói xong, giống lần đầu tiên gặp mặt bắt đầu minh tưởng. So với lần đầu tiên, động tác của Tiểu Bạch Cầu cũng có khác biệt nhất định.
Hình thể của nó không thay đổi, huyết mạch và thực lực đã khai phá không ít, chỉ thấy mắt nó nhắm lại, miệng còn nhỏ còn lẩm bẩm vài thứ. Ánh sáng màu trắng từ trên người nó chạy ra, sau đó tiến nhập vào thân thể Lưu Vân. Hút nhiều ánh sáng trắng, trạng thái của Lưu Vân chậm rãi chuyển biến tốt hơn.
"Được rồi, Lưu Vân, ngươi hiện tại tốt hơn nhiều!" Tiểu Bạch Cầu thu hồi tiểu móng vuốt, sau đó lấy một trái linh quả thật lớn đối với nó ra, đưa cho Lưu Vân: "Lưu Vân, cho ngươi ăn linh quả. Đây là Khả Khả làm cho người ta, ăn ngon lắm nga! Ngươi nếm thử!"
Lưu Vân nhìn linh quả không đủ cho mình xảm kẻ răng, cười cười, nhận linh quả ăn, nói: "Ăn ngon lắm, cảm ơn ngươi!"
Tiểu Bạch Cầu nghe Lưu Vân có ăn, cao hứng dạo một vòng trên mặt đất, chớp mắt to nói: "Đúng không, đồ ăn Khả Khả làm cho người ta đều ăn rất ngon! Lại cho ngươi ăn cái khác, sau đó ngươi bồi người ta ngoạn được không?"
"Được." Lưu Vân cười đáp lại nói.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn Tiểu Bạch Cầu cao hứng, xoay người nói với Niệm Vân: "Sư tổ, ta bắt mạch cho người trước.”
Niệm vân biết trạng huống thân thể của mình, nghĩ không cần phiền toái, nhưng nhìn thấy ánh mắt chấp nhất của Độc Cô Thiên Diệp, hắn vẫn thuận theo vươn tay. Độc Cô Thiên Diệp cẩn thận dò xét một chút, nói: "Sư tổ, sau khi người bị thương đã truyền cho Lưu Vân rất nhiều linh lực đi?"
Niệm Vân không nghĩ tới Độc Cô Thiên Diệp ngay cả đều này cũng biết, nói: "Đúng vậy, bước cuối cùng khi phá trận xảy ra một ít vấn đề, ta và Lưu Vân đều bị thương, bởi vì Lưu Vân bị trấn áp trăm vạn năm, cho nên chống đỡ không được, ta liền truyền cho nó một chút linh lực."
Độc Cô Thiên Diệp thu hồi tay mình, nói: "Người còn nói là chỉ có một chút, hẳn là truyền hết linh lực của mình cho nó đi. Cho nên ngươi hiện tại mới không có khí lực tự tiến hành chữa trị."
Niệm Vân bị Độc Cô Thiên Diệp vạch trần, có chút xấu hổ cười cười.
"Nhưng cũng may căn cơ của người dày, bằng không Lưu Vân thì tốt, người lại ngã xuống. Sư tổ, chính người cũng biết mà." Độc Cô Thiên Diệp nhịn không được lảm nhảm: "Nơi này có phòng luyện đan không, con chỉ có thể luyện chế đan dược khôi phục linh lực cho người, thương thế của người cũng không phải là thập phẩm đan dược có thể chữa khỏi. Nhưng khôi phục linh lực, người có thể tự mình luyện chế đan dược."
"Ly viện có phòng luyện đan."
Niệm vân mang theo Độc Cô Thiên Diệp tới một bên sân khác, Độc Cô Thiên Diệp đi vào, nhìn thấy đan lô và dược liệu bên trong được sắp xếp chỉnh tề, nói: "Sư tổ, con có thể dùng lò luyện đan ở đây không?"
Niệm Vân gật gật đầu, nói: "Những thứ kia ngươi có thể tùy tiện dùng." Nói xong liền rời đi.
Sau khi Niệm Vân đi khỏi, Độc Cô Thiên Diệp bắt đầu bắt tay chuẩn bị luyện đan, đan lô, dược liệu, hết thảy chuẩn bị xong, nàng đánh hỏa diễm đến đan lô dưới đan lô.
Đan lô nơi này đều là loại thường hào, hỏa diễm bình thường không làm gì được, Độc Cô Thiên Diệp lựa chọn linh hỏa cấp bậc hơi cao. Chờ sau khi đan lô nóng, nàng bỏ từng dược liệu vào tiến hành tinh luyện, dung hợp, kết đan.
Sau khi Niệm Vân trở về nhìn Lưu Vân và Tiểu Bạch Cầu ngoạn, cảm thấy có thể lại nhìn thấy Lưu Vân, hắn đã thực thỏa mãn. Kiên trì lâu như vậy, rốt cuộc cũng được hồi báo, Lưu Vân lại về bên hắn!
Tiểu Bạch Cầu đứng ở trên lưng Lưu Vân, từ bộ lông bóng loáng của nó trượt xuống dưới, sau đó lại đi lên, lại trượt xuống dưới. Lưu Vân quỳ rạp trên mặt đất, nghe tiếng cười khanh khách của Tiểu Bạch Cầu, cũng thật cao hứng.
Khi Tiểu Bạch Cầu lại đi lên trên người Lưu Vân, nhìn Niệm Vân ngồi ở trên ghế trầm mặc không nói, nghĩ hắn lo lắng, từ trên người Lưu Vân trượt xuống dưới, cọ cọ cọ chạy tới, ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn nói: "Sư tổ, có phải ngươi đang lo lắng Khả Khả không thể chửa khỏi thương thế của mình hay không?"
Niệm Vân nhìn thấy Tiểu Bạch Cầu, ôm nó lên, đặt trong lòng bàn tay.
"Sư tổ, Khả Khả rất lợi hại, nàng nhất định sẽ chữa khỏi thương thế của ngươi! Ngươi không cần lo lắng!" Tiểu Bạch Cầu ở trong lòng bàn tay Niệm Vân, huy tiểu móng vuốt, lắc lắc tiểu mông an ủi nói.
"Ha ha, sư tổ không có lo lắng, sư tổ chỉ suy nghĩ một chuyện." Niệm Vân cười nói.
"Nga, như vậy a!" Tiểu Bạch Cầu nói, sau đó lấy dĩa ăn nhỏ của bản thân ra, nháy nháy nhìn Niệm Vân, "Sư tổ, người ta đói bụng, người ta muốn ăn!"
Niệm Vân nhìn dĩa ăn nhỏ trong tay Tiểu Bạch Cầu, cười ha ha đứng lên, nói: "Đi, sư tổ dẫn ngươi đi ăn!"
"Tốt ôi chao!" Tiểu Bạch Cầu chạy lên vai Niệm Vân đứng vững, nói: "Sư tổ, chúng ta đi thôi!"
Niệm Vân mang theo Tiểu Bạch Cầu đi ra ngoài, Lưu Vân nhìn bọn họ rời đi, trong mắt cũng tràn đầy hạnh phúc.
Ở cạnh chủ nhân của mình, đó là tâm nguyện lớn nhất của nó!
Chờ Niệm Vân và Tiểu Bạch Cầu trở về đã là một lúc lâu sau, sau khi đã càng quét một phen, bọn họ vừa mới trở lại Ly viện, liền nhìn thấy mây đen ngưng kết trên đầu bọn họ.
"Trời muốn mưa sao?" Tiểu Bạch Cầu ôm quả hạch, nhìn mây đen đột nhiên xuất hiện hỏi.
Niệm Vân ngẩng đầu, nói: "Không phải mây đen, là đan kiếp, Thiên Diệp nàng luyện chế đan dược thành công!"
Tiểu Bạch Cầu nghe Niệm Vân nói, ca lau một tiếng cắn quả hạch, vỏ cứng bên ngoải rơi xuống, ném quả hạch vào miệng, nói: "Người ta đã nói Khả Khả rất lợi hại!"
"Ha ha, chúng ta đi nhìn xem đi." Niệm Vân nói xong, mang theo Tiểu Bạch Cầu tới phòng luyện đan.
Khi bọn họ còn đang trên đường tới, đan lôi đã hạ xuống. Chờ bọn hắn đi vào cửa phòng luyện đan, Độc Cô Thiên Diệp đã mở cửa đi ra.
"Sư tổ." Độc Cô Thiên Diệp đưa đan dược trong tay cho Niệm Vân, Niệm Vân mở bình ngọc ra, ngửi hương vị liền biết Độc Cô Thiên Diệp luyện chế đan dược gì. Lông mi khẽ chớp, không nghĩ tới Độc Cô Thiên Diệp lại luyện chế Thần Nguyên Đan!
Thần Nguyên Đan là thập phẩm đan dược chữa thương tốt nhất, hơn nữa luyện chế đặc biệt khó. Bình thường thập phẩm luyện đan sư cũng không lựa chọn loại đan dược này. Xem thời gian, e là một lần liền luyện chế đã thành công.
Niệm Vân vừa lòng gật đầu, nói: "Con có thể luyện chế Thần Nguyên Đan, vậy con cũng có thể thử đột phá đan dược Thập nhất phẩm."
"Con sẽ." Độc Cô Thiên Diệp tiếp nhận Tiểu Bạch Cầu từ Niệm Vân, nói: "Sư tổ, con có một số việc muốn hỏi người."
Niệm Vân cất đan dược, nói: "Con đi theo ta."
Hai người trở lại đại sảnh, Lưu Vân mở to mắt nhìn, sau đó lại nhắm lại. Tuy rằng Tiểu Bạch Cầu giúp nó khôi phục một ít tinh thần lực, hiện tại thân thể nó vẫn thực mỏi mệt.
"Chuyện gì, con nói đi." Niệm vân ngồi vào ghế trên, nhìn Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Sư tổ, người cũng biết ngũ hành Linh Châu?"