Chương 93: Càng Mạnh Càng Khó
Trong lúc Lý Hạo còn đang miên man suy nghĩ về phát hiện của mình, thì Lưu Long đột nhiên hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Hơi phế!"
Lý Hạo cười khổ.
Thay máu hay đổ máu gì thì cũng thế, đều là mất rất nhiều máu, tuy đúng là hắn cảm nhận được cơ thể đang tạo máu mới rất nhanh, nhưng lúc này vẫn không ngăn được sự thật là cơ thể đang cực kỳ suy yếu.
"Cũ không đi thì mới không đến, dù gì cũng là chuyện tốt!"
Lưu Long trấn an hắn một câu, trong lòng không khỏi hơi bùi ngùi: "Ta biết tại sao Viên Thạc muốn nhận ngươi làm học trò rồi!"
Kiếm Lý gia...
Lưu Long thầm nghĩ, liệu có phải Viên Thạc đã sớm biết chuyện gì đó?
Có phải người Lý gia có điểm gì khác biệt không?
Truyền nhân của cổ siêu năng?
Trong huyết mạch ẩn chứa sự đặc thù riêng biệt của cường giả thời kỳ cổ đại?
Rất nhiều nghi hoặc hiện lên trong đầu ông.
Bấy giờ, ông tin chắc rằng Lý Hạo trước mặt mình chính là một thiên tài, mỗi lần gặp mặt hắn đều mang đến cho ông một sự ngạc nhiên mới.
Tiến bộ quá nhanh, đây không phải là chuyện mà tất cả những người hấp thu năng lượng thần bí đều có thể làm được.
Ngay cả người của Tuần Dạ Nhân, trừ phi là Thiên Quyến Thần Sư, bằng không cũng chẳng mấy người có thể so với Lý Hạo.
Ngẫm lại thì phải chăng Thiên Quyến Thần Sư cũng là dạng người giống như Lý Hạo?
Trong một số ghi chép nghiên cứu trong nội bộ Tuần Dạ Nhân, theo sự quật khởi của lĩnh vực siêu năng thì Thiên Quyến Thần Sư chính là kẻ bẩm sinh đã sở hữu điểm hơn người, điều này cho thấy rất có thể tổ tiên của họ cũng là Siêu Năng Giả.
Đối với Thiên Quyến Thần Sư, khóa siêu năng là thứ gần như không tồn tại, bởi vì bẩm sinh đã được mở sẵn ra!
Nhưng Lý Hạo thì trông không giống Thiên Quyến Thần Sư lắm, nghĩ đến đây, ông đột nhiên hỏi: "Lý Hạo, ngươi có thể cảm nhận được khóa siêu năng của mình không?"
Lý Hạo suy nghĩ một chút rồi gật đầu, "Khi hấp thu năng lượng thần bí, ta có thể mơ hồ cảm nhận được sự tồn tại của khóa siêu năng."
Lưu Long hít vào một hơi, câu trả lời của hắn đã đánh đổ suy nghĩ của ông.
Lý Hạo mới chỉ hấp thu hai lần mà đã cảm giác được khóa siêu năng, quả là có thiên phú, nhưng việc trong cơ thể hắn tồn tại siêu khóa cũng đã nói rõ hắn không phải là Thiên Quyến Thần Sư.
Nói vậy, chẳng lẽ tổ tiên của Lý Hạo không phải là Siêu Năng Giả?
Nhưng rõ ràng kiếm Lý gia là một vật siêu năng!
"Vì thời gian quá dài nên bị thoái hóa sao? Xem ra không phải hậu duệ của cường giả cổ siêu năng nào cũng là Thiên Quyến Thần Sư, có khi do tư chất của Lý Hạo quá kém nên khóa siêu năng mới không tự mở sẵn."
Tạm thời chỉ có thể giải thích như vậy.
Lưu Long mở miệng: "Có thể nhanh chóng cảm nhận được khóa siêu năng thì cho thấy ngươi chính là thiên tài! Tuy nhiên, ngươi phải nhớ rằng ngươi chỉ là thiên tài, không phải Thiên Quyến Thần Sư! Bởi vì Thiên Quyến Thần Sư trời sinh đã mở sẵn khóa siêu năng!"
Lưu Long tự giễu, "Mặc dù ta không cho rằng những kẻ như vậy là thiên quyến chi nhân, nhưng bọn chúng thật sự sở hữu ưu điểm hơn chúng ta rất nhiều. Bọn chúng sinh ra đã là Siêu Năng Giả, theo thời gian, dù không tu luyện gì thì cũng sẽ ngày càng mạnh hơn!"
Thật đáng ghen tị!
Thiên Quyến Thần Sư bẩm sinh không có khóa siêu năng sao?
Lý Hạo trầm ngâm, vậy thì đúng là bọn họ tu luyện dễ dàng hơn hẳn, không cần mở khóa mà đã trực tiếp trở thành Tinh Quang Sư.
Nhìn Lưu Long và những người khác xem, vì chiếc ổ khóa vô hình ấy mà không biết đã phải trả giá đến mức nào.
Về phần Lý Hạo, hắn tự hiểu được chính mình chẳng phải thiên tài gì.
Bởi vì hắn cảm nhận được khóa siêu năng trong người, giống như một mớ xiềng xích triệt để phong tỏa khắp người hắn.
Tất cả các khu vực quan trọng của cơ thể hắn đều bị vây chặt!
Trước mắt Lý Hạo mới cảm nhận được trái tim và não bộ đã bị khóa lại bởi xiềng xích, thật không biết liệu còn có khóa siêu năng nào khác trong cơ thể hay không.
Vì vậy, vào lúc này, ngay cả Lý Hạo cũng lộ ra ánh mắt ghen tị.
Một Tinh Quang Sư trời sinh!
Thật đáng hâm mộ!
Tuy rằng Tinh Quang Sư bẩm sinh chỉ có cảnh giới Trảm Thập, nhưng bọn họ đều là Siêu Năng Giả, tương lai phát triển vô hạn, còn võ sư thì giới hạn tối đa bây giờ chỉ là Đấu Thiên, không cách nào so sánh được.
"Lão đại nhắc tới mấy chuyện đó làm gì? Đây chẳng phải là đang tạo đả kích cho Tiểu Hạo Hạo sao?"
Liễu Diễm nở nụ cười xinh đẹp, "Tiểu Hạo Hạo vốn đã rất tài giỏi. Không ngờ chỉ định lừa Tiểu Hạo Hạo về làm mồi nhử, mà nay lại phát hiện hắn là thiên tài! Tỷ tỷ thật không nỡ để ngươi làm mồi nhử nữa rồi."
Lý Hạo cười gượng.
Đối với Liễu Diễm hắn thật sự không nghĩ ra biện pháp nào tốt, không ai lại đi đánh kẻ tươi cười (1), huống chi có muốn đánh... thì cũng đánh không lại!
Lúc này, Vân Dao nãy giờ chưa lên tiếng lại đột nhiên mở miệng: "Lý Hạo, tuy rằng ngươi tiến bộ khá tốt, nhưng ta vẫn phải nhắc nhở ngươi một câu, tố chất thân thể của ngươi càng ngày càng mạnh, cứ tiếp tục như vậy, một khi hấp thu thêm vài lần mà vẫn không thể tấn cấp trở thành Tinh Quang Sư thì e rằng ngươi sẽ dẫm vào vết xe đổ của Lưu đại ca và Viên lão!"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều giật mình.
Lưu Long vừa nãy vẫn còn vui vẻ, bây giờ nghĩ đến cũng thoáng cau mày, liếc nhìn Lý Hạo, nặng nề nhắc nhở: "Quên mất vấn đề này, Lý Hạo, ngươi... vẫn nên tìm cách thăng cấp siêu năng sớm đi! Võ sư chính là đường cùng!"
Có chút không cam lòng nhưng lại không thể không thừa nhận, võ sư đã đến mạt lộ.
Rất nhiều năm rồi chưa từng xuất hiện Đấu Thiên.
Ngay cả Phá Bách thì toàn Ngân Nguyệt hành tỉnh cũng chẳng có được bao nhiêu người.
Mà Phá Bách thì chỉ có thể so sánh với Nguyệt Minh, tuy nhiên trong lĩnh vực siêu năng, rốt cuộc có bao nhiêu Nguyệt Minh sư?
Ông không biết con số cụ thể, nhưng chí ít cũng phải gấp mười lần, thậm chí là trăm lần Phá Bách.
Ngay cả bản thân ông cũng liều mạng vì tấn cấp siêu năng chứ không phải cố gắng trở thành một võ sư Đấu Thiên, bởi vì con đường võ đạo phía trước thực sự quá mờ mịt.
Luyện võ mấy chục năm, cuối cùng lại vì siêu năng mà phải từ bỏ việc theo đuổi võ đạo cũng là điều tiếc nuối, bất quá cho dù không phải vì siêu năng thì muốn trở thành võ sư Đấu Thiên, cần phải mất bao nhiêu năm?
Nếu mọi thứ suôn sẻ, mười năm hay hai mươi năm? Hay một đời?
Nhưng chỉ cần có siêu năng, ông ta có thể nhanh chóng tấn cấp cảnh giới Nhật Diệu, tới lúc đó cũng có thể so sánh với Đấu Thiên.
Khẽ thở dài một tiếng, ông ta đột nhiên cảm thấy việc Lý Hạo hoán huyết có lẽ chưa chắc đã là chuyện tốt.
Thể chất lại càng mạnh hơn rồi!
Thể chất càng mạnh càng khó phá khóa, đây là quy luật.
---
(2) Câu gốc trong raw là 伸手不打笑 脸人 - Thân thủ bất đả tiểu kiểm nhân: không ai lại ra tay đánh kẻ tươi cười.