Tinh Hỏa

Chương 63: 63: Điệu Hổ Ly Sơn Và Yêu Nhân Chiến



Trong một sơn động vô danh thuộc dãy Cơ Băng Lãnh nằm gầm Bồn Địa, bốn nhân vật chủ chốt của Thông Thiên Giáo Cô Thiên đang cùng truyền âm nghị sự, bốn người này bao gồm; Uyên Linh Đại Tổng Quản, Phó Tổng Quản Khổng Tú, một lão già tóc tím vốn là đương kim tộc trưởng Phương Canh Tộc và một mỹ phụ có đôi nhãn mục màu xanh dương, nàng này chính là chủ nhân của Thanh Hương Các tại Yên Bệ Thành.

Đứng vây chung quanh bốn người kể trên còn có hơn ba mươi tên Đại Linh Sư, tất cả đều im phăng phắc chờ đợi chỉ thị.

Khổng Tú lại là người lên tiếng trước:
- Chư vị…! Theo tin tình báo, Điệp Vụ chủ chốt lẫn trong Thập Cường Đại Hội đang bị Liên Minh ráo riết điều tra thân phận, khả năng bại lộ là rất lớn, vì vậy mà chiến dịch có chút thay đổi về thời gian tác chiến.

Tất cả nhân sự đầu mối các đơn vị nghe lệnh…
Đám Đại Linh Sư đều để tay lên ngực trái, đầu hơi cúi tỏ thái độ cung kính.

Khổng Tú tiếp tục ra chỉ thị:
- Kế hoạch tác chiến vẫn không thay đổi, đơn vị nào thực hiện nhiệm vụ của đơn vị đó, không quan tâm đến bất kỳ đối tượng nào, dị trạng nào.

Cho đến khi khu vực Đả Lôi Đài có náo loạn, đó là ám hiệu để chúng ta bắt đầu công kích những mục tiêu đã đề ra, các huynh đệ đội trưởng ly khai nơi này trước, chúng ta sẽ theo sau.

Hy vọng chiến dịch thành công tốt đẹp, những người anh em bị cầm tù bấy lâu nay sẽ được thấy ánh sáng…
Nhóm Đại Linh Sư đều gật đầu với ánh mắt kiên định, họ bắt đầu rút lui dần, từng tốp từng tốp lặng lẽ rời đi, không có một lời nói nào được thốt ra.

Không gian sơn động chỉ còn lại bốn người, Uyên Linh sau lớp mạng che mặt bây giờ mới lên tiếng truyền âm cho ba người còn lại:
- Điệp vụ của chúng ta trong Liên Minh đã bí mật tráo lá thăm, Huyền Tử sẽ gặp Lý Quốc Toản tại vòng bốn, hy vọng hai gã này diễn tốt vở kịch… Đinh Lữ huynh phụ trách khu vực đó, chỉ cần cầm chân được hai tên Thiên Sư Liên Minh trong hai khắc, vậy coi như chiến dịch thành công một nửa rồi.

Lão già tóc tím gật đầu quả quyết:
- Nhiệm vụ khó khăn nhưng lão phu quyết không nhục mệnh, hy vọng mọi chuyện đều theo như tính toán ban đầu.

Nói rồi lão đưa tay bắt quyết, cơ thể vặn vẹo một hồi.

Giờ đây, trước mắt ba người kia là một tên Đại Linh Sư có bộ mặt vuông vức bặm trợn như phường thổ phỉ.

Mĩ phụ mắt xanh cũng xoay người uốn éo vài cái, trong chốc lát nàng đã hóa thân thành một tiểu cô nương Thượng Linh Sư với bộ hôi bào trùm kín đầu hệt như nữ tu.

Khổng Tú giơ ngón cái tâm đắc:
- Ở đây chỉ có thuật biến thân của Thanh Thanh Tiên Tử là không ai qua mặt được, Khổng mỗ cam bái hạ phong…!
Thanh Thanh làm động tác cúi chào kiểu khuê nữ rất là tự nhiên:
- Khổng huynh chê cười, tiểu muội còn lâu mới bằng được Uyên Linh tỷ tỷ…

Uyên Linh không coi đó là lời tâng bốc có cánh, nàng khá khẩn trương:
- Thời gian không còn nhiều, quý vị bớt tán nhảm, Thanh Thanh muội có chắc cầm chân được lão quái Diệp Thiên tại Yên Bệ?
Thanh Thanh trả lời mơ hồ:
- Nếu đúng như tính toán, lão Hàn Lực mà bỏ vị trí để đến đại hội, một mình Diệp Thiên ở lại Yên Bệ thì tiểu muội chắc chắn cầm chân được lão.

Khổng Tú chen ngang:
- Thanh Thanh muội yên tâm, người của ta sẽ có cách dụ Hàn Lực đến đó, chỉ khổ cho Đinh Lữ huynh phải cân hai gã quái vật thôi...!khặc khặc…
Uyên Linh tiếp tục suy diễn:
- Chủ Tịch Liên Minh đang bế quan sinh tử, chúng ta đã bớt đi được một đối thủ khủng bố.

Chính vì lý do đó nên bản giáo mới chọn thời điểm này để cướp ngục, hai Thiên Sư còn lại tọa trấn tại Yên Dương Tháp đều không đáng lo.

Đích thân bản tọa và Khổng Tú huynh sẽ đập phá nơi này, giải cứu chúng giáo đồ.

Những người anh em của chúng ta phải chịu cảnh tra tấn dã man, sống trong bóng tối nhiều năm ròng, đây là nỗi hổ thẹn của tất cả chúng ta đối với giáo phái, với Thông Thiên Chân Nhân.


Vòng ba Giáp Bảng kết thúc, chỉ còn lại bốn đối thủ cạnh tranh cho một suất danh ngạch ‘Thánh Tử’.

Giáp Bảng đang được coi là hiện tượng, nơi đây thu hút lượng lớn khán giả đến quan khán và đổ cuộc.

Trong lúc chúng nhân còn đang nhốn nháo đặt cửa, Đàm Phi ngồi một góc ưu tư, gã đưa ánh mắt bâng quơ về góc bên kia Lôi Đài, Trần Gia Toản ngồi đó lạnh lùng nhìn lại.

Bất giác Gia Toản đưa tay lên ngực trái biểu lộ sự tôn kính, đây đương nhiên là hành động chào hỏi thượng cấp.

Đàm Phi thầm cười lạnh, cái tội danh phỉ báng thượng cấp là ‘rắm chó’ không thể tha được, có diễn tuồng thì cũng phải chừa ra một con đường lùi, diễn quá sâu như hắn đôi khi lại hóa vụng.

May thay, đến thời điểm này, cả hai vẫn chưa bị phát hiện.

Kịch bản của nhiệm vụ gã đã thuộc nằm làu từ cuộc họp cuối cùng tại Nam Du Đảo, Gia Toản lại có một kịch bản khác.

Điều quan trọng nhất là khi nào hai gã sẽ đụng độ nhau? Tất cả đã được tổ chức sắp xếp, gã và tên họ Trần chỉ phải diễn cho tròn vai mà thôi.

Khi mọi sự ồn ào đã lắng xuống, một gã Liên Minh dõng dạc hô lớn:

- Mời bốn đấu sĩ còn lại của Giáp Bảng lên đài bốc thăm chia cặp cho vòng thi đấu thứ tư…
Đàm Phi và Trần Gia Toản từ hai góc Lôi Đài đối diện đi lên, tiếp theo là một nam nhân ăn vận theo lối võ phục với giáp trụ quanh thân hết sức uy dũng.

Cuối cùng là một trung niên trạc hơn 40 tuổi dáng vẻ tiên phong đạo cốt, cả bốn đối thủ cùng nhìn nhau với ánh mắt mang đầy địch ý, kẻ nào cũng có niềm tin với khả năng của chính mình.

Vài năm lưu lạc tại Cô Thiên, Đàm Phi nhận ra một điều, tư duy về tiên lộ của tu sĩ nơi đây rất khác biệt so với tu sĩ Già Thiên, nó đơn giản hơn nhiều, sinh mệnh vì thế mà cũng bị coi nhẹ.

Cô Thiên lấy sức mạnh làm thước đo, lấy sự dã man làm chuẩn mực.

Mỗi một tên Đại Linh Sư đều là một cỗ máy giết người, họ tiến giai từ trong chiến đấu và sát phạt.

Không như tu sĩ Già Thiên, nhiều kẻ chỉ biết trầm mê vào khổ tu cùng cắn nuốt đan dược để thăng cấp, thậm chí vài vị Đại Linh Sư còn chưa có giết chóc một mạng nào.

Tiếng tên chấp pháp vang lên sau khi bốc thăm chia cặp:
- Trận thứ nhất vòng bốn… Đam Săn, Nguyệt Tinh Tộc và Trần Gia Toản, Loạn Hải Vực… mời chư vị ổn định chỗ ngồi để trận đấu được bắt đầu.

Các con bạc khát nước lại tiếp tục nhao nhao đổ cược, Giáp Bảng bỗng trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết… Đây là cặp đấu được mong đợi nhất từ khi bắt đầu đại hội, không phải vì hai kẻ cường hãn máu lạnh, nó còn là sự gằm ghè so bì ngay từ vòng một giữa hai đối thủ đầy duyên nợ.


Bầu trời phía xa sơn cốc bỗng nổi lên tiếng sấm ầm ì, những đụn mây khổng lồ cuồn cuộn kéo về, lẫn trong sấm chớp còn có cả tiếng nhạc ru rương.

Một chiếc Kiệu Bát Cống bảo quang sặc sỡ rẽ mây mà đến, đây đương nhiên là Pháp Bảo Phi Hành của một vị Thiên Sư nào đó.

Nhân thủ tham gia đại hội đều trầm trồ bàn tán:
- Là Hàn Lực Chân Nhân…
- Hàn Lão Quái…?
- Chẳng nhẽ Hàn Chân Nhân tuyển chọn đệ tử…?
- …
Hàn Lực Thiên Sư ở trên không trung thu lại Pháp Bảo Kiệu Bát Cống, mây giông cũng tán đi, bầu trời trong xanh trở lại.

Lão ngự không tiến thẳng vào khán đài danh dự, chào hỏi Phó Minh Chủ Cổ Đồng rất là thân mật.


Luận về vai vế, Cổ Đồng cao hơn Hàn Lực một bậc vì lão là đương kim Phó Chủ Tịch Liên Minh Bộ Tộc.

Ngược lại, Hàn Lực là kẻ nắm giữ tài chính của Liên Minh, quản hạt Đặc Khu Yên Bệ đầy rẫy phức tạp.

Điều này vô hình chung dẫn đến sự cân bằng về quyền lực giữa hai người trong Liên Minh.

Khi hai lão quái vật đã yên vị, Cổ Đồng lên tiếng:
- Hàn đạo hữu quá bộ tham gia, hẳn là có chủ đích?
Hàn Lực không hề khách khí mà đi thẳng vào vấn đề:
- Cổ đạo hữu tuệ nhãn như đuốc… lão phu đến đây tuyển trạch vài tên hợp nhãn để làm tâm phúc sau này.

Ai cũng biết là ái đồ của Hàn Lực mới vẫn lạc cách đây ít năm, mục đích kiếm tìm đệ tử tâm phúc là quá rõ ràng.

Cổ Đồng cười cười lắc đầu rồi chỉ tay về phía Giáp Đài, nơi Đàm Phi cùng Gia Toản chuẩn bị tỉ thí:
- Hàn đạo hữu chọn ai thì chọn, nhất quyết phải chừa tiểu tử nhà quê kia ra.

Lão phu đã nhìn trúng hắn rồi… hắc hắc…

Giáp Lôi Đài.

Đàm Phi cùng Trần gia toản gườm gườm nhìn nhau, tiếng chuông ‘đinh đương’ rung lên, Tôn Tử Phúc cất giọng the thé:
- Bắt đầu…
Hai đấu thủ không cần thăm dò nhau, Trần Gia Toản bóp nát một viên cầu vàng kim triệu hoán ra Kim Hạt Tử, Đàm Phi cũng kích phát trạng thái Yêu Nhân.

Họ lao vào nhau trực tiếp dùng sức mạnh man hoang mà đối chiến, đây đúng nghĩa là hai con thú giao tranh.

Khán giả bắt đầu kích động hú hét, phải xem những thứ pháp khí pháp bảo triền miên đã quá nhàm chán.

Hai kẻ kia trực tiếp dùng sức mạnh cơ bắp mà quần ẩu, như thế khán giả cảm thấy thỏa mãn, nó thể hiện đúng tính chất dã man của Cô Thiên Đại Lục.

Kim Quang xen lẫn Hồng Quang dệt lên một bức tranh vô cùng mỹ lệ trên Lôi Đài, tiếng gầm rống vang lên không dứt, tiếng quyền trảo, gió rít ma sát cùng không khí kêu ‘ken két’ đến rợn người.

Gia Toản chớp cơ hội Đàm để lộ sơ hở vội phóng chiếc đuôi đầy nọc độc chích vào hạ thân Đàm Phi.

Chỉ chờ có vậy, Đàm uốn người né tránh rồi dùng pháp Dạ Mị cực tốc bổ một trảo đầy móng vuốt vào khấu đuôi Kim Hạt.

Lớp giáp xác của Bọ Cạp Vàng cứng rắn vô bỉ nhưng không thể chịu nổi một kích của móng vuốt thần thú, nó đã bị xé rách một mảng lớn, máu tươi tuôi xối xả.

Chưa dừng lại ở đó, Đàm Phi ngoác mồm khạc ra ba khối hỏa cầu vằn vện lôi điện nóng như thiêu bắn về thân thể khổng lồ Kim Hạt.


Hỏa Cầu này là thần thông mặc nhiên của Hỏa Kỳ Lân cấp hai, không phải là thứ mà tu sĩ đồng giai có thể đón đỡ.

Gia Toản cũng hiểu ra điều đó, thân thể hắn kềnh càng là vậy mà lại rất linh hoạt, tám cái chân đốt vẫy vẫy vào không khí như mái chèo, cả người thuấn di lên không trung thoát khỏi ba khối Hỏa Cầu.

Cơn đau thấu xương tủy khiến Trần Gia Toản gầm rú, hắn lại lấy ra một viên cầu màu trắng liền bóp nát.

Cỗ thân thể Kim Hạt to lớn bỗng phát sáng, nó bắt đầu trở nên trong suốt như pha lê vô cùng bắt mắt.

Dưới Lôi Đài vang lên tiếng kinh hô:
- Kim Cương Triệu Hoán… rút cuộc thằng ranh này là giống quái vật gì vậy…?
- Thứ này tưởng như đã thất truyền, vậy mà lại xuất hiện ở đây…ài!
Kim Cương Triệu Hoán là Vu Thuật cao cấp, đây là dạng triệu hoán lần thứ hai để cường hóa thành thân thể Kim Cương Bất Hoại.

Muốn thi triển thuật này, cơ thể tu sĩ phải có căn cơ cực kì vững chắc, cùng với rất nhiều yếu tố phụ trợ.

Hiện tại, Sức mạnh của Gia Toản đã bạo tăng nhanh chóng, uy áp mà hắn tạo ra đã ngang ngửa với cấp độ Đại Linh Sư rồi.

Đàm Phi cũng không phải dạng vừa, gã gầm rú điên loạn, cơ thể phát ra những tiếng rắc rắc như xương vỡ.

Cặp sừng Lân chợt dài ra đến năm tấc, cơ bắp trên cánh tay cuồn cuộn trương phình, nơi mép còn mọc ra hai sợi râu rồng hết sức bá đạo, cặp răng nanh trắng ởn đến dọa người.

Hai con thú đích thực lại tiếp tục lao vào nhau như sắp hóa điên.

Cổ Đồng cùng Hàn Lực trên khán đài cũng không thể ngồi yên nữa rồi, Cổ phó minh chủ còn lẩm bẩm trong miệng thập phần kích động:
- Hóa ra cả hai đều là Yêu Nhân, lâu lắm mới được chiêm ngưỡng, nhìn chúng thật là ngầu… hắc hắc…
Hàn Lực cũng chung quan điểm:
- Vậy ta và Cổ huynh mỗi người thu nạp một tên, hai tiểu tử này không thể bỏ qua được.

Thế nào?
- Được! một lời đã định… Hỏa Kỳ Lân vẫn là của mỗ.

Bất chợt như nhớ ra điều gì, Hàn Lực bỗng kinh hô:
- Hỏng rồi, có thể đây là kế điệu hổ ly sơn.

Phải chăng có kẻ trong bóng tối đang giăng bẫy chúng ta?
Cổ Đồng vì mải phân tâm cho những kế hoạch với gã Nguyệt Tinh Tộc, cũng chưa hề nghĩ ra đây chỉ là một cái bẫy rập, lão chợt đốn ngộ:
- Được lắm, để lão phu thu thập hai thằng oắt con này sưu hồn là ra nhẽ….


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất