Chương 70: Cảnh Giới Siêu Năng Giả
Phòng khách lớn cổ kính rất rộng rãi.
Vào phòng, Viên Thạc không vội nói chuyện với Lý Hạo, ông đi tới trước gương soi mình trong đó hồi lâu, gật đầu có phần hài lòng rồi mới quay trở về phòng khách.
Có chút huênh hoang.
Lý Hạo làm như không nhìn thấy.
"Theo ta thấy thì vị Siêu Năng Giả giết Trương Viễn không yếu, nhưng cũng không quá mạnh!"
Viên Thạc phân tích: "Nếu thực sự rất mạnh thì Trương Viễn nhất định sẽ không có cơ hội bước ra khỏi phòng ký túc xá, chỉ có thể vô thanh vô tức bị thiêu rụi, nhưng y đã trốn được ra ngoài, điều này cho thấy kẻ giết Tiểu Viễn hoặc một loại siêu năng lực nào đó vẫn có giới hạn!"
"Đương nhiên, không thể chỉ vì như vậy mà đánh giá đối phương yếu, kẻ có thể bố trí kế hoạch này hơn mười năm thì nhất định sẽ không yếu. Bây giờ chủ yếu xem đối phương là tổ chức hay cá nhân hành động."
Lý Hạo suy nghĩ một chút rồi nói: "Hẳn là tổ chức!"
"Sao lại nói thế?" Viên Thạc muốn nghe ý kiến của Lý Hạo.
Lý Hạo phân tích: "Ta từng cảm ứng được sự hiện diện của đối phương bên ngoài nhà của Trương Viễn, rõ ràng là họ đã cho người theo dõi ở đấy. Hơn nữa ta còn phát hiện có người đi theo ta từ bên ngoài Tuần Kiểm Ti, bọn họ lái xe.”
"Kẻ chủ mưu không thể đích thân phân tâm ra suốt ngày đi theo ta như vậy, rõ ràng đây là một việc không cần thiết. Dù sao ta cũng rất yếu."
"Ta không thể phán đoán chính xác có bao nhiêu người, bao nhiêu Siêu Năng Giả, nhưng nhất định đối phương phải có nhiều hơn một người."
Nói đến đây, hắn lại hỏi Viên Thạc: “Lão sư, làm sao để đánh giá một Siêu Năng Giả là mạnh hay yếu?"
"Không dễ đánh giá."
Viên Thạc nói thẳng: "Thực lực võ sư cũng vậy thôi! Nếu không triển lộ ra điểm đặc thù của mình thì khó mà phán đoán được thực lực cụ thể. Cái thứ gọi là thực lực này, tiêu chuẩn phán đoán chính xác nhất chính là động thủ."
"Về phần mấy loại máy thám trắc dò xét siêu năng gì đấy, tất cả đều là vô nghĩa!"
Viên Thạc khinh thường, "Đối với người bình thường thì thứ đồ chơi kia nhìn có vẻ hữu dụng, thực tế lại không mấy hữu ích. Ví dụ như một Nhật Diệu Sư, hắn hoàn toàn có thể áp súc năng lượng thần bí của mình lại, chỉ cho một ít năng lượng thần bí suy yếu dật tán ra ngoài, ngươi mà đến tra xét thì sẽ phát hiện sóng siêu năng rất yếu, vậy thì làm thế nào phán đoán được thực lực của hắn?"
Đây là sự thật!
Lý Hạo chợt nghĩ đến đôi mắt của mình, hắn không giống người khác, hắn có thể trực tiếp nhìn thấy năng lượng thần bí, liệu có thể dựa vào số năng lượng hắn thấy để đưa ra phán đoán không?
Nghĩ đến đây, Lý Hạo lại hỏi: “Lão sư, mức độ năng lượng thần bí chứa trong cơ thể đối với mỗi cấp độ siêu năng có khác nhau không?"
"Phí lời, đây là chuyện đương nhiên!"
Viên Thạc giảng giải: "Năng lượng thần bí càng nồng đậm thì đồng nghĩa với việc người nọ lại càng lợi hại! Đương nhiên, không nói đến thực chiến và tình huống thực tế, chẳng hạn như một Siêu Năng Giả am hiểu về trị liệu, có thể năng lượng thần bí của đối phương rất mạnh nhưng khi chiến đấu lại yếu hơn ngươi chẳng hạn. Chuyện này còn phải xem năng lực riêng biệt của từng cá nhân."
Đã hiểu.
“Vậy cấp độ năng lượng thần bí khác biệt sẽ có điểm bất đồng nào?"
Lý Hạo tò mò: "Ta đã nhìn thấy một Băng Tinh Tráo ở đội săn quỷ, thứ có thể bộc lộ ra hình thái của năng lượng thần bí, có phải là trạng thái năng lượng thần bí khác nhau, cấp độ khác nhau thì thực lực cũng sẽ khác biệt?”
“Đúng vậy!"
Đây là chuyên môn của Viên Thạc, ông đã phát hiện ra Băng Tinh Tráo, thậm chí cả phương pháp nhuộm năng lượng thần bí cũng có sự đóng góp rất lớn của ông.
Ông nói: "Võ sư vừa bước vào lĩnh vực siêu năng, nếu phô bày hình thái năng lượng thần bí thì trông nó na ná tinh quang, đây chính là lý do tồn tại cái tên gọi Tinh Quang Sư! Trên thực tế, Tinh Quang Sư không phải toàn bộ siêu năng, mà là đại biểu cho cấp độ thứ nhất, chỉ là mọi người quen gọi Siêu Năng Giả là Tinh Quang Sư thôi!"
Tinh Quang Sư!
Cấp độ đầu tiên!
Lý Hạo vội hỏi: "Nói như vậy, Tinh Quang Sư chỉ mới ngang với cấp Trảm Thập sao?"
Cảm giác... thật yếu!
Bởi vì bản thân hắn đã là Trảm Thập rồi!
"Gần như vậy! Đương nhiên lĩnh vực của mỗi người không giống nhau, đến mức thực sự động thủ cũng chưa chắc đã phân ra được giữa Tinh Quang Sư và Trảm Thập ai mạnh ai yếu."
"Khi đạt tới tầng thứ hai của siêu năng, lúc đó năng lượng thần bí càng sáng ngời hơn, giống như ánh sáng của trăng tròn, cấp bậc này được xưng là Nguyệt Minh Sư!"
Vẻ mặt Lý Hạo trở nên nghiêm túc, cẩn thận lắng nghe.
Đây là lần đầu tiên có người tỉ mỉ giảng giải cho hắn về lĩnh vực siêu năng, trước đây đội săn quỷ hầu như không đề cập tới, bởi vì bọn họ còn chưa tiến nhập lĩnh vực ấy.
Tuy Viên Thạc cũng chưa nhưng ông lại có lượng kiến thức rất sâu sắc về phương diện này.
Đây là nghề của ông!
"Tinh Quang, Nguyệt Minh, Nhật Diệu... gần như tương đương với Trảm Thập, Phá Bách, Đấu Thiên phải không?"
"Không thể nói như vậy!"
Dù không muốn thừa nhận nhưng Viên Thạc vẫn lên tiếng: "Cùng một cấp độ, trừ khi một võ sư đạt tới cấp Đấu Thiên, nếu không, trong tình huống bình thường sẽ không thể địch lại một Siêu Năng Giả cùng cấp."
"Tại sao?"
Lý Hạo kinh ngạc, không phải cùng một cấp à?
Viên Thạc mỉm cười, có chút bất lực, "Nói thế này đi, võ sư chỉ có thể tấn công vật lý, nghĩa là dùng thân thủ xác phàm đối chiến. Người bình thường nào cũng có thể làm được, chẳng qua lực tấn công của võ sư sẽ mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường mà thôi.”
“Còn siêu năng đã không còn là vấn đề công kích vật lý nữa rồi, chỉ cần lấy ví dụ hai kẻ bên ngoài vừa rồi, người đàn ông trong số họ có thể bay. Hắn chỉ mới tấn cấp Nguyệt Minh không lâu, tuy rằng ta hiện tại là Đấu Thiên, nhưng nếu hắn sớm chuẩn bị sẵn sàng, ta còn chưa tới thì hắn đã bay lên trời, nhất quyết không xuống... Ngươi nói xem, ta có thể làm gì?"
“Lão sư cũng biết bay mà!"
"..."
Viên Thạc lần này bất lực thực sự, "Ta không biết bay, thứ ta dùng được gọi là mượn lực lăng không, không thể một mực duy trì trạng thái lơ lửng trên không trung được. Còn hắn thì chỉ cần năng lượng thần bí không tiêu hao hết thì vẫn có thể bay. Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!"
Dứt lời, ông lại đột nhiên nói tiếp với vẻ tự hào: "Tất nhiên, ta muốn giết hắn cũng chỉ cần một quyền! Hắn biết bay cũng vô dụng, vì một khi tiến đến cấp Đấu Thiên thì võ sư sẽ có không ít năng lực đặc thù, cho nên chỉ khi võ sư tiến đến cấp độ Đấu Thiên mới có thể so sánh với Siêu Năng Giả Nhật Diệu! Trước lúc đó, võ cùng cấp độ đều sẽ yếu hơn Siêu Năng Giả một khoảng lớn."
Lý Hạo không biết thật hay giả nhưng chỉ có thể chọn cách tin tưởng.
Lý Hạo không biết thật hay giả nhưng chỉ có thể chọn cách tin tưởng.
Hắn nghĩ đến hai người bị lão sư đánh ban nãy, không nhịn được lại hỏi: "Nói cách khác, hai tên kia còn lợi hại hơn Lưu đội trưởng?"
Siêu năng... thật khủng khiếp!
Hai người nọ đều trông rất trẻ, chỉ ngoài hai mươi, có lẽ còn chưa tới ba mươi.
Trong khi Lưu Long đã khổ tu mấy chục năm, thực lực so ra lại không bằng hai người trẻ tuổi.
"Chưa chắc!"
Viên Thạc lắc đầu, "Lưu Long đã hơn 40 tuổi, đắm chìm vào võ đạo đã 20,30 năm. Bất kể là kinh nghiệm hay kinh lịch đều phong phú hơn bọn họ rất nhiều. Hai người này mà khiêu chiến Lưu Long, xác suất tử vong sẽ nghiên về phía bọn họ nhiều hơn!"
Chẳng trách!
Chẳng trách Lưu Long từng nói nếu là vấn đề ông ta không giải quyết được thì Tuần Dạ Nhân ở Ngân Thành có tham gia vào cũng vô ích.
Thực lực của huyết ảnh như thế nào?
Lý Hạo hồi tưởng một chút, dường như trên người huyết ảnh không có bất kỳ sức mạnh thần bí nào.
Nói như vậy... huyết ảnh vốn không có cấp bậc?
Kẻ đứng sau huyết ảnh mới là người có đẳng cấp?
Nhưng ta không nhìn thấy sự tồn tại đằng sau nó!
Hắn lại nghĩ đến một người khác mà mình từng gặp, Vương Minh!
Hắn từng nhìn thấy năng lượng thần bí trên người Vương Minh, rất sáng, tối thiểu là sáng hơn nhiều so với Lưu Long, xem ra cảnh giới của Vương Minh chính là Nguyệt Minh mà lão sư nói.
Về phần Nhật Diệu thì chắc chắn là chưa tới.
Theo lời lão sư thì không có nhiều Siêu Năng Giả đạt tới cấp Nhật Diệu, mỗi đại thành cùng lắm chỉ tồn tại một vị Nhật Diệu tọa trấn. Thành thị nhỏ như Ngân Thành làm sao có thể có Nhật Diệu?
Hơn nữa, Nhật Diệu có thể so với Đấu Thiên.
Sự cường đại của lão sư... vừa nãy Lý Hạo đã mơ hồ lĩnh hội rồi.
Rõ ràng Vương Minh yếu hơn lão sưnnhiều.
"Cái tên Vương Minh kia có lẽ là Nguyệt Minh Sư, tương đương với hai người bên ngoài vừa nãy..."
Ba Tuần Dạ Nhân cấp Nguyệt Minh đã đến Ngân Thành, hai kẻ bảo hộ lão sư, người còn lại thì ẩn nấp trong bóng tối, xem ra Tuần Dạ Nhân rất coi trọng tình hình ở đây.