Vệ Địch hình như cảm nhận được điều gì, đột nhiên ngẩng đầu lên. Lăng Phong bỗng cảm thấy mắt mình hơi nhoi nhói như vừa có một đường điện quang lóe lên giữa hư không, hoảng hốt quay đầu sang hướng khác. Đây là một cao thủ, hơn nữa còn là tuyệt đỉnh cao thủ! Trực giác cường liệt mách bảo với Lăng Phong nếu như phải chính thức đối chiến thì hắn căn bản không phải đối thủ của người này!
Sau khi đến Vân Mộng Hoang Trạch, hắn đã liên tiếp gặp được hai siêu cấp cao thủ, một là Lôi Trạch Ân và một là Vệ Địch. Cả hai đều mang lại cho Lăng Phong áp lực cường đại. Sự thật này nhắc nhở hắn, Thần Vẫn đại lục vẫn còn rất nhiều cao thủ!
Sau khi liếc qua Lăng Phong, Vệ Địch lại cúi đầu, tiếp tục chăm chú lau chùi trường đao trong tay như chưa từng nhìn thấy Lăng Phong. Phạm vi vài trượng xung quanh hắn hầu như không ai dám đến gần!
- Còn lại nhóm thú liệp giả của Lý Tư và mạo hiểm giả do Mã Lạc suất lĩnh, ngoài ra còn có một vài nhóm người lẻ tẻ đến góp vui.
Lăng Phong thầm tính toán, tam đại thế lực Mạt Vân Túc, Phú Khắc thương đội, Địa Lợi thương đội, Vệ Địch thần bí, nhóm mạo hiểm giả của Mã Lạc và thú liệt giả của Lý Tư. Nếu như tính thêm cả nhóm của mình và Lôi Trạch Ân thì ở đây có đúng tròn mười thế lực!
Thật đúng là cục diện phức tạp khiến người ta đau đầu.
Tinh quang mờ dần, rơi xuống siếp khí nồng đậm tạo nên một tầng ngân huy bạc bạc. Cảnh sắc mộng huyễn khiến tâm linh người ta nhất thời trở nên thanh tĩnh yên bình, cảm giác như chỉ cần giơ tay đã có thể chạm được đến một giấc mơ ngọt ngào.
Trong doanh trướng, Lăng Phong chậm rãi mở mắt, từ từ đứng dậy. Bên cạnh, Khải Ân cũng linh mẫn mà thức dậy theo. Lăng Phong thấy vậy đưa vỗ nhè nhè, Khải Ân gật gật đầu lại thiếp đi luôn. Sau khi bước ra khỏi doanh trướng, Lăng Phong để ý thấy bên ngoài doanh trướng của Vô Cốt môn có một bóng người đang ngồi yên lặng lẽ, chăm chú dõi mắt về bên này. Người đó chính là Cố Quỳnh.
Vừa thấy Lăng Phong bước ra, Cố Quỳnh thoáng ngây người, lộ ra vài phần xấu hổ như người đang rình trộm bị bắt quả tang, lạnh lùng đứng dậy, bước trở vào doanh trướng của mình.
Lăng Phong cười thầm. Vị Vô Cốt Môn môn chủ này vẫn chưa yên lòng về muội muội của mình. Đừng thấy hắn không bước tới nói chuyện mà tưởng hắn vô tâm. Trên thực tế, lúc nào hắn cũng để ý tới Cố Dao. Đúng lúc này, lều trại bên cạnh thoáng lắc lư, Hoàng Phủ Vân bước ra, nhẹ giọng nói:
- Sư thúc, ở đây liệu có nguyên liệu mà chúng ta muốn tìm không?
- Ừm, ta thấy địa hình nơi đây ẩm ướt, là môi trường rất tốt cho "anh thụ" phát triển, chưa biết chừng chúng ta lại thu hoạch được gì đó ở đây thì sao.
Nghĩ một lúc Lăng Phong lại nói:
- Lát nữa mà phát hiện ra anh thụ thì trực tiếp hái "anh quả" bỏ vào dung dịch mã tư lâm, quay về rồi từ từ xử lý.
Trước đây bọn họ quyết định đến Mạt Vân Túc một phần cũng vì anh thụ. Đáng tiếc, loại nguyên liệu này quá hiếm, những thuật luyện sư biết hiệu quả đích thực của nó lại không nhiều nên Mạt Vân Túc căn bản không có ai bán. Lăng Phong chỉ muốn thử vận may của mình xem thế nào. Hoàng Phủ Vân đã sớm nghe Lăng Phong nói về tập tính sinh trưởng cũng như hình trạng cụ thể của anh thụ nên cũng gật đầu đi theo hắn.
Tu vi của Hoàng Phủ Vân không bằng Lăng Phong nên khi hành động cũng gây ra chút động tĩnh. Những người tham gia mạo hiểm đều là những kẻ vô cùng cảnh giác nên ngay sau đó đã có vô số ánh mắt hướng về phía bọn họ, sau khi phát hiện không có gì đáng chú ý lại lần lượt quay đi. Chỉ có một thân ảnh khẽ động, sau khi cười thầm một tiếng, thân ảnh lướt vào không trung nhẹ nhàng như đại ưng rồi biến mất trong màn đêm dày đặc.
- Ở đây không có.
Hai người Lăng Phong cứ thế đi xa khỏi khu doanh trướng lúc nào không hề hay biết. Mặc dù đã nỗ lực tìm kiếm nhưng hai người vẫn chưa thu hoạch được gì. Lăng Phong cố gắng nhớ lại những nội dung có liên quan đến anh thụ. Anh thụ thuộc thực vật sinh trưởng thành bụi thấp bé, quả màu đỏ sẫm, lớn bằng nắm tay trẻ con, sinh trưởng ở những nơi ẩm ướt, xung quanh thường có hồng thạch để cung cấp dinh dưỡng.
Mặc dù khắp nơi sương mù dày đặc nhưng nếu như Lăng Phong toàn lực vận chuyển chân lực vẫn có thể nhìn xa trăm mét. Từ những nơi mặt đất lộ ra, có thể phát hiện từng khối thạch đầu màu đỏ. Tất cả đám thạch đầu này đều được bọc một tầng lân phấn. Ở những nơi lân phấn nhiều thỉnh thoảng lại có hỏa quang lam sắc lóe lên. (lân phấn: bột phốt pho)
Lam quang u u, bập bùng như lửa.
Đây đúng là loại hồng thạch cần có ở những nơi anh thụ sinh trưởng. Nếu như không phải phát hiện ra chỗ này có mạch khoáng hồng thạch, hơn nữa mặt đất lại ẩm ướt, rất phù hợp với nhu cầu sinh trưởng của anh thụ thì Lăng Phong đã không nảy ra ý định đi tìm.
- Sư thúc, chi bằng chúng ta chia nhau ra tìm, như vậy cơ hội phát hiện sẽ lớn hơn.
Suy nghĩ một lát, Lăng Phong đồng ý, nói:
- Được, không được đi quá xa, nếu như có chuyện gì xảy ra thì ngươi hô to một tiếng, ta sẽ lập tức đến ngay.
Hoàng Phủ Vân thân là người thừa kế của công quốc, thực lực luyện chương cao siêu hơn những người ở cùng độ tuổi, hơn nữa tạo nghệ trên chân võ đạo cũng thâm hậu, bây giờ đã là lục tinh cường giả. Cộng thêm hắn được truyền thừa công pháp đặc thù của hoàng thất, dù có gặp phải cửu tinh cường giả cũng không sợ thảm bại, đủ thời gian cầm cự chờ Lăng Phong đến cứu. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.com
Chính vì nghĩ như vậy nên Lăng Phong mới đồng ý chia nhau ra tìm kiếm.
Hoàng Phủ Vân chậm rãi thả bộ, điều động toàn bộ lực chú ý, nổ lực tìm kiếm trên mỗi tấc đất, kiêm quyết không từ bỏ bất cứ tia hi vọng nào.
"Nhất định phải tìm ra, nhất định phải tìm ra."Hoàng Phủ Vân không ngừng động viên bản thân. Hắn chỉ muốn được Lăng Phong thể hiện thái độ tán dương đối với mình. Có lẽ đó cũng chính là mong mỏi lớn nhất của hắn?
Toàn bộ tâm thần đều tập trung vào việc tìm kiếm nên Hoàng Phủ Vân không phát hiện ra hắc ảnh cách mình không xa đang dần dần lộ thân hình. Đột nhiên, hắc ảnh phát ra một tràng cười âm hiểm, nụ cười có chút gì đó kì quái rất khó diễn tả, như vừa chui từ trong một lớp bùn nhão, khiến người ta cảm thấy toàn thân nổi da gà.
- Ai?
Hoàng Phủ Vân giật mình, hoảng hốt quay đầu, chỉ thấy những cái bóng phi điểu rậm rạp bất ngờ bay ập đến trước mặt. Đến khi nhìn rõ hình trạng của phi điểu, Hoàng Phủ Vân lập tức cảm thấy buồn nôn, sợ đến không thốt lên nời, chân khí vừa vận chuyển ra được hoàn toàn tiêu tán. Đám phi điểu đó hóa ra là những con dơi thân thể to như cái đấu, mắt màu đỏ còn thân màu xanh lục!
Hơn trăm con dơi hình dạng khủng khiếp cùng nhau ập đến. Mặc dù tu vi không kém nhưng đối diện với một cảnh tượng đáng sợ như thế này, Hoàng Phủ Vân cũng thấy tay chân bủn rủn không sao động đậy nổi.
Trong những tiếng vỗ cánh "phạch phạch", Hoàng Phỉ Vân hoàn toàn bị bao vây bởi đàn dơi. Tiếp sau đó, đàn dơi tan biến thành những đoàn hắc khí. Hắc khí quỷ dị ngưng tụ thành một thân ảnh.
Hắc ảnh bịt chặt miệng Hoàng Phủ Vân, cười âm hiểm, nói:
- Bảo bối của ta, ngươi làm ta mê muội rồi.
Tinh quang chiếc xuống, mơ hồ soi rõ tướng mạo, sắc mặt tái nhợt lẫn hình dáng gầy gò của người này, là Từ Kỳ Phong! Hình tượng lúc đó của hắn vô cùng quỷ dị, chiếc áo choàng màu đen khoác trên lưng như được tọa thành từ những luồn hắc khí. Hắc quang trên bề mặt áo choàng không ngừng rung động như lưu thủy, còn lớp da thịt lộ bên ngoài thì phủ một lớp lông màu xanh lục mỏng, trán hắn rõ ràng còn nổi lên hai cái sừng màu lục.