Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Quyển 6 - Chương 51-5: Đại kết cục (hạ) (5)

”Vạn kiếm quy tông!” Độc Cô Thiên Diệp đánh cự kiếm về phía Ngu Hành, đồng thời đốt cháy sạch sẽ toàn bộ những vật dơ bẩn ven đường.

Lúc cự kiếm sắp tới gần bạch quang, bạch quang đột nhiên tiêu tán, lộ ra Ngu Hành sau khi đã hợp thể. Thân thể vẫn là thân thể nhân loại như cũ, nhưng bao lấy thân thể hắn không phải là quần áo, mà là một thân lông rậm, lông kia giống y như đúc lông của Cùng Kỳ bị thiêu sạch sẽ lúc nãy. Lỗ tai của hắn cũng biến thành bộ dáng của Cùng Kỳ.

Nhìn thấy cự kiếm bổ tới, tay phải Ngu Hành giơ lên trên nắm chặt, cự kiếm liền bị hắn vững vàng ngăn cản lại.

Độc Cô Thiên Diệp lại đánh một ít linh lực vào cự kiếm nhốt, nhưng nó vẫn không chút xê dịch như cũ.

Ngu Hành nhìn cự kiếm, cười điên cuồng: “Thần khí viễn cổ đứng nhất thì thế nào? Ở trước bí pháp hợp thể giữa người và thú của chúng ta thì vẫn chính là một đống rác!” Nói xong hắn vung tay lên, cự kiếm liền bị hắn nhấc lên rồi ném theo con đường khi đến, tấn công trở lại Độc Cô Thiên Diệp.

Hai tay của Độc Cô Thiên Diệp khẽ vạch vài cái ở trong không trung, không gian trước mặt trở nên vặn vẹo, lúc cự kiếm bay tới liền dính ở trong không trung.

“Giải!” Độc Cô Thiên Diệp không khống chế được Hiên Viên Kiếm, nói một từ giải, cự kiếm biến thành vô số tiểu kiếm, những tiểu kiếm này lại chậm rãi biến mất, chỉ còn lại có một thanh. Nàng đưa tay ra, Hiên Viên Kiếm liền về trong tay nàng.

“Ngô.” Cự kiếm bị phản đánh trở về, vì khống chế được nó, nàng hao phí không ít tâm lực, một ngụm máu tươi chảy ra từ khóe miệng nàng, nhỏ giọt xuống quần áo màu trắng của nàng, có vẻ rất bắt mắt.

Không biết khi nào thì bắt đầu, những chỗ giao chiến khác mọi người đều ngừng lại, đứng phía sau Độc Cô Thiên Diệp và Ngu Hành, nhìn trận quyết đấu cuối cùng của bọn họ.

“Ngươi thế nhưng lại học xong nhân thú hợp thể.” Độc Cô Thiên Diệp nhìn Ngu Hành người không ra người, thú không ra thú, hiện lên một tia kinh ngạc.

“Ha ha ha, ngươi cho là chỉ có ngươi mới có thể sáng tạo sao? Ta cũng có thể! Chờ ta trừ bỏ ngươi, ngươi, còn có ngươi,…” Ngu Hành chỉ chỉ Tử Tiêu và Mộng Thiên Quân, nói, “Chờ ta trừ bỏ các ngươi, toàn bộ thế giới liền thuộc về ta, toàn bộ đều là của ta! Ha ha! Ta muốn thế nào thì thế đó, muốn biến nó thành hình dáng gì thì biến thành hình dáng đó! Nếu tâm tình ta không tốt, ta sẽ làm cho tất cả mặt biên, toàn bộ biến thành địa ngục, ha ha ha ha!”

“Vậy ngươi cũng phải chờ đến có ngày đó rồi nói sau!” Tử Tiêu ngồi trên lưng Thứ Hồn, đi tới bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, cùng nàng nhìn Ngu Hành. Tuy đan dược của Độc Cô Thiên Diệp không hoàn toàn chữa khỏi thương của hắn, nhưng đã có thể gắng gượng chống đỡ hắn không ngã xuống.

Mộng Thiên Quân và Giản Ước Chi cũng tiến lên, đứng chung một chỗ với bọn họ.

Ngu Hành nhìn vết máu trên người Độc Cô Thiên Diệp và khuôn mặt tái nhợt của Tử Tiêu, bộ dáng suy yếu của Giản Ước Chi, cười lạnh nói: “Các ngươi đều bị trọng thương, còn có khí lực gì để đấu với ta nữa? Ha ha ha, vẫn là ngoan ngoãn chịu chết đi!”

“Hãy bớt sàm ngôn đi!” Mộng Thiên Quân chán ghét nhìn Ngu Hành, nói, “Vô Gian Địa Ngục của ta vốn đã đủ đục ngầu, nhìn bộ dáng của ngươi, ta cảm thấy yêu ma quỷ quái ở nơi này của ta đều rất thuận mắt!”

Bị Mộng Thiên Quân châm chọc, Ngu Hành cũng không tức giận, ở trong cái nhìn của hắn thì bọn họ đều là người chết, hiện tại cũng chỉ có thể động động mồm mép, bởi vì rất nhanh ngay cả nói hắn cũng không nói ra lời được!

“Chịu chết đi!” Mộng Thiên Quân nói xong, công kích về phía Ngu Hành, Độc Cô Thiên Diệp, Tử Tiêu và Giản Ước Chi, còn có nhóm thú của bọn họ cùng đồng thời đánh ra linh lực, toàn bộ bay về phía Ngu Hành.

Ngu Hành nhìn thần kỹ phơi bày trên trời dưới đất đánh tới, tuyệt không kích động. Hai tay hắn nắm lại, đánh về phía những thần kỹ này, một đám quyền đầu nghĩ hóa đánh ra, đánh tan toàn bộ những thần kỹ này.

“Thiên tôn đại nhân uy vũ!”

“Uy vũ! Uy vũ!”

Quân đội phía sau Ngu Hành thấy Ngu Hành chỉ có một người mà địch lại nhiều công kích như vậy, lớn tiếng hò hét. Ngu Hành nghe được tiếng la của bọn họ, vẻ mặt đắc ý.

Mấy người Độc Cô Thiên Diệp thấy công kích bọn họ phát ra lại bị Ngu Hành dễ dàng hóa giải như vậy, biểu tình của một đám đều rất ngưng trọng. Không nghĩ tới uy lực của nhân thú hợp thể lợi hại như vậy!

Nắm chặt Hiên Viên Kiếm trong tay, Độc Cô Thiên Diệp bay ra ngoài, huy kiếm đâm về phía Ngu Hành. Đám Tử Tiêu thấy hành động của Độc Cô Thiên Diệp, không kịp ngăn cản, đành phải đồng thời cùng phát động tiến công về phía hắn, dời đi một ít áp lực cho Độc Cô Thiên Diệp.

Tay phải Ngu Hành giơ lên trên ngăn cản, chắn lại Độc Cô Thiên Diệp ở trong không trung, tay trái lại đánh ra một quyền về phía trước, đánh tan toàn bộ công kích, dư ba còn đánh văng đám Tử Tiêu ra thật xa.

Độc Cô Thiên Diệp xuất ra khí lực toàn thân cũng không thể chạm tới một chút nào, nhìn Ngu Hành đắc ý cười điên cuồng, vận khí sử dụng phiêu miểu bộ pháp để thuấn di một cái, đi tới trước mặt hắn, huy kiếm đâm về phía ngực hắn.

Tuy Độc Cô Thiên Diệp thuấn di có chút ngoài dự đoán mọi người, nhưng với Ngu Hành đã đạt đến độ cao như vậy, thường thường trực giác đi trước thị giác. Cảm giác được nguy hiểm, thân thể hắn di chuyển sang bên cạnh một chút, kiếm vốn là đâm vào trái tim của hắn thì lại đâm vào cánh tay hắn, chệch ra ngoài.

“Ngô...” Hỏa diễm trên thân của Hiên Viên Kiếm là do Viêm hóa thành, đâm vào cánh tay hắn, hỏa diễm đốt trọi cả cánh tay hắn, đau đớn kịch liệt làm cho hắn thét lớn một tiếng, nhịn đau đánh một chưởng về phía Độc Cô Thiên Diệp, đánh văng nàng ra xa mấy trăm thước. Hiên Viên Kiếm theo lực đạo của nàng rút ra khỏi cánh tay của Ngu Hành.

Viêm vẫn thiêu đốt về hướng lên trên theo cánh tay hắn, nếu tiếp tục đi xuống sẽ thiêu đốt đến trái tim của hắn, đến lúc đó ngay cả hắn vô cùng lợi hại, không có trái tim, giống như là đã chết.

Không do dự chút nào, tay phải Ngu Hành hóa đao, chém đứt toàn bộ cánh tay trái, Viêm rơi xuống rời khỏi người hắn từ cánh tay.

Độc Cô Thiên Diệp bị một chưởng của Ngu Hành đánh văng ra rất xa, hơn nữa một chưởng kia lại vừa vặn chụp vào vị trí trái tim của nàng, gần như đánh gãy tâm mạch của nàng, làm cho nàng giống như diều đứt dây rơi xuống.

“Tiểu Diệp Nhi!”

“Tỷ tỷ!”

Tử Tiêu và Tiểu Hỏa chạy về phía Độc Cô Thiên Diệp, Tử Tiêu cách Độc Cô Thiên Diệp gần hơn một chút, đi lên tiếp được nàng, hai người rơi xuống trên lưng Tiểu Hỏa.

Từng ngụm từng ngụm máu tươi trong miệng Độc Cô Thiên Diệp hộc ra ngoài, toàn bộ phần quần áo trước ngực bị máu tươi nhiễm hồng. Khuôn mặt tái nhợt cùng máu tươi chỗ khóe miệng, có vẻ càng đậm màu đỏ tươi thật dọa người.

Tử Tiêu bị bộ dáng của Độc Cô Thiên Diệp dọa sợ, một tay ôm nàng nằm nghiêng trên lưng Tiểu Hỏa, một tay thì không ngừng lau máu tươi nàng không ngừng nhổ ra, nói năng lộn xộn: “Tiểu Diệp Nhi, nàng thế nào? Đan dược đâu, đan dược của nàng đâu, mau ăn đan dược!”

Độc Cô Thiên Diệp cố hết sức mở hai mắt ra, nhìn dáng vẻ lo lắng của Tử Tiêu, cười với hắn một cái, nhưng vừa khẽ động khóe miệng, máu tươi lại phun ra. Nghĩ đến mình phun ra nhiều máu như vậy, cho dù không bị thương, cũng sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết đi.

“Thiên Diệp!”

“Chủ nhân!”

Mộng Thiên Quân và nhóm thú bay qua, nhìn thấy bộ dáng của nàng, kinh sợ hoảng loạn, lo lắng gọi. Mộng Thiên Quân quay đầu liền tấn công về phía Ngu Hành, Ngu Hành cuồng bạo vì mất đi cánh tay, ngửa mặt lên trời quát to một tiếng, sau đó đột nhiên đánh ra quyền đầu về phía hắn.

“Phanh!”

Những người khác vẫn chưa phục hồi tinh thần lại trong chuyện Độc Cô Thiên Diệp trọng thương, Mộng Thiên Quân lại bị Ngu Hành đánh trúng một quyền. Cũng may Lam Mân thấy, tiếp được hắn đưa trở về.

“Đi chết đi! Đi chết đi! Tất cả các ngươi đều đi chết đi! Tất cả đều đi chết đi! Ta muốn hủy diệt thế giới này, hủy diệt!” Bởi vì bị thương, Ngu Hành dần dần không khống chế được tâm thần của mình, bản chất mãnh thú của Cùng Kỳ ảnh hưởng tới thần kinh hắn, làm cho thần chí của hắn trở nên không minh mẫn, hai mắt trở thành màu đỏ tươi, miệng lại càng không ngừng kêu gào muốn giết bọn họ. Nhìn thấy Tử Tiêu, thần kinh hắn càng thêm buộc chặt, tay phải không tự giác ngưng ra linh lực, một quả cầu linh lực ngưng kết ở trước mặt hắn, chậm rãi to ra thành ngọn núi nhỏ, hắn cười dữ tợn, ném quả cầu linh lực về phía bọn họ…

Không lâu trước đó, trong mê cung dưới đất, Hỏa Linh Châu hồng y tóc hồng cầm mấy Linh Châu khác trên tay, đảo tới đảo lui trong mê cung. Rõ ràng đã cảm giác được Hắc Ám Linh Châu đang ở phía trước, làm sao cũng không qua được.

“Đại ca, không qua được, làm sao bây giờ?” Kim Linh Châu nổi lơ lửng ở trước mặt Hỏa Linh Châu. Những Linh Châu khác đều ở trong tay Hỏa Linh Châu, không có chỗ cho hắn, đành phải trôi nổi ở phía trước.

“Nếu không thì làm cho Tiểu Hắc Châu tự mình lại đây đi!” Mộc Linh Châu nói.

“Tiểu Hắc Châu sẽ không tới.” Thủy Linh Châu nói, “Nếu lúc này hắn còn đang giận dỗi thì sao.”

“Nhưng Ngu Hành tới đây, nếu chủ nhân không khôi phục thực lực được, có phải sẽ chết không?” Thổ Linh Châu hỏi.

“Sẽ không...” Đi! Thủy Linh Châu còn chưa dứt lời, chúng nó liền cảm giác được Độc Cô Thiên Diệp bị thương.

Tính tình của Hỏa Linh Châu luôn khá táo bạo, cảm giác được Độc Cô Thiên Diệp bị thương, mê cung phía trước lại không tìm thấy đường ra, hắn bay thẳng đến chỗ có hơi thở của Hắc Ám Linh Châu đánh ra một đạo linh lực, đánh xuyên qua toàn bộ bức tường phía trước, không phải rất lớn, nhưng có thể để cho bọn họ xuyên qua.

“Đi.” Hỏa Linh Châu hóa thành hạt châu, mang theo những Linh Châu khác bay qua. Xuyên qua mấy chục bức tường, đi tới bên trong mật thất tận cùng.

Hiện tại Kiều Hoàng còn chưa biết đại chiến bùng nổ trên đỉnh đầu, hắn quỳ gối trước Hắc Ám Linh Châu, nói: “Linh Châu đại gia, người lại ban cho ta một ít lực lượng đi!”

“Hừ, lần trước ta cho ngươi lực lượng, ngươi còn chưa tiêu hóa hết, hiện tại lại muốn, ngươi có bụng lớn để ăn sao?” Một tiếng nói non nớt truyền ra từ trong cái hộp hắc ngọc ở phía trước Kiều Hoàng.

“Linh Châu đại gia, ta thật sự rất cần lực lượng của người! Ta trở về sẽ đưa tử khí tinh thuần đến cho người, coi như là hiếu kính người, được không?” Kiều Hoàng dập đầu nói.

Hắc Ám Linh Châu không muốn cho Kiều Hoàng lực lượng nữa, nhưng nghĩ đến tử khí tinh thuần nhất hắn nói, lại có chút động lòng. Lúc còn đang do dự, hắn cảm ứng được vị trí của những Linh Châu khác.

“Ca ca tỷ tỷ đến đây.” Hắc Ám Linh Châu bay ra khỏi hộp, bay lượn vài vòng ở không trung, có vẻ rất kích động.

“Linh Châu đại gia?” Kiều Hoàng nghi hoặc nhìn Hắc Ám Linh Châu, không biết vì sao nó đột nhiên lại kích động.

“Hiện tại ta không có thời gian cho ngươi linh lực!” Hắc Ám Linh Châu không kiên nhẫn nói.

“Hả?” Kiều Hoàng không biết vì sao Hắc Ám Linh Châu đột nhiên lại cự tuyệt mình thẳng thừng như vậy, còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe được một trận động tĩnh phía sau, xoay người liền nhìn thấy bức tường bị đánh xuyên qua, tiếp theo mấy khỏa Linh Châu bay vào.

Hỏa Linh Châu tiến vào liền biến thành hình người, nhìn thấy Kiều Hoàng quỳ trên mặt đất, đánh một đạo hỏa diễm qua, trong nháy mắt thiêu hắn thành tro tàn. Đường đường là Quỷ Vương đứng đầu tầng thứ mười tám địa ngục liền lặng yên không một tiếng động chết đi như vậy!

“Ca ca tỷ tỷ!” Hắc Ám Linh Châu bay qua, làm nũng với những Linh Châu khác. “Ca ca tỷ tỷ làm sao tìm được ta vậy?”

“Tiểu Thất, hiện tại chúng ta không có thời gian giải thích với ngươi, chủ nhân đang chờ ngươi!” Hỏa Linh Châu nói.

“Không phải chủ nhân nói ta không ngoan nhất sao, hiện tại tìm ta làm gì chứ?” Hắc Ám Linh Châu nghe được lời nói của bọn họ, than thở hỏi. Hắn không hóa thành hình người, nhưng những Linh Châu khác vẫn cảm giác được hắn lén lút xem xét ở phía ngoài.

“Không cần nhìn, chủ nhân không tới.” Hỏa Linh Châu nói.

“Sao nàng không tới tìm ta?” Hắc Ám Linh Châu không nhìn thấy bóng dáng của Độc Cô Thiên Diệp, rầu rĩ không vui nói, “Nàng không đến, ta không đi ra!”

“Hiện tại chủ nhân đang chiến đấu với Ngu Hành ở bên ngoài, không có thời gian đi xuống dưới đây. Hơn nữa vừa mới còn bị thương. Chúng ta đã không còn thời gian để trì hoãn nữa, phải mau chóng khôi phục thực lực của chủ nhân.” Thủy Linh Châu nói.

“Chủ nhân bị thương?” Hắc Ám Linh Châu còn chưa nhận Độc Cô Thiên Diệp là chủ nhân, cho nên không cảm ứng được tình huống hiện tại của nàng.

Được rồi, tuy nó vì câu nói kia mà bực bội trăm vạn năm, nhưng nghe được nàng bị thương, hắn vẫn rất lo lắng.

“Đúng vậy, vừa nãy trước khi chúng ta tiến vào thì cảm ứng được.” Thủy Linh Châu nói.

Hắc Ám Linh Châu do dự, nó rất muốn tiếp tục giận nàng, nhưng lại lo lắng thương thế của nàng, trong lúc nhất thời không chưa nghĩ ra được nên lựa chọn thế nào.

“Chủ nhân!” Mộc Linh Châu và Thủy Linh Châu đột nhiên hô to lên.

“Làm sao vậy?” Hắc Ám Linh Châu nhìn thấy sắc mặt của toàn bộ những Linh Châu khác đều thay đổi, vội vàng hỏi.

“Chủ nhân bị thương, hơi thở sinh mệnh đang không ngừng giảm. Nếu không trở lại là Thần Sáng Thế, lập tức sẽ chết đi.” Hỏa Linh Châu nói.

Hắc Ám Linh Châu lần đầu tiên chán ghét chính mình không thể cảm giác được hơi thở của Độc Cô Thiên Diệp, nói với mấy khỏa Linh Châu khác, “Chúng ta còn không đi ra ngoài? !” Là cái thứ nhất bay ra ngoài. Mấy khỏa Linh Châu khác cũng bay theo ra ngoài.

“Ha ha ha!” Ngu Hành nhìn quả cầu linh lực rất lớn đánh về phía bọn họ, cười ha ha. Lập tức, lập tức những người đó đều chết! Toàn bộ thế giới này lập tức liền thuộc về hắn! Ha ha ha!

Đám Phù Thương nhìn quả cầu linh lực Ngu Hành đánh tới, trừ Tử Tiêu ra, những người khác đều bay đến phía trước Tiểu Hỏa, xuất ra toàn bộ linh lực của bản thân để ngăn cản đường bay của quả cầu linh lực. Chẳng qua cả một đám bọn họ đều là tàn binh, đánh ra thần kỹ hoàn toàn vô dụng.

Những người khác ở phía trước thì cách đám Độc Cô Thiên Diệp khá xa, hiện tại nhìn quả cầu linh lực của Ngu Hành sắp đến, nghĩ đi cứu viện cũng đã không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn quả cầu linh lực cách bọn họ càng ngày càng gần, cầu nguyện cho mình có thể đánh ra linh lực vượt qua tốc độ của quả cầu linh lực.

Phù Thương thấy thần kỹ của mình vô dụng, vì Độc Cô Thiên Diệp ở phía sau, cắn răng ngưng kết ra một tầng phòng hộ ở phía trước. Nhưng quả cầu linh lực lại dễ dàng đánh tan màng phòng hộ.

Năm mươi thước... Bốn mươi thước... Ba mươi thước... Hai mươi thước...

Người ở phía xa xa nhắm hai mắt lại, không dám nhìn chuyện xảy ra tiếp theo.

“Phanh!”

Lúc quả cầu linh lực còn cách đám Độc Cô Thiên Diệp mười thước, năm thần khí đột nhiên hiện ra ở trước mặt bọn họ. Năm thần khí hô ứng cho nhau, phát ra một trận sóng âm bảo vệ đám Độc Cô Thiên Diệp, cũng chắn quả cầu linh lực ở bên ngoài.

“Phá!” Một tiếng nói thanh lệ vang lên ở trong không trung, theo lời của nàng, quả cầu linh lực bị đánh tan, cũng may không thương một người nào ở bên trong.

“Như Yên!” Mộng Thiên Quân nhìn Bách Lý Như Yên đột nhiên xuất hiện, kinh ngạc nói.

Bách Lý Như Yên vì muốn đồng thời khống chế năm thần khí chống cự lại quả cầu linh lực, hao phí rất nhiều tâm lực, lúc đánh tan được quả cầu linh lực cầu, năm thần khí đã bị chấn động, nàng phun ra một ngụm máu sau đó rơi xuống từ trên trời.

Lúc Bách Lý Như Yên vừa xuất hiện Thứ Hồn vẫn luôn chú ý tới nàng, nhìn thấy nàng rơi xuống, nhanh chóng bay lên tiếp được nàng, ôm nàng bay xuống trên lưng Tiểu Hỏa.

Mộng Thiên Quân tiếp lấy Bách Lý Như Yên từ trong tay Thứ Hồn, nhìn hai mắt nàng nhắm chặt, đau lòng không thôi. “Sao muội lại tới đây?”

Bách Lý Như Yên cố hết sức mở mắt ra, nói: “Ta đã tiêu diệt hết đám Thập Nhất lão quỷ, nghĩ đến bên các ngươi hẳn là chưa chấm dứt, liền chạy tới. Cũng may, cũng may là ta đến đây. Thiên Diệp, Thiên Diệp nàng thế nào rồi?”

“Nàng...” Mộng Thiên Quân không dám nói tình huống của Độc Cô Thiên Diệp không khác nàng là mấy, đút một viên đan dược nàng, nói, “Muội nghỉ ngơi một chút trước đi.”

Ngu Hành không nghĩ tới đã như vậy mà cũng chưa giết chết bọn họ, lạnh lùng nói: “Các ngươi có thể tránh thoát một lần, có thể tránh thoát lần thứ hai sao?”

Nói xong Ngu Hành ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, lông cả người đều dựng thẳng lên, mà tiếng kêu kia rõ ràng giống lúc Cùng Kỳ còn là Linh Thú, nhưng lại bén nhọn chói tai hơn. Không ít người bị tiếng kêu kia trực tiếp xuyên thủng màng tai, máu chảy ra ngoài từ hai tai.

Ngu Hành kêu đủ, hai mắt màu đỏ tươi nhìn bọn họ, tay phải đưa ra phía trước, hút tất cả tử khí chung quanh đến bên cạnh hắn sau đó dần dần hình thành một hố lốc xoáy màu đen. Chỉ cần lốc xoáy kia thành hình, thì sẽ hút tất cả mọi người vào…

Tuy rằng không biết Ngu Hành tạo thành lốc xoáy để làm cái gì, nhưng trực giác nói cho bọn họ biết, nó rất nguy hiểm, nhất định không thể để cho Ngu Hành làm ra nó. Mọi người tấn công về phía Ngu Hành, mà hủ thi và binh lính phía sau hắn cũng xông lên, hai bên lại triển khai chiến đấu kịch liệt.

Đám Phù Thương ăn đan dược, linh lực khôi phục một ít, nhìn thấy Ngu Hành tạo ra lốc xoáy càng lúc càng lớn, cùng nhau công kích về phía hắn. Nhưng toàn bộ công kích của bọn hắn bị một lực lượng vô hình chặn lại. Mắt thấy lốc xoáy sắp thành hình, mọi người đều lo lắng không thôi.

“Ba, ba, ba, ba, ba, ba, ba!” Bảy tiếng vang truyền ra từ đầm lầy dưới mặt đất, bay ngang qua trong tình cảnh hỗn loạn.

Thất khỏa Linh Châu đi ra, bay đến bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, nhìn thấy bộ dáng hấp hối của Độc Cô Thiên Diệp, xoay tròn quanh nàng. Hắc Ám Linh Châu lần đầu tiên nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp sau khi chuyển thế, còn chưa thấy rõ bộ dáng của nàng, liền bay đến trước ngực này, cọ cọ vết máu trên quần áo, một đạo hắc ám lực phát tán ra bốn phía. Tiếp theo thân thể Độc Cô Thiên Diệp từ từ rời khỏi người Tử Tiêu bay lên, thất khỏa Linh Châu đi vào dưới người Độc Cô Thiên Diệp sắp theo thứ tự, ngũ khỏa Linh Châu Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ ở năm phương vị, Quang Linh Châu và Hắc Ám Linh Châu ở bên trong. Máu chảy ra từ khóe miệng Độc Cô Thiên Diệp biến thành một đạo lưu quang màu đỏ, lưu động giữa vài cái Linh Châu. Chuyển động lần cuối xong, ngũ khỏa Linh Châu vừa lúc ở năm đỉnh của sao, Hắc Ám Linh Châu và Quang Linh Châu ở bên trong.

Độc Cô Thiên Diệp khóe miệng lại nhỏ ra một giọt máu, dừng lại trong trận ngũ hành. Việc lấy máu này giống như là cái chìa khóa khởi động trận pháp bình thường, thất thải quang mang bắn ra ngoài từ trận pháp, bao vây Độc Cô Thiên Diệp ở trong trận pháp.

Hào quang ngũ hành đâm vào mắt mọi người làm họ không thể không nhắm hai mắt của mình lại, trên chiến trường mọi người không thể không đình chỉ chiến đấu, quay về lại giữa trận doanh.

Quần áo trên người Độc Cô Thiên Diệp bị nát thành bột phấn do sự chuyển động của thất thải lưu quang, ngũ hành lực không ngừng đánh sâu vào thân thể của nàng, lại một lần nữa bài tiết tạp chất trong thân thể nàng ra ngoài, vết thương của nàng dần dần phục hồi như cũ ở trong ngũ hành trận.

Nàng nằm ở giữa ngũ hành trận, trí nhớ thuộc về Thần Sáng Thế một lần lại một lần hiện ra ở trong đầu, khai thiên tích địa, sáng thế tạo nhân, tay nàng theo trí nhớ không ngừng biến hóa bắt tay vào làm…

Ngu Hành bởi vì hào quang của ngũ hành trận, phát hiện ra thất khỏa Linh Châu, hiện lên rõ ràng trong mắt một lát, nhưng rất nhanh mắt lại biến thành màu đỏ tươi. Hắn làm động tác trong tay nhanh hơn, tốc độ hấp thu tử khí cũng nhanh hơn.

Hiện tại xem tốc độ của hắn và Độc Cô Thiên Diệp ai nhanh hơn!

Lốc xoáy một chút lại một chút hình thành, tươi cười trên mặt Ngu Hành càng lúc càng sâu, còn một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi liền hình thành!

Mấy người Tử Tiêu có thực lực cao, bảo vệ hai mắt thật tốt, mở mắt ra nhìn động tác của Độc Cô Thiên Diệp và Ngu Hành. Nhìn thấy lốc xoáy của Ngu Hành đã thành hình, thậm chí bọn họ có thể cảm giác được lực hút lốc xoáy phát ra.

Toàn bộ thi thể cách Ngu Hành gần thì đều bị hút vào trong lốc xoáy, nghe được từng trận từng trận tiếng ca lau, toàn bộ những tảng đá này đều biến mất không thấy.

Những người có thực lực thấp ở phía sau đám Tử Tiêu cũng bị hút vào trong lốc xoáy, kêu thảm thiết vài tiếng liền không còn động tĩnh.

“Không thể bị hút vào, mọi người cùng nhau ngưng kết ra một màng phòng hộ!” Tử Tiêu nói một tiếng, mang theo Mộng Thiên Quân, còn có Linh Thú của Độc Cô Thiên Diệp ngưng kết ra một màng phòng hộ, vây xung quanh bọn họ và Độc Cô Thiên Diệp. Có mấy người bị lốc xoáy hút lôi ra lại đụng vào trên màng phòng hộ, không tiếp tục bay về phía trước nữa.

Những người khác thấy vậy, nhanh chóng rót linh lực của mình vào màng phòng hộ, lúc linh lực sắp khô kiệt lại ăn mấy viên đan dược khôi phục linh lực Độc Cô Thiên Diệp phát cho bọn hắn, cố hết sức chống đỡ.

Lực hút của lốc xoáy không phân biệt, hủ thi phía sau Ngu Hành chỉ biết tiến công không biết phòng ngự, cho nên lúc lốc xoáy thành hình, toàn bộ hủ thi bị hút vào bên trong. Nhưng những binh lính bên Ngu Hành lại học theo đám Tử Tiêu cũng ngưng kết ra một màng phòng hộ lớn, dùng cái này để chống đỡ lốc xoáy.

“Ha ha ha ha, một màng phòng hộ mỏng manh đã muốn chống đỡ lốc xoáy tử vong của ta sao?” Ngu Hành cất tiếng cười to, tiếp tục hút tử khí chung quanh, những người và thi thể bị hút vào cũng thành một phần của lốc xoáy.

“Ca lau!”

Thực lực của người bên Ngu Hành yếu hơn đám Tử Tiêu rất nhiều, hơn nữa không có đan dược duy trì, màng phòng hộ bắt đầu vỡ tan.

“A...” Người đầu tiên bị hút ra ngoài, rất nhanh tới người thứ hai, rồi người thứ ba…

“Cứu mạng! Cứu mạng! Ta không muốn chết!” Người bị hút vào lốc xoáy kêu to, nhưng không ai có thể cứu hắn.

Tử Tiêu nhìn đối diện, một người lại một người bị hút vào trong lốc xoáy, trong lòng đột nhiên có chút thương cảm. Nhưng hắn không nghĩ tới mở màng phòng hộ ra thu bọn họ vào. Bởi vì người hắn phải bảo vệ, từ đầu đến cuối chỉ có một mình nàng mà thôi.

Theo lốc xoáy không ngừng thành lớn, tốc độ hấp thu tử khí càng lúc càng nhanh. Tử khí ở tầng thứ mười tám bị hấp hết, tử khí ở tầng thứ mười bảy cũng bị hút lại đây.

“Ca lau “

Lực hút của lốc xoáy càng lúc càng lớn, màng phòng hộ của đám Tử Tiêu cũng bắt đầu xuất hiện vết rách.

“Ca lau, ca lau!”

Vết rách càng lúc càng lớn, Tử Tiêu nói với Mộng Thiên Quân bên cạnh: “Ngươi chống đỡ ở nơi này.” Sau đó hắn đi lên phía trên bọn họ, đánh ra linh lực về phía vết rách đó, ngăn chặn vết rách đó, nhưng hắn vẫn phải không ngừng rót linh lực vào nơi đó mới có thể chống đỡ.

Hắn nhìn ngũ hành trận cách đó không xa, phát hiện lưu quang càng chuyển càng nhanh, biết Độc Cô Thiên Diệp sắp hoàn thành, nói với người phía dưới: “Mọi người cố gắng kiên trì lát nữa!”

“Chí Tôn đại nhân, chúng ta cũng muốn kiên trì, nhưng… A…” Phía dưới có người trả lời, hắn còn chưa nói xong, người nọ phụ trách khu vực kia liền bị nứt ra, người nọ bị hút ra ngoài, trong nháy mắt liền bị hút vào lốc xoáy tử vong.

Người bên cạnh hắn muốn bắt lấy hắn, cũng bị hút ra ngoài lun.

“Rầm!!”

Cuối cùng màng phòng hộ vẫn không địch lại lực lượng của lốc xoáy tử vong, vỡ thành vô số mảnh nhỏ, toàn bộ người ở bên trong đều bay về phía lốc xoáy. Cho dù là Tử Tiêu, Thất Nguyệt, Hắc Tử, hay là đám Mộng Thiên Quân cũng không ngoại lệ.

“Ha ha ha ha...” Ngu Hành nhìn người bị hấp tới, cười điên cuồng, chỉ cần bọn họ đi vào, thế giới này liền là của hắn! Nhưng hắn hưng phấn quá mức lại không có phát hiện ra ngũ hành trận đang dừng lại tại chỗ không hề động nữa. “Ha ha ha, đến đây đi, đến đây đi!”

Người bay ở phía trước đã cảm giác được hơi thở tử vong toát ra từ lốc xoáy, trong mắt hiện lên tuyệt vọng.

Nhưng vì sao hắn cảm giác được lốc xoáy cách mình càng ngày càng xa? Sau đó một biến chuyển nghiêng trời lệch đất, hắn liền ở phía sau một nữ tử.

“Ngu Hành, đủ!” Giọng nói của Độc Cô Thiên Diệp vang lên giống như là trời, mọi người phát hiện chính mình được nàng cứu.

“Tiểu Diệp Nhi.” Tử Tiêu nhìn bóng dáng của Độc Cô Thiên Diệp, trong mắt tràn đầy vui sướng.

“Thần Sáng Thế đã trở lại! Thần Sáng Thế đã trở lại!” Mọi người sống sót sau tai nạn, hoan hô nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất