Tinh Không Chức Nghiệp Giả (Dịch)

Chương 46: Trả thù (2)

- Ta tên là Đinh Hồng Tụ, Hà Hương linh mễ nhà ta là loại linh mễ ngon nhất trong số các loại linh mễ hạ phẩm đấy!

Đinh Hồng Tụ ưỡn ngực tự hào nói.

- Haha, ta nhớ rồi.

Phương Tinh đeo túi vải đựng gạo lên, phẩy tay chào tạm biệt, hòa vào dòng người.

Một lúc sau.

- Hửm?

Sau khi tham khảo giá cả ở ba quầy hàng, cuối cùng cũng mua được một lá “trắc linh phù” với giá rẻ, Phương Tinh nhìn thấy một quầy hàng bán dược liệu, ánh mắt bỗng chốc trở nên tập trung.

Người bán hàng ở đó không ai khác, chính là lão già ngậm tẩu thuốc đã theo dõi hắn lần trước!

Tuy nhiên, đối phương rõ ràng là không nhận ra hình dạng đã được thay đổi này của hắn.

“Vừa hay thực lực của mình đã đột phá, có oán báo oán, có thù báo thù!”

Phương Tinh suy nghĩ một lúc, rẽ vào một góc khuất, đưa tay sờ lên mặt.

Cơ mặt chuyển động, dung mạo của hắn lại biến thành dáng vẻ chất phác, chính là lớp ngụy trang mà hắn đã sử dụng lần trước!

“Không cần phải đến trước mặt lão già kia, chỉ cần để lão ta vô tình nhìn thấy là được...”

Phương Tinh nhanh chóng lên kế hoạch: “Võ giả ở thế giới này mạnh nhất là Tiên Thiên, lão già này không phải tu sĩ, nhiều nhất là võ giả Tiên Thiên... Trên người lão có thể một vài thủ đoạn, cần phải chuẩn bị một chút.”

...

Vài canh giờ sau.

Phương Tinh nghênh ngang rời khỏi phường thị Thanh Lâm, đi thẳng vào vùng hoang dã.

Phía sau hắn, lão già ngậm tẩu thuốc nheo mắt lại, bám theo không rời.

“Hửm? Quả nhiên là đuổi theo rồi sao?”

Phương Tinh giữ tốc độ đều đều, lúc ẩn lúc hiện, chạy một mạch hơn mười dặm.

Hắn bấm đồng hồ đeo tay, lập tức nhìn thấy hình ảnh giám sát từ máy bay không người lái mô phỏng chim chóc trên bầu trời.

“Hơn nữa... xung quanh không có ai khác, hẳn là lão ta không có đồng bọn.”

“Nhìn từ thân pháp và tốc độ, xác nhận giống như lời lão ta tự thuật trước đó, chỉ là võ giả... Không có lừa người...”

“Nếu đã như vậy...”

Phương Tinh ấn vào ngực, một bộ giáp nano màu bạc lập tức bao phủ toàn thân hắn, dùi cui điện xuất hiện trong tay phải.

“Hửm? Người đâu? Lại để con mồi chạy thoát sao?”

Lão già ngậm tẩu thuốc xông vào một khu rừng rậm, không thấy bóng dáng của Phương Tinh đâu, mặt không khỏi lộ vẻ tiếc nuối.

Là tầng lớp dưới đáy của phường thị Thanh Lâm, đối tượng mà lão ta có thể lựa chọn để giết người cướp của là có hạn.

Hiếm khi gặp được một con mồi béo bở, vậy mà lại để đối phương chạy thoát, hơn nữa còn là hai lần, thật sự là có chút...

Đúng lúc này, tai lão ta khẽ động, lão đột nhiên ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy, một con chim nhỏ như chim hoàng oanh đang đậu trên ngọn cây, nhìn chằm chằm vào lão ta không chớp mắt.

“Hay là mình già rồi? Sao lại cảm thấy nguy hiểm từ một con chim nhỏ bình thường chứ?”

Lão già không khỏi cảm thán.

Nhớ lại khi còn trẻ, mình cũng là nhân vật đánh đâu thắng đó, gần như là bá chủ võ lâm.

Nếu không phải bị ma xui quỷ khiến, đi theo một vị tiên sư để tìm kiếm con đường tu tiên cho phàm nhân, thì lão ta đã không bị đày đến cái nơi khỉ ho cò gáy này, cuối cùng, ngay cả vị tiên sư kia cũng chết, lão ta chỉ có thể sống lay lắt qua ngày...

Vút!

Đúng lúc lão già đang thất thần, con chim hoàng oanh kia đột nhiên vỗ cánh bay xuống.

Móng vuốt của nó dường như còn đang giữ một lá bùa, mực chu sa trên lá bùa vô cùng bắt mắt, tỏa ra hơi thở nguy hiểm.

“Không ổn, đó là... hoả cầu phù?!”

Hỏa cầu phù!

Là một trong số ít loại phù triện mà người thường có thể xé ra sử dụng được.

Nhưng nếu không có pháp lực của tu sĩ dẫn đường nhắm bắn, người sử dụng rất dễ tự làm chính mình bị thương, giá bán ở phường thị cũng không cao, chỉ có một linh thạch hạ phẩm!

Ngay sau đó!

Ầm!

Một quả cầu lửa bỗng nhiên bùng lên, nuốt chửng con chim hoàng oanh, đồng thời bao trùm lấy lão già.

Ở phía xa, Phương Tinh nhìn cảnh tượng này, khóe miệng khẽ nhếch lên:

- Tấn công từ xa, hiểu chưa...

Chỉ cần một chiếc máy bay không người lái kết hợp với vũ khí, là có thể ngay lập tức biến thành cỗ máy gặt hái sinh mạng đáng sợ!

Đương nhiên, Liên bang Lam Tinh kiểm soát vũ khí rất nghiêm ngặt.

Nhưng thế giới khác thì không giống vậy.

Ở đây, có linh thạch là có thể mua được mọi thứ! Hơn nữa chỉ sợ uy lực không đủ mạnh!

Phương Tinh bán xà lan quả, kiếm được bốn linh thạch hạ phẩm, một viên mua khí huyết đan, một viên mua trắc linh phù, một viên mua Hà Hương linh mễ, viên còn lại, chính là mua “hoả cầu phù”!

Đương nhiên, trên người hắn còn có hai lá trắc linh phù, nhưng hắn đã mặc cả với người bán hàng rong kia, chỉ còn bảy linh sa, số linh sa kiếm được trước đó đủ để chi trả.

“Máy bay không người lái cộng thêm hoả cầu phù thì chính là bom bay, hơn nữa còn không sợ làm chính mình bị thương... Hửm?”

Phương Tinh lại liếc mắt nhìn, đột nhiên ánh mắt dần trở nên nghiêm trọng.

Chỉ thấy, trên màn hình, sau khi ngọn lửa tan đi, hình ảnh chật vật của lão già kia lại lộ ra.

Lúc này, râu tóc của lão ta đều bị cháy xém, nhưng cả người lại được bao phủ bởi một lớp kim quang mỏng manh.

Lớp kim quang này cực kỳ yếu ớt, chỉ sau một giây, vậy mà đã tiêu tán hoàn toàn...

- Phù triện phòng ngự nhất gia hạ phẩm, kim quang phù? Khả năng phòng ngự kém hơn “kim chung tráo phù”, đây chính là át chủ bài của ngươi sao?

Phương Tinh điều khiển thêm nhiều máy bay không người lái xuất hiện, mấy con chim nhỏ ngoạm lá bùa, bay về phía lão già.

Lão già nhìn thấy cảnh này, hồn vía lên mây, lập tức quay đầu bỏ chạy!

“Xem ra, trên người lão ta chỉ có một lá bùa phòng ngự này mà thôi...”

Phương Tinh phán đoán, thân hình lóe lên, xông vào rừng cây rậm rạp.

Những chiếc máy bay không người lái xuất hiện sau đó là thật, nhưng phù triện là giả, chỉ là đồ giả được ngụy trang bằng giấy vàng và mực đỏ, nhưng lão già căn bản không dám nhìn kỹ.

Có thể lừa được nhiều thứ như vậy, đã là không tệ rồi.

“Chết tiệt, lần này tiêu đời rồi!”

Lão già vội vàng lùi lại, nét mặt lộ vẻ dữ tợn.

Ngay sau đó, lão ta liền nhìn thấy phía trước có một bóng người màu bạc xuất hiện, cây gậy màu đen trong tay người nọ đâm tới tới.

- Hừ!

Lão ta giơ tẩu thuốc trong tay lên, đỡ lấy cây gậy đang đánh tới.

Xoẹt!

Ngay sau đó, từ đầu cây gậy, một tia điện màu trắng bạc đột nhiên bắn ra, bắn thẳng vào mặt lão ta!

- A, cùng chết đi!

Khuôn mặt lão già lộ vẻ ta đây đã nghĩ thông suốt, lão ấn vào nút bấm trên tẩu thuốc, một cây kim độc bắn ra khỏi tẩu thuốc, giống như rắn độc thè lưỡi, vô cùng âm hiểm!

Đây là ám khí mà lão ta vô tình có được khi còn ở thế giới võ lâm, tên là “Tuyệt Thiên châm”, đứng đầu bảng xếp hạng ám khí trên giang hồ!

Đinh!

Một cây kim độc màu đen bị bộ giáp nano chặn lại, rơi xuống đất, cỏ cây xung quanh vậy mà lại nhanh chóng héo úa.

Ngay sau đó, thi thể cháy đen của lão già bay ngược ra sau, ngã xuống đất...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất