Tinh Ngự

Chương 316: Kẻ tự ý tiến thêm một bước - giết! (2)

Tổng Điều Độ Sứ biểu tình cứng ngắc, cảm nhận cảm giác lành lạnh truyền ra từ cổ. Hắn không dám động đậy, đám người điên khùng này thực sự dám giết hắn lắm! Phát hiện này khiến toàn thân hắn lạng toát như tơi xuống hố băng, không thốt ra thêm một câu khiêu khích nào nữa.

Người mà mặt mũi lúc nào cũng tươi tắn như Hạ Á bây giờ cũng bước tới trước mặt tổng điều độ quân với vẻ mặt vô hồn. Hắn giơ tay nhẹ nhàng đẩy lâm kì chủy thủ ra. Trong lúc tổng Điều Độ Sứ lộ ra một tia tiếu ý cười mờ ám hay thậm chí có thể nói là thiết lập lại biểu tình trang trọng thì Hạ Á đột nhiên xuất thủ!

Chát!

Hạ Á tát thẳng vào mặt hắn, bạo khai chân lực như một tấm thép rơi từ độ cao một trăm mét xuống, nặng nề đánh bay hắn ra xa.

Toàn tràng im lặng!

Nhìn cảnh Hạ Á ra tay không chút do sự, tất cả đều phải ngây ra!

Dù tổng Điều Độ Sứ chỉ như một món ăn trên đĩa, không ai thực sự quan tâm đến chức vị của hắn nhưng một tát này của Hạ Á đều nằm ngoài tầm dự đoán của họ! Một tát này giáng vào mặt tổng Điều Độ Sứ, nói một cách trưu tượng hơn là giáng vào mặt Áo La Đế Quốc, mang theo tất cả áp ức phẫn nộ kìm nén bấy lâu nay của một thế tiểu thế lực không được đường đường đế quốc để mắt tới, mang theo tất cả tâm niệm bất luận bất chấp bất cứ tôn ti quý tiện cuồng nhiên mãnh hàn nào, đánh mà lòng dạ sảng khoái!

Tần Chính nhãn thần nhất thời ngưng súc, xương ngón tay kêu lên răng rắc. Nên nhịn tiếp hay không? Nếu như bị người ta hạ nhục ngay trước mặt bao nhiêu người như vậy thì còn có thể chịu được, nhưng sợ rằng sau này còn bị chỉ trích nữa. Thân là đế quốc đại thần mà lại bị phi nghị đạn hặc thanh đá bay khỏi vân đoạn!

Đúng lúc này, giọng nói của Mộc Vũ Sương truyền ra khắp toàn tràng:

- Phàm là đệ tử Áo La Đế Quốc thì đừng tiến vào vòng tròn nửa bước! Vi giả nhất sát!

Mặc dù thốt ra mệnh lệnh băng lãnh nhưng đôi mắt thanh thủy ngọc nhuận của nàng thì vẫn không rời khỏi Lăng Phong, căn bản không hề để ý gì đến ngoại vật xung quanh.

Tổng Điều Độ Sứ vừa rơi xuống đất lập tức đứng bật dậy, giận dữ chỉ vào ba người Hạ Á:

- Được được được! Các ngươi…

- Câm miệng!

Tần Chính lạnh lùng quát lớn, tổng Điều Độ Sứ bất ngờ bị quát, tư thế lập tức cứng đờ. Hắn không phải kẻ ngốc, biết việc mình bị sỉ nhục giữa đám đông Tần Chính dù có kiêng nể cũng cũng thể nào nhịn được nên mới dám nhảy ra lần nữa, ai ngờ mọi chuyện lại vượt xa tầm dự đoán của hắn.

Tần Chính không mảy may giải thích, toàn thân hắn trở nên căng thẳng, khóe mắt khiêu động điên cuồng, từng từ từng chữ như rít qua kẽ răng:

- Tuân theo mệnh lệnh của Mộc tiểu thư, đệ tử của Áo La Đế Quốc không được tiến lên!

Những ánh mắt kinh ngạc hướng về phía Tần Chính, từ câu nói này chúng có thể nhìn ra thân phận của Mộc Vũ Sương còn cao hơn Tần Chính? Sao có thể như vậy được, Tần Chính là thái tử của Áo La Đế Quốc cơ mà. Chỉ những người hiểu rõ về Thần Vẫn Đại Lục như bọn Vân Tường mới mới quay sang nhìn Mộc Vũ Sương với ánh mắt thêm vài phần phỏng đoán và minh ngộ!

Tiếng gió vi vu, hoàng hôn nguyệt hoa sái lạc, chỉ còn sót lại những tiếng thở khe khẽ, tình cảnh quỷ dị như quỷ thành. Mọi người đều đang hướng về phía Lăng Phong – người đang nằm im trên mặt đất không hề nhúc nhích. Nhãn thần hoặc là cầu khẩn, hoặc là oán độc, hoặc là kinh nghi, đủ mọi thể loại không hề giống nhau.

Nam tử này bất luận hắn sống hay chết đều có thể khơi dậy một luồng huyết tinh phong bạo trong nội bộ Thương Khung Yếu Tắc!

- Động! Lão lục có phản ứng!

Đan Luân Nhĩ rống lên điên cuồng, nói liên tục như một cái miệng cống tắc bây giờ mới được khai thông:

- Không chết!

- Không chết!

- Đệ ấy không chết!

Trong những ánh mắt khác nhau của mọi người, Lăng Phong khe động đậy một ngón tay, Bối Nạp Thông vội vàng áp tai mình vào người hắn.

Vẻ mặt ngưng trệ lại đôi chút rồi nhanh chóng lộ ra một tia cuồng hỉ!

- Giáo quan được cứu rồi!

Bối Nạp Thông cảm nhận rõ ràng trái tim Lăng Phong đã ngừng đập nhưng lại đột nhiên phát ra cường kình lực lượng, âm thanh khiêu động bình bịch của đối phương khiến Bối Nạp Thông mừng đến rơi nước mắt!

- Thiên niên la hâm đan!

Thấy Lăng Phong đã hồi phục được sợi sinh cơ, Bối Nạp Thông vội vàng lấy ra thiên niên la hâm đan trong tiết văn. Thấy Lăng Phong có vài phần sinh khí, Mộc Vũ Sương mừng rỡ bịt chặt miệng, nước mắt của kinh hỉ vô hạn chi sắc cứ thế tuôn ra. Thấy Bối Nạp Thông định cho hắn uống đan dược, nàng vội vàng ngăn lại, nói:

- Không được, ta đã cho huynh ấy uống chín cửu dương ngọc tham đan, không được cho uống thêm đan dược nào nữa, nếu không dược tính tương trùng sẽ dẫn đến nguy hiểm.

- Cửu dương ngọc tham đan?

Bối Nạp Thông và Đan Luân Nhĩ cùng lộ vẻ ngạc nhiên, cuối cùng Đan Luân Nhĩ ngưng trọng hỏi:

- Mộc tiểu thư, cô cho lão lục uống mấy viên?

Mộc Vũ Sương chần chừ, nhìn ngọc bình trong tay:

- Tổng cộng mười tám viên.

Không cần phải hỏi nhiều, từ động tác của Mộc Vũ Sương, bọn Đan Luân Nhĩ biết chiếc ngọc bình này đựng mười tám viên cửu dương ngọc tham đan trong truyền thuyết là cực hạn. Với gia thế này, e rằng Mộc Vũ Sương đã cho Lăng Phong uống hết toàn bộ số thuốc. nguồn TruyenFull.com

Mới nghĩ đến sự quý giá và kì diệu của cửu dương ngọc tham đan, Đan Luân Nhĩ vừa mới cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng đã lại không khỏi nhói lên nuối tiếc.

Lô Sâm lúc này cũng không còn bộ dạng nhăn nhở thường ngày nữa, nét mặt nghiêm nghị khiến uy nghiêm cũng tự nhiên tán phát. Hắn bước tới trước mặt Mộc Vũ Sương, hỏi nàng với vẻ chất vấn:

- Mộc tiểu thư, là ai ra tay với lão lục?

Bị hắn bức vấn, Mộc Vũ Sương chỉ cảm thấy trong lòng có một cảm giác hơi kì lạ, cảm giác này vừa có chút giống như bị huynh đệ thân thích của người yêu trách móc, ấm ức vô cùng. Nàng hít một hơi thật ssaau, trả lời:

- Áo La Thương Hội.

- Áo La Thương Hội?

Lô Sâm chăm chú nhìn vào mắt Mộc Vũ Sương, thấy đối phương không hề có ý tránh né mới nặng nề gật đầu nói:

- Lão lục tin cô thì bọn ta cũng tin cô!

Bởi vì Lăng Phong tin nàng nên chúng ta mới đón nhận cô!

Đây cũng là ý Lô Sâm muốn nói. Bọn ta tôn trọng nàng tất cả chỉ vì lão lục, nếu như lão lục vì nàng mà bị Áo La Đế Quốc gây khó dễ chứ không phải Áo La Thương Hội…

Lô Sâm bỗng dưng quay đầu, nét mạnh lãnh tính túc nhiên ẩn chứa một tia kiên định, kiên định như một tòa cao sơn tráng lệ!

Sư huynh đệ bảy người, ngoài Tô Lam đang ở bên cạnh Mạch Kha ra, Lô Sâm bối phận dài nhất! Với sự một người luôn đắm chìm trong rèn luyện vũ khí vị nhị sư huynh bản tính lạc quan này lúc nào cũng thấy cười nói hỉ hả, chưa bao giờ biết phẫn nộ là gì. Từ nhỏ hắn đã đi theo Mạch Kha, bất cứ phong vũ nào đều có Mạch Kha chống đỡ, hắn chưa bao giờ cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm bất cứ việc gì hay chăm sóc bất cứ ai.

Lúc chia tay ở Tinh Lam Thành Môn, Mạch Kha đã đích thân căn dặn hắn phải hết sức chăm sóc các sư huynh đệ, nếu không lúc quay về ta sẽ xử lý con.

Lô Sâm cứ nghĩ đây chỉ là một câu nói đùa, chưa bao giờ ý thức được phân lượng của nó. Chỉ khi nghe thấy chuyện Lăng Phong ngã xuống miệng núi lửa ở Mạt Vân Túc, nghĩ tới Mạch Kha tâm tang như tử thần hắn mới đột nhiên tỉnh ngộ, cảm giác tự trách khiến hắn gần như phát điên!

Chúng ta là sư huynh đệ, ta có trách nhiệm phải chăm sóc các đệ!

Ngầng đầu lên trời, Lô Sâm mím chặt môi, lão đầu tử, con sẽ không khiến người phải đau lòng nữa đâu!

Rồi quay sang Huyết Sát Vệ, Lô Sâm thanh âm nhè nhẹ, khinh thanh ngữ khí nhưng lại mang một vẻ uy nghiêm không thể kháng cự.

- Lão lục bởi vì Áo La Thương Hội mà bị thương, mọi người biết phải làm gì rồi chứ?

Huyết Sát Vệ lẳng lặng không nói gì, chỉ đột nhiên siết chặt nắm đấm, thân thể căng như dây cung, từng tia từng sợi, từng đường sát khí đột nhiên phun phát, nồng liệt bức nhân!

Đám đông bị ngăn bên ngoài biến sắc, đối với họ mà nói Huyết Sát Vệ trước đây như một thanh kiếm chưa được mài dũa, hàn ý vẫn còn có chút thu liễm thì Huyết Sát Vệ bây giờ đã hoàn toàn tiệm lộ phong mang với khát vọng uống cạn máu tươi rồi mới quay về!

So với Huyết Sát Vệ thấy đồng đội bị thương mà lạnh lùng đến điên cuồng, Huyết Sát Vệ lúc này đã phát đến tia lạnh lùng, thương hại cuối cùng, thu sạch mọi cố kị lại, chỉ có khí tức sát lục vô cùng vô tẫn!

Bởi vì bị tín ngưỡng của họ đã bị thương!

Đồ Long hét lên:

- Hàn thống lĩnh, soái linh Thiên Phong Vệ, tiêu diệt Thương Khung Yếu Tắc Phân Hội!

Hàn Chính đột nhiên nhất chấn, sợ hãi nhìn Đồ Long:

- Nhưng

- Ngươi muốn ta nhắc lại mệnh lệnh mấy lần nữa?

- Vâng!

Đội ngũ của Vân Mộng Vương Quốc cũng bám sát theo.

Trông thấy ba chị đội như đám quỷ thu hồn này, đám đông không khỏi cảm thấy ớn lạnh. Phân hội của Áo La Thương Hội ở Thương Khung Yếu Tắc không giữ được nữa rồi!

Những người ở lại cẩn thận làm một cái cáng cứu thương, đặt Lăng Phong nằm lên đó. Khải Ân giơ cánh tay cường tráng nâng hai đầu cáng, bước nhanh về phía trú địa. Mỗi bước đi của hắn đều vô cùng cẩn thận như đang đi trên một sợi dây thép.

Mộc Vũ Sương đang định đi theo thì Tần Chính đã chạy ra ngăn nàng lại:

- Sư muội!

Mộc Vũ Sương nhíu mày, ngữ khí có vài phần lãnh đạm:

- Sư huynh, đây là ý gì?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất