Tinh Ngự

Chương 491: Cự tuyệt

Nhìn da thịt Lăng Phong lúc này chẳng khác gì một mảnh đất khô cằn đang tiếp nhận những giọt dinh dưỡng mát lành. Một cảm giác kích động vô cùng mỹ diệu tràn ngập trong lòng hắn, hắn đột nhiên nghĩ đến những gì Bảo Lan đã từng nói:

- Công kích của ngươi cũng tương đương với của lão già xấu xa đó nhưng kém hơn hắn nhiều. Công kích của hắn như mọc ra từ trong cơ thể.

Lúc đó Bảo Lan nói với vẻ mơ hồ, cô nghĩ song dực oa hoàng cũng tinh tu linh hồn nguyên lực nhưng không hiểu nhiều về phương thức tu luyện của thuật luyện sư nên không giảng giải triệt để, rõ ràng.

Nhưng bây giờ những lời ấy đang lặp đi lặp lại trong đầu Lăng Phong, trùng kích linh hồn hắn, rửa sạch lớp bụi trần còn bám lại trên tâm linh hắn.

Lăng Phong đã hiểu hết được câu "mọc ra từ cơ thể" mà cô nói có ý nghĩa gì: Trước đây hắn cứ nghĩ xích luyện cương giáp là một loại kĩ năng phụ trợ, giống như một thứ vũ khí vậy chỉ sử dụng khi phải đối mặt với kẻ thù nên cũng chưa bao giờ nghiên cứu kĩ hay để ý quá mức. Nhất là sau khi có được tinh kĩ, xích luyện cương giáp chỉ giúp được công kích lực một phần rất nhỏ nên cũng không còn được Lăng Phong quan tâm nhiều.

Trên thực tế, đây là siêu cấp chiến đấu lực thuộc về linh hồn hệ thiên hành giả! Đối với vật chất thiên hành giả mà nói, họ không thể đánh thức được địa thủy hỏa phong tứ hệ nguyên lực nhưng họ có thể tham tu linh hồn nguyên lực. Mặc dù linh hồn nguyên lực ấn rất khó tham ngộ, muốn có được thành tựu cũng rất khó nhưng thành tích công kích lực thì luôn vượt qua tứ hệ còn lại.

Nói một cách sâu hơn, nếu họ có kì ngộ tu luyện thêm một môn cương khí, tiến hành dung hợp cương khí với niệm thức, tu luyện thành một môn cương giáp thì uy lực sẽ còn mạnh hơn. Trong thánh vực, rất khó đụng phải đối thủ! Hằng Trùng trước đây cũng đã nói, vật chất thiên hành giả vô dụng, đó là sai lầm!

Đó không phải là diệu dụng thực sự của cương giáp, uy lực của nó không chỉ dừng ở đó!

Nếu có thể tu luyện thành cương giáp, bước tiếp theo có thể tiến hành nội luyện, không ngừng lợi dụng niệm thức tần biến để từng bước dung hợp cương giáp với cơ thể cho đến khi mỗi tế bào trong cơ thể đều tràn ngập năng lượng kì diệu kết hợp giữa niệm thức và cương khí, sau đó không ngừng cường hóa, cuối cùng tạo nên một món binh khí siêu cấp hình người.

Thuật luyện sư sở dĩ được gọi là kẻ mạnh nhất trong linh cấp Lăng Phong đoán ngoài việc họ có thể tham ngộ linh hồn hệ tinh kĩ ra, "nội luyện cương giáp" cũng là một nguyên tố quan trọng. Chỉ cần triệt để nội luyện thành công, tự thân thuật luyện sư cũng giống như một món thần binh lợi khí, lửa đốt không cháy, vào nước không ướt, bị lôi điện đánh cũng không bị sao!

So với lôi điện thối thể trong lúc hóa linh hiệu quả rõ ràng hơn trăm lần! Lúc cận chiến ai còn có thể ngăn nổi hắn? Nếu như có thể tham ngộ được tinh kĩ viễn thành công kích thức, bất luận cận chiến hay viễn công, e rằng đều không có đối thủ!

Nhưng tiếng nứt giòn giã truyền xuất từ trong cơ thể Lăng Phong, mỗi một thanh đều thanh thúy mà vang vọng, tiền âm chưa dứt hậu âm đã lại bắt đầu, quấn quýt hội tụ với nhau tạo thành một chuỗi âm thanh ồn ào láo nháo như cơ thể hắn đang bị điện giật.

Nói thì có vẻ chậm, trên thực tế, chỉ trong một cái chớp mắt, mọi chuyện đã hoàn thành. Một loại thể nghiệm chưa từng có tràn qua trong đầu. Hoàn toàn không cần đặc biệt dùng niệm thưc để quan sát ngoại giới mà chỉ cần dùng mũi để thở, từng tầng không khí tươi mới vô cùng, thứ không khí chỉ lướt qua nguyên dã đã tràn ngập trong khoang mũi hắn, nhẹ nhàng tiến nhập vào phế phổi hắn.

Phóng tầm mắt, mọi thứ bên ngoài ngoại giới trở nên rõ ràng dị thường, thậm chí, nếu như tập trung tinh thần, Lăng Phong có thể phân biệt rõ từng tia phong khí vân lưu!

Cường đại.

Cường đại đến mức chỉ cần giơ tay là đã có thể bóp nát sơn phong, chặt đứt hà lưu!

- Ha ha ha ha, thiên sư vệ, giết hắn, ta muốn khí mạch trong người hắn cạn hết và phải chết khô!

Những lời nguyền rủa độc ác vô cùng thốt ra từ miệng Hi Cảnh khiến người ta không khỏi ớn lạnh. Thấy Lăng Phong vẫn đứng yên giữa đám tiềm u quỷ thứ không chút động đậy hắn cứ tưởng đối phương đã mất đi khả năng phản kháng nên thích thú vô cùng.

Thiên sư vệ vốn chỉ làm theo mệnh lệnh của chủ nhân, mệnh lệnh bạo nghiệt của Hi Cảnh vừa xuất, đôi mắt ngân bạch sắc của nó lập tức chuyển sang đỏ lòm như máu, bốn vó nặng nề dậm mạnh xuống đất, không thấy có bất cứ năng lượng nào dũng xuất còn đám lông mao bạch mang xung quanh Lăng Phong thì đang bạo tăng lên ba bốn lần.

Nhìn sơ qua chỉ thấy một tầng lông tơ dài mềm mại như muốn khiêu vũ cùng mây gió đang quấn chặt lấy một con người bên trong.

- Tông chủ!

Thấy dị trạng phát sinh, mọi người không còn kiềm chế thêm được nữa, mà người nóng ruột nhất chính là Tiêu Hắc. Hắn điên cuồng lao về phía Lăng Phong, bất chấp sống chết, nhìn bộ dạng như có vẻ như muốn dùng tay dứt hết đám lông mao chi chít kia ra khỏi cơ thể Lăng Phong!

Đối với Tiêu Hắc mà nói, vì có Lăng Phong xuất hiện, hắn mới có được cơ hội nắm bắt quyền thế lớn hơn, thỏa mãn dã tâm quyền lực của hắn. Nếu như mất đi Lăng Phong, những thứ đó rồi cũng sẽ tan biến như mây trời.

Bất luận xuất phát từ sự tôn sùng thực sự dành cho Lăng Phong hay từ cảm giác lo sợ bị mất đi quyền lực, hành động này của Tiêu Hắc là quá liều mạng, gần như dồn hết sức lực trong người.

Hành động này chẳng khác gì đẩy ngã một quân bài domino, nhất thời tạo nên một chuỗi những phản ứng liên tiếp. Hằng Trùng, Tào Kế Suất, Du Thiên Trì lần lượt trùng xuất, ngay cả hai người Tuyết Niệm đang thối thân hóa linh cũng giật mình, lôi điện sau lưng cuồng dũng, cũng định lập tức xông vào.

Tịch Tùng Tử và vị lão giả sau lưng quay sang nhìn nhau, cùng lộ ra thần sắc nghi hoặc. Không lẽ họ đoán sai? Đối diện với nguy cơ này rồi mà vẫn chưa thấy Sáng Tông tung ra con át chủ bài, không lẽ, Sáng Tông không hề giam giữ Huyền Nguyên Tông hỏa lão? Hay là con át chủ bài của chúng có vấn đề?

Những câu hỏi liên tiếp cứ thế phù hiện trong đầu họ, Tịch Tùng Tử xoa xoa cằm, nhíu mày suy nghĩ, nếu như những gì hắn suy đoán là đúng thì hắn đã bỏ qua điều gì? Hi Cảnh thấy vậy rống lên

- Đám người ngu ngốc! Tiềm u quỷ thứ, kẻ nào dính phải cũng sẽ bỏ mạng, các ngươi làm thế cũng vô ích thôi! Nhưng cũng chỉ là mất thêm vài cái mạng quèn ấy mà.

Le lưỡi liếm liếm môi, một tia thị huyết quang mang bắn ra từ mắt Hi Cảnh:

- Đã như vậy rồi, hãy để ta thu hoạch tính mạng của các ngươi, cùng nhau chết đi!

- Cái gì?

Trong cảnh hỗn loạn, một tiếng hô dõng dạc phát ra từ trong đám lông mao bạch mang. Âm thanh ấy như tiếng sấm giữa trời xanh, vang vọng trong tim mỗi người.

Liền sau đó, lấy một điểm làm trung tâm, phong khí nhanh chóng xoay chuyển, bạch mang cũng bị cuốn theo như hoa rụng, điên cuồng trôi vào trung tâm vòng xoáy. Nguồn tại http://Truyện FULL

Hi Cảnh trợn tròn mắt, không tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình. Những người đang lao đến thì lậ tức dừng lại, nín thở quan sát.

Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, một thân ảnh huyền bào xuất hiện lơ lửng giữa hư không. Mặc dù chỉ lặng lẽ đứng đó nhưng thân ảnh đó như được dệt nên bởi kim võng, lông mi lông mày tóc tai chân tay, chỗ nào cũng đang phát ra quang mang lấp lánh.

Dịch lượng!

Chỉ có hai chữ sức mạnh mới mô tả được cảm giác trong lòng mọi người. Dường như thân ảnh huyền bào này là đại diện của sức mạnh chân lý. Hắn chỉ giơ tay, những dải ngân mang đủ để giết chết một linh sĩ bình thường nhanh chóng hội tụ lại trong lòng bàn tay, còn lòng bàn tay hắn thì chẳng có hề hấn gì, sau đó tất cả ngân mang đều biến mất không chút dấu vết.

Phong khí gào thét, ám ánh lập lòe, thân ảnh huyền bào đạp lên hư không, chầm chậm bước đi như một vị thần tràn đầy uy lực.

- Không! Ta không tin!

Hi Cảnh hoàn toàn suy sụp, rống lên một tiếng:

- Hồng thiểm hiện, thiên phong ngâm, dung hợp! Ta muốn ngươi phải chết!

Tiếng rống vừa dứt, chỉ thấy con sư linh cũng rống theo, vạn tấn thủy lượng phun ra từ miệng nó, nhanh chóng hình thành nên một cánh cổng lớn bằng hồng thủy. Hồng môn cao hơn trăm mét, xuyên cả vào mây, dày chừng một mét, sừng sững xuất hiện như đang giam giữ một con mãnh thú hồng hoang và phải hết sức cẩn thận.

Bên trong khung cửa, hồng lưu cuồn cuộn gào thét, không ngừng dâng trào, hình thành nên một huyễn tượng không có bắt đầu, không có kết thúc, chảy mãi không thôi.

Gần như đồng thời, một tiếng sét lớn nổ vang trên đỉnh hồng môn, những đường thanh quang lôi điện cũng nhoáng nhoàng xuất hiện theo. Đầu tiên là một trận thanh sắc cuồng phong xuất hiện trước mắt mọi người. Bên trong cuồng phong, điện xà du tẩu. Đây rõ ràng là một cơn gió được hình thành bởi những con điên xà!

Những tiếng rít lạnh lẽo vang lên khiến mọi người như muốn vỡ mật.

Chỉ thi triển một chiêu mà có thể hội tụ được cả phong thủy lượng hệ nguyên lực và dung hợp được cả hai lưỡng đại tinh kĩ ấy!

Lăng Phong nhướng mày, quát lên một tiếng:

- Các ngươi tránh ra!

Tiếng quát vừa dứt, bảy ngôi sao gần như đồng thời sáng lên trong cơ thể hắn. Bầu trời bỗng dưng tối sầm lại, đâu đâu cũng thấy những luồng khí lưu đen ngòm như mực. Trong những luồng khí lưu ấy, chỉ có ánh sáng của bảy ngôi sao đó là nổi bật nhất.

Bảy thanh kiếm ảnh bay ra khỏi cơ thể, Lăng Phong rung tay, bảy ngôi sao đang lơ lửng trên trời phát ra tinh mang lấp lánh và trực tiếp truyền nhập vào trong kiếm ảnh. Trong nháy mắt, kiếm ảnh đột nhiên lớn hơn gấp mười lần!

- Tiểu thế giới!

Hi Cảnh kêu lên một tiếng kinh ngạc, kiến thức của hắn mạnh hơn Mạc Tà Quân rất nhiều nên có thể lập tức phân tích ra được hàm ý đại diện trong tiểu thế giới của Lăng Phong.

Một tiểu thế giới chân thực như vậy, ảo diệu như vậy, khiến người ta không thể phân biệt thật giả như vậy, không lẽ hắn vừa tấn thăng thêm được một tầng?

Trong khoảnh khắc này, tâm linh của hắn cuối cùng cũng xuất hiện một tia sợ hãi. hắn bắt đầu muốn chạy, chạy khỏi chỗ này! Báo lại những sự tích liên quan đến "Mộc tông chủ" cho sư tôn, mời sư tôn đích thân động thủ. Nếu như không giết chết được tên thiên tài tiềm lực đáng sợ này, sau này sao có thể yên lòng ngủ ngon được?

Nhưng hắn không còn cơ hội nữa.

Bảy thanh kiếm ảnh đã huyễn hóa ra một đường quang lưu kinh thiên động địa chém thẳng xuống người hắn, kiếm mang rộng lớn như muốn phủ kín đất trời.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn truyền khai, âm thanh vượt quá tầm chịu đựng của màng nhĩ người ta huyễn hóa thành những đường sóng siêu âm, xuy xuy xuy, rất nhiều người có tu vi tương đối thấp cảm thấy màng nhĩ đau nhói và một tia máu trào ra.

Đám đệ tử còn càng thảm thiết hơn, a a kêu lên không ngừng, liên tiếp lùi lại phía sau, sợ hãi nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.

Những dải thủy lưu, những luồng phong khí lôi điện trong lúc v chạm kịch liệt đã bị xé thành vô số mảnh, tứ tán khắp nơi, bắn vào thiên không tạo nên những vết rách chằng chịt. Những vết rách đen ngòm, mãi không thấy tan, như cái miệng lớn của một con cự thú cứ há mãi chờ đợi.

Trên thực tế, những vết rách đen ngòm ấy còn hung tàn hơn cả miệng của một con cự thú. Bởi vì chúng đều là lối vào của những dòng loạn lưu nên chỉ cần bị cuốn vào đó thì chỉ có nước mất mạng mà khả năng cao nhất là chết đoi chết khát.

Trong vụ nổ đó, thân ảnh huyền bào hình như không hề hấn gì, thân hình như tiễn trực tiếp xuyên qua khoảng cách vài trăm trượng, năng lượng loạn lưu đâm vào cơ thể hắn như đâm phải một khúc gỗ có bọc lụa bên ngoài, hự một tiếng rồi biến mất không chút dấu vết.

Thoáng cái đã thấy thân ảnh huyền bào xuất hiện trước mặt Hi Cảnh, chỉ thấy một luồng quang mang lấp lánh vàng như bạc được bắn ra từ bàn tay sáng bóng ấy!

Không khí bị ép mạnh, biến thành một mũi tên sắc nhọn trực tiếp cắm thẳng vào lồng ngực hắn.

Mũi tên không khí nở bung ra trong cơ thể hắn như một bông hoa cúc, những cánh hoa điên cuồng bành trướng, xoạt xoạt, thân thể Hi Cảnh hoàn toàn nổ tung!

Một miếng hạch tinh lớn bằng ngón tay bay ra, Lăng Phong nhanh tay chụp lấy nó. Ngoài ra hắn còn thu hoạch được thêm con thiên sư vệ vừa mất chủ nữa. Quang mang quanh người nó tẫn tán và lại huyễn hóa trở về hình dạng một khối viên cầu.

Hít vội một ngụm không khí, Tịch Tùng Tử dội một gáo nước lạnh vào trái tim vẫn đang xao động vì những gì vừa diễn ra của mình, cố làm cho nó bình tĩnh hơn. Hắn kinh hãi quay sang nhìn Lăng Phong, một kiếm chém vỡ dung hợp của hai đại tinh kĩ, thái độ quyết đoán như vậy bây giờ rất khó nhìn thấy! E rằng linh tôn cấp bậc cường giả cũng chỉ làm được đến vậy là cùng.

Lăng Phong khẽ nhắm mắt, biểu tình trầm ngâm, lúc nãy xuất thủ giải quyết tinh kĩ hợp công giữa Hi Sanh và thiên sư vệ mặc dù trông có vẻ đơn giản nhưng trên thực tế đã tổn hao của hắn khá nhiều sức lực. Nếu như không phải bất ngờ lĩnh ngộ nội luyện cương giáp từ đó tăng cường uy lực của chiêu "thất đẩu tinh vũ chưởng" thì hắn cũng không thể chiến thắng dễ dàng đến vậy.

Thức hải không ngừng hồi tưởng lại những gì vừa xảy ra, kiếm linh kiếm nguyên kiếm ảnh bắt đầu nhanh chóng phân tích chúng, dần dần, một cảm giác hưng phấn dìu dịu nổi lên. Lăng Phong mở trừng mắt, một luồng tinh mang chợt hiện: dung hợp!

Không sai, chính là dung hợp.

Chỉ cần như vậy thôi bất luận là Hi Cảnh hay thiên sư vệ tinh kĩ công kích lực mà chúng thi triển đều không phải quá mạnh, ngay cả tiềm u quỷ thứ kì dị vô cùng cũng không được coi là cường hãn, cùng lắm chỉ là phương thức công kích khiến người ta không kịp phòng bị.

Nhưng sau khi chúng liên hợp lại với nhau, công kích lực mạnh hơn rất nhiều lần, hai đại tinh kĩ vô cùng đơn giản sau khi kết hợp hiệu quả tăng lên gấp đôi! Cũng giống như dung hợp linh kĩ mà Lệnh Hồ huynh đệ thi triển, chỉ cần dung hợp, họ sẽ tương đương với một bát tinh cường giả bình thường, hoàn toàn có thể khiêu chiến vượt cấp.

Đó chính là uy lực của dung hợp!

Không chỉ linh kĩ mới có thể dung hợp, tinh kĩ cũng có thể làm vậy! Vậy nên mới có nhị dung linh sĩ, nhị dung linh tôn, đại viên mãn cấp linh tôn! Còn làm thể nào để dung hợp được tinh kĩ, Lăng Phong vẫn chưa có khái niệm, cho đến khi phải đối diện với Hi Cảnh và thiên sư vệ mới bất ngờ hiểu ra và có chút minh ngộ. Hắn cảm thấy bản thân đã nắm được một cái gì đó. Mặc dù vân chưa thể lý giải một cách toàn diện nhưng nói chung là đã mở được một cánh cửa lớn.

Có ý niệm này trong đầu, Lăng Phong đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, dùng niệm thức quét khắp một lượt mặt đất trong phạm vi một trăm trượng vuông. Ngân mang nhàn nhạt như ánh trăng rớt xuống, ôm lấy cả mặt đất bao la.

Tìm thấy rồi Lăng Phong mừng rỡ, giơ tay về phía mặt đất bụi bặm, cương khí cường đại lập tức phun phát hình thành nên một bàn tay, nhặt miếng tinh chương ra khỏi vũng máu. Nhẹ nhàng thúc động cương khí lau sạch vết máu dính bên trên, Lăng Phong lộ ra một nụ cười hớn hở.

Quả nhiên không nằm ngoài tầm dự đoán của hắn, Hi Cảnh có thể tiến hành dung hợp hai tinh kĩ không cùng hệ không phải dựa vào sức mạnh tự thân mà là được tinh chương trợ giúp! Nhìn miếng tinh chương trên tay, chỉ thấy khối linh hồn vật tính trong nó không ngừng chuyển động, đây là một loại quái vật nửa người nửa rắn, nửa cơ thể mình rắn trắng đến chói mắt, nửa còn lại thì xanh ngắt một màu như phỉ thúy.

- Đây là loại quái vậy gì vậy, ma thú?

Lăng Phong kinh ngạc, tự lẩm bẩm với chính mình, tìm khắp kho tri thức của Sang Sư mà không tìm ra tài liệu ứng đối nên đành tạm thời từ bỏ.

Tri thức Sang Sư có được rất toàn diện nhưng không phải cái gì cũng có thể tìm được trong đó. Hắn chỉ cần biết con quái vật linh hồn hạch tinh này có diệu dụng dung hợp hai đại tinh kĩ không cùng hệ, thật khiến người ta kinh ngạc.

Vì kịch chiến, tinh chương bị hư tổn một phần, không thể lập tức kích phát tinh kĩ trong đó. Nhưng Lăng Phong cũng không quá thất vọng bởi với niệm thức cường đại và tri thức luyện chương bàng đại mà hắn có được bây giờ muốn sửa chữa lại nó hoàn toàn không phải việc gì khó. Chỉ có điều linh hồn vật tính trong đó rất hiếm thấy, không biết nên tìm kiếm từ đâu.

Cuộc chiến lần này mặc dù gian khổ nhưng Lăng Phong thu hoạch cũng không ít, nhất là nội luyện cương khí chi đạo. Lăng Phong cảm nhận được mình vẫn chưa hoàn toàn nắm bắt được nhất chiêu này, tiếp theo có lẽ còn phải tiếp tục tiến hành nội luyện. Sau khi thành công triệt để, nó sẽ là một loại linh hồn tinh kĩ khác!

Lúc này, có hai linh hồn tinh kĩ trong người, một đại hỏa hệ tinh kĩ phối hợp, bản thân có thể trở thành một linh tôn thực sự, hơn nữa trong linh tôn còn có rất ít đối thủ!

Lăng Phong không biết, lúc hắn phát hiện ra linh hồn vật tính quỷ dị trong tinh chương, sâu trong thức hải, thân ảnh Sang Sư dần dần phù hiện, nét mặt ông ánh lên một tia ngưng trọng, lẩm bẩm nói:

- Các ngươi cuối cùng cũng đã xuất hiện?

Bụi trận nhẹ phủ.

Lăng Phong nhìn sang phía Tịch Tùng Tử, không nói câu nào.

Không biết có phải vì tác dụng uy hiếp của nhất chiêu mà Lăng Phong vừa dùng giết chết Hi Cảnh hay không mà Tịch Tùng Tử cảm thấy tâm thần ớn lạnh, cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng trên khuôn mặt gần như đã đông cứng. Cố gằng vận chuyển chân nguyên lực trong thức hải, cố gắng xua đuổi cảm giác đông cứng ấy, hắn thầm hít một hơi thật sâu, buộc phải đánh giá Lăng Phong cao thêm mấy phần: trong đồng cấp, linh vực bó buộc chi lực căn bản không thể sản sinh tác dụng, nhưng cùng là linh sĩ, hắn lại có thể áp chế mình, khả năng này thật là đáng sợ!

Mặc dù chưa từng giao thủ nhưng Tịch Tùng Tử biết mình đã thua một hiệp, chắp tay nói:

- Mộc tông chủ thần uy, thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.

- Tịch tiên sinh khách khí rồi.

Lăng Phong vẫn không thể hiện bất cứ thái độ nào, lạnh lùng phẩy tay, hỏi:

- Không biết Tịch tiên sinh đến bổn tông có việc gì không?

Câu hỏi nghe thì có vẻ khách khí nhưng Tịch Tùng Tử biết nếu như mình trả lời không khéo, thứ chờ đợi mình phía trước tuyệt đối không phải sóng yên biển lặng. Lăng Phong vừa cất lời, đám linh cấp cường giả xung quanh lập tức quây lại, Tịch Tùng Tử hiểu, chúng tuyệt đối không ngại việc chôn thêm một linh sĩ khác!

Do dự một lúc, nghĩ đến mục đích chính đến đây của mình, Tịch Tùng Tử không khỏi cảm thấy ngán ngẩm. Nếu như nói thật, hắn có thể thấy người của Sáng Tông nhất định sẽ kích khởi phản đạn cực đại, cuối cùng có khiến cho hai người có rơi vào tay địch hay không vẫn chưa biết được!

Nhưng che giấu? Cảm nhận được hai con mắt như có thần linh tiềm ẩn của Lăng Phong, Tịch Tùng Tử lập tức từ bỏ ngay ý định khó khăn lắm mới nghĩ ra này. Không hiểu vì sao hắn cảm thấy nếu như nói dối trước mặt Lăng Phong thì hậu quả sẽ còn tồi tệ hơn.

Một cảm giác chua sót dâng tràn trong lòng Tịch Tùng Tử, hết sức cẩn thận lựa chọn từ ngữ:

- Mộc tông chủ, ta biết quý tông mới sáng lập chưa được bao lâu, đang trong lúc chiêu mộ nhân thủ. Chính vì như vậy nên mới...

Không đợi hắn nói hết, Lăng Phong đã nhíu mày, khó chịu nói:

- Tịch tiên sinh, ngươi rốt cục định nói gì thì cứ trực tiếp nói thẳng ra.

- Vậy được.

Tịch Tùng Tử cắn răng, liều mạng nói:

- Vậy thì ta nói thẳng, quý tông mấy ngày trước nghênh chiến với người của Huyền Nguyên Tông, thanh danh cực đại. Vừa hay có đệ tử của Vô Không Sơn ta đứng bên cạnh nhìn thấy, thanh niên trử tuổi mà, Mộc tông chủ chắc cũng hiểu, chúng thấy quý tông thực lực cố kính nên có ý muốn gia nhập.

Nói đến đây, hắn đổi sang trạng thái đau khổ:

- Cái này cũng là trách ta quản lý không nghiêm, nên mới để xảy ra chuyện đại bại môn phong này, Mộc tông chủ nếu như không trách, có thể ban những người này cho bổn tông được không?

Lăng Phong bây giờ đã hiểu mục đích đến đây của Tịch Tùng Tử. Vì mấy ngày trước đệ tử của hắn xin gia nhập Sáng Tông, làm đại thương thể diện của Vô Không Sơn nên hắn mới tìm đến đây đòi lại đệ tử.

Từ bên ngoài nhìn vào chuyện này có vẻ không có gì. Nhưng đối với Vô Không Sơn mà nói đó là một chuyện lớn! Nếu như đệ tử của hắn chạy sang Long Tộc hay Huyền Nguyên Tông nhưng tông phái nhất lưu thì không có gì đáng chê trách, nhưng gia nhập vào một tông phái nhị lưu như Sáng Tông, nhất định sau sẽ khiến người khác nghị luận Vô Không Sơn không bằng được Sáng Tông.

Thứ đáng sợ nhất trên thế gian này là những lời đồn đại, ba người thành hổ, với Vô Yến Sơn, điều đáng sợ nhất là bị người khác coi thường.

Nhưng liệu mình có nên bằng lòng không?

- Tông chủ!

Tiêu Hắc tiến lên một bước định khuyên giải điều gì.

Hành động liều mình xông lên vừa rồi của hắn Lăng Phong biết hết, quay sang nhìn hắn cười dịu dàng. Lăng Phong không muốn tìm hiểu nguyên nhân của sự trung thành ấy, chỉ cần sau này Tiêu Hắc có thể trở thành một người trong trận doanh của hắn, dùng chân tâm để hồi báo hắn!

Không suy nghĩ nhiều, Lăng Phong quay sang Tịch Tùng Tử nói:

- Bổn tông gần đây đúng là chiêu mộ rất nhiều đệ tử, nhưng bên trong có đệ tử của Tịch tiên sinh hay không thì vẫn cần có thời gian để kiểm chứng, một hai ngày sau mới có thể giải quyết được.

Yêu cầu của Tịch Tùng Tử đã bị Lăng Phong ném lại như ném một quả bóng da. Bên ngoài nhìn thì có vẻ mềm mại ôn hòa nhưng thái độ bên trong thì vô cùng cứng rắn!

Thấy Lăng Phong trả lời như vậy, Tiêu Hắc thở phào nhẹ nhõm, không cần biết những lời Tịch Tùng Tử nói có thật hay không, Sáng Tông tuyệt đối không đồng ý yêu cầu này! Lý do rất đơn giản, chỉ cần đồng ý, bên ngoài lập tức sẽ có tin đồn "Sáng Tông ngay cả khả năng bảo vệ đệ tử của mình cũng không có!"

Bọn họ sẽ không cần biết nguyên nhân bên trong, chỉ cần biết một nhị lưu tông phái tông chủ tìm đến đòi người, Sáng Tông cũng ngu ngốc đưa người ra. Điều đó chứng tỏ Sáng Tông không có khả năng bảo vệ đệ tử của mình, với một tông phái mới được sáng lập mà nói, đây là một đòn chí mạng, sau này e rằng sẽ không còn ai dám gia nhập Sáng Tông nữa, ngay cả những người đã gia nhập rồi cũng sẽ phân tâm.

Nên, mới nghe thấy yêu cầu này, Tiêu Hắc liền lập tức lên tiếng, may mà Lăng Phong đã từ chối một cách quyết đoán!

Tịch Tùng Tử thấy Lăng Phong từ chối thẳng thừng như vậy, thái độ không quá kích động mà ngược lại vẫn vô cùng bình thản. Không ai hay biết, trên thực tế, hắn đang lén thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Không hiểu vì sao, lúc Lăng Phong cự tuyệt một cách thẳng thừng, ấn tượng mà hắn để lại trong lòng Tịch Tùng Tử đã vô tình biến thành một "Lăng Phong có tính cách bạo liệt". Lúc mới đưa ra yêu cầu, Tịch Tùng Tử sợ đến toát mồ hôi lạnh, hắn sợ Lăng Phong sẽ trực tiếp ra tay. Mặc dù không tự coi nhẹ tu vi của mình nhưng hắn không dám tự tin mình có thể đấu lại Lăng Phong!

May mà mọi chuyện không phát triển đến mực cực đoan như hắn tưởng tượng.

Nhìn Lăng Phong, Tịch Tùng Tử mấp máy môi, một chút thanh âm cũng không có nhưng môi thì vẫn không ngừng run rẩy. Đối phương thì ngược lại, Lăng Phong biểu tình vẫn không hề thay đổi, chỉ khe khẽ lắc đầu. Tịch Tùng Tử có vẻ cuống, môi mấp máy điên cuồng.

Đến đây dù có là kẻ ngốc cũng có thể nhận ra họ đang truyền âm nói chuyện. Chỉ không biết Tịch Tùng Tử đưa ra yêu cầu gì mà kết quả vẫn thấy bị Lăng Phong cự tuyệt.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất