Tinh Không Chức Nghiệp Giả (Dịch)

Chương 37: Thực chiến và dị năng (1)

- Tinh thần của cậu, tôi đã cảm nhận được...

Đối mặt với đối thủ như vậy, Phương Tinh cũng không khỏi bày tỏ sự kính trọng, sau đó, hắn khép năm ngón tay lại, thân hình như cây cung, bước một bước dài, vậy mà đã vượt qua mấy mét, chiếm lấy vị trí mà Phoenix sắp sửa di chuyển đến:

- Nhưng nếu tinh thần có tác dụng, vậy thì cần vật chất để làm gì?

Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên trong không khí.

Cung Bộ Pháo Quyền!

Ngàn vàng khó mua một tiếng nổ!

Sau khi Phương Tinh hơi nghiêm túc đôi chút, Phoenix đã bị đánh bay ngược trở lại với tốc độ còn nhanh hơn lúc đến.

Lần này, cô ta trực tiếp bay ra khỏi võ đài, ngất xỉu tại chỗ.

- Mẹ nó, Phương Tinh lớp A2 không phải người, vậy mà đánh Phoenix ngất xỉu luôn rồi...

- Tao nhớ mặt mày rồi, gặp lại trên võ đài!

Là một cô gái xinh đẹp, Phoenix vẫn có kha khá người ái mộ, Phương Tinh lập tức gây ra một trận náo động.

Đối với những lời ong tiếng ve này, Phương Tinh luôn tỏ ra không quan tâm.

“Hừ, nếu không phải mình thắng nhanh gọn lẹ, thì với tính cách cho dù có phải tự hủy hoại thân thể cũng phải giành chiến thắng của bản thân, cô ta chỉ có nước càng thua thảm hơn, bị thương nặng hơn...”

Hắn thầm cười lạnh trong lòng, bước xuống võ đài.

Lúc này, một tiếng kinh hô lớn hơn vang lên từ võ đài bên cạnh.

- Quá tàn bạo!

- Đây là... luyện da viên mãn? Hơn nữa còn không phải là ngưu bì bình thường, mà là võ giả đồng bì?

- Là Cole lớp A2 phải không? Lớp A2 đúng là gặp may mắn, liên tục xuất hiện nhân tài võ đạo!

...

- Hửm?

Phương Tinh đi về phía võ đài bên cạnh thì trông thấy Cole đang giơ hai nắm đấm gầm gừ, dưới chân là một bạn học đang nằm bất tỉnh.

Nhìn dáng vẻ của bạn học kia, cậu thật sự là thảm không nỡ nhìn, như thể vừa bị xe lu cán qua vậy.

Hắn nghe thấy những lời bàn tán xung quanh, liền biết trong trận đấu vừa rồi, Cole đã thể hiện thực lực đáng sợ, mặc cho đối thủ tấn công thế nào, gã ta cũng không hề hấn gì.

Khả năng phòng ngự như vậy, đó tuyệt đối là luyện da viên mãn, hơn nữa còn không phải là ngưu bì bình thường!

Điều đáng sợ hơn là, sau khi giành được ưu thế áp đảo, tên Cole này lại ra tay cực kỳ tàn nhẫn!

- Gào gào!

Cole giơ nắm đấm lên, gầm rú như dã thú.

Đôi mắt đỏ ngầu đảo một vòng, nhìn thấy Phương Tinh, gã lập tức cười gằn một tiếng, làm động tác cắt cổ.

“Thật là... kiêu ngạo.”

Phương Tinh khoanh tay trước ngực với vẻ mặt lạnh lùng, không có vẻ gì là bị khiêu khích.

Dù sao, đối với hắn lúc này, Cole đã không khác gì một con kiến bên đường.

Con người sẽ không so đo với kiến, mà chỉ hờ hững giẫm chết nó mà thôi!

Rất nhanh, hắn đã gặp đối thủ thứ hai, là Thiên Tầm.

Thiên Tầm mặc bộ đồ luyện võ, vẫn là bộ dạng đầu bí ngô:

- Bạn học Phương Tinh, xin cậu nương tay!

Rõ ràng là cô nàng biết Hạ Long rất coi trọng Phương Tinh, cũng biết bản thân không phải là đối thủ của Phương Tinh.

Mặc dù vậy, cô nàng vẫn muốn thử thách giới hạn của bản thân.

- Mời!

Phương Tinh khẽ giơ tay, đã thấy Thiên Tầm nhảy lên, hai chân liên hoàn đá ra, là “Song Xà Thối” trong Mười hai thức quyền pháp quân đội!

Hắn hơi nghiêng người, mở rộng hai tay, tóm lấy cổ chân của đối phương.

Sau đó, chỉ cần hơi dùng lực, hắn đã ném Thiên Tầm xuống võ đài.

- Cậu...

Mặt Thiên Tầm hơi đỏ lên, sau đó là sự kinh ngạc không thể che giấu:

- Luyện da viên mãn rồi?

Chỉ có khả năng phòng ngự đạt đến trình độ này, mới có thể dễ dàng tiếp chiêu của cô nàng.

- Ngay cả tên ngốc Cole cũng luyện da viên mãn rồi, tôi đạt đến cảnh giới này cũng bình thường thôi nhỉ?

Phương Tinh cười đáp.

- Vậy cậu không biết rồi, vì ủng hộ cậu ta luyện võ, gia đình của Cole đã phải vay nợ đấy...

Thiên Tầm đứng dậy phủi bụi trên người, cười tủm tỉm đáp.

- Đừng nói với tôi là mẹ cậu ta nghỉ việc ở nhà làm nội trợ, rồi vay tiền mua nhà đấy nhé...

Vẻ mặt Phương Tinh bỗng trở nên kỳ quái.

Hai điều này, cộng thêm việc đầu tư điên cuồng cho con cái, chính là ba cái bẫy điển hình của những gia đình có thu nhập trung bình ở kiếp trước.

- Làm sao có thể? Ban đầu, cô Louise là nội trợ toàn thời gian, nhưng sau đó, chi tiêu cho việc luyện võ của Cole quá lớn, nên cô ấy cũng phải đi làm thêm...

Thiên Tầm rõ ràng là không hiểu ý của Phương Tinh, nghiêm túc trả lời.

- Vậy thì thật đáng tiếc.

Phương Tinh lắc đầu, bỗng nghe thấy một giọng nói, sắc mặt của hắn lập tức thay đổi.

- Võ đài số 9, Lưu Vĩ đấu với Cole!

- Hả?

Hắn vội vàng chạy đến mép võ đài, liền thấy Lưu Vĩ đã bước lên, đối thủ là Cole chỉ mặc độc một chiếc áo ba lỗ bó sát, trông vạm vỡ hơn rất nhiều.

- Lưu Vĩ... Hay lắm, mày là bạn thân của Phương Tinh phải không?

Cole thong thả siết chặt nắm đấm, xương cốt ma sát phát ra tiếng kêu ken két chói tai:

- Tốt, xử lý mày trước, sau đó đến lượt thằng kia!

- Lúc trước, A Tinh không đánh mày thành tàn phế, đúng là quá nhân từ...

Tròng mắt của Lưu Vĩ lóe lên tia lạnh lẽo.

- Khụ khụ... Hai em học sinh, có thể bắt đầu rồi.

Một giáo viên nam phụ trách võ đài ho khan hai tiếng.

Chỉ là học sinh trung học thôi mà, đứa nào đứa nấy đều nói lời hùng hồn, còn hô hào đánh đấm giết chóc, coi bọn họ, những giáo viên võ thuật này, đều là người chết sao?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất