Lăng Phong biết nàng là đang hạ mã uy cho mình, mục đích chính là vì Trần Hàng chèn ép mình đây.
- Lăng Phong thích tu luyện tại hồ nước, cho dù muốn chạy tới cũng phải tốn một ít thời gian.
Úc Vi thản nhiên vì Lăng Phong giải thích nói. Nàng thân là huấn luyện viên của doanh huấn luyện, cho dù là Trần Ấu Dung năm đó cũng phải chịu qua sự dạy dỗ của mình, có nàng ra mặt, Trần Ấu Dung tự nhiên không thể tiếp tục mượn đề tài phát huy, không thể làm gì khác hơn là khẽ hừ một tiếng:
- Lần trước ngăn chặn Giản gia chính là các ngươi sao?
Lăng Phong trong lòng rùng mình, ngăn chặn Giản gia? Theo tiềm thức hắn liền nghĩ tới Sang Sư, chẳng lẽ có dấu vết gì bị gia tộc phát hiện rồi sao? Hắn sắc mặt bình tĩnh, nói: xem tại TruyenFull.com
- Là ba người chúng ta.
Hắn biết chuyện Sang Sư tuyệt đối không thể đưa ra ánh sáng, mặc kệ gia tộc phái người tới đây là vì lý do gì, bản thân cũng phải cẩn thận che lấp, mà lúc này biện pháp che lấp tốt nhất tự nhiên chính là đem Trần Hàng kéo xuống nước luôn.
Quả nhiên, thấy Lăng Phong nhắc tới thân đệ đệ của mình, Trần Ấu Dung sắc mặt khẽ biến:
- Nhiệm vụ lần trước ba người các ngươi hãy kể lại một lần cho ta, không được có bất cứ giấu diếm gì! Sau khi trở về ta sẽ tự mình bẩm báo tộc trưởng.
- Nhiệm vụ lần nọ chúng ta cũng không rõ ràng cho lắm, ta xem vẫn là phiền Trần Hàng nói đi.
Khải Ân cười lạnh nói:
- Công lao của nhiệm vụ tất cả đều thuộc về Trần Hàng, ta thấy Lăng thủ tịch bất quá chỉ là trói buộc thôi.
Trần Ấu Dung nhìn về phía đệ mình, thấy Trần Hàng lộ ra ánh mắt xấu hổ, trong lòng không khỏi trầm xuống. Nàng tới quá vội vàng, căn bản không có cơ hội cùng Trần Hàng nói chuyện, kể cả việc Trần Hàng lừa gạt báo cáo nhiệm vụ cũng không rõ ràng cho lắm.
Sợ hãi Khải Ân lại lôi thêm chuyện gì ra, Trần Hàng hơi hoảng bước lên phía trước lấy năm lấy mười đem toàn bộ lời nói dối hôm đó nói lại một lần. Bất quá lần này hắn không có khoái ý như trước, từ ánh mắt phát lạnh của hai người Lăng Phong, hắn chỉ cảm thấy giống như là kim chích đâm thẳng sau lưng, cả người khó chịu không thôi. Một cổ phẫn nộ dấy lên trong lòng, Lăng Phong, sớm muộn gì ta cũng sẽ cho ngươi đẹp mắt!
- Chẳng lẽ nhiệm vụ lần trước xảy ra vấn đề gì sao?
Trần Ấu Dung trả lời:
- Úc huấn luyện viên, sự tình trọng đại, ta không thể một mình tiết lộ.
Hừ một tiếng, Bạch Nham trừng mắt nói:
- Sao hả? Chẳng lẽ chút điểm ấy chúng ta còn không biết hay sao? Bao nhiêu năm, quan hệ đối địch của gia tộc cùng Giản gia cũng không phải là ngày một ngày hai rồi, có bao nhiêu lần nhiệm vụ đều do ta lĩnh đội đi hoàn thành cơ chứ? Gia tộc có bao giờ giấu diếm được ta?
Ở trong doanh huấn luyện, chuyện Bạch Nham theo đuổi Úc Vi đã là bí mật công khai rồi, mắt thấy nữ thần trong tim bị người khác cự tuyệt, Bạch Nham lập tức nổi giận.
Theo tiềm thức lui lại một bước, ngày trước lúc còn ở doanh huấn luyện, Trần Ấu Dung đối với vị Bạch huấn luyện viên này chính là sợ nhiều hơn kính. Đối mặt với câu quát hỏi của hắn, không thể làm gì khác hơn là trả lời:
- Hôm vừa rồi Giản gia công bố trong gia tộc họ có một vật trọng yếu bị chúng ta cướp đoạt, muốn chúng ta lập tức trả lại!
- Buồn cười, từ khi nào mà tới lượt Giản gia bọn chúng vung tay vẽ chân cùng ta rồi!
Bất đồng với động tác kêu gào ào ào của Bạch Nham, Úc Vi kinh ngạc nói:
- Nhiệm vụ lần trước không phải được báo cáo là không lấy được bất cứ vật trọng yếu gì sao?
- Uhm, bất quá Giản gia lại một mực chắc chắn rằng có vật trọng yếu bị chúng ta cướp đoạt! Cuối cùng bất đắc dĩ buộc phải lộ ra là người mang theo vật đó của Giản gia đúng là có đi ngang qua Băng Phong thành. Cho nên tộc trưởng phái ta đến đây hỏi đệ tử doanh huấn luyện xem nhiệm vụ xuất ngoại lần trước có lấy được vật gì hay không?
Trong lòng rùng mình lần nữa, Lăng Phong khẳng định vật mà Giản gia muốn cùng với chuyện Sang Sư xuất hiện trong thức hải của mình là có liên quan. Bất quá hắn vẫn kiên định tuyệt không có khả năng nói ra, Lăng Phong thầm bảo may mắn vì lần trước Trần Hàng tham công nên đã nói dối, chứ không bằng vào quan hệ của hắn cùng Trần Ấu Dung, nói vậy Trần Ấu Dung cũng không có khả năng thâm cứu a?
- Phi, bất quá là lấy cớ thôi! Giản gia nhà hắn cùng chúng ta xung đột đã không phải chuyện ngày một ngày hai rồi, yên tĩnh cũng được một đoạn thời gian, ta thấy bọn chúng hẳn đã sớm không nhịn được, muốn nhân cơ hội tìm cớ gây hấn!
Bạch Nham xiết tay rôm rốp:
- Khiêu khích đi! Chẳng lẽ chúng ta sợ sao?
Trần Ấu Dung bất đắc dĩ cười:
- Xem ra bọn họ quả thực là có ý niệm này trong đầu, nếu chuyện không liên quan đến doanh huấn luyện, vậy sau khi ta trở về tự nhiên sẽ báo cáo chi tiết với gia tộc.
Nàng biết rõ thượng tầng gia tộc đối với việc Giản gia chất vấn kỳ thực cũng chỉ ôm thái độ bàng quan, dù sao song phương đối lập, nếu như Băng gia thoái nhượng rồi bị tuyên truyền ra ngoài thì uy tín sẽ bị mất lớn. Cho dù thật sự đã đoạt đi đồ của Giản gia, thì Băng gia cũng chỉ có cao hứng thôi, chứ tuyệt không có chuyện trả lại a!
Nếu như đã vô sự, vậy hai người Lăng Phong hướng huấn luyện viên cáo từ rồi dẫn đầu rời đi.
Trần Ấu Dung nhìn Bạch Nham nói:
- Úc huấn luyện viên, ta muốn một mình cùng xá đệ nói mấy câu, không biết có tiện hay không?
Băng gia có quy định, trong gia tộc trừ phi có nhiệm vụ quy định, nếu không không cho phép bất luận kẻ nào cùng đệ tử doanh huấn luyện phát sinh tiếp xúc, đây cũng là vì để dự phòng bọn họ kéo bè kết phái. Cho nên cứ việc Trần Hàng là thân đệ đệ của nàng đi nữa, Trần Ấu Dung nếu muốn một mình cùng hắn nói chuyện với nhau thì cũng không thể không đạt được sự đồng ý của Úc Vi.
- Đương nhiên có thể, hắn dù sao cũng là thân đệ đệ của ngươi mà! Quy định của gia tộc cũng biết nói nhân tình.
Úc Vi nói xong liền kéo Bạch Nham đi, để lại không gian cho tỷ đệ hai người.
- Tỷ!
Trần Hàng ánh mắt kích động:
- Tỷ bây giờ đã có quyền lực đại biểu gia tộc rồi sao?
- Uhm
Trần Ấu Dung lộ vẻ tươi cười, chỉ có nàng mới biết vì ngày hôm nay mà bản thân đã từng bước từng bước nỗ lực đến thế nào! Nàng xoa xoa đầu của đệ, mang theo vài phần bất mãn nói:
- Đệ nói coi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tỷ không phải đã bảo đệ phải nhanh chóng trở thành thủ tịch của nội doanh hay sao? Chuyện này rất có quan hệ đến việc sau này đệ có thể tiến vào Cung Phụng Các của gia tộc hay không, mà thủ tịch có phải là tên tiểu tử họ Lăng kia không?
- Tên tiểu tử kia rất giảo hoạt, hơn nữa Khải Ân đi theo bên người hắn tu vi cũng không kém hơn so với ta, nếu muốn xuống tay thật sự không dễ dàng!
Thấy Trần Ấu Dung có chút mất hứng, Trần Hàng vội vàng bổ sung nói:
- Bất quá tỷ tỷ cứ yên tâm, đệ đã ước hẹn cùng hắn vào dịp nghi thức tân đệ tử tiến doanh ba tháng sau tiến hành khiêu chiến, đến lúc đó đệ có thể danh chính ngôn thuận mà đánh bại hắn trở thành thủ tịch!
- Vậy là tốt rồi, có nắm chắc không?
Khóe miệng nhếch lên, Trần Hàng hãnh diện nói:
- Tu vi của đệ cùng hắn tương đương, hơn nữa đệ có Cự Linh hiệp trợ, nếu như muốn đánh bại hắn, bất quá là chuyện rất dễ dàng!
- Chuyện này qua loa là không được, vạn nhất bởi vậy mà phát sinh một điểm ngoài ý muốn thì không đáng.
Trần Ấu Dung trầm ngâm, từ trong tay áo móc ra một vật:
- May mà tỷ đã sớm có chuẩn bị, có thứ này hỗ trợ, tiểu tử kia tuyệt đối thoát không được ngày mai!
Trong lòng bàn tay nàng đặt một tinh thể nhiều góc cỡ ngón tay, bên trong tinh thể có những hoa văn kỳ quái, nhìn kỹ vào có thể phát hiện ra một vòng sương mù bốc hơi dày đặc hiện lên! (Tinh thể: đại khái là pha lê đó)
- Đây... đây... đây là tinh chương?
- Không sai, đây là một miếng tinh chương công kích hệ đê giai! Rất thích hợp cho lục kinh cức của đệ sử dụng, chỉ cần đem nó luyện hóa xong, thực lực của đệ hẳn có thể tăng cao! Đến lúc đó, để tỷ xem không có Cự Linh, tên tiểu tử kia có thể lấy cái gì tranh cùng đệ!
Trần Hàng hai tay run rẩy tiếp nhận tinh chương, trên mặt tràn ngập kích động. Bản thân tinh chương vốn cũng không có bất cứ hiệu dụng gì, nó sở dĩ quý trọng là bởi vì chỉ khi Thiên Hành Giả luyện hóa nó rồi thì mới có thể có được linh kỹ! Mà nếu như muốn phát huy ra tác dụng của Cự Linh thì phải lợi dụng tới linh kỹ, chỉ có khi có được linh kỹ rồi, thì mới có thể đem Cự Linh công kích, phòng ngự hoặc phụ trợ.
Nói chung, Thiên Hành Giả thông thường chỉ có được một thiên phú linh kỹ, chẳng hạn như "Thái Nhạc" của Khải Ân, "Kinh Thứ" của Trần Hàng, đây đều thuộc về loại này. Nếu như không có tinh chương phụ trợ mà nói, bọn họ cả đời này đến cuối cùng cũng chỉ có được một linh kỹ đó. Do đó có thể thấy được tinh chương trọng yếu đến bao nhiêu.
Tại Thần Vẫn đại lục, tinh chương chỉ có "Thuật Luyện Sư" thần bí mới có tư cách luyện chế!
Nếu như muốn trở thành một gã Thuật Luyện Sư đủ tư cách, không ai biết cần phải có điều kiện gì, nhưng mà tất cả mọi người đều hiểu rất rõ giá trị to lớn của Thuật Luyện Sư! Mượn Băng gia mà nói, trước mắt bất quá cũng chỉ có được một gã Thuật Luyện Sư đê giai mà thôi. Dù là như thế, tên Thuật Luyện Sư đê giai này đã là chí bảo của Băng gia, hàng năm hưởng thụ cung phụng kinh người, địa vị cao cả, ngay cả Băng gia tộc trưởng cũng phải lấy lễ kính hắn.
Mỗi một miếng tinh chương xuất hiện cơ hồ đều khiến cho người ta tranh nhau đến đầu rơi máu chảy, nhất là một ít cao cấp tinh chương, vô số người thậm chí nguyện ý ra giá trên trời để mua nó nhưng mà cũng không có được! Trần Hàng có chút nghi hoặc, thứ quý trọng như vậy tỷ tỷ làm thế nào mà có đây?
Cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của Trần Hàng, đáy mắt Trần Ấu Dung hiện lên một tia đau đớn, lờ mờ như phảng phất chứng kiến cảnh bộ dáng xấu xí của thiếu chủ Băng gia đè lên người mình. Nàng cố gắng trấn định mà phất tay nói:
- Đệ trở về đi, cố gắng luyện hóa miếng tinh chương này, ngàn vạn lần...... đừng có cô phụ kỳ vọng của tỷ!
- Đệ nhất định sẽ cố gắng, tỷ tỷ!