Tinh Không Chức Nghiệp Giả (Dịch)

Chương 49: Lời mời (1)

Lấy cớ mua linh mễ và bí tịch võ công, Phương Tinh và Đinh Hồng Tụ lại trò chuyện rất vui vẻ.

- Thì ra Hồng Tụ cô nương lại là một vị tu sĩ, thật là thất kính, thất kính...

Nghe được thân phận tu sĩ của đối phương, Phương Tinh không khỏi giả vờ trịnh trọng, chắp tay hành lễ trước.

- Nào có, nào có, tư chất của ta thấp kém, chỉ mới tu luyện đến Luyện Khí tầng hai... Đến cả gia gia cũng không cho ta ra khỏi phường thị để kiếm sống...

Đinh Hồng Tụ xua tay:

- Sợ ta bị cao thủ võ đạo nào đó tiện tay giết chết...

- Ồ? Không biết cao thủ Tiên Thiên giao đấu với tu sĩ Luyện Khí kỳ thì phần thắng thuộc về ai?

Phương Tinh hứng thú hỏi.

- Ta cũng không rõ lắm, nhưng nghe gia gia nói, nếu tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ mà không kịp thời thi triển phù triện phòng ngự hoặc pháp khí, để cho cao thủ Tiên Thiên áp sát, thì sẽ rất nguy hiểm...

Đinh Hồng Tụ nói:

- Đương nhiên, nếu là Luyện Khí trung kỳ thì sẽ tốt hơn nhiều, một khi đã kéo dài khoảng cách, chuẩn bị kỹ càng, tu sĩ Luyện Khí trung kỳ có thể dễ dàng tàn sát võ giả Tiên Thiên... Còn những cao thủ Luyện Khí hậu kỳ kia thì càng không phải là đối thủ mà bất kỳ võ giả Tiên Thiên đỉnh phong nào có thể dây vào.

- Thì ra là vậy...

Phương Tinh gật đầu, đây là đánh giá từ một vị tu sĩ, hẳn là rất có lý.

“Thì ra võ giả Phác Ngọc cảnh đã có thể tạo thành uy hiếp cho tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ, trung kỳ rồi sao? Nếu là võ giả Phác Ngọc cảnh đã học được võ học cấp A thì sao?”

“Nếu là võ giả Đảm Phách cảnh thì sao?”

Hắn cảm thấy, sau này, khi mình đột phá lên võ đạo đệ tam, đệ tứ cảnh, có lẽ là bản thân có thể có được cảm giác an toàn nhất định rồi.

- Không biết, trong phường thị này, rốt cuộc có những thế lực lớn nào?

Nghĩ nghĩ một hồi, Phương Tinh cảm thấy vẫn nên tìm hiểu rõ ràng chuyện này thì hơn.

- Trong phường thị, đương nhiên đứng đầu là “Thanh Huyền tông” rồi, tông môn này chính là thế lực sáng lập ra phường thị Thanh Lâm, luôn có một vị trưởng lão Trúc Cơ kỳ toạ trấn ở đây, hơn sáu phần cửa hàng trong phường thị đều có quan hệ mật thiết với bọn họ...

- Ngoài ra, Trịnh gia có một vị lão tổ Trúc Cơ kỳ, có thể được xem là thế lực lớn thứ hai...

- Hắc Hổ Bang do mấy vị tán tu Luyện Khí viên mãn thành lập, nghe nói, bang chủ “Hắc Hổ Thượng Nhân” là thần long thấy đầu không thấy đuôi, đang âm thầm chuẩn bị Trúc Cơ, họ có thể được xem là thế lực lớn thứ ba trong phường thị!

Một giọng nói già nua vang lên, xen vào cuộc trò chuyện của Phương Tinh và Đinh Hồng Tụ.

Phương Tinh nhìn sang thì bắt gặp một lão già râu tóc bạc phơ, mặc một bộ đạo bào có phần không vừa người, trên đó có rất nhiều chỗ sờn rách, nhưng vẫn còn lưu lại một tia linh quang.

Khi lão tiến lại gần một chút, hắn có thể cảm nhận được một luồng khí lạnh.

Đây là hiệu quả “không sợ nóng lạnh” của pháp bào.

“Bộ pháp bào này, hẳn là đã được sử dụng rất nhiều năm rồi... Có lẽ là nhất giai hạ phẩm...”

Phương Tinh nhìn lão già mặc đạo bào, chỉ thấy lão già này, da dẻ ngăm đen, dáng người rắn rỏi, hông đeo một chiếc hồ lô lớn màu vàng, thoang thoảng mùi rượu, ấn tượng nhất chính là chiếc mũi đỏ au của lão ta.

“Trồng linh mễ lại đi học ủ rượu... Đúng là rất thích hợp.”

Phương Tinh nghĩ thầm, cảm nhận được khí tức có phần đáng sợ của lão già này, biết rõ đối phương hẳn là không phải Luyện Khí sơ kỳ, mà là tu sĩ Luyện Khí trung kỳ!

- Gia gia... Người về rồi sao?

Đinh Hồng Tụ nhìn thấy lão già đạo bào, liền vui mừng chạy tới, sau đó lại nhìn chiếc hồ lô bên hông lão già với vẻ mặt ghét bỏ:

- Người lại đi uống rượu nữa rồi?

- Hồng Tụ ngoan, cháu không biết đâu, chính là vì tu luyện “Tuý Tiên Quyết” nên gia gia mới phải uống rượu, người ta gọi là “ngày uống ba hộc, trăm ngày thành tiên” đấy!

Lão già mặc đạo bào ợ hơi rượu, sau đó chắp tay về phía Phương Tinh:

- Vị tiểu huynh đệ này, lão phu là Đinh Bất Sơn, vừa rồi nghe thấy ngươi và Hồng Tụ nói chuyện, nhịn không được chen vào mấy câu, mong rằng đừng trách tội.

- Nào có, nào có, lão tiên sinh kiến thức uyên bác, ta thật sự là được lợi rất nhiều.

Phương Tinh mỉm cười chắp tay đáp lễ, sau đó nói với Đinh Hồng Tụ:

- Cho ta ba mươi cân Hà Hương linh mễ... Tính rẻ cho ta một chút...

- Vâng, được ạ, bình thường là ba linh thạch hạ phẩm, bây giờ bớt cho huynh ba linh sa nhé?

Nghe thấy có người mua hàng, mắt Đinh Hồng Tụ sáng lên, cảm thấy nửa ngày nay không uổng phí rồi.

Phương Tinh lấy ra một viên linh thạch hạ phẩm từ số linh thạch kiếm được hôm nay, cộng thêm mười bảy linh sa, đưa cho Đinh Hồng Tụ, đeo sọt lên, phẩy tay chào tạm biệt rồi đi ra khỏi phường thị.

Giữa tiếng gió, tiếng hai ông cháu nói chuyện dường như mơ hồ truyền đến.

- Gia gia, ông xen vào chuyện bao đồng rồi...

- Hồng Tụ ngoan, cháu có biết người này là ai không? Trong phường thị này, ngay cả nhà tranh cũng không thuê, không phải là kẻ liều mạng thì cũng là kẻ trắng tay, cháu thấy hắn giống kẻ trắng tay sao? Sau này ít tiếp xúc với loại người này thì hơn...

...

Âm thanh dần dần nhỏ đi, cuối cùng biến mất không còn dấu vết.

Phương Tinh nghe thấy, chỉ cười nhạt cho qua: “Quả nhiên là già đời, nhưng mà người ta cũng là lo lắng cho cháu gái mình...”

Đây là tình người, hắn sẽ không vì chuyện này mà ghi hận gì cả.

Trở lại căn cứ tạm thời, mọi thứ lại đi vào quỹ đạo.

“Hiện giờ, trong thế giới này, những thứ có ích với mình nhất chính là môi trường tu luyện thích hợp này, còn có các loại đan dược, linh mễ...”

“Thêm nữa là những loại phù triện cấp thấp và huyết luyện pháp khí kia...”

Trong hang động, Phương Tinh vừa luyện tập Đại Long Thung, vừa suy nghĩ miên man.

“Trên thực tế, những loại phù triện và pháp khí này căn bản cũng không có tác dụng gì lớn với mình... Dù sao, sau này có tiền, mình trực tiếp mua một khẩu súng laser, còn hữu dụng hơn huyết luyện pháp khí nhiều... Còn mấy lá phù triện cấp thấp kia, mình có thể chuẩn bị vài lá, xem như là át chủ bài bất ngờ vậy.”

“Thế giới này, những thứ mang lại ích lợi cho mình trong giai đoạn hiện tại cũng chỉ có nhiêu đây thôi...”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất