Tinh Hỏa

Chương 142: 142: Trường Sinh Đan


Nhị hoàng tử chợt thốt lên:
- Phụ Vương! Có cần thiết phải làm vậy không?
Long Vương đưa ánh mắt nghiêm nghị về phía Ảnh Quân, ngữ điệu có đôi chút không hài lòng:
- Hắn có công lớn với bản tộc, đương nhiên được hưởng chế độ và quyền lợi giống như người của Thanh Giao Tộc…
Nhị hoàng tử cúi mặt lặng thinh, những đồ vật kia phải có giá trị rất lớn mới khiến hắn thất thố như vậy?
Ba món đồ vật huyền phù trước mặt Đàm Phi đều là tài liệu quý giá tại hải vực;
Một viên bạng châu (1) đen tuyền lớn bằng nắm đấm, phát ra thủy linh khí mãnh liệt.

Dưới góc nhìn của một gã Đả Thiết Sư, viên ngọc trai đen kia đúng là tài liệu luyện bảo có thuộc tính thủy vô cùng trân quý.
Tiếp đến là một đôi hài được làm từ da rắn, Đàm có thể thấy rõ lớp lân phiến mờ mờ màu xám ẩn hiện.

Đôi hài trông có vẻ đơn giản nhưng đây đúng là một món pháp khí phi hành đã tiệm cận cấp độ pháp bảo.

Pháp bảo phi hành khác với khí cụ phi hành cùng cấp, nó phụ thuộc vào linh lực của người sử dụng, nhanh chậm cũng do người sử dụng, là đồ vật mà khí cụ không thể đem ra so sánh.
Cuối cùng là một cây tam tiêm thương màu trắng với những lằn điện quang nhấp nhá.

Thứ này chắc chắn có khả năng phóng thích lôi điện cực mạnh, cũng tiệm cận cấp độ pháp bảo rồi.

Nếu vật này được đem đi đấu giá, hẳn sẽ gây ra một trường tranh đoạt đến máu chảy đầu rơi.
Đàm đã có Ly Tử Thần Lôi trong thể nội, Thụ Thiên Ấn cũng có công năng phóng thích lôi điện, vậy nên chuôi tam tiêm thương kia chẳng có chút giá trị nào đối với gã.
Còn đang lưỡng lự, bất giác Đàm chú ý thấy ánh mắt của Huyền Lão đảo đảo như ra hiệu, rồi hướng về phía đôi hài da rắn.

Tu tiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, chả có kẻ nào đáng tin cả, nhưng gã có cảm giác như lão yêu nhân kia là một mắt xích quan trọng trong cuộc nội đấu giành quyền lực.

Tình huống không tiện để truy vấn về những đồ vật trước mắt, Đàm Phi đánh bạo chỉ về đôi hài da rắn:
- Đa tạ ân điển của tiền bối người, tiểu nhân hợp nhãn với món pháp khí phi hành này.
Long Vương vuốt chòm râu cước gật đầu:

- Sáng suốt… đây chính là Lợi Thủy Hài, được chế từ da của Phi Thiên Xà, yêu thú có độn tốc phi hành nhanh nhất Vô Biên Hải.

Được rồi! thu đồ vật lại đi…
Đàm Phi ôm quyền cảm tạ rồi không khách sáo cất Lợi Thủy Hài vào giới chỉ.

Gã không có ngu mà để lộ ra Tản Viên Giới, rồi sau này lại rước họa vào thân, cẩn tắc vô ưu luôn là kim chỉ nam cho những hành động của gã.
Tam Thái Tử chớp thời cơ vội bước lên, hắn lấy ra chiếc vỏ sò, mở nắp.

Bên trong linh khí tỏa ra mạnh mẽ đến dọa người, tất cả đều tập trung đổ dồn về đồ vật trên tay hắn, có giọng nói thảng thốt:
- Tử Phát Nhân Sâm… không ngờ thứ này vẫn còn lưu lạc tại hải vực!?
Khắp ngọc điện là những tiếng xì xầm bàn tán cùng cảm thán.

Thứ trên tay tam thái tử là một gốc linh sâm có hình dạng gần giống với hình người, toàn bộ gốc linh sâm có màu tím, tán phát tử quang, đây đích thị là Tử Phát Linh Sâm hai ngàn năm tuổi.

Kiến thức của Đàm không phải tồi, gã biết giá trị luyện đan của thứ này là như thế nào, có tinh thạch hoặc mặc kim cũng chưa chắc mua nổi.
Thanh Tuyền nghiêm trang dâng gốc linh sâm lên lão long vương bằng hai tay:
- Phụ Vương! Hài nhi cùng ngũ muội kính dâng lên người chút lòng hiếu thảo, những mong phụ vương phục dụng, hòng kéo dài thêm vài chục năm thọ mệnh.
Long Vương không những vui vẻ mà còn nổi giận xung thiên, lão vỗ mạnh lên long ỷ khiến cả tòa ngọc điện rung lắc dữ dội, miệng mắng nhiếc văng cả nước bọt:
- Ngu xuẩn… thật quá ngu xuẩn… Mạng các ngươi quý hơn hay là mười năm thọ nguyên của ta đáng giá hơn? Chẳng may hai người các ngươi rơi vào tay đám Vện Kim chó má kia, hậu quả sẽ như thế nào?
Tam thái tử vội quỳ mọp xuống dập đầu ba cái:
- Hài nhi biết tội, mong phụ vương trách phạt!
Sâu trong mắt hắn còn ánh lên tia mừng rỡ.
Ở tuyến bên kia, nhị hoàng tử vốn định lực cực tốt nhưng vẫn phải nhăn trán.

Người tinh tế có thể thấy được diễn biến tâm lý phức tạp từ phụ tử Thanh Giao này.

Long Vương mắng mỏ như vậy nhưng kỳ thực lão đang ngầm nâng tầm uy tín cho Tam Thái Tử, điều này đương nhiên khiến nhị hoàng tử không thoải mái chút nào.


Có thể thấy, Long Vương mặc dù là người đứng đầu Thanh Giao tộc, cùng một phe với người kế vị là Tam Thái Tử.

Phe còn lại là nhị hoàng tử đang được lòng tất thảy bá quan và tộc nhân Thanh Giao.

Không biết còn phe phái nào nữa không? Bởi Đại Công Chúa Thanh Mẫn vẫn chưa xuất hiện.
Đàm Phi đã sơ bộ nhìn ra được sự phức tạp trong mối quan hệ tại vương tộc Thanh Giao kia, điều cốt lõi lúc này là gã phải chọn đi theo phe nào mà thôi.

Nhân vật Huyền Lão cũng đáng để lưu tâm, chẳng biết lão thuộc phe nào? Lại có vẻ như mang trên người rất nhiều điều thần bí.
Lão Long Vương sau khoảnh khắc động nộ đã yên vị trên long ỷ, ánh mắt lạnh lẽo lướt khắp ngọc điện không bỏ sót một ai, sau đó từ tốn:
- Tam Tuyền đứng dậy đi, hôm nay nể tình có Đam Săn tiểu hữu, tha ngươi một lần.

Sau này còn tái phạm, tội sẽ tính gấp đôi.
Dừng lời để cho Thanh Thuyền đứng dậy sửa sang y phục, Long Vương nói tiếp:
- Thất hoàng tử Kim Thánh Tộc cùng đám lâu la bị quân ta đánh chết, tổn thất thảm trọng như vậy, rất có thể lão quái Kim Khôi sẽ bày mưu trả đũa tộc ta.

Vậy nên các ngươi cần đề cao cảnh giác.

Kể từ hôm nay, vệ binh cảnh giới sẽ tăng lên gấp đôi.

Các thành viên trong hoàng tộc bị cấm túc tại thủy vực của Thanh Giao tộc, cấm không được ra ngoài thủy vực khác.
Tên yêu nhân Vện Kim Xà thủ lĩnh bị Đàm Phi đánh chết lại là thất hoàng tử Kim Thánh Tộc.

Vậy còn tên yêu nhân Kim Hoằng bị gã đánh chết tại Băng Hỏa Đảo? Hai tên này có khuôn mặt giống nhau, đều có thần thông tương đồng.

Trong tấm kim bài trên người Kim Hoằng còn khắc chữ Kim Thánh rồi cái gì là vương tộc? Đàm có thể rút ra kết luận, gã đã đánh chết hai tên yêu nhân vương tử của tộc Kim Thánh.
Sớm muộn gì thì việc gã diệt sát hoàng tử Kim Hoằng cũng bị bại lộ.


Với sự trùng hợp ngẫu nhiên này, coi như gã đa kết oán rất sâu cùng tộc loại Vện Kim Xà.

Giờ đây, gã đang mường tượng ra viễn cảnh bị đám hải tộc hung dữ này truy sát khắp Hoàng Sa, thật đúng là xui xẻo đến cực điểm rồi.
Con đường tự cứu lấy bản thân chỉ còn cách bám vào Thanh Giao Tộc, thế nhưng gã cũng không muốn bản thân bị cuốn quá sâu vào cuộc tranh giành vương vị.

Giải pháp đó đương nhiên là chứng tỏ thực lực, chứng tỏ giá trị của mình, khiến cho hai phương thế lực đều trở nên kính nể.
Canh đúng thời khắc nhân sự trong ngọc điện rơi vào trầm tư, Đàm vội bước ra cung kính:
- Ân điển của Long Vương vãn bối thực cảm động vô cùng! Thấy khí sắc của ngài có vẻ mệt mỏi.

Vậy tiểu nhân mạo muội mượn tạm gốc Linh Sâm ngàn năm kia, chế luyện ra Trường Sinh Đan, hai tay dâng lên ngài hưởng dụng.
Ngọc điện xôn xao ‘căng thẳng’.
Một số nhân vật chủ chốt trong tộc đã tỏ ra căng thẳng, một số lại có thái độ háo hức mong chờ.

Tại sao vậy?
Trường Sinh Đan tên như ý nghĩa, linh đan kéo dài thọ nguyên cho tất cả sinh vật tại giới này, không phân biệt tu sĩ hay phàm nhân, chẳng loại trừ nhân tộc cùng yêu tộc và hải tộc, miễn là có thể hô hấp.

Trường Sinh Đan một khi được luyện thành, đồng nghĩa với việc lão long sẽ kéo dài thọ nguyên thêm khoảng sáu chục năm, quá đủ để thanh lý nhiều sự vụ đang nằm ngoài tầm kiểm soát.

Hoặc có thể Quân Ảnh nhị hoàng tử sẽ mất đi cơ hội phong vương, và một số tướng soái thân cận Quân Ảnh rơi vào vòng lao lý nguy hiểm.
Do nguyên liệu đặc thù trân quý, đan Trường Sinh khi luyện ra phải ít nhất có một vòng xuyến linh văn, tức là đã đạt cấp độ Linh Đan.

Nếu không thỏa mãn yêu cầu tối thiểu trên, nó được liệt vào dạng phế đan, chẳng có chút tác dụng nào nữa, thậm chí có thể dẫn đến tử vong hoặc tụt xuống cảnh giới.
Linh đan này không có bất kỳ tác dụng gì trong việc tu luyện, chỉ có thể kéo dài thọ nguyên thêm một lục thập hoa giáp (2), đối với tu sĩ còn có thể dài hơn một đoạn thời gian nữa.

Trường Sinh Đan nổi tiếng là vậy, thế nhưng gần như đã tuyệt tích tại Vân Lam từ rất lâu rồi.

Thứ nhất là đan phương bị thất truyền, hoặc có đan phương trong tay nhưng lại không kiếm đủ nguyên liệu.

Rồi một khi có đủ nguyên liệu, tỷ lệ chế luyện thành công cũng thấp đến thảm hại.
Đàm Phi có đan phương trong tay, linh thảo quý hiếm do nha đầu Linh Đan để lại cũng gần như đầy đủ, chỉ thiếu mỗi linh sâm trên ngàn năm.


Từ khi Thanh Tuyền đưa ra gốc Tử Phát Linh Sâm trên hai ngàn năm tuổi, kế hoạch tự đánh bóng tên tuổi của gã đã manh nha trong đầu rồi.

Điều đáng quan ngại nhất chính là lần đầu luyện chế, gã không chắc có thành công hay lại thất bại.

Tuy nhiên vẫn phải thử, khó khăn đến mấy cũng thử, đó là lối thoát duy nhất của gã trong mớ rắc rối này.
Thanh Giao Vương sau khoảnh khắc ngỡ ngàng đã lấy lại sự điềm tĩnh.

Những năm gần đây, dã tâm của thằng con thứ hai là không hề che dấu, cố ý kháng lại an bài của lão.

Tam hoàng tử từ khi mới sinh đã có thiên phú vượt trội, lại mang huyết mạch của long tộc nhiều hơn tất cả đám nhi tử của lão cộng lại.

Việc truyền ngôi cho hắn đúng là việc thuận lý thành chương.

Thế nhưng nhị hoàng tử Ảnh Quân vẫn luôn tự cho mình là người kiệt xuất, hắn âm thầm xây dựng lực lượng cho riêng mình, kết thành liên minh cùng tam đại nguyên soái thống lĩnh thủy cung, dùng chiêu trò mị dân để thu phục nhân tâm tại thủy vực do Thanh Giao Tộc quản hạt.

Rồi gần đây biểu hiện rõ ý đồ soán ngôi của phụ thân, thậm chí là tìm cách hãm hại tam đệ của hắn.

Nếu một ngày kia, lão tạ hóa, khi tam thái tử chưa đủ lông, đủ cánh, chưa thể đột phá lên thú hóa hình cấp bốn Nguyên Anh, vương quyền tất nhiên sẽ rơi vào tay Ảnh Quân.
Nếu như lời nói của gã yêu nhân Lân Tộc kia không phải là giả dối, gã có thể chế luyện ra Trường Sinh Đan, giúp lão tại vị thêm vài chục năm để bồi dưỡng cho tam hoàng tử, thì đây quả đúng là một canh bạc lớn đáng để đổ cược.

Thoáng qua biểu hiện ‘không vui của nghịch tử Quân Ảnh, lão long thoáng chút hả hê vỗ đùi đánh bộp:
- Hóa ra Đam Săn tiểu hữu còn là một tên đan sư! Trường Sinh Đan thì kẻ nào cũng biết, nhưng luyện ra nó cần rất nhiều tài nguyên quý hiếm, chỉ sợ long cung này không thể kiếm đủ.

Liệu tiểu hữu có phải là đang quá tự phụ?
Đàm Phi bình thản đưa tay lên ngực hành lễ theo phong cách Cô Thiên Đại Lục, phong thái của gã biểu hiện ra rất giống với những nhân vật có thực lực, nói được làm được:
- Tiểu bối hoàn toàn nghiêm túc! May mắn là trong người có mang theo chút linh tài chế luyện Trường Sinh Đan, chỉ thiếu mỗi linh sâm trên ngàn tuổi.

Vậy tính mượn tạm ngài gốc linh sâm kia, quyết luyện thành linh đan phục vụ Long Vương người!
- Hết Chương 142 -
(1) Bạng châu: Ngọc trai.
(2) Lục thập hoa giáp: Sáu mươi năm (Sáu mươi năm can, chi đi hết một vòng rồi quay lại từ đầu).


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất