Chương 85: Đấu Thử Một Trận
Lại một đêm an bình trôi qua.
15 tháng 7.
Tuần Kiểm Ti, tầng hầm, căn cứ đội săn quỷ.
Hôm nay Lý Hạo đến sớm, không có hứng thú vòng vo với Vương Minh cho nên hắn trực tiếp đến đây.
Từ sáng sớm, Lý Hạo vừa đến đã bắt đầu luyện Ngũ cầm thuật.
Ở đây không cần lo lắng bác gái dưới nhà nghĩ linh tinh, thoải mái mà tập.
Quyền thuật, trảo công, hùng phách, hổ vồ...
Lần này Lý Hạo cố gắng sử dụng toàn bộ Ngũ cầm.
Hổ, gấu, hươu, vượn, chim.
Khi luyện tập, tư thế của hắn tương đối xấu xí khó coi, ngay cả tay chân cũng có lúc trực tiếp nằm trên mặt đất, giống như dã thú, vọt tới xông lên.
Trong Ngũ cầm thuật, Điểu thuật là thứ khó luyện nhất.
Điểu thuật chú ý đến việc khiến cơ thể nhẹ nhàng bay lên không trung, chủ yếu nằm ở điểm mượn lực bay lên, điều này rất không hữu hảo với một người mới như Lý Hạo, sau vài lần thử bay lên cao, Lý Hạo đều trực tiếp rơi xuống đất, va chạm với sàn ầm ầm, không dễ sử dụng như Vượn thuật.
Sau vài lần té ngã đến ê ẩm mình mẩy, Lý Hạo dứt khoát tạm dừng tập Điểu thuật mà chuyển sang luyện Vượn thuật cho thật nhuần nhuyễn.
Lý Hạo đang hăng say luyện tập thì có người bước vào.
Người tới là Trần Kiên có vóc dáng cực kỳ to béo cường tráng, có vẻ như anh chàng chưa tỉnh ngủ, vừa ngáp vừa mở cửa bước vào, nhìn thấy Lý Hạo thì anh ta hơi ngạc nhiên.
"Lý Hạo, ngươi đến sớm vậy?"
Tối qua anh ta ngủ không ngon, cả người cứ trằn trọc không ngủ thêm được nữa nên đành thay đồ tới cơ quan sớm, cứ nghĩ mình là người đến trước tiên nhưng không ngờ Lý Hạo còn tới trước cả mình.
Về phần nhiệm vụ bảo vệ Lý Hạo, có lão đại ở đây, anh cũng không cần quá lo lắng.
"Kiên ca!"
Lý Hạo thở hổn hển, gạt mồ hôi trên trán rồi đề nghị: "Kiên ca, ngươi có hứng thú luyện tập với ta nữa không?"
"Hả?"
Trần Kiên có chút bất ngờ, anh vốn tưởng sau khi Lý Hạo chịu thiệt thòi lần trước thì hắn sẽ không muốn giao thủ với mình nữa, không ngờ tiểu tử này lại chủ động đề cập.
Trần Kiên cười chất phác nói: "Ngươi muốn cùng ta luyện tập sao? Ta không giỏi tấn công, chủ yếu là phòng ngự... bằng không ta sẽ chỉ phòng ngự, không tấn công, giúp ngươi luyện tập!"
Lý Hạo vui vẻ ra mặt, được lá chắn phòng ngự của đội là Trần Kiên hỗ trợ tập luyện thì hiển nhiên là chuyện mà người mới như hắn thích nhất.
Dù sao thì người sống và bia ngắm vốn không giống nhau.
Huống chi đối phương còn là võ sư chuyên phòng ngự cực kỳ lợi hại, có Trần Kiên giúp mình luyện tập thì chắc chắn là tốt hơn nhiều so với việc một mình khổ luyện.
"Kiên ca, hôm qua ta đã hấp thu năng lượng thần bí..."
"Không sao!"
Trần Kiên nở một nụ cười mộc mạc, thật sự là không mấy để ý.
Ta biết!
Hôm qua ngươi đã hấp thu hai khối, đương nhiên ta biết, mấu chốt là ngươi cũng phải biết tác dụng của năng lượng thần bí hôm qua ngươi hấp thu cũng không phải một ngày là tiêu hóa hết, đó là một quá trình tiêu hóa trường kỳ.
Hơn nữa, mặc dù Lý Hạo có nền tảng từ trước, nhưng thật sự là không tốt lắm, hắn có thể mạnh hơn người bình thường, tuy nhiên một khi đối mặt với võ sư chân chính thì vẫn là không đỡ nổi một đòn!
Trần Kiên còn là kẻ chuyên phòng ngự, há lại đi lo lắng Lý Hạo sẽ làm anh bị thương?
Lý Hạo tươi cười nói: "Vậy thì ta cũng không già mồm nữa, Kiên ca, xin chỉ giáo!"
"Ngươi cứ tùy tiện đánh, tuy rằng ta sẽ không đánh trả nhưng sẽ tránh. Đây cũng là bản năng phòng ngự cơ bản của lá chắn..."
"Đã rõ!"
Lý Hạo vui vẻ ra mặt, như vậy càng tốt.
Nếu không, vậy chẳng khác nào rèn sắt.
Hai người không nói thêm lời nào, Lý Hạo xoay một vòng, đột nhiên mạnh mẽ lao lên như hổ vồ tới, thứ hắn dùng chính là Hổ đấu thuật.
Hai tay như có móng vuốt, nhào thẳng đến cánh tay Trần Kiên, muốn khóa anh ta lại.
Trần Kiên tuy béo nhưng động tác lại hết sức linh hoạt nhạy bén, anh ta không cử động nhiều, dưới chân chỉ nhẹ nhàng di chuyển, tránh xa ba tấc.
Lý Hạo bắt hụt, không khí bị chụp lất phất ra tiếng.
Trần Kiên vừa mới tránh đi không khỏi giật mình, trảo công phá không?
Cải thiện nhiều vậy sao?
Mà lúc này, Lý Hạo không hề chậm trễ, một trảo bất kiến công, lập tức thuận thế ngã nhào xuống đất, tứ chi ép sát sàn, hai chân giẫm một cái, như hươu đực bộc phát. Vốn hươu thường di chuyển nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng nếu gặp phải nguy cơ thì lực bộc phát của hươu đực sẽ cường đại đến cực điểm!
“Ồ..."
Trần Kiên lần nữa hơi động, anh ta định tránh đi, tuy nhiên lại không nhanh bằng cú đạp chân của Lý Hạo.
Trần Kiên dứt khoát không tránh nữa.
Là một lá chắn, nếu không tránh được thì phòng vệ!
Rầm!
Một tiếng vang lớn!
Thân thể Lý Hạo ở trên không, mượn lực duỗi chân, sức lực toàn thân đều tập trung vào cánh tay, hai tay siết thành nắm đấm, lâm không đánh xuống.
Ầm!
Trần Kiên lùi về phía sau một bước, Lý Hạo cũng bị lực phản kích cực lớn đẩy lùi, nhưng ngay lúc hắn tránh lui thì hệt như một con vượn, không thể tưởng tượng nổi mà bắn ngược trở lại.
Không sai, Lý Hạo vốn bị chấn lui ra ngoài, đột nhiên dồn sức lao trở về.
Lần này bàn tay cong lên như móng vuốt, một trảo hướng xuống kẻ đối diện!
Trần Kiên kinh ngạc đến há hốc mồm, cảm thấy không thể tin được, anh ta thật sự đã bị Lý Hạo đánh lui, vả lại nơi bị Lý Hạo đánh trúng còn khá đau.
Chấn động này khiến anh ta nhất thời có chút thất thần.
Bởi vì hôm trước anh ta mới cùng Lý Hạo giao thủ một lần, một chưởng đã đánh bay Lý Hạo.
Lý Hạo làm sao có thể đánh lui anh được?
Tuy nhiên, chấn động như vậy vào lúc này thật không đúng lúc.
Lý Hạo bắn ngược trở lại một cách khó tin, cực kỳ nhanh, dùng hai móng vuốt siết chặt hai cánh tay của Trần Kiên, một lực sắc bén từ mười ngón tay truyền đến, một vuốt hạ xuống, trực tiếp túm lấy tay áo Trần Kiên xé nát!
Coong!
Hệt như tiếng kim loại cọ xát, phát ra âm thanh chói tai, ngón tay hắn cào cấu cánh tay Trần Kiên, trên cánh tay lập tức để lại mười đạo vết máu, Lý Hạo đương nhiên cũng không dễ chịu gì, mười đầu ngón tay cơ hồ suýt bật móng, đau thấu tim gan.
“Đệt!"
Trần Kiên thật sự rất kinh ngạc, nhưng đây là thời điểm giao thủ, không rảnh mà hỏi han quan tâm nhau. Có điều anh ta vẫn rất có phong độ, đã nói chỉ phòng thủ thì chắc chắn sẽ không lay chuyển tâm tư, vẫn một lòng phòng ngự để bồi luyện giúp Lý Hạo.
Nhìn thấy Lý Hạo lại lần nữa chộp tới, anh liền đan chéo hai cánh tay chắc nịch của mình lại, ngăn chặn nắm đấm của đối phương.
Bất quá ngay sau đó, Trần Kiên nghi ngờ thính giác của mình có vấn đề.
"Két, két!"
Âm thanh gân cốt liên tiếp vang lên, sau một khắc, hình ảnh đập vào mắt anh ta chính là cái chân của Lý Hạo, giống như một cây roi dài, từ trên không đá thẳng xuống!
"Má nó!"
Trần Kiên không thể nhịn được nữa.
Chết tiệt!
Cảnh giới Trảm Thập!
Đùa nhau à, mới hôm trước còn là phế vật, chỉ qua một ngày người ta đã tiến lên Trảm Thập, ngươi đùa ta chắc?
Anh ta cũng chỉ là Trảm Thập, mặc dù không phải là kẻ mới tấn cấp, nhưng trong tình huống chưa kịp chuẩn bị tâm lý gì mà lại bị một võ sư Trảm Thập đá trúng thì hiển nhiên tâm tình sẽ không mấy dễ chịu.
Cái tên Lý Hạo này rõ ràng đang dốc hết toàn lực cho cú đá ấy.
Trần Kiên không nói hai lời, tay phải huy quyền, một quyền này nhắm thẳng lòng bàn chân Lý Hạo mà đấm tới.
Đừng nói cái gì mà chỉ phòng thủ, anh ta không làm nữa, nếu bị đá trúng một cước này của Lý Hạo thì đảm bảo mấy ngày tới cũng chưa hết đau.