- Đi, bên kia hình như có người đang chiến đấu!
Nguyên Thận đột nhiên lên tiếng cảnh báo.
Lăng Phong thu hồi tâm thần, phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy một nam tử đang bị một con ma thú hình trạng như trâu nhưng lớn hơn rất nhiều lần truy đuổi. Người hắn chi chít vết thương, máu vẫn không ngừng chảy nhìn vô cùng bi thảm.
Có vẻ hắn cũng biết nơi đây hoang vắng nên không kêu cứu chỉ nghiến chặt răng cố gắng chạy trốn công kích của con ma thú.
- Tê ngưu thú? Lăng huynh đệ, chúng ta cũng xuống đi, Hắc Nguyệt Trấn tạp cư các phương thế lực, nếu như chúng ta cứ bay trên không trung e rằng khó tránh khỏi những phiền phức không đáng có.
Lăng Phong gật đầu, thân hình như điện nhanh chóng xuất hiện giữa trận kịch chiến, ngay sau lưng tam tử. Nam tử vừa nhìn thấy Lăng Phong, nhất thời kinh hỉ hô lớn:
- Cứu mạng! Cứu mạng!
Vừa hô hắn vừa vội vàng chạy về phía Lăng Phong.
Thấy vậy Lăng Phong không khỏi nhíu mày, hắn vừa nhìn rõ trang phục của nam tử. Người này mặc một bộ khải giáp màu đen điển hình của dong binh, tuổi độ tứ tuần, mặc dù đang trong lúc hoảng loạn nhưng cước bộ không hề loạn, thực lực có lẽ cũng phải thất tinh.
Người này vừa nhìn thấy hắn liền chạy ngay lại, không hề quan tâm xem hắn có đủ sức đối phó với con ma thú hay không, phẩm tính xem ra không hề lương thiện.
Nhưng đã đi qua rồi, Lăng Phong cũng không tính toán mấy chuyện nhỏ nhặt đó, hắn thoáng ngăn con ma thú đang rít gào trước mắt lại, giơ tay ấn chặt đầu nó! Ầm, mặt đất rung chuyển. Con tê ngưu thú có thể hình bàng đại giãy dụa không ngừng, biểu tình phẫn nộ đến cực điểm, hồng mang không ngừng bắn ra từ mắt, bốn vó dậm liên tục xuống đất tạo nên một tầng bụi mờ.
Nhưng mặc cho nó giãy dụa thế nào, bàn tay Lăng Phong vẫn nặng tựa Thái Sơn, ghì chặt lấy nó!
Dần dần những tiếng gầm gừ biến thành những tiếng rên rỉ. Ma thú biết có giãy dụa cũng vô dụng nên chầm chậm quỳ rạp xuống đất, lệ quang ẩn hiện trong mắt.
Lăng Phong thản nhiên mỉm cười, con ma thú này cũng khá linh thông. Hắn chầm chậm thu hồi tay lại, quát:
- Đi đi!
Tê ngưu thú được đại xá, cuống quýt đứng dậy, điên cuồng bỏ chạy, chạy được một lúc lâu rồi mới dám quay lại nhìn Lăng Phong, bộ dạng lén lút buồn cười vô cùng.
- Cửu tinh! Đó là cửu tinh tê ngưu thú!
Hắc giáp nghê binh thấy vậy lẩm bẩm, nhãn thần tràn ngập vẻ khó tin! Đến tận bây giờ hắn mới nhìn rõ diện mạo của Lăng Phong, thân thể chấn động, lộ ra một tia dị sắc nhưng tia dị sắc đó đã được hắn giấu đi rất nhanh.
Hắn bước nhanh về phía Lăng Phong, khom người nói:
- Đạ ta tiên sinh đã cứu mạng, Tác Sâm vô cùng cảm kích.
Tên dong binh này phẩm tính vô cùng hèn mọn, nên Lăng Phong cũng không muốn dây dưa nhiều với hắn chỉ khoát khoát tay rồi xoay người bỏ đi
- Tiên sinh xin dừng bước.
Tác Sâm thấy Lăng Phong định bỏ đi, vội vàng ngăn lại. Thái độ Lăng Phong có chút không vui, hắn vội vàng giải thích:
- Xin hỏi đại danh của tiên sinh sau này còn…
Không đợi hắn nói hết, Lăng Phong đã phẩy tay:
- Không cần, ta chỉ tiện thì giúp một tay thôi. truyện được lấy tại TruyenFull.com
- Tiên sinh muốn đến Hắc Nguyệt Trấn?
Tác Sâm lại bám lấy, đảo mắt tìm một cách nói khác:
- Hôm nay mà muốn vào được Hắc Nguyệt Trấn không dễ đâu.
- Ồ, sao lại thế?
Lăng Phong dừng cước bộ, chăm chú nhìn Tác Sâm
Bị nhãn thần của Lăng Phong giám sát, bỗng dưng hắn thấy hoảng hốt, cúi đầu cung kính nói:
- Không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng mấy hôm nay số lượng người trấn thủ trong thành bỗng dưng tăng lên rất nhiều. Muốn vào được trong Hắc Nguyệt Trấn đầu tiên phải qua được sự kiểm tra của Bức Tông, không biết họ đang tìm cái gì.
- Bức Tông?
Lăng Phong rùng mình, bàn bạc với Thích Thiên Ách trong thức hải. Lại nghĩ đến lệnh truy nã trong tay Viên Nhạc, hắn tự trách mình quá đỗi qua loa. Bức Tông đã có hình ảnh của hắn trong tay, hắn muốn ung dung tự tại đi vào Hắc Nguyệt Trấn e rằng sẽ khó tránh khỏi bị người của Bức Tông chú ý. Nhưng xem ra bọn chúng không định để lộ thông tin về Long Tộc ngọc bích nên không để lọt hình ảnh của hắn ra ngoài, từ biểu hiện của Tác Sâm hắn có thể nhìn ra được điều đó.
Thấy Lăng Phong có chút ý động, Tác Sâm tranh thủ nói:
- Tiên sinh, dong binh đoàn của ta đóng ở Mộc Lâm Cốc cách đây không xa. Bây giờ trời đã tối, tiên sinh nếu không ngại có thể đến chỗ chúng ta nghỉ ngơi, ngày mai hãy vào thành? Đi cùng chúng ta vào thành có thể tránh được rất nhiều kiểm tra phiền phức.
Lăng Phong hơi suy nghĩ một chút, nhận lời:
- Ừm, được.
Tác Sâm đại hỉ, bận rộn phục vụ Lăng Phong. Lăng Phong đương nhiên cũng không cần vậy, nhất là sự nhiệt tình của Tác Sâm luôn khiến hắn cảm thấy không thoải mái, nhíu mày hỏi:
- Trú địa của các ngươi có cách xa đây không?
- Không xa.
Tác Sâm chỉ vào khu rừng rậm phía trước, trả lời:
- Đi qua cánh rừng kia là đến. Ta cứ nghĩ dựa vào võ lực của mình có thể vào đây săn bắn nhưng không ngờ lại gặp phải tê ngưu thú. Đúng rồi, tiên sinh, lúc nãy thấy ngài chế phục tê ngưu thú dễ dàng như vậy, chắc hẳn ngài đã là thánh vực rồi nhỉ?
- Ừm, mới vào không lâu.
Lăng Phong nói cho có lệ.
- Hả?
Tác Sâm kinh ngạc, chậc chậc tán thưởng:
- Thật hiếm có, ở tuổi này mà ngài đã là thánh vực rồi e rằng sau này vấn đỉnh linh cấp cũng chưa biết chừng! Lúc đó sẽ trở thành cường giả nhất phương của Vô Tẫn Hoang Nguyên chúng ta và được rất nhiều tông phái chiêu mộ.
Lăng Phong thoáng kinh ngạc. Hắn không ngờ ngay cả một võ giả thất tinh bình thường cũng biết chuyện về linh cấp trong khi người của Áo La thì không thể tưởng tượng ra được. Nghĩ vậy, Lăng Phong hỏi:
- Ngươi có biết bây giờ trong Vô Tẫn Hoang Nguyên có bao nhiêu tông phái không?
Tác Sâm trầm tư suy nghĩ một lát, nói:
- Bên trong Vô Tẫn Hoang Nguyên tông phái rất nhiều, bất cứ lúc nào cũng có thể có cường giả đứng ra thành lập tông phái. Nhưng nếu như không có linh cấp cường giả tọa trấn thì rất khó tồn tại! Đến bây giờ, chân chính có lẽ chỉ có tam tộc thất tông!
Nghe Tác Sâm nhắc đến "tam tộc thất tông", Lăng Phong cảm thấy Thích Thiên Ách hình như có chút căng thẳng, biết hắn quan tâm đến tông tích của Thích Thiên Ách nên Lăng Phong mới truy vấn. Phần đầu Tác Sâm nói cũng giống như những gì Thích Thiên Ách kể, nhưng phần sau có chút khác biệt.
- Trừ Bức Tông, Ngọc, Lan, Sát Tình, Huyền Nguyên, Thương Linh ngũ đại tông phái gần trăm năm nay không có biến hóa ra thì hai đại tông phái còn lại đều là mới nổi, trong đó có Liệt Thiên Kiếm Tông và Thanh Mộc Tông.
- Nghe nói tông chủ Bàng Phiên Vân của Liệt Thiên Kiếm Tông năm đó tiến nhập vào Vô Tẫn Hoang Nguyên mới chỉ là thánh vực đỉnh phong, nhưng mười lăm năm sau, trải qua vô số những cuộc chiến đấu liên tiếp, hắn đã nhanh chóng tấn thăng trở thành linh tôn! Được gọi là thiên tài truy bức Vi Tiếu đại nhân của Bức Tông!
Tác Sâm vẫn giữ nguyên thái độ giả tạo nhưng khi vừa nhắc đến Bàng Phiên Vân thì thái độ giả tạo đó lập tức biến mất, thay vào đó là sự ngưỡng mộ vô cùng.
Sinh ra trong loạn thế, bất luận là ai cũng đều phải kính nể sức mạnh!
- Mười lăm năm?
Thích Thiên Ách kinh ngạc nói:
- Vậy phải có thiên phú như thế nào?
Lúc Bàng Phiên Vân vào Vô Tẫn Hoang Nguyên hắn còn đang bị nhốt ở Phệ Linh Băng Diễm nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy chuyện này.
Lăng Phong cũng không khỏi chấn động, ở Thương Khung Hội Chiến, Lãnh Tinh Dực xuất thủ hắn đã ngầm đoán ra Bàng Phiên Vân có tu vi đáng sợ những cũng không ngờ lại đáng sợ đến mức ấy! Phải biết khi hắn tấn thăng thành thánh vực đỉnh phong chính trực tráng niên, tiến nhập Vô Tẫn Hoang Nguyên có lẽ là lúc khiêu chiến Võ Thần Phong thất bại. Vậy cũng có thể nói hắn trở thành linh tôn khi tuổi đời chưa đến một trăm! Nếu đem ra so sánh với nhau thì Ôn Đình, Vi Tiếu những người từng tấn thăng với tốc độc chóng mặt vẫn chưa là gì.
- Thanh Mộc Tông thì mới nổi cách đây không lâu, trước nó có Thích Thiên Tông nhưng đã bị Long Tộc tiêu diệt. Nghe đồn Thanh Mộc Tông và Long Tộc có một chút liên quan đến nhau, thậm chí có người còn nói thế lực đứng sau Thanh Mộc Tông chính là Long Tộc, cũng không biết thật giả ra sao.
Bởi vì có sự tích chấn động của Bàng Phiên Vân nên thông tin khiến người ta phẫn nộ vừa rồi không làm cho Thích Thiên Ách đặc biệt kích động.
Lăng Phong gật đầu, bây giờ thì hắn coi như đã hiểu triệt để về việc phân chia thế lực trong Vô Tận Hoang Nguyên.