Chương 82: Sử Dụng Bảo Kiếm
Dưới màn đêm.
Lý Hạo dắt chó đi bộ về phía cổ viện, không quá xa, chỉ vài cây số, đi bộ sang đó cũng chỉ mất tầm nửa giờ.
Ngay lúc này, cả 3 món bảo vật đều đang nằm trên người hắn.
Thời điểm cần phải dạn dĩ, Lý Hạo thật sự rất táo bạo.
Hắn chắc chắn rằng huyết ảnh sẽ không giết mình bây giờ, vì vậy mới hy vọng đối phương hãy xuất hiện, nếu vậy hắn cũng có thêm nhiều cơ hội hiểu về nó, cũng có thể mượn cơ hội phán đoán một phen xem đội săn quỷ có nhìn thấy huyết ảnh không.
Hắn biết rằng ai đó từ đội săn quỷ đang theo dõi mình.
Những võ sư này có thể nhìn thấy không?
Lý Hạo không rõ!
Huyết ảnh dường như không có năng lượng thần bí, Lưu Long nói võ sư phát hiện siêu năng là thông qua dao động năng lượng thần bí, một khi huyết ảnh không có thì liệu Lưu Long có nhìn ra được không?
Không thể nhìn thấy... đây mới là mối nguy hiểm lớn nhất.
Lưu Long không nhìn thấy, còn lão sư thì sao?
Chỉ mình Lý Hạo phát hiện thì cũng vô dụng, nếu lão sư không nhìn ra thì hiển nhiên không dễ dàng xử lý, thậm chí còn không thể công kích huyết ảnh.
"Hy vọng ngươi sẽ xuất hiện!"
Lý Hạo thầm nghĩ trong lòng, lần này hắn rất mong được gặp lại huyết ảnh.
Hắn thậm chí còn to gan chuẩn bị... Lần này có thể thử động thủ xem sao, dựa vào việc hiện tại huyết ảnh không giết hắn cho nên lá gan Lý Hạo ngày càng lớn!
Năm phút đồng hồ, không ai đuổi tới.
Mười phút, vẫn không một ai.
Đi được 15 phút, Hắc Báo bên cạnh đột nhiên trở nên xao động, bất an cắn lấy ống quần Lý Hạo.
Lý Hạo liền xác định.
Tới rồi!
Huyết ảnh thực sự xuất hiện, đại biểu cho một số chuyện đáng sợ, chẳng hạn như sự tồn tại của kẻ sau màn. Bởi vì huyết ảnh dám công khai bám theo hắn thì cũng đồng nghĩa với việc: Hoặc là huyết ảnh tự tin chắc chắn đám người Lưu Long không cách nào nhìn thấy nó được; Hoặc là dù bọn họ có thể nhìn thấy thì đám người Lưu Long cũng không đáng để nhắc tới.
Phải biết, Lưu Long trong miệng lão sư là kẻ có thể giải quyết một số cường giả vừa mới thăng cấp Nguyệt Minh.
Trên mặt Lý Hạo không có biểu cảm gì, tiếp tục đi về phía trước.
Có điều Hắc Báo thì khó mà bình tĩnh nổi như hắn, bởi vì trong mắt nó lúc này là một cảnh tượng hết sức khủng khiếp.
Trước mặt Lý Hạo đột nhiên xuất hiện một đạo huyết ảnh!
Đỏ như máu!
Ngăn trước mặt Lý Hạo.
Nhưng Lý Hạo dường như hoàn toàn không nhìn thấy, trực tiếp lướt qua đối phương, huyết ảnh khẽ lắc lư, hơi rung nhè nhẹ.
Lý Hạo đột nhiên lôi từ ngực ra một thanh kiếm.
Tiểu kiếm!
Trên thanh kiếm mơ hồ dập dờn năng lượng thần bí, Lý Hạo khẽ nhíu mày, nhìn xung quanh, có chút cảnh giác.
...
Trong bóng tối.
Lông mày Lưu Long hơi nhíu lại, giọng nói trầm thấp khó nghe rõ lời: "Sao vậy, hình như hắn cảm giác được nguy hiểm... các ngươi thì sao?"
Trong số ít người có mặt, không ai cảm thấy có tình huống gì đặc biệt xảy ra.
Ngay cả Lưu Long cũng không thực sự cảm nhận được.
Ông chỉ mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn!
Mãi cho đến khi Lý Hạo lấy ra tiểu kiếm kia ra, trên đó lấp lóe năng lượng thần bí yếu ớt, Lưu Long mới cảm giác có gì đó khác thường, Lý Hạo phát hiện ra chuyện gì, hay là kiếm trong tay hắn cảm ứng được thứ gì?
Thanh kiếm kia... là kiếm Lý gia sao?
Ở cách khá xa, ông không cảm ứng được rõ ràng, nhưng ông có thể dám chắc đó là một vật phẩm siêu năng!
...
Cùng một thời gian.
Bóng người mặt quỷ cũng xuất hiện trong bóng tối, đôi mắt xanh biếc mờ nhạt nhìn về phía Lý Hạo, mang theo vài phần kinh ngạc.
Vật siêu năng!
Đây chính là bảo vật mà cấp trên muốn sao?
"Thanh kiếm đã xuất hiện rồi!"
"Hắn phát hiện rồi à?"
Mặt quỷ hơi bất ngờ, lại có chút bối rối, Lý Hạo không nhìn thấy huyết ảnh, chuyện này thì gã biết.
Lần trước đã không thấy, lần này cũng vậy, nếu không hắn chẳng phải đợi đến khi xuyên qua huyết ảnh mới phát giác dị thường, thứ khiến Lý Hạo có phản ứng hẳn là thanh kiếm kia. Quả nhiên là bảo vật!
"Có điều phát hiện ra sự khác biệt thì thế nào?"
Mặt quỷ nghĩ trong lòng, không mấy sốt sắng.
Ngay cả khi ngươi phát hiện ra thì ngươi có thể làm gì?
Huyết ảnh đang ở ngay trước mặt, ngươi làm gì được nó?
Số người nhìn thấy huyết ảnh ngày càng ít, bởi vì gã đã giết rất nhiều người trong số họ.
Về phần những người hiếm hoi vẫn còn sống thì hầu hết đều đang ở trong tổng bộ của Tuần Dạ Nhân, còn lại cả Ngân Nguyệt hành tỉnh này chưa chắc đã có mấy người có thể nhìn thấy huyết ảnh.
...
Ven đường.
Lý Hạo cầm kiếm, khẽ cau mày nhìn xung quanh, đột nhiên lạnh lùng nói: "Đừng trốn nữa, ta phát hiện ra ngươi rồi!"
Không hề có một tiếng động.
Lý Hạo chợt vung vẩy tiểu kiếm xung quanh người, mang theo vài phần tàn nhẫn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Muốn giết ta, các ngươi cũng phải trả giá rất lớn! Đừng tưởng rằng trốn tránh thì sẽ không ai biết đến sự tồn tại của ngươi, ta đã sớm biết các ngươi ở đâu rồi!"
Ngoài mạnh trong yếu!
“Lão sư ta là võ sư Phá Bách, võ sư đỉnh cấp, chuẩn bị thăng cấp Đấu Thiên, các ngươi dám động tới ta tức là đắc tội với một võ sư Đấu Thiên, như vậy có đáng không?"
"Có một số việc có thể ngồi xuống từ từ đàm luận! Không nhất định phải đối kháng sinh tử như thế!"
"..."
Lời nói của Lý Hạo truyền vang trong bóng tối.
Bản thân hắn thì cầm một thanh kiếm không ngừng vung vẩy.
Mấy lần xuyên ngang qua huyết ảnh!
Thế nhưng Lý Hạo càng quơ kiếm thì đáy lòng lại càng rét lạnh.
Tại sao?
Rốt cuộc huyết ảnh này là cái quái gì?
Hắn cố tình quẹt qua vài kiếm nhưng lại thuận lợi xuyên thấu qua huyết ảnh, hoàn toàn không có chút tổn hại nào đến nó, tại sao lại như vậy?
Cho dù là thứ siêu phàm thì cũng đâu phải là bất tử bất diệt!
Chính xác thì thứ này là gì?
Sau một khắc, Lý Hạo thở dài một hơi, thu kiếm rồi mở miệng nói: "Lão đại, ra đi! Không có ai theo dõi ta cả, ngươi có ở đó không?"