Tinh Mộ Diệc Sanh

Chương 6

Chương 6
Tôi bị dị ứng hải sản, trước đây trên bàn ăn của gia đình chưa bao giờ có đồ biển.
Nhưng bây giờ thì có rồi, tôi cũng không thấy có gì lạ, dù sao người không quan tâm đến bạn thì làm sao nhớ được những chuyện liên quan đến bạn chứ.
Sự nhường nhịn và yêu thương trước đây, vào khoảnh khắc này giống như một trò cười.
Mà tôi cũng sẽ không vì thế mà cảm thấy chua xót nữa.
Mặt Lục Quan Nam lúc xanh lúc trắng, không biết anh ta đang nhịn cái rắm gì.
"Dị ứng cái gì mà dị ứng? Kiều Tịch muốn quan hệ tốt với em, em đừng có không biết điều, mau ăn đi."
Nghe đi, nghe đi, đây có phải là lời người nói không?
Má nó, thật sự là làm tôi hết hồn, đây là cái đồ điên nào thả ra vậy.
Làm ơn đi, mau bắt hắn về nhốt lại đi, đừng thả ra nữa.
Trong lòng vừa oán thầm xong, đầu óc tôi chợt lóe lên.
Còn lo không có cơ hội sao? Đây chẳng phải cơ hội đến rồi sao.
"Quan Nam con nói linh tinh gì vậy, người bị dị ứng hải sản ăn hải sản là chết người đó."
Ơ, cái bà dì giả thanh cao của tôi vậy mà cũng có kiến thức phổ thông này, cũng khá đấy chứ.
Tôi thấy mắt Tô Kiều Tịch đỏ lên, mũi hơi sụt sịt, trà xanh nhỏ bé đáng thương này chuẩn bị lên sân khấu rồi đây.
Cô nhất định phải debut tại chỗ nhé, tôi ủng hộ cô đó.
"Thôi vậy, đều tại em cả. Từ khi em đến nhà này, mọi người đều cố gắng nhường nhịn em, đồ ăn trong bếp cũng đều làm theo sở thích của em."
Cô ta có vẻ khổ não thở dài một tiếng, chậm rãi nói.
"Tinh Mộ hôm nay mới về, chúng ta đã không để ý đến cảm xúc của cậu ấy, không vui cũng là lẽ thường tình. Đúng rồi Tinh Mộ, cậu thích ăn gì, tôi bảo nhà bếp làm thêm chút món cậu thích ăn nhé."
Trong mắt Tô Kiều Tịch tràn đầy vẻ đắc ý và khoe khoang.
Nói sao nhỉ. Thì, buồn cười thật.
"Mẹ, nó có phải là tiểu thư khuê các đâu. Với lại Kiều Tịch thích ăn, sao nó lại không ăn được? Tinh Mộ, đừng có làm cả nhà không vui, em hiểu chuyện một chút được không?"
Mặt anh ta nghiêm nghị, hai hàng lông mày đen như hai vầng trăng lưỡi liềm nhíu chặt lại, vẫn như trước đây, đó là dấu hiệu anh ta sắp nổi giận.
Thật sự là chẳng có chút tiến bộ nào, khiến người ta nhìn thấu ngay.
Vẫn là như vậy, chỉ cảm thấy đều là lỗi của tôi, giải thích cũng vô ích.
Những người cho rằng chỉ cần giải thích thì sẽ không có chuyện gì, thật sự là ngu xuẩn hết mức.
Nhưng, trước đây tôi cũng là kẻ ngu ngốc như vậy.
Đợi bọn họ tự nói xong, tôi đã ăn hết miếng hải sản đó một cách ngon lành.
Bọn mày chuẩn bị chịu đựng cơn thịnh nộ của tao chưa?
"Đừng nói nữa, tôi ăn rồi."
Hãy để bão táp đến mạnh mẽ hơn đi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất