Chương 74: Bảo Vật
"Bảo bối tốt!"
Trong mắt Vương Minh lóe lên một tia tham lam, bất kỳ Siêu Năng Giả nào nhìn thấy, cảm nhận được, đều sẽ khao khát đoạt lấy.
Thời gian siêu năng chính thức phát triển quá ngắn ngủi.
Thế nên dù là Tuần Dạ Nhân, thậm chí một số cường giả Nhật Diệu còn không có binh khí siêu năng cho riêng mình.
Huống chi gã chỉ là Nguyệt Minh.
So với mấy lão tiền bối đương nhiên càng khó sở hữu được một bảo vật như thế này.
Vương Minh cố gắng kìm nén lòng tham của mình.
Kiếm Lý gia không phải thứ gã muốn cầm là cầm.
Gã thưởng thức tiểu kiếm trong tay, loáng thoáng cảm nhận được một ít sát khí, e rằng thanh kiếm này thực sự không đơn giản, nó có vẻ thần bí hơn một số vật siêu năng mà gã đã thấy trước đây.
"Dường như bị phong ấn!"
Gã đoán thanh kiếm hẳn là đang ở trong trạng thái phong ấn.
Chẳng trách trước giờ không ai để ý đến vũ khí của bát đại gia tộc.
Từ thời điểm siêu năng quật khởi đến nay, những binh khí ấy mới lần nữa nhìn thấy ánh sáng mặt trời, dần dần mở khóa phong ấn, để lộ một số đặc điểm khác biệt với binh khí bình thường, cũng vì vậy mới bị mọi người nhận ra và phát hiện bí mật trong đó.
"Điều này có thể giải thích tại sao đối phương không trực tiếp cướp đi tiểu kiếm. Có thể là cần những trình tự đặc biệt nào đó để giải phong thanh kiếm!"
Trong lòng Vương Minh đã có phán đoán, gã cũng không ngốc, nhanh chóng đoán ra một số điểm then chốt.
Lại nhìn bóng lưng của Lý Hạo, lòng gã bỗng dâng lên chút thương hại, người này thật sự có thể là hậu duệ cường giả siêu năng cổ đại.
Thật đáng tiếc!
Thời thế đã thay đổi, bảo vật mà tổ tiên lưu truyền lại trở thành độc dược trí mạng.
Trong số bát đại gia tộc Tuần Dạ Nhân đã điều tra ra, hiện tại đích truyền chân chính có lẽ chỉ còn một mình Lý Hạo.
Điều kiện tiên quyết, Lý Hạo phải là người thừa kế của Lý gia trong kiếm Lý gia.
Lúc trước vẫn không cách nào chắc chắn 100% nhưng bây giờ Vương Minh đã xác định rồi.
Gã đang nắm kiếm Lý gia trong tay!
"Hạo ca, thanh kiếm này đẹp thật!"
Vương Minh lên tiếng, lộ ra sắc thái hứng thú: "Hạo ca, có bán không?"
"Không bán!"
Lý Hạo trực tiếp cự tuyệt: "Đừng có mà đánh chủ ý vào kiếm của ta. Đây là vật gia truyền tổ tiên để lại, nếu ta dám bán, có khi cha ta sẽ bật quan tài sống dậy giết chết ta! Hơn nữa ta tự mình giám định rồi, nó chỉ là một thanh sắt, chẳng đáng mấy đồng..."
"Không thể nói như vậy được, mỗi người có sở thích và quan điểm cá nhân mà. Nếu Hạo ca muốn bán, tình cờ ta lại rất có hứng thú. Nhiều hơn không dám nói nhưng 10 - 20 vạn ta vẫn có thể góp đủ!"
"Đắt vậy sao?"
Lý Hạo cực kỳ ‘kinh ngạc’, "10 - 20 vạn?"
Vương Minh thấy hắn bất giác đạp xe chậm lại thì không khỏi cảm khái, quả nhiên tầm nhìn của mỗi người bất đồng.
10 - 20 vạn?
Nếu đây thật sự là vật siêu năng cấp Nhật Diệu, đừng nói là 10 vạn hay 20 vạn, cho dù có trả gấp trăm lần cũng không thành vấn đề đối với những cường giả nhật Diệu kia, mấy trăm vạn tinh tệ có là gì?
Toàn Ngân Nguyệt hành tỉnh có gần trăm triệu nhân khẩu, cường giả Nhật Diệu được bao nhiêu người?
Kẻ nào mà không cực kỳ khát cầu, chỉ bấy nhiêu tinh tệ, có quẳng xuống cũng không chớp mắt.
Đương nhiên gã sẽ không đưa ra giá quá cao, tránh cho Lý Hạo không động tâm mà là nảy sinh nghi ngờ.
"Đúng vậy, 10 - 20 vạn hoàn toàn có thể thảo luận lại, nói không chừng Hạo ca bán thanh kiếm xong còn có thể đổi nhà đấy."
Lý Hạo cấp tốc tính toán, hoảng sợ hít vào một hơi, "Đừng đùa ta. Bây giờ ở Ngân Thành, khu nhà ở gần Tuần Kiểm Ti cũng chỉ có giá khoảng 3.000. Nếu thực sự bán được 20 vạn thì có thể đổi được sang hai căn nhà mới toanh luôn ấy chứ!"
Vương Minh cho là hắn có hứng thú, vội hùa vào: "Đúng thế, có điều hiện tại ta không có tiền trong tay, khi nào về nghỉ phép, ta sẽ nói chuyện với gia đình. Lúc nào quay lại, Hạo ca kể thêm về lai lịch thanh kiếm cho ta nghe nhé.”
Bây giờ còn chưa thể lấy đi.
Vẫn còn cần Lý Hạo làm mồi nhử.
Sau này, nếu Lý Hạo không xảy ra chuyện gì, kiếm vẫn còn trong tay hắn, đến lúc đó muốn buôn bán gì cũng có thể bàn sau.
Về phần cưỡng đoạt... Tuần Dạ Nhân cũng không đến mức làm vậy.
Trong tình huống bình thường không cần thiết phải làm như thế.
Giờ khắc này, Vương Minh cảm thấy nhiệm vụ của mình đã hoàn thành hơn một nửa.
Đã xác nhận được thân phận Lý Hạo, xác nhận sự tồn tại của kiếm Lý gia, hơn nữa còn tận mắt nhìn thấy, thậm chí là cầm nó trên tay thưởng thức. Gã cũng đã xác định nó là vật siêu năng, vậy mục tiêu tiếp theo của đối phương chắc chắn là Lý Hạo!
Trong lúc cả hai trò chuyện, rất nhanh Lý Hạo đã đạp xe đến nhà hàng.
Vương Minh xuống xe, vào phòng riêng gọi đồ ăn, nhân tiện đợi Trần Na, còn Lý Hạo thì đi tìm chỗ đậu xe đạp.
...
Bên lề đường.
Lý Hạo dừng xe, lấy máy liên lạc ra bấm xuống một dãy số.
"Nói!"
Lưu Long vẫn lạnh lùng và kiêu ngạo như thường ngày.
Lý Hạo có chút căng thẳng, nhỏ giọng, âm thanh có phần thấp thỏm bất an: "Lão đại, liên lạc của chúng ta có bị nghe lén không?"
"Không đâu!"
Lưu Long vẫn kiệm lời như trước, nhưng lúc này ông đã ý thức được có gì đó không đúng, thái độ ngưng trọng hẳn lên. "Ngươi đang ở đâu?"
"Quán ăn Ngọc Hà!"
"Xảy ra chuyện gì?"
Lý Hạo khẩn trương không thôi, lại hạ thấp giọng, nhỏ đến mức người ngoài khó nghe được: "Lão đại, ta đang bị một Siêu Năng Giả theo dõi! Không phải là loại theo dõi từ xa, mà là ở ngay bên cạnh ta. Sáng nay phòng Cơ Yếu có nhân viên mới đến thực tập, gã tên là Vương Minh! Vừa rồi ta chở gã bằng xe đạp để cùng ra ngoài ăn tối. Ta có một món đồ cũ vẫn luôn mang theo bên mình, không nghĩ tới gã nhất định đòi xem bằng được, ta cũng đồng ý cho gã xem, nào ngờ ngay khi Vương Minh vừa mới tiếp xúc với vật này thì ta mơ hồ cảm ứng có một nguồn năng lượng thần bí bạo phát từ cơ thể gã!"
Đồ cổ, Lưu Long lập tức hiểu được, kiếm Lý gia!
Vương Minh kích phát tác dụng của vật siêu năng, năng lượng thần bí bạo phát nên mới bị Lý Hạo cảm nhận được.
Siêu Năng Giả!
Lưu Long siết chặt máy truyền tin trong tay, có điều rất nhanh đã khôi phục tỉnh táo, "Ngươi bình tĩnh! Đừng sợ! Theo chân thôi cũng không có gì đáng ngại, nếu thật sự muốn giết ngươi thì đã sớm giết từ lâu rồi."
Ông lại nói tiếp: "Ngươi đừng biểu hiện bất thường, ta tin ngươi có thể trấn định!"
"Lão đại, ta lo lắng..."
"Không cần phải lo lắng!"
Lưu Long trấn an Lý Hạo, trong lòng nhanh chóng phán đoán, Tuần Kiểm Ti xuất hiện một Siêu Năng Giả... chẳng lẽ là từ Tuần Dạ Nhân?
Rất có thể.
Trong lòng nổi lên chút bất mãn và bực bội, Tuần Dạ Nhân đã phái người đi, hiện tại còn giấu ông ta, ý gì đây, ông coi như rõ ràng, không phải là muốn âm thầm quan sát, dùng mình làm đá dò đường sao?
Mặc dù đã biết tất cả những chuyện này từ lâu, nhưng hiện tại thấy Tuần Dạ Nhân đã can thiệp, vậy mà một tin báo ông cũng không nhận được, khiến Lưu Long rất khó chịu.
Còn có cả cục trưởng Tuần Kiểm Ti nữa, có vẻ cũng không thật lòng với ông.
Bằng không thì Tuần Dạ Nhân không thể qua mặt Vương cục trưởng được.
Ông phán đoán một hồi, khả năng cao là Tuần Dạ Nhân, đương nhiên cũng không loại trừ địch nhân, tuy nhiên xác suất ấy không quá cao.