Thấy bộ dáng mơ hồ của hắn, Lăng Phong cười hỏi:
- Ta vào phòng đã bao lâu rồi?
- A!
Ngẩng đầu nhìn lên một máy luyện kim đo thời gian, Ngả Luân vội vàng trả lời:
- Lăng đại sư, ngài đã vào đó hơn hai ngày rồi!
Hai ngày? Hoàn hảo. Lăng Phong nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn cảm thấy có chút đói bụng, tiện tay đen biến dị Phá Không Toa cùng luyện phương giao cho Tiểu Ngả Luân:
- Về sau không cần gọi ta là Lăng đại sư, so với ngươi ta cũng lớn hơn không nhiều lắm, nếu như ngươi nguyện ý thì hãy gọi ta một tiếng Lăng đại ca đi. Thứ ngươi đang cầm, chính là tinh chương cùng với luyện phương để phá giải Thụy Tinh!
- A? Vâng, vâng, Lăng đại ca!
Mắt thấy thái độ Lăng Phong ôn hòa như vậy, Tiểu Ngả Luân kích động đến mức mặt đỏ bừng, không hề nghe rõ câu nói sau cùng của Lăng Phong. Đến khi bóng lưng Lăng Phong biến mất, hắn mới ngây ngốc nhìn vào tinh chương trong lòng bàn tay:
- Lăng đại ca nói đây là thứ gì? Tinh chương dùng để phá giải Thụy Tinh, phá giải... tinh chương dùng để phá giải Thụy Tinh!
Ngả Luân vội vàng hoảng hốt la lên:
- Phỉ Bối đại sư, Ny Khả Các chủ, Mạc gia gia, Thác Bạt đại thúc...
...
Sau khi ních đầy dạ dày, một đường hỏi thăm, Lăng Phong đi tới Tinh Lam Nguyên Lực học viện.
Bề ngoài của Nguyên Lực học viện tương đối đơn giản, chỉ là một cánh cửa lớn bằng ngọc thạch màu xanh, nhưng ngược lại các thủ vệ đứng tại môn khẩu đã nói lên sự bất phàm của nơi này. Dùng ánh mắt của Lăng Phong mà xem, hai gã thủ vệ đứng ở đây ít nhất cũng phải đạt tới tu vi ngũ tinh! Không tương xứng với kiến trúc đơn sơ chính là một đoàn người đứng bên ngoài đại môn, đoàn người túm năm tụm ba, hoặc là nói chuyện phiếm hoặc chơi vài trò tiêu khiển nho nhỏ, điều duy nhất không ngoại lệ chính là ánh mắt bọn họ không ngừng liếc về phía đại môn học viện.
Lăng Phong cảm thấy những người này có chút kỳ quái, bất quá cũng không để ở trong lòng, mà trực tiếp hướng về phía đại môn đi tới.
- Này, ngươi đang làm gì đó?
Một người thủ vệ trung niên không kiên nhẫn ngăn cản Lăng Phong, sau khi liếc mắt quan sát hắn, bèn nói:
- Ngươi không phải học sinh nơi này, không thể vào! Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.com
- Ta tìm người!
Tuy rằng thái độ gã thủ vệ này có chút ác liệt, nhưng Lăng Phong cũng không tức giận, hiện tại Lăng Phong cảm thấy cùng với những tiểu nhân vật thế này tranh chấp thì không hay cho lắm.
- Tìm người?
Cười lạnh một tiếng, gã thủ vệ nói:
- Chỉ sợ là tìm vật mới đúng! Đi đi đi, cùng với đám người kia thành thật mà chờ ở cửa môn khẩu, còn muốn lằng nhằng nữa ta sẽ đuổi ngươi đi đó.
Vừa nói, bàn tay của hắn vừa đẩy về phía Lăng Phong.
Tuy rằng không muốn tranh hơi cùng với hai người này, nhưng Lăng Phong không khỏi nhíu mày, chân lực hộ thể bất chợt phát động!
Hung hăng va chạm!
Gã thủ vệ không lường trước được Lăng Phong dám phản kích lại, hơn nữa cường độ chân lực so với hắn chỉ mạnh hơn chứ không kém. "Huỵch huỵch" một tiếng, thân thể hắn không chịu đựng được lực phản chấn mạnh mẽ, bắn về phía sau rơi trên mặt đất. Đây là Lăng Phong đã không hạ tử thủ, bằng khong nếu vận dụng Thốn Kích kình mà nói, lần này sẽ không chỉ đơn giản là mất mặt như vậy.
- Giỏi lắm, ngươi dám hành hung trước cửa Nguyên Lực học viện!
Gã thủ vệ kêu gào rồi bò lên, trước mắt đồng sự bị đánh mất hết mặt mũi khiến hắn thẹn quá hóa giận. Đang muốn nổi cơn tam bành, bất chợt từ phía sau truyền đến một tiếng hô kinh hỉ:
- Lăng đại ca!
Lăng Phong cũng đã thấy người đang tới, bèn cười nói:
- Đế Nhã!
Đế Nhã cùng với một thiếu niên từ trong học viện đi tới, nàng vừa thấy Lăng Phong đã lập tức mừng rỡ tiến lên:
- Hai ngày này đại ca vẫn luôn nhắc tới huynh đó, ngày hôm qua huynh ấy còn đặc biệt phái người tới Đa Bảo Các muốn mời huynh đi tới nhà chúng ta làm khách, kết quả Ny Khả tỷ tỷ nói rằng huynh đang có việc bận. Lăng đại ca, không phải huynh quên chúng ta rồi đấy chứ?
Lăng Phong nhận ra được sự chân thành trong lời nói của nàng, thái độ rất khác biệt so với trên đường đi tới Tinh Lam thành. Hắn không biết rằng đây là vì Gia Liệt Áo đã đem sự tình phát sinh ở trong Nguyên Lực Tháp nói cho người của Nạp Đa gia tộc. Đế Nhã khi nghe thấy Lăng Phong vì Gia Liệt Áo mà dám đối kháng với Mạch Kha đại sư, tận đáy lòng đã xem hắn là người một nhà, cho nên thái độ cũng trở nên vô cùng thân thiết.
- Ta cũng vừa mới xong việc!
Lăng Phong áy náy nói:
- Cũng không biết Gia Liệt Áo đại ca lại tới tìm ta!
- Vậy huynh xong việc rồi thì đừng quên tới nhà muội làm khách đó.
Hàn huyên qua vài câu, Đế Nhã cười nói:
- Lăng đại ca, huynh tới Nguyên Lực học viện có việc gì vậy? Mau vào đi.
Gã thủ vệ vừa bị làm nhục thấy bản thân hoàn toàn bị bỏ qua, bèn tiến lên ngăn cản:
- Chậm đã, không phải người của học viện không thể tiến vào!
Lạnh lùng liếc nhìn gã thủ vệ một cái, đừng thấy dánh vẻ tươi cười cùng với Lăng Phong, Đế Nhã thân là truyền nhân của đại gia tộc đối với người ngoài cũng không mấy nhẫn nại, nói:
- Môn vệ Đạt Ai Nhĩ, từ khi nào học viện lại xuất hiện quy củ này vậy? Lẽ nào bản thân ta là học sinh của Nguyên Lực học viện, ngay cả mời người nhà tham quan học viện một chút cũng không được sao?
Đám người ngoài cửa đang chờ đến sốt ruột, bỗng thấy có náo nhiệt bèn ào ào kéo tới.
Nhìn thấy mọi người vây lại xem, Đạt Ai Nhĩ tức giận nói:
- Ta nói không được là không được!
Hắn híp mắt liếc nhìn Lăng Phong:
- Đế Nhã tiểu thư, cô nói hắn là người nhà của cô, ai biết hắn có phải là thám tử do những thương hội kia phái tới hay không? Nếu như hắn quấy nhiễu học sinh ở trong học viện thì tính sao? Trách nhiệm này ta không đảm đương được!
Tuy rằng Nạp Đa gia tộc là đại gia tộc số một số hai của công quốc, thế nhưng Đạt Ai Nhĩ lại là người của Nguyên Lực học viện, mà Nguyên Lực học viện địa vị cao cả, cho nên Đạt Ai Nhĩ cũng không sợ Đế Nhã.
Đế Nhã tức giận đến mức sắc mặt phát xanh, nàng đang muốn lên tiếng, Lăng Phong bèn ngăn lại, nhàn nhạt móc ra một khối lệnh bài:
- Ta do Tô Lam đại sư đích thân mời tới, vật này có thể chứng minh chứ?
Thấy tấm lệnh bài này, sắc mặt Đạt Ai Nhĩ thoáng trắng nhợt. Tô Lam đại sư là ai? Đó là thủ tịch đệ tử của Mạch Kha đại sư, viện trưởng Nguyên Lực học viện, bản thân còn là thất tinh hỏa hệ Thiên Hành Giả! Mà khối lệnh bài này hắn cũng biết, phóng mắt nhìn khắp công quốc, người có thể có được tấm lệnh bài này của Tô Lam đại sư cũng đếm trên đầu ngón tay. Vừa nghĩ tới người mà mình đắc tội lại là quý khách của Tô Lam đại sư, hắn liền nhịn không được hai chân run lên. Những liên tưởng kinh khủng liên tiếp hiện lên trong đầu: bị khai trừ chức vụ, mất đi sự che chở của Nguyên Lực học viện, Nạp Đa gia tộc đến gây phiền phức...
Mặc kệ hắn đứng đó liên tưởng trời biển, Lăng Phong sau khi đưa ra lệnh bài liền cùng với Đế Nhã đi vào học viện. Phía sau bọn họ, vang lên một loạt những tiếng nghị luận nho nhỏ:
- Thiếu niên vừa rồi là ai? Thậm chí còn có được lệnh bài tự tay Tô Lam đại sư chế tác!
- Ai biết được! Nghe nói ngay cả đồ đệ Tang Phi mới được Mạch Kha đại sư thu nhận, cũng không được Tô Lam đại sư chiếu cố như vậy!
- Hừ, các ngươi nhìn tên kia đi, quả thực là xui xẻo!
Có người chỉ về phía Đạt Ai Nhĩ sắc mặt như tro tàn.
- Đáng đời! Kẻ này chẳng phải thứ gì tốt đẹp, mở miệng ra là xua đuổi, mỗi tháng đều thu của lão tử một kim tệ hiếu kinh, xui xẻo là đáng đời! Phì!