Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay

Chương 55: Ta nghĩ, ngươi sẽ không thích ta (Thượng)

Dẫu phụ nữ nội trạch có tính toán gì chăng nữa, với đàn ông xông xáo bên ngoài mà nói, nếu hai nhà đã đính hôn thì phải lo liệu thật tốt. Lâu Thái bộc là người hành sự nhanh gọn, không quá mấy ngày, ông đã nói rõ chuyện này với Hoàng đế nhân lúc yết kiến, luôn miệng khen con gái Trình thị, muốn xin một ân chỉ để cuộc hôn nhân này thêm thơm. Hoàng đế là người rộng lượng, hơn nữ gần đây Trình Thủy làm việc lại rất được ý ông, vậy là vui vẻ hứa hẹn, ngày hôm sau đã sai hoàng môn* tâm phúc hầu hạ bút mực đến Trình phủ tuyên chỉ.

(*Hoàng môn: cách gọi thái giám từ thời Tiên Tần.)

Thời bấy giờ tiếp chỉ không rườm rà như đời sau, không cần soạn hương án đèn đuốc, chỉ cần người được tuyên kính cẩn quỳ gối là đủ. Trong thánh chỉ khen ngợi gia đình Trình thị một lượt, từ Trình ái khanh ‘nhân từ xót yếu, thiện chiến không hiếu chiến’, đến Tiêu phu nhân ‘nữ trung hào kiệt thấu trời cao’, thậm chí khen cả Trình Thiếu Thương ‘hiền huệ cần mẫn’ – Thiếu Thương đỏ mặt, xét cho cùng, năm ấy hiệu trưởng trung học cũng chỉ khen nàng có thành tích tốt có nghị lực, chứ chưa từng khen nàng ôn lương bao giờ.

Tuyên chỉ xong, Tiêu phu nhân cười tươi dúi cho vị hoàng môn tâm phúc họ Đằng kia kha khá kim châu, lại được Trình Thủy đang lẩm nhẩm ‘hồi mình yết kiến phục mệnh nào thấy bệ hạ khen dữ vậy đâu’ đích thân tiễn ra cửa.

Những người còn lại trong Cửu Truy đường đều có vẻ mặt khác nhau. Trình Ương kính nể, hâm mộ từ đầu tới chân. Trình mẫu bĩu môi im lặng, phất tay áo rồi kéo bà Hồ về phòng.

Trình Thiếu Cung thở dài: “Không ngờ trong số anh em chúng ta, người được bệ hạ khen thưởng đầu tiên lại là Niệu Niệu?!”

Trình Tụng đánh cậu một cú, cười nói: “Ngày nào đệ cũng xem sấm thư, vậy có bói ra được quẻ nào không?”

Trình Thiếu Cung nói: “Không thấy. Chỉ nói mấy năm tới nhà ta khoan gả con gái, chỉ nên cưới vợ.”

“Nói lung tung! Mau vứt sạch đống vớ vẩn kia đi.” Trình Vịnh nhìn Trình Ương đứng bên cạnh, lại nói với Thiếu Thương, “Xét hành động của Lâu Thái bộc, có thể thấy rõ thành ý của Lâu gia với cuộc hôn nhân này. Mai này muội nhớ tốt với A Nghiêu vào, đừng có sai bảo gì cậu ấy!”

Thiếu Thương cười hì hì: “A Nghiêu nói huynh ấy thích được muội sai bảo nhất, ngày nào mà muội không sai bảo huynh ấy là huynh ấy lại không nuốt nổi cơm!”

“Muội cũng nói lung tung!” Trình Vịnh xụ mặt, rất có cảm giác hồi mẫu thân mang thai cặp song sinh này đã gặp điều gì đó không ổn.

Mọi thứ đã qua và đường sáng tỏ, Lâu Nghiêu vui vẻ bắt đầu ngày ngày cuộc sống tới Trình gia báo cáo, mà lần nào tới cũng tay xách nách mang  – hôm qua là trái cây tươi mới hái ở trang viên Lâu thị, hôm nay là vải gấm mới được thợ trong Lâu phủ dệt, hôm sau sẽ có một vò rượu ngon lâu năm được cất trong hầm Lâu gia.

Bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, toàn phủ Trình gia ai ai cũng khen vị lang tế tương lai này không ngớt lời, đến Trình mẫu suốt ngày cứ nhấm nhẳng với Thiếu Thương, mà khi sờ bộ đồ mới đẹp đẽ trên người thì cũng dịu dàng hơn, còn nói riêng với bà Hồ rằng: “Có kết hôn cũng phải giống như Niệu Niệu, chứ đừng như cái đồ phế vật A Tức, gả nó đi một lần là ta mất một đống hồi môn, không khác gì đòi nợ ta!”

Thiếu Thương cũng xì xầm với Tiêu phu nhân: “Khúc gấm đẹp quá, vải còn mềm mịn thế này, tặng cho thẩm một ít đi! A Nghiêu nói, đây là kỹ thuật độc môn của thợ thủ công mấy đời nhà thế gia bọn họ, muốn ra ngoài mua cũng không mua nổi.”

Tiêu phu nhân im lặng nhìn nàng: “… Con chỉ biết suốt ngày nhớ thẩm thẩm. Chia cho con và Ương Ương xong cũng không còn dư bao nhiêu đâu.”

“Vậy nhường phần con cho thẩm đi!” Thiếu Thương nhanh nhảu nói, thấy Tiêu phu nhân không vui mới bổ sung, “Không phải không phải. Ý con ấy, ai mặt mũi bình thường mới cần mặc đẹp, còn như con và mẫu thân đây, dù mặc bao gai cũng là mỹ nhân! Không tin thì mẫu thân cứ đi hỏi phụ thân đi!”

Tiêu phu nhân bật cười: “Con lại dám nói thẩm thẩm mình thế đấy hả, coi chừng ta mách bà ấy.” Chẳng mấy khi bà không mắng con gái thất lễ.

Thiếu Thương thở dài đầy bất đắc dĩ: “Con hay đùa thế lắm mà, thẩm không để bụng đâu, mà còn dỗi con nữa, nói con trông đẹp hơn bà ấy thì có ích gì, người mà bà ấy ngày ngày nhìn mặt ăn cơm còn đẹp gấp mấy lần người mà mấy chục năm sau con sẽ đối diện ăn cơm!”

Tiêu phu nhân phì cười: “Đúng là lời mà muội ấy sẽ nói!” Nhưng trong lòng bà thấy Lăng Bất Nghi còn đẹp hơn Trình Chỉ rất nhiều, nếu con có thể nắm chặt người kia, đừng nói là Trình gia, ngay cả đô thành cũng mặc con tung hoành.

Lòng người đúng là điều lạ lùng nhất trên đời này, nếu ngày trước không biết gì thì Tiêu phu nhân có muốn cũng không bao giờ nghĩ, nhưng bây giờ bà lại bất giác suy nghĩ như vậy đấy. Nhưng nói gì bà cũng là người quyết đoán, đôi ba chuyện vô tích sự chỉ nghĩ rồi gạt đi, lại nhìn con gái vui vẻ khoái chí, bà thở dài một hơi, chuẩn bị dụng tâm gấp đôi để lên kế hoạch cho hôn nhân này.

Theo phong tục thời bấy giờ, mỗi nhà sẽ mở tiệc sau khi đính hôn, mời thân bằng hảo hữu đến chung vui, nhân tiện giới thiệu lang tế/tân nương tương lai – theo hiểu biết của Thiếu Thương, ở thời đại này, không có phương tiện liên lạc nào thuận tiện để thông cáo toàn thiên hạ, từ ngày đính hôn đến khi thành thân cũng phải mất một thời gian dài, lỡ như có ai không biết (hoặc giả vờ không biết), giữa chừng tiệt mất đường tài vận thì sao.

Thân hữu của Trình gia ở đô thành không bao nhiêu, kể cả đồng liêu lẫn thượng cấp cộng Vạn Tùng Bách đến góp vui, thêm bộ khúc tâm phúc cùng gia quyến của họ thì cũng chỉ là bữa tiệc trung bình bốn mươi năm mươi người mà thôi, còn chẳng đủ để chuốc say Lâu Thái bộc. Đến ngày Lâu gia mở tiệc, thấy khung cảnh ngựa xe tấp nập chật ních như nêm trước cửa Lâu phủ, Trình Thủy thở dài: “Nhìn khí thế và thanh thế nhà người ta kìa!”

Ai ngờ Vạn Tùng Bách ở bên cũng thở dài một hơi: “Đều do vi huynh không tốt!”

Hả?! Gia tộc người ta lớn mạnh thì có liên quan gì đến ngài? Mọi người hai nhà Vạn Trình cùng nhìn ông, thấy Vạn đại tướng quân bụng phệ xót xa ra mặt, nói: “Nếu sớm biết có ngày hôm nay, vi huynh đã không gả mười mấy đứa con gái mỗi người một nơi, nếu gả hết ở quanh đô thành, tới lúc cần gọi hết lang tế đến, thì hôm trước đã có thể khuếch đại thanh thế cho nhà hiền đệ rồi! Nhìn xem có chuốc say họ Lâu kia không.”

Tất cả ngớ người, rồi lập tức cười to!

Tiêu phu nhân lau nước mắt bên khóe mắt, đoạn quay đầu nói với Thiếu Thương: “Bạn thân có thể thật sự tương trợ nhau rất hiếm, có một người như Vạn bá phụ của con là đủ rồi.”

Thiếu Thương gật đầu.

Ở sân trước Lâu phủ có hai dãy nhà cực kỳ rộng, được xây đối diện nhau, chính giữa được ngăn cách bởi hoa lá cây cối xum xuê tươi tốt, còn có một hành lang dài nối liền hai bên, từ trên nhìn xuống giống như một chữ H nghiêng nghiêng. Khách nữ ở dãy nhà bên trái, còn bên phải dành cho khách nam.

Lâu Đại phu nhân như đã quên đi cuộc tranh chấp ngày hôm ấy, nhiệt tình dẫn mẹ con Thiếu Thương đi loanh quanh trong nhà, lúc thì giới thiệu họ hàng trong tộc, lúc lại ra mắt lão phụ đức cao vọng trọng. Cả tuổi tác lẫn bối phận của Thiếu Thương còn nhỏ, vì vậy hễ gặp ai cũng cúi người chào, cúi lên cúi xuống đến mức chóng mặt, cuối cùng trông thấy một lão ông tóc bạc trắng trông ngoài tám mươi đi tới. Lâu Đại phu nhân vội dẫn Thiếu Thương đến hành lang bái kiến, miệng gọi ‘kính chào lão cữu công’.

Ban lão Hầu gia run lẩy bẩy này chính là huynh muội với tổ mẫu đã qua đời của Lâu Nghiêu, và e rằng cũng là người thọ nhất đô thành, bình thường mỗi khi trong cung ban thưởng thức ăn thuốc uống, Hoàng đế không bao giờ quên một phần dành cho ông.

lão Hầu gia ở độ tuổi nhìn gì cũng nhòe nhòe, đợi Thiếu Thương hành lễ xong đứng dậy, ông quan sát một lúc lâu rồi mới toét cái miệng chỉ còn vài chiếc răng, vỗ vai Lâu Nghiêu bên cạnh, nói: “Ôi chao A Cẩu, vợ mi đẹp quá! Ông đã nói với mi rồi, cưới vợ đẹp là quan trọng hơn tất cả, mi nhìn con vợ thằng A Miêu cưới đi, nên mới đi sớm vậy đấy…”

Lâu Nghiêu đỏ mặt, chắp tay không dám cãi, thiếu niên mặt trắng đỡ Ban lão Hầu gia bất đắc dĩ nói: “Tổ phụ, đây là ngoại đệ A Nghiêu ở Lâu gia, không phải phụ thân đã qua đời ạ!”

Lâu Đại phu nhân cười khổ thở dài, còn Lâu Nhị phu nhân lại vui vẻ, luôn miệng khen lão nhân gia đúng là tinh mắt! Để đề phòng ông lão nói gì không hay, Lâu Nghiêu lập tức phụ Ban tiểu Hầu gia đỡ ông rời đi.

Hành lễ xong xuôi, Thiếu Thương, Trình Ương cùng Vạn Thê Thê được tỳ nữ dẫn đến chỗ dành cho tiểu nữ nương ở sảnh bên.

Trình Ương lấy làm lo lắng, níu tay áo Thiếu Thương nói: “Nếu hôm nay còn có ai bôi nhọ chúng ta thì chúng ta đi tìm Đại bá mẫu ngay. Muội nhớ đừng có nóng nảy đấy!”

Vạn Thê Thê bất mãn: “Sợ cái gì! Đang là ngày tốt, có ai dám mọc nhầm mắt chó ăn hiếp chúng ta, hai người không cần ra tay, cứ nhìn tỷ đây!”

Thiếu Thương thở dài: “Đường tỷ yên tâm, hôm nay nhất định muội sẽ không gây gổ, càng không đánh nhau. Thê Thê a tỷ, tỷ cũng đừng có manh động. Với bản lĩnh của tỷ, các nữ nương trong phòng không đủ cho tỷ đánh đâu.”

Vào sảnh bên, các tiểu nữ nương mặc đồ xanh đỏ lập tức nhìn ra cửa, Thiếu Thương cười tít mắt bước vào, hai tay trái phải kéo Trình Ương và Vạn Thê Thê, nghiêm túc hành lễ với mọi người, các cô gái cũng ồn ào đáp lễ. Lâu Ly ngồi trong góc chậm một nhịp, dù không chịu nhưng vẫn phải hành lễ – có vẻ sau hôm ấy đã bị phạt không nhẹ.

Mà ngạc nhiên nhất chính là Vương Linh bên cạnh nàng ta lại tươi cười đi đến kéo tay Thiếu Thương, luôn miệng ‘hôm đó chỉ là hiểu nhầm, đều là lỗi của a tỷ’, Thiếu Thương rất bội phục tư chất tâm lý của tiểu cô nương này.

Có vẻ như hôm nay chính là chuyến đi dự tiệc yên ả êm đềm nhất từ ngày Thiếu Thương ‘ra mắt’ cho đến bây giờ, các cô gái ăn uống chuyện trò rôm rả, không hề đâm thọc nhau, cũng không xuất hiện đề tài không vui nào. Thiếu Thương rất hài lòng, vốn dĩ nàng cũng không muốn ra ngoài chuyến nào là lại gây gổ chuyến đó.

Tâm trạng đang vui vẻ, nên khi Vạn Thê Thê khen kết nghĩa nhà mình thổi sáo rất hay, Thiếu Thương cũng hùa theo các cô gái, lấy cây sáo trúc yêu quý trong tay áo ra thổi một khúc góp vui. Tiếng sáo như tiếng gió lùa khe vắng, như mưa phùn ngày xuân, đầy dịu dàng âu yếm làm người nghe bất giác mỉm cười, như đang nhớ về câu chuyện tuổi thơ dịu dàng đẹp đẽ nhất.

Tiếng sáo truyền đến phòng chính bên cạnh, các phu nhân dần dừng động tác, dịu dàng lắng nghe, nhìn Tiêu phu nhân với vẻ tán thưởng còn chân thành gấp trăm lần so với chào hỏi vừa rồi.

Đến cuối khúc, ánh mắt các cô gái trong phòng nhìn Thiếu Thương cũng dần có thiện chí, trong lòng bọn họ đều nghĩ, cô gái có thể thổi nên khúc nhạc xúc động đến thế sao có thể đáng ghét như lời đồn được.

Thiếu Thương cúi đầu vuốt cây sáo, khẽ mỉm cười.

Lần đầu tiên nàng nhận ra rằng có lẽ tài năng của mình không chỉ thừa hưởng từ Trình thái công, mà có vẻ  như nàng cũng có chút xíu gen âm nhạc. Chẳng qua là, ở kiếp trước nàng quá ngông nghênh bạo lực, chỉ biết phẫn nộ, ngoài vùi đầu học tập mang tính mục đích cao ra, nàng chưa từng thưởng thức môn mỹ học nào khác, thanh nhạc, ca hát, hội họa, khiêu vũ… nàng chưa bao giờ thử.

Đơn giản, chân thành, học chỉ vì thích thú, những điều nàng từng khinh bỉ này hóa ra lại khiến người ta hạnh phúc đến vậy.

“… Ơ, đấy chẳng phải là Thập Nhất lang ư?!” Không biết là cô gái nào buột miệng cất tiếng. Các cô gái y hệt đom đóm đuổi theo nguồn sáng, lập tức chen chúc nhau tới lan can bệ cửa sổ phía đông.

Thiếu Thương cũng đứng dậy, xuyên qua khe hở giữa đầu của các cô gái, nàng nhìn thấy Lăng Bất Nghi tay áo bay bay, đứng một mình trên đài lộ thiên ở dãy nhà đối diện. Cách hành lang mấy chục trượng, chẳng thể nhìn rõ vẻ mặt của vị tướng quân trẻ tuổi tuấn tú ấy. Nhưng chàng cao như cây tùng, dưới cái nắng ngày xuân, phong thái càng trở nên mạnh mẽ, đẹp như một cảnh mộng.

Một thiếu nữ ôm ngực, than ôi: “Ta đau tim quá! Thập Nhất lang như thế, dù ta có cưới ai khác thì cả đời này cũng không bao giờ quên!” Một thiếu nữ khác rưng rưng, thổn thức nói: “Ta kết hôn ba lần rồi mà vẫn đau lòng lắm!”

“Ta cưới mười lần thì cũng sẽ không quên…” Các cô gái lập tức đua nhau than vãn.

Lúc này, Vương Linh nãy giờ im lặng bỗng ngẩng đầu lên, cười nói: “Thiếu Thương, muội thì sao?”

“Để ta nghĩ nào…” Thiếu Thương lần lượt ấn từng ngón tay vào cây sáo trong tay áo, giả bộ vuốt ngực kêu lên: “Ta còn tự nhủ vì sao không đau lòng như thế, thì ra là do ta đã thay lòng!”

Vừa dứt lời, các tiểu nữ nương đang than vãn bỗng cười ồ, quét sạch vẻ hiu quạnh.

Các cô gái lần lượt ngồi xuống, có lẽ nhận ra mọi người ngồi đây đều là ‘fan’ của cùng một ‘idol’, thế nên lúc này cười nói còn thân thiết hơn ban nãy. Cuối cùng Trình Ương cũng thôi lo lắng, hàn huyên cùng một cô gái bẽn lẽn mới làm quen; Vạn Thê Thê đang khoe khoang với nhóm tiểu muội mười tuổi về truyền kỳ một mình nàng đánh nhau với bốn kẻ xấu như thế nào.

Thiếu Thương cầm chén canh ngô nóng, có phần thất thần.

Thật ra trên đời này còn có rất nhiều chuyện tốt đẹp – lúc nhấn xuống lỗ sáo phát ra nhịp điệu đẹp đẽ, dương liễu phất phơ tựa bông tuyết mỗi khi gió xuân thổi qua, ở dưới hiên nhà có tấm đá xanh mỗi lần giẫm vào là sẽ bật lên, rồi mỗi lúc Lâu Nghiêu bị mình trêu mà không thể đánh trả thì lại đỏ mặt… Và cả, Lăng Bất Nghi. Chàng là người rất tốt, có thể nhìn từ xa thế này đúng là thật tốt.

Đương lúc suy nghĩ viển vông, Liên Phòng bỗng chầm chậm bước vào, nhẹ nhàng quỳ xuống cạnh Thiếu Thương thì thầm vào tai nàng vài câu. Thiếu Thương ngơ ngác, một lúc sau mới phản ứng lại: Cái gì? Anh ta muốn gặp mình?!

Mỹ nam thời này thẳng thắn vậy luôn hả, không lẽ chàng không cần giống Viên Thiện Kiến lặng lẽ đứng cạnh hồ nước trên đồi chờ mình ư, vì sao lại đường hoàng để tỳ nữ truyền lời như thế? Không lẽ mình là người có tư tình với chàng, mặt dày hẹn hò với người khác ngay tại trong nhà của vị hôn phu?!

Liên Phòng thấp giọng thưa: “Lăng đại nhân còn nói ba câu nữa. Thứ nhất, ngài ấy thật sự có chuyện muốn nói với nữ công tử. Thứ hai, ngài ấy bảo nữ công tử yên tâm… Hắn… lăng đại nhân nói, ngài ấy sẽ không hại nữ công tử, xin, xin nữ công tử tin ngài ấy.”

Thiếu Thương ngẩn ngơ, lại thò tay ấn vào lỗ sáo, ấn từ lỗ đầu tới lỗ cuối, sau đó nhẹ nhàng bật cười. Thật ra nàng tin tưởng chàng đấy, có điều…

“Ta không đi. Ngươi cứ nói với ngài ấy là chuyện này không ổn, bỏ đi.” Đáng tiếc tế bào lãng mạn của nàng không đủ để nàng bất chấp mạo hiểm, nàng cười hỏi, “À phải, không phải ba câu à. Câu thứ ba đâu?”

Tiểu thị nữ xoắn xuýt, khổ sở thưa: “Lăng đại nhân bảo, nếu nữ công tử không đi thì ngài ấy sẽ đích thân đến tìm người. Tới lúc đó nếu có gây ra đại sự gì thì nữ công tử cứ chờ từ hôn rồi cưới ngài ấy đi… Nếu nữ công tử không đi, ngài ấy sẽ coi như đó là ý định kết hôn!”

Thiếu Thương há miệng, trợn to hai mắt không dám tin.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất