Chương 5
Đại sư tỷ dẫn đầu, các sư huynh sư tỷ như một thanh cự kiếm, lao thẳng vào Ma vực.
Cho đến khi Đại sư tỷ đặt kiếm ngang cổ Ma chủ, mọi người đều vẫn ổn.
Ta thở phào nhẹ nhõm, chui ra từ ngọc bội, cẩn thận xem xét vết thương trên người mọi người.
Tên Ma chủ kia chẳng sợ hãi chút nào, trái lại còn cười hì hì, dán mắt vào ta.
"Thú vị, thú vị, đây là lần đầu tiên ta thấy người chết rồi mà linh hồn lại không tan biến đấy."
Ta giật mình, hắn có thể nhìn thấy ta ư?
Mấy vị sư huynh sư tỷ cũng biến sắc.
Đại sư tỷ lại ấn kiếm vào thêm một phân, rạch rách cổ Ma chủ.
"Ngươi nói gì?"
Ma chủ nheo mắt: "Trông nàng ta tuổi còn nhỏ, đầu còn búi tóc kép, eo còn đeo một chiếc trản lưu ly? Là sư muội của các ngươi?"
Sắc mặt Đại sư tỷ bỗng chốc trắng bệch, tay cầm kiếm cũng run lên.
Nhị sư huynh càng đỏ mắt: "Tiểu muội… muội có ở đây không?"
Ta vội vàng sán lại gần: "Nhị sư huynh, muội ở đây!"
Những năm này tuy Nhị sư huynh không còn say sưa nữa, nhưng ta biết huynh ấy vẫn không buông bỏ được.
Huynh ấy luôn đổ lỗi cái chết của ta là do sự thất trách của mình.
Tên Ma chủ kia cười lớn: "Thật thú vị, ta có một cách để giúp sư muội của các ngươi sống lại, chỉ xem các ngươi có đồng ý hay không thôi."
Vẻ mặt Đại sư tỷ không đổi, nhưng ánh mắt đã trở nên căng thẳng.
"Cách gì?"
Ma chủ cười càng sảng khoái hơn, như thể biết Đại sư tỷ sẽ đồng ý vậy.
Hắn nheo cặp mắt màu đỏ lại: "Ngươi sắp phi thăng rồi phải không? Ta có một cấm thuật, chỉ cần ngươi dùng toàn bộ tu vi của mình, tìm một thi thể thiếu nữ, rồi dẫn hồn về vị trí cũ, tự nhiên là có thể sống lại."
Đây là cấm thuật!
Ta sốt ruột giậm chân: "Đại sư tỷ đừng tin, thuật này tổn hại thiên hòa, tỷ sẽ chiêu dẫn lôi kiếp, hồn phi phách tán đó!"
Ma chủ lại liếc ta một cái, giọng điệu quái gở.
"Sư muội của các ngươi lo lắng rồi kìa! Bảo các ngươi đừng làm vậy, cảm động thật."
"Trạng thái linh hồn của nàng ta lâu rồi nhỉ, cũng có chút yếu ớt rồi, không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa."
"Đúng là một người sư muội tốt, còn trẻ như vậy, đáng tiếc thật."
Mỗi khi Ma chủ nói một câu, sắc mặt các sư huynh sư tỷ lại biến đổi một phần.
Đại sư tỷ thu kiếm lại: "Sách ở đâu?"
"Đại sư tỷ!"
"Đại sư tỷ!"
Các sư huynh sư tỷ muốn ngăn cản, nhưng lại không biết phải ngăn cản thế nào.
Cái chết của ta là nỗi đau trong lòng họ, giờ đây hy vọng duy nhất lại bày ra trước mắt, làm sao có thể từ bỏ?
Ma chủ lấy ra một cuộn da dê cũ nát: "Vậy ta nói điều kiện…"
Lời còn chưa nói xong, Đại sư tỷ đã một kiếm đâm xuyên tim hắn, Nhị sư huynh nhanh chóng cướp lấy cuộn da dê.
"Các ngươi…"
Ma chủ trợn tròn mắt, đầy vẻ không thể tin được.
Đại sư tỷ rút kiếm về: "Lẽ nào còn phải nói chuyện đạo nghĩa với một tên ma như ngươi sao?"
Ta cũng có chút ngơ ngẩn, Đại sư tỷ… có vẻ không giống với ấn tượng của ta cho lắm.
Thấy họ định đi, ta vội vàng chui vào trong ngọc bội.
...
Đại sư tỷ dẫn chúng ta trở về tông môn.
Lão Tông chủ sau khi Sư phụ mất đã rời khỏi tông môn, nói là du ngoạn, không hẹn ngày về.
Tông chủ hiện tại là đệ tử cuối cùng của người.
Nghe Đại sư tỷ giải thích, Tông chủ nhíu chặt mày, rồi cầm chìa khóa kho báu, tìm rất lâu trong đó.
Người lấy ra một con ve ngọc màu xanh lá: "Tương truyền con ve ngọc này có thể giúp linh hồn hiển hiện trước mặt người khác, nhưng tu chân giả sau khi chết thường hồn phi phách tán, nên không ai biết thật giả."
Tông chủ đặt ve ngọc lên bàn: "Nếu muội còn ở đây, thì thử xem."
Tất cả mọi người lùi lại một bước, lặng lẽ chờ đợi.
Ta do dự bước tới, cứ tưởng sẽ xuyên qua như trước đây, không ngờ ta lại có thể nắm chặt được con ve ngọc đó.
Ánh sáng xanh lóe lên, ta thấy Đại sư tỷ đột nhiên rơi lệ.
"Tiểu muội…"
Nhị sư huynh kích động muốn nhào đến ôm ta, nhưng lại ngã sõng soài.
Ta có chút xấu hổ: "Nhị sư huynh… huynh không sao chứ."
Nhị sư huynh ngồi trên đất ngẩn người một lát, rồi sờ sờ đầu, vừa khóc vừa cười.
"Muội còn ở đây là tốt rồi… còn ở đây là tốt rồi…"
Tam sư tỷ và Tứ sư huynh cũng bắt đầu lau nước mắt.
Ta muốn cười, nhưng cũng cảm thấy cay cay khóe mắt.
"Muội đã ở đây từ lâu rồi, nhưng mọi người không nhìn thấy muội…"
Ta hít hít mũi: "Muội đã luôn chờ Nhị sư huynh nướng con lợn trong sân Ngũ sư huynh cho muội, huynh cứ mãi không nghe thấy."
Ta khoa trương vẽ một vòng tròn: "Con lợn đó đã béo như vậy rồi, sư huynh huynh một chút cũng không động lòng, huynh xuất gia rồi sao?"
Thực tế thì Nhị sư huynh đã bế quan từ lâu, ăn uống cũng chỉ để bầu bạn với ta.
Nhưng nếu ta không nói như vậy, nút thắt trong lòng Nhị sư huynh sẽ không bao giờ được tháo gỡ.
Nhị sư huynh bò dậy từ dưới đất: "Giờ ta đi ngay đây, thịt lợn nướng sao? Hay là làm món thịt kho tàu mà muội thích nhất nhé?"
Ta liên tục gật đầu: "Đương nhiên rồi, thêm món tai heo trộn nữa nhé."
Chúng ta đi bộ trở về ngọn núi, như thể mọi thứ đều chưa từng thay đổi.
Khi Ngũ sư huynh nhìn thấy ta, có chút ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ sờ đầu ta, không hỏi bất cứ điều gì.
Chúng ta dường như đã quay trở về quá khứ.
Chỉ là chuyện ta đã chết, vẫn luôn lặng lẽ nhắc nhở họ.
Nhị sư huynh đã làm rất nhiều món ngon cho ta, nhưng ta lại không thể chạm vào được nữa.
Quần áo Đại sư tỷ mua ta cũng không thể mặc được nữa.
Ngay cả việc họ muốn ôm ta, cũng không làm được.