Thấy thế. Lăng Phong thở một hơi thật dài, nhìn Đồ Long chân thành nói:
- Cảm ơn ngươi!
Vô luận là Khải Ân hay Lăng Phong từ nhỏ đều là cô nhi sống nương tựa lẫn nhau, đều coi tính mạng đối phương quan trọng hơn cả mình! Chỉ cần Khải Ân vô sự, thiên đại ân oán cũng có thể bỏ đi. Huống chi vừa rồi là quyết đấu công bằng, chẳng thể trách bất kỳ ai.
- Không, không cần khách khí a!
Đồ Long hàm hậu gãi đầu, được Lăng Phong nói một tiếng cảm tạ, hắn dĩ nhiên có cảm giác giống như nắm giữ cách vận dụng Tâm Lôi Băng sơ cấp, được lão đầu tử ở nhà khích lệ. Loại cảm giác này khiến hắn cảm thấy đặc biệt kỳ quái.
Tốt một lát, Đồ Long nghĩ đến điều gì đó, vội vàng nói:
- Tuy rằng chân nguyên lực chi nguyên không có việc gì, thế nhưng vị Khải Ân huynh đệ này vẫn cần phải tĩnh dưỡng một phen.
Nói đến đây, hắn bỗng dưng ngẩng đầu rống lớn nói:
- Phất thống lĩnh, mau bảo huynh đệ đem đại trạch viên bên trái nhường lại!
- Vâng, đại nhân!
Hàn Chính lên tiếng trả lời, thủ hạ Thiên Phong Vệ ào ào phối hợp. Sau khi kiến thức thực lực của Lăng Phong cùng với Huyết Sát Vệ, bọn họ đều cam tâm tình nguyện, có thể không cùng đội ngũ đáng sợ như thế giao thủ, trong lòng bọn họ đều cảm thấy may mắn không ngớ.
Khải Ân cần phải nghỉ ngơi. Lăng Phong cũng không tiếp tục làm khách thêm với Đồ Long nữa. Nhìn hắn còn đang tích huyết quyền đầu, Lăng Phong móc ra một viên La Hâm Đan, nói:
- Viên đan dược này có thể chữa trị thương thế thân thể, còn có diệu dụng khôi phục tinh lực, nếu ngươi không chế thì có thể không ngại thử một lần.
- Vậy cảm tạ ý tốt của Lăng lão đại.
Đồ Long tiếp nhận tiếp nhận đan dược, không thèm để ý nhiều một ngụm nuốt vào bụng luôn, cũng không chờ quá lâu lập tứa đại hỉ nói:
- Quả nhiên có hiệu quả!
Hắn cảm thấy khi La Hâm Đan vào miệng, liền có một cổ nhiệt lưu tùy theo tứ chi bách hải lưu chuyển, chạy tới xương ngón tay sản sinh cảm giác ngứa ngáy tế tê nhè nhẹ, đây chính là dấu hiệu thương thế bắt đầu hồi phục, thâm chí hắn còn có cảm giác thân thể của mình dưới tác dụng của một viên đan dược được cường hóa thêm vài phần.
Lăng Phong bị cách xưng hô của hắn làm cho sửng sốt, chợt thấy hắn không chút nghi ngờ nuốt La Hâm Đan vào, tất nhiên là hiểu ý cười: Đồ Long này thật ra là loại người có thể kết giao!
Đa Lạc Khắc ở xa thấy một màn như vậy, hơi thở dài một tiếng:
- Vị Lăng tiên sinh này chỉ cần ai tiếp xúc với hắn, từ nội tâm liền sản sinh cảm giác không muốn đối địch với hắn! Nếu như vừa rồi mình suy đoán không sai, Thái Tử điện hạ thật sự đã tìm được đối thủ mạnh nhất của mình rồi đó.
Khải Ân lẳng lặng nằm nghỉ.
Lăng Phong thủ hộ bên cạnh hắn. Đám người Lô Sâm biết tình cảm huynh đệ bọn họ sâu nặng, cũng không ai tiến đến quấy rầy. Nhìn thân hình so với chính mình còn cao hơn một chút của Khải Ân, khóe miệng Lăng Phong không nhịn được lộ ra vẻ tươi cười, tiểu tử chảy nước mũi ở luyện doanh ngày nào giờ cũng đã trưởng thành rồi a.
Hồi tưởng lại những chuyện xảy ra ở luyện doanh, từ khi mới tiến nhập bị người ta khi dễ, đến khi hai người liên thủ đánh cho mọi người ngoan ngoãn, nhất là khi mình đánh bại được tên Thủ tịch, Khải Ân hưng phấn điên cuồng hét lớn lên!
Khi đó, nếu như kể đến thân nhân, Lăng Phong chỉ có hai người Khải Ân cùng Úc Vi! Từ lúc đó, hắn âm thầm phát thệ nhất định chiếu cố hai người tựa như thân nhân của mình này, tuyệt đối không để bọn họ bị người khác khi dễ. Nếu không chuyện tất yếu, Lăng Phong căn bản không muốn Khải Ân mà mình coi như thân đệ đệ mao hiểm, chính là hắn hiểu rõ Khải Ân chung quy vẫn cần phải độc lập, không trải qua sóng gió thì sao có thể chân chính trưởng thành được?
Cái này cho dù có không muốn nhiều hơn nữa, khi có cơ hội, Lăng Phong vẫn dứt khoát để Khải Ân tiếp thụ tôi luyện.
Có thể là bản thân vẫn chưa đủ lớn mạnh đi? Nếu là mình thực sự cường đại đến mức không một ai có thể chi phối vân mệnh, thì còn lo gì không thể chiếu cố được thân nhân bên cạnh?
Người ngoài nhìn vào đều nghĩ phần lớn thời gian Lăng Phong đều rất lãnh đạm, tựa hồ không có gì khiến hắn chân chính để trong lòng, duy nhất chỉ truy cầu lực lượng mà thôi. Nhưng trên thực tế chỉ có người quen mới biết bề ngoài lãnh đạm của hắn ẩn giấu nội tâm bên trong thế nào, hắn chính là một người rất quí trọng người bên cạnh, vì họ dù phải chết hắn cũng cam tâm tình nguyện!
Người theo bên cạnh hắn càng ngày càng nhiều, tâm lý muốn đạt được lực lượng cường đại càng ngày càng bức thiết, ý niệm muốn phụ trách người bên cạnh đã thôi thúc hắn không ngừng bước về phía trước, không dám buông lỏng tuyệt đại động lực chút nào!
Nhãn thần Lăng Phong xa xăm. Nếu có người bên cạnh có thể từ nhãn thần sâu thăm của hắn phát hiện một đóa hỏa diễm đang không ngừng thiêu đốt, biểu hiện người này có nhiệt huyết sôi sục! Trong cơ thể hắn dần dần truyền ra âm thanh như thủy ngân lưu động, một tia chân lực trải qua mạch lạc biến ảo bị áp súc càng thêm thuần khiết, chậm rãi chuyển hoàn thành cương khí.
Vừa rồi mạnh mẽ chịu một kích của Đồ Long, da thịt sau khi trải qua cương khí chữa trị, Lăng Phong ngoài ý muốn phát hiện một sự tình kỳ quái. Trước kia hắn chỉ biết cương khí trải qua giúp người khác chữa thương sẽ gia tốc chuyển hoán, lại không ngờ khi bản thân thụ thương, vận cương khí trị liệu, tốc độ chuyển hoán sẽ nhanh hơn, vẻn vẹn chỉ dùng thời gian chuyển hoán cương khí mà đạt được hiệu quả như tu luyện một ngày một đêm!
Phát hiện này khiến Lăng Phong có chút líu lưỡi, lẽ nào nói pháp môn tốt nhất để tu luyện Xích Luyện cương khí chính là tự ngược? Vừa nghĩ tới loại thủ đoạn tu luyện phải chém một đao lên người mình, sau đó lơi dụng cương khí chữa trị, cuối cùng gián tiếp thúc đẩy tăng cường lượng cương khí, Lăng Phong cực kỳ sợ hãi.
Cho dù có điên cuồng thế nào cũng không ai lại chọn phương pháp này để tăng cường thực lực đi? Hơn nữa cương khí chỉ có thể chữa trị thương thế, nhưng đối với những thương thế bị mất máu thì không cách nào bổ sung được, vì vậy nếu thật sự tu luyện theo phương thức tự ngược, e là không tới vài ngày tinh huyết cơ thể sẽ bị vắt kiệt.
Nghĩ tới chỗ sai lầm trong đó, Lăng Phong không nhịn được mà lắc đầu. Đột nhiên, bên cạnh truyền đến một tiếng cử động nhẹ của Khải Ân, hắn lập tức quay lại nhìn, vừa lúc thấy Khải Ân chậm rãi mở mắt/
Lăng Phong đại hỉ tiến lên nói:
- Khải Ân, đệ cảm thấy thế nào?
Vừa mở mắt liền nhìn thấy Lăng Phong đầu tiên, phần tình cảm huynh đệ sâu đậm nhường này, Khải Ân sao lại không cảm nhận được? Đối với huynh đệ lúc này cũng không cần nhiều lời vô nghĩa, Khải Ân tỉ mỉ nhận thức khắp thân thể một phen, lập tức hơi nhíu mày.
- Thế nào? Đệ thấy khó chịu ở đâu?
- Không phải... Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.com
Thấy Lăng Phong cuống quít như vậy, Khải Ân vội trả lời:
- Không phải là lạ ở chỗ nào, chỉ là một...
Ngẫm lại, hắn biết lấy khả năng ngôn ngữ của bản thân e là khó mà biểu đạt rõ ràng, vì vậy, năm ngón tay hơi động đậy vài cài, hoàng quang yếu ớt từ ngón tay hắn phát ra, dưới sự khống chế của nguyên lực ấn, từng sợi hoàng quang ngưng tụ biến ảo, dần dần hình thành một con mãng xà màu vàng, cỡ ngón tay khá tinh tế.
- Dựa theo thi triển nguyên lực ấn trong Thương Mang Quyết đúng ra không xuất hiện tình huống này a.
Lúc trước Thương Mang Quyết bị đánh bại, Lăng Phong tự nhiên cũng thấy qua, cảnh giới cao nhất chính là triệu hồi ra nguyên lực hình trụ cỡ trăm trượng, tuyệt đối không thể có hình dạng cự mãng như vậy được. Trong chiến đấu kịch liệt, Lăng Phong không có bận tâm suy nghĩ đến biến hóa trong đó, hiện tại trải qua Khải Ân nhắc đến, hắn cũng tỉnh ngộ.
Hai huynh đệ trừng hai cặp mắt lớn nhỏ nhìn nhau, không nó rõ được nguyên do, tuy rằng Lăng Phong tu luyện tiến triển cực nhanh, bị mọi người coi là "Yêu nghiệt quái vật", thế nhưng đối những thường thức như vậy lại mờ mịt không biết.
Lúc này, Lăng Phong đột nhiên nghĩ đến Đồ Long. Theo Hằng Trùng nói, năm đó Thiên Phong Quyền Thánh Đồ Lôi Cách tham gia Thương Khung Hội Chiến chính là Địa Hệ Thiên Hành Giả. Lấy thực lực Thánh Vực của hắn hẳn là rất có kiến giải đối với Địa hệ đi? Đồ Long rõ ràng là được hắn truyền dạy, đối với phương diện này tự nhiên am hiểu hơn mình.
Đang nghĩ ngợi, Lô Sâm đập mở cửa phòng, sau khi đi vào hắn sửng sốt, rồi chợt đại hỉ nói:
- Lão Thất, đệ tỉnh rồi?
Khải Ân cộc lốc cười, trừ Lăng Phong, hắn vẫn còn có rất ít cảm giác được người khác quan tâm như vậy, nhất thời có chút không biết nên ứng đối ra sao.
- Nhị sư huynh, có việc gì thế?
Lăng Phong hỏi.
- Tiểu tử tên là Đồ Long tới bái phỏng. Lão lục, có muốn ta để hắn trở về không?
Lăng Phong sửng sốt, chợt bật cười, vừa rồi mới nghĩ tới người này, không nghĩ tới trùng hợp như vậy hắn lại tới đây. Lăng Phong vội hỏi:
- Không cần, nhị sư huynh, trước tiên huynh mời hắn vào đi,
Đối với ánh mắt nghi hoặc của Khải Ân, Lăng Phong bèn tóm tắt một phen chuyện sau khi hắn ngất đi.
Khải Ân nghe xong âm thầm bĩu môi:
- Nguyên bản ta còn nghĩ chờ tu vi mạnh hơn một chút, liền tìm tên kia đòi lại công đạo, nếu hắn cứu ta vậy bỏ qua đi.
Nhìn bộ dáng nói chuyện trẻ con của Khải Ân, Lăng Phong nhịn không được cười cười, để Khải Ân không còn chút hận ý nào đối với Đò Long, chi là không hiểu tại sao bọn họ có vẻ rất trái ngược.
Sau đó hai người Lăng Phong phòng khách tới. Hoàng Phủ Vân thận trọng, nàng đã chỉ huy Huyết Sát Vệ quét dọn sạch sẽ các phòng từ sớm. Trên đường đến đây, nàng vẫn như trước kia, Lăng Phong tự nhiên sẽ không nhiều lời bóc trần thân phận nữ nhi của nàng, chính xác là vẫn chưa có người nào trong đội ngũ làm như vậy.
- Lăng lão đại!
Vừa thấy Lăng Phong xuất hiện, Đồ Long đang ở trong phòng không kiên nhẫn xoay quanh liền đã hét lớn lên. Ngay sau đó lại thấy Khải Ân đằng sau Lăng Phong, ánh mắt hắn nhất thời trợn lớn, tràn ngập vẻ bất khả tư nghị.
Khải Ân mạc danh kỳ diệu gãi gãi mặt, cũng trừng mắt nhìn Đồ Long. Thoạt nhìn vóc người Đồ Long so với Khải Ân cao hơn chút, thế nhưng Khải Ân vừa trừng mắt khí thế trên mặt lại không kém chút nào.
Được một lát, Đồ Long mới lắc lắc đầu:
- Không phải người!
Hắn nhìn Khải Ân nói:
- Sao ngươi có thể khôi phục nhanh như vậy?
- Lẽ nào ta phải nằm trên giường không dậy nổi mới đúng?
Khải Ân trợn cặp mắt trắng, tức giận trả lời.
- Phải nên như vậy!
Đồ Long đương nhiên gật đầu nói:
- Dựa theo lẽ thường mà nói, chân nguyên lực chi nguyên của ngươi bị hao tổn, thương thế như vậy không có mười ngày nửa tháng tĩnh dưỡng là không thể nào phục hồi như cũ, nhưng nhìn ngươi xem...quái vật, cả đám này đều là quái vật!
Lăng Phong nhìn mà buồn cười, Khải Ân cùng với Đồ Long
- A, đi.
Đồ Long vỗ trán, xấu hổ nhìn về phía Lăng Phong:
- Lăng lão đại, ta tới là muốn xin ngươi một viên đan dược. Thuộc hạ Hàn Chính của ta cũng bị thụ thương, vì vậy...
Không đợi hắn nói xong, Lăng Phong cũng nhớ tới thống lĩnh tên Hàn Chính bị bản thân phất tay áo đánh một kích vỡ xương cánh tay, hiện tại mối thù song phương đã tiêu tan, Lăng Phong tự nhiên không muốn làm ác nhân.