Theo như Hoàng Phủ Vân nói, một tấn chích viêm thạch có giá thị trường là một vạn kim tệ. Đây là giá cả lúc hòa bình. Còn lúc chiến tranh, giá có tăng lên gấp mười lần cũng không phải là lạ. Hoàng Phủ Vân là người thừa kế sau này của Tinh Lam Công Quốc nên những kiến thức loại này hắn biết rất nhiều. Tư liệu mà hắn nắm đương nhiên cũng không có gì sai sót. Nếu như Đức Bá Cách nói thật thì cái giá của thông tin này đúng là quá giật mình. Trăm vạn tấn chích viêm thạch. Nếu như bán ngoài thị trường có thể được hơn trăm triệu kim tệ!
Đức Bá Cách hài lòng quan sát biểu hiện của những người xung quanh, cười nói:
- Chư vị có lẽ cũng đã đoán ra được rồi. Nhưng chiếc la bàn chính là la bàn định vị, dùng chúng, chư vị có thể dễ dàng tìm ra vị trí của ngọn núi lửa đó.
La bàn định vị không giống với những la bàn bình thường. La bàn bình thường chỉ dùng để chỉ một phương hương nào đó còn la bàn định vị chia thành "tử bàn" và "mẫu bàn". Dùng "tử bàn" có thể thuận lợi tìm ra một địa điểm trên mẫu bàn. La bàn định vị là thứ mà bất cứ mạo hiểm giả nào cũng phải có. Thông thường khi mạo hiểm giả phát hiện ra thiên tài địa bảo cùng con ma thú cường đại bảo thủ hộ quanh đó, họ có thể chọn cách bỏ lại mẫu bàn, sau đó quay về triệu tập đủ nhân thủ, dùng tử bàn quay lại tìm kiếm mục tiêu.
Mẫu bàn thường chỉ có một nhưng tử bàn thì có vô số.
Tràng diện nhất thời trở nên vắng lặng, một số người thì cúi đầu suy nghĩ, một số người thì lén lút nhìn ngó xung quanh. Nếu như một mình nuốt trọn được món tài phú khổng lồ này lợi nhuận mà nó mang lại là không thể tưởng tượng. Quan trọng nhất có thể dùng số chích viêm thạch này kết giao với bất cứ thế lực nào, điều này rất có lợi cho việc mở rộng kinh doanh.
Nhưng tất cả mọi người đều hiểu việc độc chiếm chỉ là một giấc mộng đẹp, không ai ở đây có đủ thực lực đó.
- Đức Bá Cách lão tiên sinh.
Từ Kì Phong có vẻ thần tình bất ổn, cơ mặt khẽ giật giật không ngừng:
- Món món hời tốt như vậy quý hội đã phát hiện ra rồi sao không độc chiếm? Không lẽ hội ngại có quá nhiều tiền sao?
Những lời này như một gáo nước lạnh khiến cho những kẻ đang bị lợi nhuận làm cho mờ mắt phải bừng tỉnh. Không sai, hội đấu giá Mạt Vân Túc làm vậy là có ý gì? Nếu như đã có thông tin sao không giấu cho riêng mình mà lại khua chiêng gõ trống đem ra bán? Nếu như số tử bàn đó có thể bán với giá một triệu kim tệ thì giá trị của chích viêm thạch giảm đi nhiều quá.
Đức Bá Cách mỉm cười như đã sớm đoán ra sẽ có câu hỏi này. Giải thích nói:
- Từ tông chủ đừng vội, muốn đến được hỏa sơn không phải đơn giản chỉ dựa vào la bàn định vị là đủ. Trước mắt chư vị còn ba khó khăn lớn. Một là, miệng núi lửa nằm trong giao giới giữa Vân Mộng Hoang Trạch và Vô Tẫn Hoang Dã. Thông tin này có ý nghĩa gì không cần ta giải thích chắc chư vị cũng hiểu?
- Cái này xxx!
Có người không kìm được lên tiếng chửi thề.
Vô Tẫn Hoang Dã nằm ở phía Bắc Thần Đế Quốc, có một bộ phận giáp với Vân Mộng Hoang Trạch. Thậm chí có người đã từng nhận định Vân Mộng Hoang Trạch là một bộ phận của Vô Tẫn Hoang Dã, một bộ phận rất nhỏ bên ngoài. Giao giới mà Đức Bá Cách nói e rằng là một nơi sâu trong Vân Mộng Hoang Trạch. Mà theo những kinh nghiệm trước đây, càng đi sâu vào bên trong Vân Mộng Hoang Trạch thì càng xuất hiện ma thú cường đại! Muốn bình bình an an đi qua, e rằng nan độ không nhỏ!
- Hai là, xung quanh núi lửa có một dải "ngũ sắc vạn hoa chướng", bên trong ẩn chứa rất nhiều loại thuộc tính độc chướng, theo phỏng đoán, trong đó còn có một loại có tên "hủ chướng"!
Không ít kẻ lúc nãy còn kích động bây giờ bị tin tức này làm cho ngây ra. Đức Bá Cách bổ sung thêm:
- Nhưng bổn hội đã bỏ ra bốn bát tinh cường giả và cuối cùng cũng tìm ra một con đường vào miệng núi lửa an toàn nhất, đây chính là giá trị của những chiếc la bàn định vị này. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.com chấm c.o.m
"Độc chướng" là một loại độc khí sinh trưởng trong môi trường ẩm ướt. Thường là khí tức thường niên bất tán do các loại thực vật hư thối phát ra, cuối cùng kết thành độc vụ nồng đạm che phủ bầu trời. Trừ phi tu vi đạt tới thánh vực thì mới không sợ bị nhiễm độc vụ đó, nếu không mắt sẽ không nhìn thấy, tai sẽ không nghe thấy, cuối cùng sẽ chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng. Còn "hủ chướng" mà Đức Bá Cách nói thì càng mạnh hơn. Một khi nhiễm phải nó sẽ biến da thịt người đó thành một vũng máu!
Ban đầu Lăng Thiên còn cảm thấy kì lạ, sao số lượng la bàn bán ra lại nhiều đến vậy. Những người đến đây tham gia đấu giá đều không phải kẻ ngốc, họ hoàn toàn có thể đi theo người mua được la bàn, thuận lợi tìm đến vị trí núi lửa, không cần phải tốn một trăm vạn kim tệ. Nhưng để tránh được tầng độc chướng kia thì một trăm vạn kim tệ là hoàn toàn xứng đáng.
- Thứ ba.
Không biết có phải ảo giác hay không mà Lăng Phong bỗng cảm thấy nụ cười trên môi Đức Bá Cách có phần độc ác:
- Đó là có một con long thú không biết tại sao lại chiếm cứ bên trong núi lửa. Theo phỏng đoán sơ bộ tu vi của con long thú tối thiểu đạt tới thánh vực. May là lúc người của ta khi phát hiện ra con long thú thì nó không biết vì sao đang say ngủ nên khả năng có thể bị thương là rất cao.
Bây giờ thì ngay cả âm thanh hít thở cũng không còn nữa, sót lại chỉ là những ánh mắt ngưng trệ. Đùa gì vậy? Thánh vực ma thú. Lại còn là long thú thanh uy, toàn hách nhất trong ma thú? Phải biết là thiên sinh huyết khí tinh thần của ma thú đã cường đại hơn con người rất nhiều. Gặp phải ma thú đồng cấp, cường giả nhân loại phần đông là chạy mất dạng.
Mạt Vân Túc cũng được coi là một thế lực không lớn cũng chẳng nhỏ so với một vài tiểu công quốc. Nhưng có tìm khắp Chân Vật Các, Bức Tông hay Vô Cốt Môn thì cũng không thể tìm ra một thánh vực cường giả! Nói gì đến thánh vực cường giả đủ khả năng tiêu diệt một con thánh vực long thú. Ở một tầng tu vi nhất định, số lượng căn bản không thể bù đắp được khoảng cách chất lượng. Ngộ nhỡ con long thú phát điên, đừng nói chích viêm thạch, ngay cả tính mạng cũng khó bảo toàn.
Sau khi thản nhiên trình bày lại những thông tin mà mình nắm bắt được, Đức Bá Cách chầm chậm cầm một chiếc la bàn định vị trên bục tròn lên tay, thái độ bình thản như đã có tính toán trước. Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng có một giọng nói cất lên phá tan bầu không khí yên lặng:
- Phú quý hiểm trung cầu, la bàn định vị này Chân Vật Các chúng ta bao hết.
- Hừ, nói đùa gì vậy? Đạo Man các chủ, ngươi tưởng có thể nuốt trọn với một ức kim tệ sao?
Từ Kì Phong cười nham hiểm.
Cố Quỳnh cũng lạnh lùng lên tiếng:
- Vô Cốt Môn chúng ta cũng quan tâm đến số la bàn định vị này.
Đạo Man đứng lên nói, hai thế lực còn lại cũng bắt đầu tranh giành. Kì thực bọn chúng cũng chẳng cần nhiều la bàn định vị đến vậy vì đương nhiên không thể tìm ra một trăm cường giả đủ tư cách tham gia! Nhưng chỉ cần mua hết số la bàn này, bọn chúng có thể một mình độc chiếm lộ đồ tầm bảo, người khác đừng hòng nhúng tay vào.