Chương 13: Trận chiến mở màn
Lớn lên như một người đô thị hiện đại, Vương Vũ chưa từng đối mặt với tràng diện nguy hiểm thế này. Trong lòng hắn vừa sợ hãi vừa lo lắng, tay phải nắm chặt thanh thiết kiếm, hai mắt không rời kẻ bịt mặt cầm đầu với chiếc nỏ sắt tinh xảo trên tay. Bên trên nỏ còn lăm lăm một mũi tên chưa bắn ra.
Ba tên bịt mặt còn lại, hai tên cầm trường đao, một tên cầm trường thương.
Điều khiến hắn an tâm phần nào là, dù vai trái bị thương nặng, máu tươi đầm đìa, nhưng cơn đau không dữ dội như hắn tưởng tượng. Có lẽ gân cốt chưa bị tổn thương, xem như may mắn trong rủi ro.
Vấn đề hiện tại là, một người chỉ luyện kiếm pháp vài ngày như hắn, làm sao có thể bảo toàn mạng sống trước những tên hung đồ này?
Cũng may thân thể này không phải của hắn, coi như thật sự nhận thương trí mạng, bản thể trên Lam Tinh cũng không bị ảnh hưởng.
Nghĩ vậy, dũng khí trong lòng Vương Vũ tăng lên rất nhiều, hắn bắt đầu điên cuồng hồi tưởng từng chiêu thức của Liệt Phong kiếm pháp trong đầu.
"Cẩn thận một chút, tiểu tử này chạy nhanh như vậy, có lẽ không phải đạo đồng bình thường." Kẻ bịt mặt cầm nỏ sắt, nhìn chằm chằm Vương Vũ với thân hình cao lớn vượt trội so với bạn bè đồng trang lứa, lạnh lùng nói một câu. Hắn giơ tay, chiếc nỏ trong tay hướng về phía trước, mũi tên cuối cùng bắn ra, nhắm thẳng vào mặt Vương Vũ.
Cùng lúc đó, hai tên bịt mặt cầm đao bên cạnh cũng vung binh khí xông lên. Chỉ có tên bịt mặt cầm trường thương là chưa ra tay, ngược lại liên tục lùi lại chừng mười bước, chặn kín đường xuống núi.
"Keng!"
Vương Vũ vung ngang thanh thiết kiếm, đánh bay mũi tên đang lao tới. Tiếp theo, hắn khom người xuống, mặc kệ hai tên bịt mặt cầm đao đang xông tới, mà lao thẳng về phía tên bịt mặt cầm đầu.
"Muốn chết!"
Tên bịt mặt cầm đầu giật mình, rồi nổi giận. Hắn không kịp lắp tên vào nỏ, chỉ có thể ném chiếc nỏ sắt trong tay đi, đồng thời rút hai thanh dao găm từ bên hông ra, nghênh chiến thiếu niên đang xông tới.
"Thức thứ nhất!"
Vương Vũ hét lớn một tiếng, lấy hết dũng khí. Hai chân hắn đạp mạnh xuống đất, thanh thiết kiếm trong tay đâm thẳng về phía trước. Thân hình hắn trong nháy mắt trở nên nhanh hơn mấy lần, như cuồng phong lao tới trước mặt đối thủ.
Hắn biết, lần này có lẽ khó giữ được tính mạng, nên chỉ mong có thể bất ngờ hạ gục được kẻ trước mặt, một chiêu này dĩ nhiên dùng hết toàn bộ sức lực.
Tên bịt mặt cầm đầu chỉ cảm thấy một luồng gió mạnh lướt qua, kiếm ảnh đã ở ngay trước mặt. Hắn kinh hãi, chỉ có thể vung hai thanh dao găm trước người, miễn cưỡng đỡ đòn.
"Phanh!"
Hai tay tên bịt mặt cầm đầu nóng ran, hai thanh dao găm như va phải một chiếc chùy sắt, tuột khỏi tay bay ra. Ngay sau đó, ngực hắn nóng bừng, thanh thiết kiếm cắm thẳng vào, không chút cản trở. Kiếm theo đà đâm tới, mang theo thân thể hắn lùi lại năm, sáu bước, ghim chặt vào thân cây đại thụ phía sau.
"Ngươi..."
Tên bịt mặt cầm đầu không thể tin vào những gì vừa xảy ra. Hắn chỉ kịp thốt ra một chữ, liền bị Vương Vũ dùng sức rút thanh thiết kiếm ra khỏi người, rồi vung tay, nhanh chóng cứa một đường trên cổ hắn.
Máu tươi từ cổ tên bịt mặt cầm đầu phun ra, hắn gục xuống dưới gốc cây đại thụ.
Vương Vũ hít sâu một hơi, một tay cầm kiếm, quay người đối mặt với hai tên bịt mặt cầm đao đang xông tới.
Sau lần đầu tiên giết người, tim hắn đập thình thịch, mặt tái mét. Nhưng trong lòng lại có chút kích động và hưng phấn, nhất thời quên đi hết sợ hãi.
"Tiểu tử thối, ngươi làm cái gì?"
"Lý huynh có sao không? Chẳng lẽ lại bại như vậy?"
Hai tên bịt mặt cầm đao thấy cảnh này, vừa sợ vừa giận, miệng liên tục chửi rủa, nhưng chân không dừng lại, từ hai bên trái phải đồng thời tấn công. Một tên hai tay cầm đao, hung hăng chém xuống đầu thiếu niên. Một tên vung tay, trường đao chém ngang vào eo Vương Vũ, phối hợp vô cùng ăn ý.
"Thức thứ tư!"
Vương Vũ thấy cảnh tượng nguy hiểm, đầu óc lại tỉnh táo hơn vài phần. Hắn khẽ đọc một tiếng, đột nhiên bước ngang sang một bên, tránh được nhát đao chém xuống đầu. Thanh kiếm trong tay hắn vung ngang, đỡ nhát đao chém vào eo.
"Keng!"
Trường đao và nửa thanh thiết kiếm đồng thời bay lên không trung. Một tên bịt mặt tay không, lảo đảo lùi lại hai bước. Trong khi đó, thanh thiết kiếm của Vương Vũ chỉ còn lại một nửa.
Vương Vũ sững sờ, chưa kịp suy nghĩ gì nhiều, thì tên bịt mặt cầm đao còn lại đã chớp lấy cơ hội, "Xoát! Xoát! Xoát!" chém liên tiếp ba nhát. Ánh đao sáng loáng nối thành một dải, từ trên xuống che kín, khiến hắn gần như không thể mở mắt.
Vương Vũ không thể nhìn rõ hư thực của ba nhát đao này, chỉ có thể hạ quyết tâm, khom người xuống. Nửa thanh thiết kiếm trong tay hắn vung lên lung tung, rồi cả người mang kiếm hung hăng lao vào tên bịt mặt đang chém tới.
"Phốc!"
Ba đạo đao quang hợp thành một, đột nhiên đổi hướng, tránh được nửa thanh thiết kiếm đang nghênh đón, mà chém mạnh vào cánh tay cầm kiếm của Vương Vũ.
Vương Vũ kêu lên một tiếng, không kịp nhìn vết thương trên cánh tay. Hắn nghiêng người, dùng hết sức lực, vai đâm mạnh vào ngực đối thủ.
"Răng rắc!" Tiếng xương vỡ vụn vang lên.
Tên bịt mặt cầm đao hét lớn một tiếng, cả người như bao tải bị Vương Vũ hất bay ra, ngã xuống đất, không còn tiếng động nào nữa.
"Tiền huynh đệ, cứu mạng!"
Tên bịt mặt tay không vừa đứng vững, thấy cảnh này thì kinh hãi, không kịp nhặt lại binh khí, quay người chạy về phía tên cầm trường thương, miệng kêu cứu.
Quay người lại, Vương Vũ không cần suy nghĩ, dồn hết sức lực vung cánh tay, nửa thanh thiết kiếm rời tay bay ra, hóa thành một bóng đen cắm vào lưng tên bịt mặt tay không.
Tên bịt mặt tay không đang chạy trốn, thân thể run lên, ngã nhào xuống trước mặt tên cầm thương. Trên lưng hắn xuất hiện một lỗ lớn đầy máu, máu tươi tuôn ra như suối.
Lúc này, Vương Vũ mới cảm thấy cánh tay đau nhức dữ dội. Hắn vội vàng nhìn xuống, thấy trên cánh tay có nhiều vết thương dài, không biết sâu bao nhiêu, máu tươi đã thấm ướt nửa cánh tay.
Nhưng hắn không còn thời gian lo lắng cho vết thương, cố nén cơn đau ở cánh tay và vai, nhặt lấy một thanh trường đao rơi trên mặt đất, nhìn về phía tên bịt mặt cầm trường thương cuối cùng.
Tên bịt mặt cầm thương có chút ngơ ngác, cảm giác như đang gặp ác mộng!
Rõ ràng bốn người luyện võ đuổi giết một đạo đồng, sao trong nháy mắt chỉ còn lại một mình hắn, thậm chí không kịp ra tay cứu viện.
Giờ phút này, hắn thấy Vương Vũ đang hung dữ nhìn mình chằm chằm, không khỏi miệng đắng lưỡi khô, hai chân như nhũn ra.
Tiểu đạo đồng này yêu nghiệt như vậy, chắc chắn không phải phàm nhân.
Tên bịt mặt cầm thương nhanh chóng suy nghĩ, không nói hai lời, kéo theo trường thương, ba chân bốn cẳng chạy xuống núi.
Vương Vũ ngẩn người, rồi thở dài một hơi.
Nhưng ngay lúc này, một đạo ngân luân rít gào lao ra từ trong rừng cây, như thể quấn quanh tên bịt mặt cầm thương một vòng, rồi lượn vòng bay trở về rừng.
Tên bịt mặt kêu lên một tiếng thảm thiết, thân thể bị cắt làm đôi từ phần eo, ngã xuống vũng máu.
"Ai?"
Vương Vũ như lâm đại địch, nhìn chằm chằm vào khu rừng bên cạnh.
"Hừ, dám bỏ chạy khi lâm trận, thật coi ta nuôi các ngươi bao năm qua là vô ích sao?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ trong rừng cây. Tiếp theo, một thanh niên áo trắng cầm chiếc quạt xếp màu bạc bước ra. Trên quạt có những vết máu loang lổ, ngân luân vừa bay ra chính là vật này biến thành.
"Các hạ thật muốn chém tận giết tuyệt?" Vương Vũ nắm chặt trường đao, lòng chìm xuống.
"Giao ra bảo tàng của Xung Vân lão đạo, ta có thể tha cho ngươi một mạng. Ta đã tìm đến chỗ ở của lão già đó, nhưng không tìm thấy gì cả. Ngươi còn nhỏ tuổi mà đã có thân thủ như vậy, chắc hẳn là đệ tử mới thu của Xung Vân lão nhi, hẳn phải biết thứ gì đó. Nếu ngươi thành thật nói cho ta biết, không phải là không thể tha cho ngươi một mạng." Thanh niên áo trắng đánh giá Vương Vũ, âm trầm hỏi.
"Ta cái gì cũng không biết." Vương Vũ căn bản không tin lời thanh niên áo trắng nói, không chút do dự từ chối.
"Hắc hắc, vậy mà cũng không sợ chết. Thanh Phong trước khi chết cũng nói y hệt ngươi. Ta không biết đến khi chặt đầu ngươi xuống, ngươi có còn khí phách như vậy không." Thanh niên áo trắng nghe vậy, giận quá hóa cười.
"Thanh Phong sư huynh, là ngươi giết!"
Vương Vũ nghe lời thanh niên áo trắng, sắc mặt biến đổi. Thanh trường đao trong tay quét ngang trước người, trong lòng chuẩn bị liều mạng với đối phương.
Sau khi liên tục giết ba người, hắn cũng có thêm chút tự tin vào Liệt Phong kiếm pháp sau khi huyết mạch thức tỉnh.
Nhưng ngay giây phút sau, mắt hắn đột nhiên tối sầm lại, một trận trời đất quay cuồng. "Phù phù!" Người hắn quỳ rạp xuống đất, máu tươi từ cánh tay nhỏ giọt xuống đất.
Không ổn, mất máu quá nhiều!
Vương Vũ thầm kêu lên, nhưng cảm thấy toàn thân mềm nhũn, không thể đứng dậy nổi. Lòng hắn chìm xuống.
Thanh niên áo trắng thấy vậy, đầu tiên là giật mình, rồi phá lên cười. Hắn giơ một tay lên, chiếc quạt bạc trong lòng bàn tay xoay tròn không ngừng, rồi vung tay một cái, biến thành một chiếc mâm tròn màu bạc lao về phía Vương Vũ.
Vương Vũ thấy vậy, nhưng không thể đứng dậy, không khỏi tuyệt vọng. Nhưng ngay trong khoảnh khắc nguy hiểm này, một giọng nói máy móc vang lên trong đầu hắn.
"Tích, tích... Ký chủ tinh thần ba động xuất hiện ba động kịch liệt, có sinh mệnh thoát ly dấu hiệu... Phát hiện to lớn nguy hiểm... Thái Nguyên hệ thống phụ trợ bị động kích hoạt..."
Sau một khắc, Vương Vũ, người vốn không thể động đậy, đột ngột lộn người tại chỗ, dễ dàng tránh được chiếc mâm tròn màu bạc. Vật này vẽ một đường vòng cung dài, rồi bay trở về tay thanh niên áo trắng.
Thanh niên áo trắng giật mình, tay nắm chặt chiếc quạt bạc bay trở lại, hai mắt nheo lại.
"...Hệ thống không trọn vẹn... Phát hiện không biết năng lượng... Hệ thống mượn nhờ không biết năng lượng tu bổ bên trong... Hệ thống phát sinh dị thường biến hóa... Tu bổ hoàn thành... Bắt đầu kiểm tra đo lường ký chủ thân thể... Mất máu vượt quá an toàn tiêu chuẩn, thân thể thứ yếu bộ phận có thương tích, ký chủ đã đánh mất đối với thân thể năng lực khống chế... Hệ thống phụ trợ bắt đầu tiếp quản ký chủ thân thể, tự động cơ chế bảo hộ đang trong quá trình mở ra... Hệ thống tiến vào siêu tần đồng bộ hình thức... Che đậy ký chủ đau thần kinh cảm giác, che đậy biên độ 99% điểm tám... Nhục thể chỗ tổn hại cơ bắp tự động co vào, cầm máu trình độ 84%... Tự động kích thích adrenalin, tim đập tần suất bắt đầu gấp bội... Dự đoán ký chủ thân thể có thể cực hạn kịch liệt thời gian hoạt động ba phút ba mươi sáu giây..."
Vương Vũ đứng tại chỗ không nhúc nhích, cảm giác như đang nằm mơ...